Thượng Quan Mộc nhíu mày đứng ở trước khách sạn, anh nhìn xung quanh tìm kiếm….
Vừa rồi sau khi tắm rửa xong anh đi kiếm Mộ Thiên Thanh ở phòng bên cạnh, nguyên nhân là buổi tối cô không có ăn gì, sợ cô đối nên muốn dẫn cô đi ăn. Nhưng gõ cửa rất lâu mà không có ai mở, anh gọi điện thoại thì nghe thấy tiếng chuông vang lên trong phòng như lại không có ai nhận.
Sợ cô gặp chuyện nên anh nhờ nhân viên phục vụ mở cửa, nhưng bên trong lại không có ai chỉ có chiếc điện thoại để yên trên bàn.
Đột nhiên anh có một cảm giác lo lắng, anh không thể hình dung nó là gì, không phải là nỗi lo cô gặp nguy hiểm nhưng lại có cảm giác không yên lòng, anh xuống lầu tìm kiếm xung quanh nhưng cũng không thấy bóng dáng của cô.
Thương Quang Mộc đứng ở ven đường, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn xung quanh, trong mắt anh chưa đựng sự mong đợi, hy vọng có thể nhìn thấy Mộ Thiên Thanh.
Nhưng mà sự thật lại không có!
Nỗi lo trong lòng càng lúc càng cao, nó bắt đầu từ lúc khi anh thấy Lãnh Tĩnh Hàn trong biệt thự của giáo sư Smith, ánh mắt anh híp lại trong lòng cảm thấy buồn phiền vì quyết định của mình.
Anh sợ mình Newyork nhiều ngày thì ở thành phố A Mộ Thiên Thanh sẽ bị Lãnh Tĩnh Hàn từ từ xâm chiếm, chờ lúc anh trở về thì Thiên Thanh không còn là Thiên Thanh của anh nữa. Anh lấy công việc làm chuyện tư, công tư bất phân, nhưng không ngờ… Lãnh Tĩnh Hàn cũng tới Newyork!
Vẻ mặt Thượng Quang Mộc trở nên đen đi, đúng lúc này điện thoại anh vang lên, anh không thèm nhìn mà lập tức nghe máy: “Thiên Thanh, em đang ở đâu?”
“…” Người ở bên kia đầu dây cũng vì giọng điệu lo lắng của anh mà phản ứng không kịp, chờ lúc phản ứng lại thì đối phương mới lạnh lùng nói: “Con dẫn Mộ Thiên Thanh đến Mỹ!”
Thượng Quang Mộc nhíu mày, thờ ơ nói: “Con dẫn cô ấy đi làm việc!”
“Công việc?” Giọng của Trì Uyển Như tăng vọt, tức giận nói: “Không phải mẹ đã nói rồi sao? Cách xa người phụ nữ kia ra! Có phải con muốn làm mẹ tức chết không!”
“Mẹ!” Giọng của Thượng Quan Mộc trở nên nặng nề: “Mẹ gọi cho con có chuyện gì không?”
“Hừ, chuyện gì nữa! Có phải con quên mất ngày mai là sinh nhật của Lam Nhu không?”
Thượng Quang Mộc bắt đắc dĩ thở dài trong lòng, lạnh nhạt nói: “Mẹ giúp con chuẩn bị quà cho cô ấy!”
“Con…”
“Còn nữa….” Thượng Quan Mọc ngắt lời của Trì Uyển Như, bình tĩnh nói: “Mẹ đừng có khống chế cuộc sống của con nữa, con muốn gì trong lòng con hiểu rõ hơn ai hết. Con không phải là con cờ để tiến hành cuộc hôn thân thương mại, con cũng không muốn mẹ trãi đường cho con.”
Không đợi Trì Uyển Như trả lời lại Thương Quan Mộc lại nói tiếp: “Được rồi, cũng đã khuya lắm rồi, con cúp máy đây!”
Nói xong Thượng Quan Mộc không chút do dự mà cúp máy, nhưng trên mặt lại giăng đầy mây mù. Anh nhìn xung quanh một lát rồi quyết định không đi tìm nữa, mà trở về khách sạn.
Phố người Hoa ở Manhattan.
Mộ Thiên Thanh không ngờ ở Mỹ lại có khu người Hoa, cô vốn đang đói bụng với lại ở khách sạn không có gì ăn. Sau khi rửa mặt xong thì thấy hơi khó chịu mới đi xuống lầu tìm cửa hàng đẻ mua mì tôm giá rẻ, nhưng mà ăn mới được một chút thì Lãnh Tĩnh Hàn xuất hiện.
Lúc này thấy được thức ăn ngon, cô không kiềm được vui vẻ mà nuốt nước miếng.
Lãnh Tĩnh Hàn ngồi trên ghế nhìn Mộ Thiên Thanh ăn, môi mỏng tự động cong lên.
“Không phải anh nói đói sao? Sao không ăn gì hết?” Trong miệng Mộ Thiên Thanh đầy mì, nghi ngờ nhìn Lãnh Tĩnh Hàn.
Lãnh Tĩnh Hàn thu lại nụ cười không thấy rõ của mình, lạnh nhạt nói: “Nhìn tướng ăn của cô là đủ no rồi!”
Mộ Thiên Thanh vừa nghe đầu tiên là ngẩn người, sau đó nghiến răng nói: “Mặc kệ anh ăn hay không ăn!”
Noi xong cô tiếp tục ăn, nhưng lần này lại cẩn thận nhìn lén Lãnh Tĩnh Hàn, mỗi lần ánh mắt của hai người giao nhau thì cô lại vội vàng thu hồi tầm mắt, bắt đầu vùi đầu ăn.
“Tiểu Dạ, đồ ăn hôm nay hợp khẩu vị không?” Ông chủ nãy giờ đang bận rộn trong nhà bếp giờ mới đi ra, ông cười ha ha chào hỏi, sao đó để ly bia đang cầm trong tay ở trước mặt Lãnh Tĩnh Hàn, ánh mắt nhìn lướt qua Mộ Thiên Thanh, cười giả tạo hỏi: “Bạn gái à?”
“Không phải!”
“Không phải!”
Hai giọng nói một lạnh lùng một vội vang vang lên.
Lãnh Tĩnh Hàn hơi nhíu mày liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, cô cũng hơi nhếch môi nhìn lại anh, trong anh mắt có suy nghĩ khó nói thành lời.
Sau khi ông chủ quán nghe xong thì chỉ cười cười chứ không nói gì thêm, tự mình ngồi nói chuyện với Lãnh Tĩnh Hàn. Đến khi có người gọi mới đứng dậy nói: “Tôi ngồi hơi lâu rồi.. Bữa cơm này, tôi mời!”
Nói xong ông vội vàng chạy về phía nhà bếp.
Mộ Thiên Thanh nhìn Lãnh Tĩnh Hàn với ánh mắt khó hiểu, dáng vẻ anh nói chuyện với ông chủ này không hề lạnh lùng như lúc ở thành phố A, tuy trên mặt của anh không có biểu tình gì nhưng cô có thể cảm nhận được tâm trạng của anh rất thoải mái, giống như… lúc còn nhỏ!
Nghĩ tới lúc nhỏ, con ngươi của Mộ Thiên Thanh tối lại, sau đó khóe môi hiện lên một nụ cười tự giễu rồi lại biến mất, vốn mì ngon như mùi vị lại không giống như hồi trước.
Nét mặt Mộ Thiên Thanh thay đổi không qua được đôi mắt thâm thúy của Lãnh Tĩnh Hàn, anh nhìn cô lạnh nhạt hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì!” Khóe môi Mộ Thiên Thanh hơi co giật, dường như đang nghĩ tới cái gì, sau đó mới hỏi: “Tại sao ông chủ ở đây lại gọi anh là tiểu Dạ?”
“Tôi từng dùng cái tên này!” Lãnh Tĩnh Hàn thờ ơ nói.
“À” Mộ Thiên Thanh hậm hực đáp lại, cô cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cảm giác này lại không thể nói thành lời, cuối cùng dứt khoát không thèm nghĩ nữa.
Manhattan là nơi náo nhiệt, phố người Hoa lại càng xôm tụ thêm.
Lãnh Tĩnh Hàn uống một hớp bia, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào áng mây hông đang trôi trên bầu trời, suy nghĩ của anh cũng theo nó mà bay xa…
Sáu năm, thì ra… anh trốn tránh chỉ cho rằng mình trốn được, hóa ra chỉ cần có cơ hội thì mọi thứ đều có thể lộ ra rõ ràng.
“Anh… có muốn ăn gì không?” Mộ Thiên Thanh nói xong ánh mắt lại rơi xuống đóng đồ ăn trước mặt Lãnh Tĩnh Hàn, anh không động đũa từ đầu tới giờ mặc dù người kêu đói là anh, nhưng đến đây anh lại không hề ăn tí nào cả.
“No rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng tràn ra từ đôi môi mỏng, Lãnh Tĩnh Hàn như một tác phẩm nghệ thuật, vẫn lãnh nhạt như vậy.
Mộ Thiên Thanh hơi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Anh… có phải đặc biệt dẫn tôi tới đây ăn cơm không?”
“Cô nói đi?” Lãnh Tĩnh Hàn cười lạnh, sau đó đặt tiền trên bàn rồi đi ra ngoài.
Mộ Thiên Thanh liếc nhìn tờ Đô-la trên bàn, sau đó cũng đi theo ra ngoài, vẫn là chiếc xe đạp đó nhưng lúc này cô không biết mình có nên ngồi lên hay không?
“Chuyện này… tôi muốn về khách sạn, ngày mai… còn có một buổi nghiên cứu thảo luận.” Mộ Thiên Thanh chầm chậm nói.
“Ừ!” Lãnh Tĩnh Hàn nhàn nhạt đáp lại.
Mộ Thiên Thanh nghe xong cảm thấy kinh ngạc, anh ta nói muốn dẫn cô tới một nơi, không phải là tới đây để… ăn khuya thôi chứ.
Đang nghĩ ngợi thì giọng của Lãnh Tĩnh Hàn vang lên: “Tối mai tôi sẽ tới khách sạn đón cô!”
“Để làm gì?”
“Hôm nay muộn quá…”
Ý của anh là muốn đổi thời gian lại vào ngày mai.
“Ngày mai tôi có…”
“Mấy tiệc xã giao bỏ hết đi!” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng ngắt lời cô, mắt ưng khẽ liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, con ngươi đó đã nhìn thấu cô đang tìm lý do: “Sợ Thượng Quan Mộc không vui à?”
“…” Mộ Thiên Thanh bĩu môi, không trả lời mà hỏi ngược lại: “ Nếu bạn gái của anh đi với người đàn ông khác ra ngoài, anh sẽ vui à?”
Lãnh Tĩnh Hàn im lặng, thản nhiên nói: “Ừ, ngày mai hắn ta sẽ không có thời gian đâu mà quản cô.”
“Hả”
“Lên xe!” Lãnh Tĩnh Hàn không nhìn Mộ Thiên Thanh, nhưng cũng im lặng chờ cô.
Mộ Thiên Thanh liếc nhìn tay Mộ Thiên Thanh đang đặt ở trên đùi, sau đó không nói gì mà im lặng chờ đợi.
Mộ Thiên Thanh nhìn tay mình, vừa suy nghĩ vừa nhìn bóng lưng cao ngạo của Lãnh Tĩnh Hàn, cuối cùng mím môi đưa tay đặt lên eo của anh.
Đáy mắt Lãnh Tĩnh Hàn hiện ý cười, anh đạp xe trên đường khuya vắng lặng không nhanh không chậm, khi bọn họ ra khỏi khu phố đêm suốt quãng đường đi có một chiếc xe đạp chầm chậm đạp theo họ.
Khi Lãnh Tĩnh Hàn đưa Mộ Thiên Thanh về tới khách sạn thì đã rạng sáng.
Cảnh đẹp vào đêm khuya quá mê người, làm cho khoảng cách vô hình của họ bị thu hẹp, cả một đoạn “hành trình” trên xe đạp làm cho lòng dạ của Mộ Thiên Thanh lại rối bời thêm lần nữa.
“Uhm… tôi đi lên đây!” Mộ Thiên Thanh nhẹ nhàng nói, hoàn toàn không có dáng vẻ sắc bén như mọi ngày hay đi bắt tội phạm, giây phút này đây cô giống như một đứa trẻ đang sợ mất đi thứ mình yêu thích, nỗi băn khoăn lo lắng rồi lại cố chấp không biểu hiện ra mặt.
Đôi mắt đen của Lãnh Tĩnh Hàn nhìn ra được manh mối, đột nhiên anh nắm lấy hai vai của cô kéo về phía mình, lúc Mộ Thiên Thanh còn đang kinh ngạc thì có một nụ hôn áp lên trán mình.
Cả người Mộ Thiên Thanh trở nên cứng ngắc, nhất thời không kịp phản ứng. Trên người Lãnh Tĩnh Hàn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, làm cho lòng của cô trở nên rối bời.
Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng buông Mộ Thiên Thanh ra, ung dung nói: “Nếu như có thể từ bỏ quá khứ thì sao không bắt đầu lần nữa!”
Mộ Thiên Thanh kinh ngạc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, cô không hiểu ý của anh.
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn yêu chiều nhìn Mộ Thiên Thanh, giọng nói từ tính chậm rãi vang lên: “Nếu có thể… tôi không muốn tổn thương cô, có hiểu không?”
Mộ Thiên Thanh hơi nhíu mày hỏi: “Ý của anh là sao?”
Lãnh Tĩnh Hàn không trả lời, chỉ bình tĩnh nói: “Lên đi!”
“Hàn…”
“Đi lên!” Lãnh Tĩnh Hàn ngắt lời của Mộ Thiên Thanh, lúc này ánh mắt của anh không có vẻ nhu hòa như vừa rồi, mà thay vào đó là đôi mắt lạnh lùng không cho người khác tới gần.
Trái tim Mộ Thiên Thanh đột nhiên trở nên trống rỗng, cô mím môi xoay người đi vào khách sạn.
Lãnh Tĩnh Hàn cứ như vậy nhìn Mộ Thiên Thanh đi vào, đôi mắt đen như mực của anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, lẩm bẩm nói: “Nếu em khỏe mạnh có lẽ Tình Thiên… có lẽ mọi chuyện sẽ không như lúc trước!”
Lời nói nhẹ nhàng tan biến theo gió đêm, Lãnh Tĩnh Hàn thu lại tầm mắt mặc kệ chiếc xe đạp mà xoay người đi lên một chiếc xe khác.
Đến khi chiếc xe biến mất ở cuối con đường Thượng Quan Mộc từ phía sau cây cột đi ra, anh nắm chặt hai tay, gương mặt đẹp trai hiện lên sự tức giận và bi thương, anh hơi híp mắt sau đó xoay người đi vào khách sạn.
Mộ Thiên Thanh ngồi ở trên giường, nghĩ tới lời nói của Lãnh Tĩnh Hàn mà rối bời.
Bắt đầu một lần nữa…
Cố biết ý của anh đang ám chỉ anh và cô…
Nhưng anh nói không muốn tổn thương cô… là có ý gì?
“Ding dong, ding dong”
Tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ suy nghĩ của cô, cô nhì về cửa phòng khó hiểu, trễ vậy rồi mà ai còn tới.
Cô đứng dậy ra mở cửa, sai khi thấy Thượng Quan Mộc thì sắc mặt trở nên cứng ngắc, chột dạ hỏi: “Tối vậy rồi sao anh chưa nghỉ ngơi nữa?”
Thượng Quan Mộc nhìn quần áo trên người cô, lạnh nhạt hỏi lại: “Em… có ra ngoài không?