Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 77: Đau khổ vì Ưng (2)



Mộ Thiên thanh hậm hực đáp lại, suốt quãng đường đi cảm giác có gì đó không đúng, cô quay đầu hỏi Lãnh Tĩnh Hàn đang nghiêm túc lái xe: “Hôm nay Thượng Quan Mộc bận rộn nhiều vậy… có phải là anh giở trò sau lưng không?”

“Ừ!”, Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng trả lời lại, Mộ Thiên Thanh không ngờ anh lại thừa nhận thẳng thắn tới vậy, ngay lập tức cô không biết nên phản ứng thế nào.

“Anh… thật quá đáng mà!” Một lúc sau Mộ Thiên Thanh mới nghiến răng nói.

Lãnh Tĩnh Hàn liếc nhìn cô, môi mỏng hơi cong lên tạo thành một nụ cười tà nịnh rồi lạnh nhạt mở miệng: “Em không quá đáng như tôi à?”

“Hả?” Mộ Thiên Thanh há miệng hỏi: “Anh có ý gì? Tôi quá đáng gì?”

“Chẳng lẻ… lúc tôi đến đoán cô, cô không mừng thầm sao?” Lãnh Tĩnh Hàn thu tầm mắt lại nhìn phía trước, lạnh nhạt nói: “Lúc hắn ta gọi điện cho cô, chẳng lẻ cô không mừng thầm khi nghe hắn nói không về ăn tối với cô à?”

“Anh…” Mộ Thiên Thanh bị nói trúng tim đen, trong lòng rất chán nản úp mở một lúc rồi nghiến răng nói: “Nếu anh không bá đạo nhất định hôm nay kéo tôi đây, thì tôi đâu cần lo lắng Thượng Quan Mộc sẽ hiểu lầm!”

Lãnh Tĩnh Hàn cười như không cười, trong đáy mắt hiện lên chút nghiền ngẫm thoáng qua. Anh lạnh nhạt mở miệng: “Ừ, đúng là vậy!”

“Hừ!” Mộ Thiên Thanh hừ nhẹ, ngồi thẳng người dậy, quyết định không để ý tới anh ta nữa. Ở cùng anh ta cô phát hiện ra không bị anh làm tức chết thì cũng bị làm nghẹn tới nội thương.

Suốt cả quãng đường hai người không nói với nhau câu nào, bầu không khí trong xe càng ngày càng kì lạ, lúc đi Mộ Thiên Thanh mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp trên xe, lúc này cô lại rất tỉnh táo, hai người không nói gì làm cho cô hơi mất tự nhiên.

Mộ Thiên Thanh bĩu môi hỏi: “Tại sao anh lại muốn dẫn tôi đi gặp Tiêu Thần?”

Lãnh Tĩnh Hàn quay đầu lại nhìn cô, sau đó thu hồi tầm mắt: “Cô cảm thấy cậu ấy có quen thuộc không?”

Mộ Thiên Thanh nhíu mày, hơi gật đầu nói: “Hơi quen, nhưng ấn tượng không sâu lắm…. Hồi trước, chúng tôi có gặp nhau à?”

“Cậu ấy và tôi đều là cô nhi, chúng tôi lớn lên với nhau. Sau đó tôi được Lãnh Thiếu Thiên nhận nuôi rồi đưa đến Mỹ, đồng thời cũng dẫn cậu ấy theo.” Nói nói của Lãnh Tĩnh Hàn bình thản tới nhẹ nhàng, không có suy nghĩ gì dường như anh đang nói chuyện với người bình thường.

“À!” Mộ Thiên Thanh cảm thấy hứng thú, cô cố gắng nhớ lại, giọng không chắc chắn nói: “Khi đó anh tới tìm tôi, hầu như ai cũng giống ai… Có một lần tôi đuổi theo anh lúc về, có thấy một bé trai, nhưng ấn tượng không sâu lắm. Với lại bây giờ cũng đã lâu lắm rổi, dáng vẻ của mọi người đều thay đổi, nên tôi nhìn thấy anh ta hơi quen quen cũng phải.”

Mộ Thiên Thanh nói như cho chính bản thân nghe, nhưng Lãnh Tĩnh Hàn lại nhíu mày, theo lý thuyết nếu có chút ấn tượng sau cô không nhận ra Tiêu Thần chính là mặt trời nhỏ của mình?

Lãnh Tĩnh Hàn âm thầm suy nghĩ mối nghi ngờ này, anh nghiêng đầu nhìn dáng vẻ đang im lặng suy nghĩ của Mộ Thiên Thanh. Sau đó lạnh nhạt thu tầm mắt lại, bẻ tay lái quẹo xe vào đường một chiều không rộng lắm…

Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh quang xung quanh khá vắng vẻ mới hỏi: “Đây là đâu vậy?”

“Phía trước là chỗ hồi trước tôi từng ở!” Lãnh Tĩnh Hàn hơi hé môi nói.

Mộ Thiên Thanh theo ánh mắt của anh nhìn về phía trước, còn chưa xác định được chỗ nào thì Lãnh Tĩnh Hàn đã quẹo vào một căn biệt thự hai tầng, anh dừng xe lại sau đó bảo cô xuống xe, còn mình thì tự xuống xe trước.

Mộ Thiên Thanh nhìn xung quanh, hoàn cảnh nơi này rất thơ mộng, các nhà ở đây xây gần như giống nhau, sân màu trắng được bao bọc bởi hàng rào bằng gỗ, xung quanh bốn phía có đủ loại thực vật hoa cỏ xanh tươi, có điều có nhiều hoa đã tàn làm cho nói có phần tiêu điều.

“Tổng giám đốc, cảnh sát Mộ!”

Đúng lúc ánh mắt Mộ Thiên Thanh rời vào mấy bông hoa hướng dương thì có một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau họ, cô xoay đầu lại thì thấy Hình Thiên đang đứng trên bậc thang cười dịu dàng với mình.

“Thư ký Hình!” Mộ Thiên Thanh hơi ngạc nhiên, cô không ngời anh ta lại ở đây. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, anh ta là thư ký riêng của Lãnh Tĩnh Hàn, Lãnh Tĩnh Hàn đi công tác anh ta không đi theo mới kỳ lạ đó!

Nhưng mà hôm qua ở biệt thự lại không thấy bóng dáng anh ta đâu, bây giờ có mặt ở đây làm cô phản ứng không kịp.

Lãnh Tĩnh Hàn dẫn đầu đi vào trong biệt thự, Mộ Thiên Thanh mỉm cười ý bảo sẽ đi vào cùng, bày trí trong nhà khá đơn giản, ngoại trừ các đồ đạc bình thường phải có thì không có mấy món đồ trang trí dư thừa nào.

“Tổng giám đốc, đồ ngài yêu cầu đã chuẩn bị xong!” Ẩn dưới lớp kính Hình Thiên đang đeo là một ánh mắt mang theo chút xảo quyệt, anh có một loại kích động muốn cười khi nhìn vẻ mặt lạnh lùng như được chạm khắc của Lãnh Tĩnh Hàn không dám, “Nếu tổng giám đốc không còn dặn dò gì, thì tôi xin phép về trước!”

“Ừ!” Lãnh Tĩnh Hàn hơi liếc nhìn Hình Thiên, mắt ưng nhẹ nhàng nhíu lại bắn ra hai luồng ánh sáng.

Trong lòng Hình Thiên cảm thấy lạnh run, vội vàng xoay người rời đi, chỉ là trong khoảng khắc anh đóng cửa lại lại liếc nhìn Mộ Thiên Thanh với ánh mắt sâu xa, trong đáy mắt hiện lên một chút phức tạp.

Hình Thiên đi rồi, Mộ Thiên Thanh mới không cảm thấy ngại ngùng như vừa rồi. Cô thấy gì đó mới nghi ngờ hỏi: “Ưm… Chúng ta ăn cơm ở đây à?”

“Ừ!” Lãnh Tĩnh Hàn trả lời cô, sau đó anh cởi áo khoác ra săn tay áo đi vào phòng bếp.

Mộ Thiên Thanh nghi ngờ đi theo anh, khi tới phòng bếp thì thấy bên trong chất đầy rau dưa hoa quả tươi đủ loại, cô mở to hai mắt nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, nghi ngờ hỏi: “Anh… nấu cơm hả?”

“Ừ!”

Trên đầu Mộ Thiên Thanh có thêm vài vạch đen.

Thứ nhất, cô không nghĩ tới người được Lãnh Thiếu Thiên nhận nuôi một ngày kiếm bạc tỷ mà lại biết nấu cơm. Thứ hai, anh ta học nấu từ lúc nào?

Lãnh Tĩnh Hàn lấy thứ gì đó trong túi bảo vệ môi trường ra, thuần thục dùng nguyên liệu nấu ăn, sau đó nhuần nhuyễn cắt đồ ăn…Hành động nhanh lẹ, làm cho Mộ Thiên Thanh cảm thấy người đàn ông này biết nấu cơm mà còn nấu không tệ!

“Rửa hai quả cà chua đi!”

Giọng nói lạnh nhạt của anh vang lên, Mộ Thiên Thanh đáp lại như khúc gỗ, sau đó lấy cà chua bắt đầu rửa, vừa rùa cô vừa nhìn nét mặt chuyên tâm làm bếp của anh.

Nhiều năm sau khi gặp lại nhau, cô cảm thấy anh không giống dáng vẻ mình dự đoán, thậm chí còn ngược lại với những gì cô đoán nữa. Nhưng mà… sau lúc này mọi chuyện làm cô cảm thấy, tất cả trước đó đều là giả dối, lúc này mới là chân thật!

Nét mặt Mộ Thiên Thanh hoảng hốt, kéo dài đến ăn xong còn chưa hết, như cô dự đoán, tài làm bếp của Lãnh Tĩnh Hàn không phải chỉ là đùa chơi cho vui, tài năng của anh có thể so được với đầu bếp!

“Cô rửa chén đi!” Anh lạnh nhạt nói, ánh mắt thâm thúy của anh luôn nhìn người đang lo suy nghĩ lơ mơ là cô.

“Ừ!” Mộ Thiên Thanh hờn dỗi đáp lại, bắt đầu dọn dẹp bát đũa rồi đi vào bếp.

Lãnh Tĩnh Hàn liếc nhìn phòng bếp, sau đó mới đi lên lầu hai. Chỗ này là nơi anh và Ưng đã sống với nhau nhiều năm, Dạ Ưng… cũng bắt đầu từ nơi này!

Lãnh Tĩnh Hàn vào phòng sách mở đèn lên, xộc vào mũi có mùi của bụi, anh nhíu mày đi mở cửa sổ.

Một cơn gió nhẹ thổi ngược vào, ập vào mặt Lãnh Tĩnh Hàn làm bay vài cọng tóc ở trán. Ánh mắt anh nhìn chắm chú về phía xa xa, có thể thấy được một ngọn núi không biết tên.

Ưng, mình chờ cậu giải thích cho mình nghe!

Môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn mím nhẹ lại, con ngươi sâu xa nổi lên sự hung ác và nham hiểm. Anh mặc kệ nguyên nhân là gì nhưng lừa dối anh bao nhiêu năm qua, thứ anh cần không chỉ là một lời giải thích!

“Cốc cốc!” Cửa truyền tới tiếng ai đó gõ vào, Lãnh Tĩnh Hàn thu lại tầm mắt mình xoay người lại nhìn. Mộ Thiên Thanh đứng ở cửa, trong khoảnh khắc anh thoáng qua chút tham lam khi thấy đôi lông mi đang nhẹ nhàng chớp của cô.

“Chuyện là… Tôi cần phải đi về!” Mộ Thiên Thanh hơi mất tự nhiên với ánh mắt nóng bỏng của anh.

Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì mà tiếp tục nhìn cô, nhưng khóe môi hơi nhếch lên cộng thêm hơi thở có vẻ khát máu, “Tới đây!”

Mộ Thiên Thanh nhíu mày, tuy không hiểu rõ Lãnh Tĩnh Hàn muốn gì nhưng chân lại không nghe lời mình mà đi về phía của anh, khi tới trước mặt anh rồi cô mới rầu rĩ vì hành vi của mình.

Người ta bảo tới là tới, có cần nghe lời tới vậy không!

Cô khinh thường chính mình, Mộ Thiên Thanh lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì…. Ưm…”

Cô còn chưa nói xong thì có một bàn tay đột nhiên chế trụ ót của cô, sau đó đẩy về phía trước, đúng lúc này một đôi môi áp lên môi của cô.

“Ưm!”

Mộ Thiên Thanh theo phản xạ muốn tránh né, nhưng mà lại bị Lãnh Tĩnh Hàn giữ chặt, cô càng giãy dụa thì càng bị ôm chặt, thậm chí môi lưỡi còn bị anh hung hăng xâm nhập…

“Ưm…” Mộ Thiên Than nhẹ giọng kêu, dần dần cô quên mất phải phản kháng mà bị nụ hôn của Lãnh Tĩnh Hàn làm cho chìm đấm, dần dần trở nên mơ màng.

Con ngươi lạnh nhạt của anh hơi híp lại, dư âm của ánh hoàng hôn còn sót lại chiếu lên hai người, hơi thở ấm áp làm cho hai bên quên mất mục đích ban đầu. Lãnh Tĩnh Hàn lúc đầu hôn hơi bá đạo, nhưng bây giờ lại dần trở nên dịu dàng!

Một ánh mắt thâm trầm mang theo sự thê lương âm thầm nhìn vào hai người đứng sau cửa sổ, hai tay của người này nắm chặt lại, bởi vì dùng lực nhiều mà khớp xương phát ra tiếng ‘răng rắc’, không khí xung quanh cũng trở nên kỳ lạ khác thường.

Thái dương của Tiêu Thần giật nhẹ, ánh mắt híp lại, khóe môi hơi cong lên làm lộ ra suy nghĩ rối rắm khiến lòng người rét lạnh, anh biết rõ Lãnh Tĩnh Hàn đang cố ý nhưng mà anh vẫn ngu ngốc đi theo tới đây, thậm chí… còn đứng nhìn bọn họ ôm hôn say sưa!

Lúc này Tiêu Thần cười tự giễu chính mình, ánh mắt hơi cụp xuống, Lãnh Tĩnh Hàn lại thả Mộ Thiên Thanh. Lúc cô đang bối rối, thì ánh mắt của anh lại sắc bén nhìn về phía cửa sổ, sau đó một tay chống lên bệ cửa sổ, một chân thon dài nhẹ nhàng nhảy lên, cả người nhảy khỏi lầu hai.

“A!” Mộ Thiên Thanh hoảng hồn la lên, sững sờ nhìn Lãnh Tĩnh Hàn gọn gàng nhảy khỏi hàng rào, chạy nhanh về phía trước.

Bản năng nghề nghiệp của cô trỗi dậy, nhìn lướt qua Lãnh Tĩnh Hàn thấy có một người đàn ông mặc đồ giản dị đội mũ lưỡi trai, anh ta đột nhiên xoay người chạy về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.