Lãnh Tĩnh Hàn lái xe như bay tới chỗ Hình Thiên, giờ đây cả người anh ta dính đầy máu, đang thoi thóp dựa vào thân cây hơi khuất mắt, dáng vẻ này không có tí ôn hòa nào cả mà giờ đang lại vương vấn cơn giận.
Đôi mắt Lãnh Tĩnh Hàn trở nên rét lạnh, anh nhìn xung quanh rồi lạnh lùng hỏi: “Cậu và Ưng đánh nhau sao?”
Tuy là câu hỏi nhưng anh đã biết rõ đáp án.
Hình Thiên nhìn sơ qua giống như là một nhân viên đi làm bình thường có kỷ cương, nhưng võ nghệ của anh ta anh là người hiểu rõ nhất. Người bình thường không thể đánh cậu ấy ra nông nổi này được!
Hình Thiên thở hổn hển, không nói gì.
Gương mặt lạnh lùng như điêu khác của Lãnh Tĩnh Hàn lộ ra vẻ lo lắng, mắt ưng nheo lại ánh lên tia bén nhọn.
Lãnh Tĩnh Hàn không quan tâm, nhưng đôi mắt hung ác vẫn nhìn cậu chằm chằm, một lúc sau mới từ từ nói: “Nếu cậu cảm thấy lời tôi không đáng để nghe theo thì sau này đừng đi theo tôi nữa.”
“Anh hai!” Giọng của Hình Thiên có chút gấp gáp, hơi thở cũng nặng nề hơn trước. Anh yếu ớt khép mắt nói: “Em biết rồi…:
Lãnh Tĩnh Hàn bước lên đỡ Hình Thiên dậy, sau đó nhét anh ta vào trong xe rồi chạy tới bệnh viện mà không nói một lời nào nữa.
Hình Thiên cảm thấy an toàn rồi, còn được Lãnh Tĩnh Hàn cho phép mình tiếp tục đi theo anh. Lúc xe khởi động, anh cảm thấy cả người lờ mờ đi, mọi thứ đều giống như ảo ảnh, chưa tới một lát đã ngất đi.
Lãnh Tĩnh Hàn liếc nhìn anh ta, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Đối với chuyện của Ưng, cậu ấy giận không kém gì anh, trên đường về anh cũng đã dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra.
Cậu ấy không phải là đối thủ của Ưng, nhưng Ưng sẽ không ra tay nặng tới vậy!
A Thiên cố tình nặng tay với chính mình, cậu ấy đang ép anh!
Trong khách sạn.
Mộ Thiên Thanh ngồi ở cầu thang, bóng đèn mờ ảo chiếu xuống làm in cái bóng chiếu dài trên nền đất. Cô dùng hai tay ôm lấy đầu gối của mình, cằm thì đặt ở trên, ánh mắt nhìn về phía trước.
Gương mặt lộ vẻ đau buồn, ánh mắt dần không có tiêu cự.
Lúc rời khỏi biệt thự cô luôn cảm thấy lo buồn, Mộ Thiên Thanh nghĩ tới những chuyền xảy ra trước đó.
Tại sao Tiêu Thần lại nói với cô câu đó?
Còn Lãnh Tĩnh Hàn nữa, anh ta nói: “Đôi khi mắt nhìn cũng chưa chắc là thật.”
Rốt cục là có ý gì.
Mộ Thiên Thanh từ từ ngẩng đầu lên, nhíu mày suy nghĩ hai câu nói của họ. Cái cảm giác phát hiện ra chuyện gì đó làm cho cô loạn cào cào lên.
“Em tìm rất lâu rồi, chờ đợi anh xuất hiện. Đến khi ngủ cũng mơ thấy anh…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí yên lặng ở hành lang, Mộ Thiên Thanh giật mình, suy nghĩ bị cắt đứt. Cô vội vàng lấy điện thoại ra, thấy người gọi là Thượng Quan Mộc thì hơi do dự một lúc mới nhận.
“Thiên Thanh, em đang ở đâu?” Điện thoại vang lên giọng của Thượng Quan Mộc, giọng điệu không phải đang chất vấn mà đang lo lắng.
“Em đang ngồi ở chỗ cầu thang!”
“Cầu thang?” Thượng Quan Mộc hỏi ngược lại: “Em ngồi ở đó chi vậy?”
Mộ Thiên Thanh đáp mà không cần nghĩ: “Em… ăn xong thấy hơi chán, nên mới đi leo cầu thang.”
“…” Thượng Quan Mộc chưa bao giờ nghi ngờ câu trả lời của cô. Anh là cảnh sát, đôi khi cũng vận động để rèn luyện thể lực của mình.
“Anh về rồi hả?” Mộ Thiên Thanh hỏi.
“Ừ, anh đang đứng trước cửa phòng em!”
“Em lên liền!” Mộ Thiên Thanh nói xong lập tức cúp điện thoại, vội vàng đứng dậy rồi chạy từ tầng trệt lên.
Hai tay Thượng Quan Mộc đút trong túi quần, anh dựa vào tường, dáng vẻ tuy hơi lười biếng nhưng lại mang theo chút quyến rũ mờ ảo. Anh giống như một vị vương giả có khi chất cao quý tuyệt phẩm, lẳng lặng đứng chờ ở hàng lang yên tĩnh tạo thành một bức họa rất đẹp mắt.
Nghe thấy tiếng bước chân hấp tấp từ mặt thảm truyền tới, Thượng Quan Mộc ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra âm thanh, lúc này anh thấy Mộ Thiên Thanh đang đi về phía mình.
Thượng Quan Mộc nhếch môi cười nhìn Mộ Thiên Thanh thở hổn hển, còn anh thì lại lộ ra ánh mắt yêu thương cười yêu chiều nhìn cô.
Thượng Quan Mộc gật đầu, áy náy nói: “Xin lỗi em, để mình em chờ ở khách sạn!”
Mộ Thiên Thanh chột dạ lắc đầu, không dám nhìn Thượng Quan Mộc, lãnh tránh nói: “Anh tới là vì chuyện chính, với lại đây là cơ hội hiếm có. Nếu anh không đi… vậy em cảm thấy áy náy lắm.”
Câu nói của cô làm miệng Thượng Quan Mộc cười càng rộng thêm, anh dịu dàng nói: “Em thay đồ đi, anh dẫn em đi chơi!”
Mộ Thiên Thanh cười gật đầu, mở cửa phòng đi vào. Khoảnh khắc cô đóng cửa lại thì vô tình thấy ánh mắt yêu thương cưng chiều của Thượng Quan Mộc, làm tim cô nhói đau.
Cô đóng cửa, lấy đồ đi vào phòng tắm. Vừa rồi cô nghĩ về mối quan hệ của mình và Thượng Quan Mộc... nếu như cô không buông bỏ được Lãnh Tĩnh Hàn thì có nên tiếp tục quen anh nữa không?
Lộ trình ở Mỹ vô cùng bận rộn, mấy ngày kế tiếp Mộ Thiên Thanh đều theo Thượng Quan Mộc tham gia các buổi hội thảo, sau hôm đó Lãnh Tĩnh Hàn không xuất hiện trước mặt cô nữa. Với lại Thượng Quan Mộc không bỏ lại mình cô như tưởng tượng.
Mộ Thiên Thanh ngồi nhìn Thượng Quan Mộc đứng ở trung tâm giảng giải, anh chậm rãi phân tích và phản bác những vấn đề tâm đắc của mình ở phương diện tâm lý học, gương mặt anh đầy tự tin, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo. Dường như trời sinh anh đã là người đứng đầu.
Thỉnh thoảng đôi mắt đen của anh sẽ rơi vào một nơi ở phía dưới khán đài, anh có thể cảm nhận được Mộ Thiên Thanh luôn nhìn mình, anh hơi cười cười sau đó tiếp tục báo cáo tổng kết về vấn đề nghiêng cứu lần này.
Mọi người có mặt ở đây đều chuyên tâm nghe anh báo cáo, những ai đến dự hội thảo lần này đều đánh giá cao người đàn ông trẻ tuổi đang báo cáo này. Đến khi anh tổng kết xong phần của mình thì cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, lúc này Mộ Thiên Thanh mới choàng tỉnh.
Cô theo phản xạ ánh mắt nhìn thẳng về phía Thượng Quan Mộc, anh cúi chào toàn thể hội trường rồi đi từ từ xuống khán đài, lúc này trên môi cô mới có một nụ cười.
Thật ra lúc đầu mới nghe có vài câu thì tư tưởng suy nghĩ của cô đã như sương mù…
Cô lặng lẽ oán than chính mình, nhìn thấy Thượng Quan Mộc ngồi xuống cạnh mình, cô mới cười nhạt nói: “Xem ra lần này người được khen ngợi nhất chính là anh rồi!”
“Em có lòng tin với anh thế à?” Thượng Quan Mộc cười hỏi.
“Anh nghe tiếng vỗ tay rồi sẽ hiểu.” Mộ Thiên Thanh bĩu môi nói.
“Đồ ngốc!” Thượng Quan Mộc cưng chiều vuốt ve mái tóc của cô, sau đó anh mới cười tới cong khóe mắt khi thấy cô tức giận nhìn mình chòng chọc.
Nếu như… thời gian dừng lại ngay lúc này thì tốt biết mấy!
Đột nhiên Thượng Quan Mộc cảm thấy chán ghét chính mình vì đòi đi học vụ tâm lý này, mấy ngày này tuy lúc nào Thiên Thanh cũng đi với anh, nhưng anh cảm nhận được cô không hề vui vẻ, thỉnh thoảng không biết cô nghĩ gì mà cứ ngồi ngẩng người một chỗ.
Máy bay lướt qua khỏi đường băng, từ từ cất cánh bay rồi lên lượn lờ giữa những tầng mây. Mộ Thiên Thanh không gặp được Lãnh Tĩnh Hàn, cô quay mắt nhìn những đám mây trắng bên ngoài cửa sổ giống như là những viên kẹo ngọt khổng lồ, trong mắt lóe lên chút mất mát.
Không gian yên tĩnh, Mộ Thiên Thanh nhớ lại cái đêm cô gặp anh ở biệt thự của giáo sư Smith, sau đó cùng anh tới nghĩa trang, thậm chí còn về căn biệt thự nhỏ…. Anh làm mọi chuyện cũng chỉ để dụ Tiêu Thần xuất hiện?
Chân mày Mộ Thiên Thanh nhíu lại, cô cứ có cảm giác mục đích của Lãnh Tĩnh Hàn không chỉ có nhiêu đó.
Nhưng tại sao?
Rốt cuộc quan hệ của cô và Tiêu Thần là thế nào?
Chân mày của Mộ Thiên Thanh càng nhíu chặt hơn, nghĩ tới Tiêu Thần cô lại có cảm giác chán ghét, nhưng tại sao lại có cảm giác này thì cô không biết.
Lúc nhỏ ở cô nhi viện cô và mặt trời nhỏ chưa gặp anh ta lần nào, vậy nên mối quan hệ của cô và Tiêu Thần không tồn tại mới đúng.
Có đôi khi mắt nhìn chưa chắc là thật..
Em khỏe mạnh đó mới là Thiên Thanh (trời sáng)!
Trong khoảnh khắc Mộ Thiên Thanh trợn trừng hai mắt, có một cảm giác kháng cự ùa vào đầu của cô!
Không, không thể nào!
Cảm giác của cô không sai, chứ cho rằng mọi người lúc nhỏ và lớn lên đều không giống nhau đi, với lại lần đầu tiên đúng là cô không nhận ra mặt trời nhỏ, cũng giả thuyết cô dựa vào trực giác để xác định anh. Nhưng tại sao lại sai trầm trọng tới vậy được!
Nếu không phải thì tại sao Tiêu Thần lại nói câu đó, giọng nói dịu dàng làm cô cảm thấy chán ngấy, nhưng Lãnh Tĩnh Hàn cũng nói có một số việc chưa chắc là thật.
Điều quan trọng nhất, Lãnh Tĩnh Hàn muốn dụ Tiêu Thần ra ngoài, nhưng con mồi tại sao lại là cô?
Từng vấn đề cứ liên tục lướt qua trong đầu Mộ Thiên Thanh, cứ một vấn đề là lại có một đáp án sinh động hiện lên, nhưng càng giải đáp cô càng không hiểu.
Mộ Thiên Thanh hơi cắn môi, lắc đầu cự tuyệt suy nghĩ của mình.
Cô là cảnh sát, làm gì cũng cần có chứng cứ, không thể suy đoán vô căn cứ được.
“Thiên Than, Thiên Thanh…”
Giọng nói êm ái truyền tới, Mộ Thiên Thanh quay đầu lại nhìn Thượng Quan Mộc, thấy anh đang nhíu mày vẻ mặt lo lắng nhìn mình, lúc này cô mới giật mình hoàn hồn lại.
“Sao vậy?” Thượng Quan Mọc khẽ hỏi, “Khó chịu ở đâu à?”
Mộ Thiên Thanh lén lúc hít sâu vào, lắc đầu nói: “Không có, em đang nghĩ tới một bản án cũ.”
Thượng Quan Mộc nghe xong thì bật cười: “Em không thể thả lỏng bản thân một chút sao? Cứ tưởng sau khi được điều tới bộ phận văn phòng thì em sẽ tốt hơn trước, nhưng bây giờ anh thấy em càng ngày càng mê mẩn rồi.”
“Em…” Lời của Mộ Thiên Thanh ra tới miệng lại nuốt trở vào, cô lảng sang chuyện khác: “Không phải anh cũng vậy sao? Anh nhìn mình đi, chẳn phải anh cũng liều mạng như em sao?”
“Bởi vậy chúng ta mới là một cặp.” Thượng Quan Mộc chớp mắt quyến rũ, ngay lúc này anh nắm lấy tay của Mộ Thiên Thanh kéo về phía ngực của mình, “Vợ chồng cùng nghề, nhất định bọn tội phạm sẽ rất sợ… sau này nếu có vụ án nào chúng ta có thể cùng hành động với nhau, nói không chừng còn có thể thu nạp được thêm vài đôi tình nhân nữa đó!”
“…” Mộ Thiên Thanh nghe giọng nói kiêu ngạo của anh thì không ngừng than trong lòng, ánh mắt của cô hơi trốn tránh, không trả lời lại.
Thượng Quan Mộc liếc nhìn cô, môi vẫn đang cười nhưng trong đáy mắt có chút tự giễu lướt qua…
Trên máy bay tràn ngập cảm giác mất mác, mà lúc này ở Newyork và thành phố A đều xảy ra những chuyện khác nhau.
Lãnh Tĩnh Hàn đút hai tay vào túi quần, đứng ở ban công khách sạn nhìn về phía xa xa. Đường nét gương mặt lạnh băng như được điêu khắc, môi hơi mím lại.
Anh và Ưng giao chiến với nhau, việc thu mua MT thất bại dĩ nhiên cuộc chiến cũng chính thức bắt đầu.