Chỉnh Sửa Lại 'Cấu Hình' Tôi Trở Thành Mỹ Nhân!

Chương 120



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn Tịnh Nhi sững sờ như thể không tin nổi vào tai mình làm Huyền có phần vui vẻ. Haha, khả năng diễn của mình lại tăng cao rồi, con ngu này có thái độ thế kia chính là minh chứng rõ nhất cho sự tin tưởng.
Hiển nhiên chuyện bị đuổi việc ở trường quay có liên quan đến Tịnh Nhi. Hôm đó sau khi đánh nhau với đám người Tuyết Tuyết, Tịnh Nhi một đường bỏ của chạy lấy người nên hoàn toàn không biết chuyện xảy ra sau đó.
Tuy rằng cũng có người vì chuyện đánh nhau mà bị đuổi, nhưng chỉ những ai liên quan trực tiếp mà thôi, còn Huyền không có mặt tất nhiên sẽ không can hệ gì hết. Nghỉ việc ở đó.. Là tự cô muốn vậy!


Chạy qua chạy lại cả ngày ở đó, vất vả mệt nhọc rồi còn bị chửi cho vuốt mặt không kịp, làm sao bằng công việc này chứ?
Quả thực ban đầu ý thức sạch sẽ của Huyền cũng rất cao, có điều ngày hôm đó, khi Tuyết Tuyết bị Tịnh Nhi ngu ngốc đánh nhập viện không thể đưa cô đi tiệc. Bắt buộc phải đi cùng minh tinh phim 18+, cô tự dưng bị nhận định là gái mới vào nghề. Bị chuốc say, lần đầu là làm chuyện đó tập thể. Lúc tỉnh dậy thấy toàn thân lõa lồ, xung quanh bên cạnh cũng có vô cùng nhiều nam nữ trần truồng ôm nhau ngủ gục. Huyền vừa sợ hãi lại vừa hoang mang, cô hốt hoảng thu lại quần áo, trốn vào nhà vệ sinh khóc lóc.
Điều làm cô thấy may mắn nhất chính là lúc cô rời đi tất cả bọn họ đều đang ngủ, không ai biết Huyền cũng có tham gia bữa tiệc thác loạn này.


Khốn khiếp!
Tất cả là tại Tuyết Tuyết dụ dỗ cô đến đây!
Nhưng.. nếu lúc đó người dẫn cô đi là chị ta thì có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra. Vậy.. Lỗi lầm không phải đều do Tịnh Nhi kia gián tiếp gây ra sao?


Vì cái gì nó có tất cả mọi thứ, còn cô lại chôn vùi tấm thân ở nơi kinh khủng thế này?


Đã vậy.. Mẹ kiếp!
Lúc bình tâm lại Huyền mới nhớ ra.. Đêm hôm qua, lúc cô cùng đám người kia làm loại chuyện dơ bẩn đó, cô lại có cảm giác mãnh liệt mới chết chứ!


Vậy là rất nhanh vượt qua trở ngại tâm lí, Huyền dứt khoát bỏ việc chạy theo một vài đại gia. Cô vẫn còn nhỏ lại ít kinh nghiệm yêu đương nên việc câu vài vị đại gia trẻ tuổi là rất khó. Thế nên là đành phải hi sinh thân mình, tìm vài tên già cả ham vui tích lũy kinh nghiệp vậy!
Hôm nay cô đến đây cùng phó tổng giám đốc công ti A, một lão già biến thái thích nhất chà đạp những thiếu nữ còn thanh thuần. Có lẽ chính vì vậy mà khi cô tiếp cận lão mới nhanh sập bẫy như vậy.. Song, muốn xem ai chà đạp ai, còn phải đợi đến lúc cuối!


"Hạo Khánh đuổi việc em sao?" Tịnh Nhi hơi ngơ ngác nhắc lại, trời, chỉ đánh nhau có chút chút mà đã bị đá đi thẳng cổ rồi? Vậy những người này phải làm sao đây? Cô nhớ Huyền này đã phải rất vất vả mới xin được một chân trong đoàn làm phim, mặc dù chân đó chỉ là chạy việc linh tinh..
Nhưng sao giờ này Huyền lại xuất hiện ở đây? Còn ăn mặc xinh đẹp như vậy nữa chứ?


"Cô là Vi Ái Nhi, người đi cùng boss Đại?" Một người đàn ông trung niên có chút quen mắt khúm núm tiến tới chỗ hai người đứng. Ông ta vừa bước hai bước, Huyền đã mỉm cười đi nhanh qua ôm lấy tay ông ta, thân mật dựa sát.
Này.. Là bố và con gái thất lạc lâu năm đúng không??
Nhất định là thế! Nhất định là thế!! Bạn Huyền sẽ không hạ cấp tới mức làm nhân tình bé cho người ta đâu nhỉ??


"Xin chào, ông là.." Tịnh Nhi bối rối hỏi lại, trong đầu ngổn ngang trăm mối không cách nào gỡ sạch.
Thế này là sao?
Đều tại cô hại người ta bị đuổi việc, bây giờ Huyền vì miếng ăn còn tới nước đường cùng.. Chính là do cô, cô đã làm hỏng một mầm non của tổ quốc rồi!


"Tôi là phó tổng giám đốc công ti A, trước đây khi tới dạ tiệc chúng ta có gặp qua nhau một lần rồi!" Hôm đó nhờ tiếp cận không thành với cô nàng này mà ông đây được thân mật với boss Đại. Haha, cảm giác sung sướng khi được boss Đại nắm tay ông đây vẫn nhớ như in đó! "Chắc tiểu thư không thể nhớ ra được đâu.."


"Anh à, hôm nay chị ấy nhất định sẽ nhớ anh!" Huyền ở bên cạnh ngọt ngào thổi gió "Anh đường đường là phó tổng A cơ mà, phong thái này chỉ cần gặp qua một lần là không thể quên!"


"Huyền à, em dẻo mỏ quá!" Phó tổng A mỉm cười hạnh phích, ngọt ngào chọt chọt qua sống mũi cao thẳng của vợ "Anh thích nhất ở em là cái miệng ngọt này đó!"


"Được rồi, chúng ta đi về phía bên kia đi, đối tác của anh đang gọi.." Huyền uyển chuyển nắm lấy cái tay đang điểm loạn kia, nhu tình khuyên nhủ "Chị Nhi, chút nữa gặp riêng xíu được không? Em có chuyện này muốn trao đổi với chị!"


"Hả? Gặp riêng.." Tịnh Nhi ái ngại nhìn boss nhà mình đang ở bên kia, đôi mắt nâu sáng chưa lúc nào rời khỏi cô cả. Bỏ anh ấy lại để thực hiện "hẹn hò hai mình" với một cô gái? Điều này thực sự còn khó hơn lên giời! "..Có vẻ không tiện lắm.."


"Chị lo lắng vị kia nhà chị ghen sao?" Huyền nhỏ giọng nói vào tai Tịnh Nhi "Đừng không nể mặt em thế chứ.. Đợi lúc mọi người làm lễ cưới, boss Thần đứng bên kia làm phù rể không thể di chuyển, chị ra ngoài quán cafe bên kia một chút là xong!"


"Quán cafe nào cơ?" Tịnh Nhi nhíu mày, cố gắng nhớ lại con đường phía ngoài khách sạn. Máy load đường Tịnh'sss Nhi'sss dùng hết công suất để tiến hành quét bản đồ: đối diện nơi này có ba quán cafe, bên cạnh có 1 quán, đi thêm 10m về phía ngã tư cũng lại có một quán, tiếp là..
"Quanh đây có không ít chỗ bán cafe đâu!"


"Quán CF ngay đối diện ngã tư đi.." Huyền gật đầu đồng tình "Nơi đó có đồ uống mới ra, để em mời chị thử!"


"Được."


"Tạm biệt Tịnh Nhi, hi vọng chị giữ lời hứa!"


*


Lễ cưới được diễn ra theo kiểu giản lược vì cô dâu đang trong giai đoạn "nhạy cảm".
Vâng, và để xứng với hai chữ giản lược kia, ban tổ chức đã giải quyết từng khâu theo cách nhanh gọn nhất có thể, cô dâu chú rể được sắp xếp ngồi ở vị trí trung tâm, sau đó.. sau đó.. Không thể miêu tả nữa! Tịnh Nhi ngồi chờ ở đây cũng sắp buồn ngủ đến chết rồi!
Cô nhìn quanh một lượt, vị phó tổng khi nãy đi chung với Huyền vẫn đứng bên kia cùng đối tác nâng li nói chuyện phiếm, nhưng Huyền thì đã không còn ở đó nữa rổi. Suy nghĩ qua loa một chút, cuối cùng cô vẫn hạ quyết tâm đi ra ngoài. Mải miết xuyên qua đoàn người mà chẳng hề hay biết, ngay khi cô vừa đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, một người khác vốn đang chán chường cũng chú ý tới chuyện cô âm thầm rời đi. Người đó quyết định đứng dậy, theo sát phía sau cô. Nụ cười trên khóe môi kéo lên thật cao, dự cảm cho bản thân biết, một chút nữa nhất định sẽ có chuyện thú vị xảy ra ...


*


Angle ngồi tại quán cafe gần ngã tư, đưa tay nhấp một ngụm cafe đắng chát, trong lòng không nhịn được bày ra một loạt những suy tính. Đứng phía sau cô là mấy vệ sĩ áo đen, khí thế và phong thái hung thần ác sát làm ai nấy đều sợ hãi không dám lại gần.
Ngày hôm đó đi ăn trưa và xem phim đúng là nỗi nhục nhã không thể chấp nhận trong cuộc đời sáng chói của cô mà!
Mẹ kiếp, cũng tại cái tội cứ tới gần Thần lập tức sẽ quên sạch xung quanh đó!
Hừ, sao anh ấy lại có thể để con nhãi biên kịch không tên tuổi kia vào trong mắt chứ? Nhìn dáng vẻ, lại nhìn thái độ.. hẳn là quan tâm nhau nhiều lắm. Đã vậy, theo nguồn tin tình báo của cô bọn họ còn cùng nhau chung phòng mấy tháng nay rồi, từ khi mẹ của Thần mất lận.
Cô không ngại đàn ông không sạch sẽ, tư tưởng của cô rất thoáng đãng, chỉ cần trong lúc yêu cô anh ấy một lòng hướng về cô là đủ. Chuyện quá khứ như thế nào, ai rảnh quan tâm nhiều đến vậy chứ?


Nhưng.. Giờ làm thế nào để tách hai người đó ra được?


Hừ, giá như con nhãi đó không tồn tại thì tốt rồi! Cô có thể đường đường chính chính mà ở bên cạnh Thần. Cô không tin với nhan sắc và thân thể mê người này của cô mà lại không thể làm anh ấy bị quyến rũ! Các cụ đã nói rồi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nhất là khi cô là ngọn lửa lớn nhường này..


Không tồn tại..
Phải rồi!
Chính là như vậy!
Chỉ cần làm cho nó biến mất.. Vĩnh viễn biến mất.. Vậy thì cô có cơ hội rồi!


Vừa nghĩ lập tức thấy người từ cửa tiến vào, Angle đang suy nghĩ hại người lại nhìn thấy nạn nhân trực tiếp bước vào. Quả thực cái kiểu thiêng đến nỗi thắp hương muỗi cũng lên này của con nhãi biên kịch kia làm cô muốn phun cafe. Nhưng không được, phong thái quý cô và tư cách minh tinh nổi danh không cho phép cô được mất mặt như vậy! Cô búng tay một cái, chỉa chỉa ngón tay ý muốn mấy vệ sĩ của mình thu liếm lại ngồi xuống. Muốn theo dõi đối tượng thì phải âm thầm đứng trong bóng tối mới được..


Hôm nay Đại Thần không đi chung với cô ta sao? Hay anh ấy tới sau? Không đúng.. Cô ta đã ngồi xuống rồi, bàn số ba cùng với một con nhóc khác. Bọn chúng đang vui vẻ trò chuyện rồi, còn gọi đủ loại cafe nước uống thế kia để làm gì? Tống vào mang tai à?
Thôi được rồi.. Vốn đám người này không hiểu lễ nghi, để mặc bọn họ muốn uống thế nào thì uống đi, uống đến mức bội thực luôn mới tốt!


*


Huyền gọi đủ loại thức uống, bày lên bàn dày đặc. Cũng không phải cô có ý định gì sâu xa, chỉ đơn giản là mình thích thì mình khoe tiền thôi. Phó tổng A còn đang thấy cô mới mẻ, chút tiền này anh ta cho cô chỉ có thừa tiêu chứ không bao giờ thiếu. Thế nhưng tiền kiếm ra từ việc bán thân thể tiêu sẽ không thích bằng lừa gạt từ người khác đâu!


"Chị ra chậm quá, em đợi lâu lắm rồi!" Huyền bĩu môi, cố gắng lấy lại cảm giác khi cùng Tịnh Nhi nói chuyện. Đầu tiên phải tạo không khí thoải mái và quen thuộc, có như vậy mới dễ dàng dụ được con mồi sập bẫy!


"Xin lỗi.." Tịnh Nhi định ngồi ghế đối diện nhưng Huyền đã vội vã đưa tay kéo cô xuống bên cạnh mình. Bàn tay do được bảo dưỡng tốt giờ này rất đẹp đẽ, từng ngón nhỏ thanh tao trắng muốt, móng tay sơn hồng đính đá ngọt ngào mà kiều mị. Ây.. Nhìn lại tay mình thiệt là mặc cảm quá mà, ngón thô to, lại chai sần, da cũng không quá trắng nữa chứ.. Thôi kệ xừ đi, mình có thế nào dùng thế ấy, dù sao Thần cũng không chê cô! "Chị mải xem lễ quá!"


"Có gì hay đâu chứ?" Huyền thả đống trang sức nặng trịch trên người xuống, cẩn thận cất lại vào túi xách bên cạnh, cô dựa sát cạnh Tịnh Nhi, đưa đếm trước mặt Tịnh Nhi một cốc nước màu xanh dương đẹp mắt "Ocean Blue, nước uống mới của nhà hàng này đó, ngon lắm!"


"Ừm, vậy.. " Tịnh Nhi cầm lấy cốc nước xanh nhạt, gật đầu cảm ơn "Vậy chuyện ở trường quay là thế nào? Mọi người đều bị đuổi cả sao?"


"Chị mau uống thử đi!" Huyền cầm một cốc cafe khác lên, chậm rãi và tao nhã nhấp một ngụm nhỏ "Chuyện đó cũng đúng quy trình thôi, làm gì có đạo diễn nào lại muốn ekip của mình có chuyện đánh nhau mất mặt thế chứ?"


"Nhưng cũng không phải toàn bộ người ở đó đều có liên quan.." Quả thực lúc ấy cô tẩn người sướng tay cũng không nghĩ nhiều đến vậy. Sau đó lại trốn tiệt trong nhà viết lách, không gặp người, không tiếp người.. liên quan tới trường quay của Hạo Khánh. Bây giờ khi gặp lại Huyền, biết được mọi người đều vì một chuyện thiếu suy nghĩ của cô mà bị ảnh hưởng đến nỗi mất việc..
Không áy náy là nói dối. Lão Hạo Khánh này sao có thể ấu trĩ như vậy chứ? Chỉ đơn giản đuổi cổ mấy kẻ liên quan đến vụ đánh nhau đó là được rồi, đây lại vơ đũa cả nắm, bẻ tất. Hừ, tâm thánh mẫu của cô không muốn xuất hiện cũng bị ép cho xuất hiện.
"Aiii~ Ngày hôm đó đúng là chị cũng có lỗi, nhưng.."


"Chị đừng nói vậy.." Huyền chống tay vào cằm đôi mắt xa xăm "Khi nãy là do em kích động quá nên mới nói như vậy, chứ chuyện ở trường quay kia vốn không phải do chị."


"Cái này.."


"Tuyết Tuyết gây gổ trước, điều này có minh tinh nào lại không biết chứ?" Cô cười khẩy, chua xót cực kì "Thế nhưng không ai dám nói, lại đổ hết lên đầu ekip thực hiện nên mới vậy!"


"Huyền.." Huyền nói ra câu này làm Tịnh Nhi vốn đem con bỏ chợ càng áy náy hơn nữa. Cộng với biểu cảm muốn khóc nhưng không thể khóc được kia của cô ấy làm Tịnh Nhi càng thương cảm thêm mấy phần.
Mặc dù trước đây Huyền có lợi dụng cô nhiều lần, nhưng đi đến bước đường cùng này chung quy cũng không phải ý muốn của cô ấy. Cô đến thế giới này lâu như vậy, quen không nhiều người, bạn cùng lứa cũng ít nên thành ra đối với Huyền luôn có châm trước hơn so với bình thường.
"Còn về chuyện kia.. Sau khi nghỉ việc em thế nào?"


"Thế nào được chứ?" Huyền để tay ra sau ghế, phong thái bất cần "Em bị người ta lừa.. Rồi thành ra như chị biết đây này!"


"..."


"Dù sao cũng không phải chuyện gì khủng khiếp, em thấy sống như vậy rất tốt, vừa nhiều tiền lại không cần vất vả!"


"Chị.."


Khuyên ư?
Biết khuyên cái gì bây giờ? Hơn nữa cô vốn là không đủ tư cách đi khuyên người ta đâu! Chính bản thân cô là kẻ gián tiếp đẩy Huyền vào con đường này đấy, lúc này nói thêm câu gì cũng chỉ tự biến mình trở thành kẻ đạo đức giả mà thôi.
Đúng lúc không khí trên bàn trà đông cứng lại, một đôi chân thon dài thẳng tắp đột ngột xuất hiện trước mặt hai người. Tịnh Nhi và Huyền đồng loạt quay sang, chỉ thấy người vừa tới vênh mặt, thiếu kiên nhẫn nói: "Tịnh Nhi đúng không? Nói chuyện riêng đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.