Tiếng quạt kẽo kẹt như đã phần nào át đi tiếng giảng bài.
Ôn Lê ngồi cạnh cửa sổ, ngay phía sau cửa sổ chính là sân thể dục vắng lặng, không một bóng người.
Cô quay đầu nhìn đồng hồ, còn 5 phút nữa là tan học.
Ôn Lê lấy trong hộc bàn ra một cái đồ chơi Đông tây nam bắc bằng giấy đang gấp dở dang, trong đầu lại vô thức hiện lên một gương mặt bất cần đời.
Gấp xong, cô lại viết lên 8 mặt giấy, “Có thể gặp anh ấy”, “Không thể gặp anh ấy”, trong lòng lại thầm đếm “Bắc – 9 lần”.
Cô hồi hộp chờ đợi xem ông trời có cho cô gặp được anh không, hàng lông mi thiếu nữ run rẩy, cô nhắm mắt lại.
Hít sâu một hơi, Ôn Lê cố gắng kiềm chế tim mình, chậm rãi mở mắt ra.
—— Có thể gặp anh ấy.
Ôn Lê đã chơi cái trò trẻ con này suốt từ hồi khai giảng cho đến bây giờ, mỗi tiết học cô đều sẽ chơi “Đông tây nam bắc” hoặc là rút thăm.
Mỗi lần như vậy, nếu rút ra được “Có thể gặp anh ấy” là cô vui như trúng số, trong lòng cô phấn khởi như có một chú nai con đang chạy loạn, cô sẽ phóng tầm mắt tìm kiếm bóng dáng anh ở giữa biển người.
Nếu hôm đó không nhìn thấy anh, trái tim thiếu nữ của cô sẽ bị một nỗi mất mát vô hình bao lấy.
“Lê Lê”
Sầm Khê – bạn cùng bàn của Ôn Lê đang dùng khuỷu tay đẩy nhẹ cô, nhỏ giọng nói:
“Đừng ngây người như vậy nữa, giáo viên đang hỏi cậu kìa.”
Ôn Lê ngẩng đầu thì liền nhìn thấy sắc mặt không vui của giáo viên tiếng Anh, lòng cô căng thẳng, vô thức đứng dậy, đầu óc trống rỗng vì vốn dĩ cô không nghe được câu hỏi là gì.
Từ trước tới nay, thành tích của Ôn Lê đều ổn định dừng ở top 100, chưa bao giờ cô phân tâm trên lớp, đây là lần đầu tiên bị nhắc nhở nên gương mặt trắng nõn có chút ửng hồng, cả người nóng lên vì xấu hổ.
Tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên liếc Ôn Lê một cái rồi mới nhìn lại đám học sinh đang lao nhao mà nhắc nhở:
“Mấy ngày nữa sẽ có bài kiểm tra chất lượng đầu năm, các em lên lớp phải chú ý nghe giảng, danh sách điểm thi và thứ hạng sẽ được dán ở bảng thông báo lầu 1.”
Vừa nghe đến kiểm tra thì trong lớp học đã bắt đầu có người rên rỉ đau khổ.
Kéo Ôn Lê ngồi xuống, Sầm Khê nghiêng đầu nhìn cô, gương mặt này cho dù có nhìn bao nhiêu lần cũng sẽ thấy đáng yêu.
Cô gái nhỏ trước mắt có ngũ quan tinh xảo, làn da nõn nà dưới ánh nắng mặt trời lại như được tiếp thêm vài phần dịu dàng, dáng vẻ ngoan ngoãn lại giản dị khiến cô trở nên nổi bật giữa đám đông, đuôi mắt phải của Ôn Lê còn có một nốt ruồi son vô cùng hút mắt.
Sầm Lê lặng lẽ khen ngợi gương mặt xinh xắn của Ôn Lê ở trong lòng:
“Bị mắng mà tâm trạng của cậu vẫn còn tốt vậy sao?”
“Nhìn cậu có hơi khác so với trước đây đó, bé ngoan à!”
Ôn Lê lại nhớ đến kết quả khi chơi “Đông tây nam bắc” hồi sáng liền vui vẻ, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, gật đầu thật mạnh:
“Ừ, hôm nay tâm trạng đặc biệt vui vẻ.”
Thần may mắn nói hôm nay cô sẽ gặp được anh mà, không vui sao được.
“Muốn xuống căn tin không?”, Sầm Khê hỏi.
“Mình muốn đi mua nước uống.”
Ôn Lê: “Được.”
Hai cô gái lôi kéo nhau đi về phía căn tin trường, trên hành lang cũng có các nữ sinh túm tụm thành từng nhóm nhỏ, có người đi tới đi lui, cũng có người soi gương cầm tay nhỏ để chỉnh lại son môi của mình.
“Đều tại giáo viên dạy lố giờ, không biết bây giờ Hạ Si Lễ có còn ở trong lớp không nữa.”
“Các cậu cũng đến xem Hạ Si Lễ sao? Không cần đi nữa đâu, bọn mình vừa đi ngang qua rồi, cậu ấy đi chơi bóng với bạn ở sân thể dục rồi.”
“Chơi bóng sao? Ai lại không muốn xem nam thần chơi bóng chứ, đi nhanh, đi đi đi!”
Các nữ sinh vừa nghe vậy liền vội vã lao xuống cầu thang, chạy về phía sân thể dục.
“Bọn mình cũng đi xem đi, tiện đường mua nước luôn vậy.”, Sầm Khê cười nói.
“Hạ Si Lễ vừa cao vừa đẹp, nhà lại giàu, như ánh trăng cao vời vợi không ai với tới được.”
“Cùng cậu ấy hẹn hò chắc là tuyệt lắm, khó trách nhiều nữ sinh thích cậu ấy đến vậy.”
Sầm Khê khẽ quơ quơ tay trước mắt Ôn Lê:
“Cậu đang suy nghĩ cái gì đó?”
Ôn Lê bị kéo trở về hiện thực, cô lắc đầu: “Không, mình chỉ hơi nóng thôi.”
Xung quanh đều đang bàn tán về Hạ Si Lễ, từng lời từng chữ đều lọt vào tai Ôn Lê, trong lòng cô như có trái chanh bị vắt, chua chát vô cùng.
“Lê Lê, cậu có biết Hạ Si Lễ chuyển từ Kinh Bắc đến trường Nhất Trung ở Nam Đàn này không?”
Vừa kể Sâm Khê vừa thở dài một hơi:
“Kinh Bắc là nơi nào chứ, một thị trấn nhỏ bé như Nam Đàn của chúng ta thì có được bao nhiêu người sẽ thi đậu được trường ở Kinh Bắc, cũng không có mấy ai có thể trụ lại nơi đó cả.”
Ôn Lê im lặng gật gật đầu, đồng ý với lời nói của Sầm Khê.
Chất lượng giáo dục ở Nam Đàn tất nhiên là sẽ không bằng các thành phố lớn khác, so với Kinh Bắc thì càng kém hơn nữa, hằng năm số lượng học sinh có thể thi đậu đại học ở Kinh Bắc cũng chỉ có vài người.
Sầm Khê lại nhỏ giọng kể chuyện với Ôn Lê:
“Nghe nói nhà của Hạ Si Lễ giàu lắm, vừa tới Nam Đàn ngày đầu tiên thì đã mua luôn một căn nhà, chiếc siêu xe hay dừng lại trước cửa trường bọn mình ở Nam Đàn này tìm đỏ mắt cũng không ra chiếc thứ hai đâu.
Ngay cả xe máy của cậu ấy cũng hiệu Harley nữa, Lê Lê cậu biết xe này giá bao nhiêu tiền không?”
Ôn Lê lắc đầu: “Mình không biết.”
Giọng Sầm Khê đầy vẻ không thể tin nổi: “Sáu con số! Sáu số lận đó! Với chừng đó tiền thì đã có thể mua một căn nhà ở Nam Đàn này rồi!”
“Hạ Si Lễ chỉ mặc toàn đồ hiệu, cao 1m88, chân dài lại còn biết chơi bóng rổ, nhìn cậu ấy có khác gì phong cảnh ngày xuân đâu chớ!”, Sầm Khê tặc lưỡi.
“Nhiều nữ sinh theo đuổi Hạ Si Lễ lắm, đặc biệt là hoa khôi của trường bên cạnh, theo đuổi vô cùng nồng nhiệt.
Bữa trước mình nhìn thấy bọn họ ăn cơm cùng nhau, hoa khôi ăn mặc nóng bỏng, thiếu điều muốn dán dính lên người của Hạ Si Lễ luôn.”
“Không biết Hạ Si Lễ sẽ hẹn hò cùng nữ sinh nào như thế nào ha.”
Sầm Khê lại quay đầu nhìn Ôn Lê hỏi: “Cậu nghĩ sao?”
Ôn Lê cúi đầu nhìn mũi chân, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Mình không biết.”
Lòng cô như có sóng biển dâng lên hạ xuống, giống như tâm trạng rối bời của cô lúc này vậy.
Cho dù Hạ Si Lễ có ở bên ai đi chăng nữa, thì người đó cũng không phải là cô.
Ôn Lê lơ đãng đi về phía trước, còn chưa đến sân thể dục thì tiếng hét của các nữ sinh, tiếng bóng rổ chạm đất rung chuyển, tiếng giày thể thao cọ xát với mặt đất vang lên bên tai cô.
Ôn Lê ngẩng đầu, dễ dàng tìm được hình bóng quen thuộc trong đám người kia.
Hạ Si Lễ mặc áo bóng rổ màu đen, trên trán còn có một dải băng đô thấm mồ hôi, cổ tay cũng có băng tay thể thao màu đen, dáng người cao lớn cùng với đôi chân dài thẳng tắp, gương mặt anh tuấn lạnh lùng mang theo vài phần kiêu ngạo.
Mái tóc ngắn của Hạ Si Lễ mướt mồ hôi, anh tùy ý kéo áo bóng rổ lau mồ hôi ở cằm, lại vô tình để lộ ra cơ bụng săn chắc cùng đường nhân ngư gợi cảm thấp thoáng ẩn hiện.
Dáng vẻ kia lại khiến cho các nữ sinh phải gào thét lần nữa.
Vây quanh sân bóng rổ vẫn là một đám đông toàn là nữ sinh, bọn họ kích động giống hệt như ngày Hạ Si Lễ mới chuyển trường tới.
Bóng truyền đến, khóe môi Hạ Si Lễ nhếch lên, anh chậm rãi lùi lại giậm chân, xoay người bật một cú nhảy cao.
Một cú vào rổ 3 điểm hoàn hảo!
Tiếng hò reo từ đám đông lập tức bùng nổ, tiếng hoan hô trong nháy mắt vang vọng một góc sân.
Cả người thiếu niên tràn đầy sức sống khiến cho Ôn Lê không sao rời mắt được, cô có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của chính mình đang nhảy nhót liên hồi từng nhịp một.
Lúc này người chơi bên đội Hạ Si Lễ là Thời Diên bị lớp phó thể dục của lớp 12-9 gạt chân nên té xuống, cả người ngã xuống gây ra tiếng vang lớn.
Thời Diên rít lên một tiếng, đầu gối cũng đã bầm tím, nhìn thôi cũng đã thấy đau đớn.
Lớp phó thể dục của lớp 12-9 là Tống Trì, thân hình cao lớn, tính tình cục súc, lại là đội trưởng đội bóng rổ của Nhất Trung.
Nghe nói anh của Tống Trì còn là một ông tai to mặt lớn, trong trường không ai dám đụng đến cậu ta.
Thời Diên nhìn ra được tên đầu sỏ là Tống Trì thì mặt mày sa sầm: “Mày cố ý phải không?”
Tống Trì nhìn theo tầm mắt Hạ Si Lễ đang nhìn Thời Diên, lại mở miệng châm chọc:
“Thời Diên, cậu nói vậy là không được nha, tự mình không cẩn thận thì té thôi. Nếu mà tay chân vụng về quá thì đừng có chơi bóng làm gì, không cẩn thận lại tự làm bản thân bị thương.”
Ở đây có ai mà không biết việc Tống Trì muốn kiếm chuyện bởi vì Hạ Si Lễ thu hút một đám nữ sinh lại đây nhưng không có ai để ý đến Tống Trì cả.
Lần này chơi bóng cũng bị Hạ Si Lễ chiếm thế thượng phong, làm cho mặt mũi của một đội trưởng đội bóng rổ như Tống Trì cũng khó mà giữ nổi. Tống Trì chỉ có thể giết gà dọa khỉ, nhắm vào người bên cạnh Hạ Si Lễ để ra oai.
Một góc sân thể dục chìm vào tĩnh lặng, các bạn học khác đã khiêng Thời Diên đi mà Hạ Si Lễ vẫn trầm tư đứng đó, biểu tình trên mặt anh hờ hững, không nhìn ra được người này đang suy nghĩ gì.
Hạ Si Lễ dùng tay vỗ nhẹ quả bóng, đột nhiên giây tiếp theo anh dùng toàn bộ sức lực ném bóng về phía Tống Trì, động tác dứt khoát và đầy uy lực.
Quả bóng rổ bay chính xác đến đầu gối của Tống Trì.
“Bốp——!”
Tống Trì rống lên, cú va chạm khiến cậu ta khuỵu một gối xuống, xương bánh chè xém chút đã gãy.
Một lúc lâu sau cậu ta mới miễn cưỡng đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Mẹ nó, là đứa nào làm?”
Ai cũng biết là ai ném nhưng nào có ai dám hé răng nửa câu.
Hạ Si Lễ không chút ý tứ mà cười một tiếng, mang theo vài tia trào phúng.
Anh bước đến nhặt lên một quả bóng, xương ngón tay rõ ràng, tay vì dùng sức mà gân xanh đều đã nổi lên. Trong nháy mắt, Hạ Si Lễ lại xoay người ném về phía Tống Trì lần nữa.
Tống Trì không kịp né, lại lãnh thêm một trận đau đớn nữa, trước mắt cậu ta biến thành màu đen, ở khóe miệng bắt đầu có máu chảy ra.
Hạ Si Lễ từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu bất cần nhưng mang theo cơn áp bức mãnh liệt:
“Nếu không biết cách ăn nói cho đàng hoàng thì để tao dạy mày.”
Đám học sinh lớp 12-9 thấy Hạ Si Lễ không phải là người hiền lành gì, liền vội vàng kéo Tống Trì đi khỏi sân thể dục:
“Đi thôi, tiết sau là tiết của chủ nhiệm môn thể dục đó.”
Tống Trì nghiến răng: “Mày chờ đó.”
Hạ Si Lễ cười lớn, giọng điệu hờ hững: “Được, tao chờ.”
Anh quay đầu nhìn Thời Diên nhướng mày: “Cậu còn lết đi được không đó?”
“Được chớ.”
Thời Diên nhoẻn miệng cười, hai chân linh hoạt nhảy lên nhảy xuống, cậu khoác vai Hạ Si Lễ mơ hồ nói:
“Không phải nói chứ nếu tôi mà là con gái chắc tôi sẽ yêu cậu đến chết mất thôi.”
Hạ Si Lễ nhướng mày, liếc cậu ta một cái:
“Yêu? Cậu muốn yêu tôi sao?”
Thời Diên nghẹn lời, buông thõng hai tay: “Nè nè, cậu bình tĩnh nha.”
Con người Hạ Si Lễ bình thường đã sáng chói mắt, giờ khắc này nụ cười của anh lại càng hấp dẫn hơn, bầu không khí đột nhiên trở nên ám muội, nóng bỏng khiến cho các nữ sinh xung quanh đỏ mặt tía tai, tim thì đập liên hồi như trống trận.
Ôn Lê biết rõ Hạ Si Lễ cùng bọn người Nam Đàn ở chỗ cô không giống nhau, trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì con người của anh vẫn tỏa ra hào quang chói mắt.
“Nếu mình không sớm thích người khác thì chắc giờ này cũng đã phải lòng cái tên Hạ Si Lễ này quá, con người này đi đến đâu cũng có được sự chú ý hết.”
Ôn Lê nhìn theo bóng lưng Hạ Si Lễ rời khỏi sân thể dục, tâm tình cô dần ổn định trở lại, nhịp tim cũng từ từ về lại trạng thái bình thường, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
“Đi thôi, chúng ta đi căn tin đi.” Sầm Khê nói.
Bóng dáng nam sinh cao lớn ngày một xa dần.
Ôn Lê thu lại tầm mắt: “Ừ, đi thôi.”
Trường Nhất Trung chỉ có một căn tin duy nhất nằm ở phía nam của sân thể dục, lúc nào cũng có đông học sinh chen chúc ra vào.
Vừa mới chen vào được đám đông trước căng tin, Ôn Lê lại nghe được tiếng Thời Diên nói lớn:
“Anh Hạ, sinh nhật cậu qua rồi à?
Cũng đúng, ngày 18 tháng này cậu cũng chưa chuyển đến Nam Đàn, anh em ta cũng chưa quen biết nhau.
Hay là để mấy anh em tổ chức tiệc sinh nhật muộn cho cậu nhé?”
Hạ Si Lễ không có biểu cảm gì, thản nhiên nói: “Không cần, sinh nhật thôi mà, không quan trọng.”
Ngày 18 tháng 8, Ôn Lê lặng lẽ ghi nhớ ngày này trong lòng.
“Mọi người, hôm nay anh Hạ đãi chúng ta một chầu, mỗi người một chai nước, chọn loại nào cũng được.”
Hạ Si Lễ hờ hững đút tay vào túi, liếc nhìn đám người rồi ước chừng số lượng, lấy ra một tờ tiền màu đỏ.
Vào năm 2010, 100 tệ không phải là số tiền nhỏ. Ở nhà Ôn Lê, chỉ cần 10 tệ thôi cũng đủ cho cô và bà nội sống trong 3 ngày.
Ôn Lê âm thầm đếm số học sinh đang ở đây, ít nhất cũng 20-30 người, cô lắc đầu: “Mình không uống đâu.”
Có thể tiết kiệm hai ba tệ cũng là tiết kiệm, hơn nữa cô cũng không thấy khát lắm.
Trước tủ đông có rất nhiều người, biết có người bao nước uống, mọi người đều đổ xô chen chúc.
Ôn Lê muốn trốn ra ngoài nhưng khi xoay người thì lại đụng phải một người.
Lồng ngực thiếu niên rắn chắc, khi nhận ra người trước mặt đang mặc áo bóng rổ màu đen, trái tim Ôn Lê bỗng nhiên thắt lại, cô chầm chậm ngẩng đầu lên, hai chữ “Xin lỗi” nghẹn lại trong cổ họng, cả người cô cứng đờ chôn chân tại chỗ.
Trái tim cô đập dữ dội, đầu óc cô dường như ngừng hoạt động trong giây lát.
Không khí có chút ngột ngạt, Hạ Si Lễ vừa chơi bóng xong, người phảng phất mùi hương thiếu niên trộn lẫn mùi cam quýt thoang thoảng, sảng khoái phả vào mặt cô, khiến cho toàn thân cô nóng bừng.
Hình như trong phút chốc, ngay cả cách thở cô cũng quên rồi.
Cô hoảng sợ cụp mi xuống, giọng nói khàn khàn và trầm ấm của chàng trai vang lên trên đầu cô: “Cậu muốn uống gì?”
Ôn Lê theo bản năng ngẩng đầu nhìn, anh thật sự rất cao, hàng lông mi dày đổ bóng xuống chiếc mũi cao thẳng, sườn mặt sắc bén, để lộ ra xương quai hàm nam tính. Tầm mắt cô vô thức dời xuống, quả táo adam nơi yết hầu nhô ra, trên đó còn có một nốt ruồi nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện mỗi khi anh nói chuyện, gợi cảm ma mị.
Cô không biết phải nói gì, cũng không biết phải nhìn vào đâu.
Đột nhiên, Hạ Si Lễ nghiêng người về phía trước, Ôn Lê bị anh ép vào một góc, cô vô thức lùi về phía sau hai bước, lưng bị ép vào tủ lạnh, toàn thân lập tức nổi da gà.
Xung quanh ồn ào nhưng cô có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình đang đập hỗn loạn như tiếng trống.
Hạ Si Lễ với tay lấy một chai hồng trà từ ngăn trên cùng của tủ đông đưa cho cô, ánh mắt anh rất thờ ơ, chỉ dừng lại nửa giây, không để ý đến đôi má vốn đã đỏ bừng của cô, đưa nước xong liền rời đi.
Anh lấy một lon Coca, dùng ngón trỏ búng nhẹ một cái.
Bóc — tiếng bong bóng xèo xèo vang lên.
“Cảm ơn nhé anh Hạ.”
Vài tiếng cảm ơn vang lên từ xa, Hạ Si Lễ không quay đầu lại nhìn, chỉ giơ cao lon nước ngọt vẫy vẫy, áo bóng rổ vì vậy mà cũng chuyển động theo, khắp người anh bừng bừng sức trẻ năng động.
Không ai biết, khi nhận chai hồng trà từ tay Hạ Si Lễ, Ôn Lê lí nhí cảm ơn nhưng ở trong lòng lại quang minh chính đại chúc thêm một cậu:
Ôn Lê nhìn theo bóng anh rời đi, đáy lòng có chút mất mát, lại thở dài một hơi.