Chờ Anh Đến Cùng Gió

Chương 15: Bé ngoan ngây thơ



Buổi trưa cả nhóm định đi ăn lẩu dê, trời tháng 10 đã dần chuyển lạnh, rất thích hợp để ăn lẩu.

Bọn họ đi vào một quán lẩu nhìn khá cũ nằm ở con đường phía sau trường Nhất Trung. Có lẽ hôm nay là lễ Quốc khánh nên quán đang rất đông khách.

Thời Diên nói: “Không biết lẩu ở đây có giống với mùi vị của đất Kinh Bắc xa xôi không ta?”

Hạ Si Lễ thản nhiên nói: “Mỗi nơi đều có nét đặc trưng riêng.”

Vì quán đông khách nên 7 người bọn họ chỉ có thể chen chúc trên một cái ghế lô dài, trên bàn có 2 nồi lẩu được đặt cách xa nhau để bảo đảm ai cũng có thể ăn thoải mái.

Ôn Lê và Sầm Khê đang ngồi cùng nhau, Thời Diên đang định ngồi xuống cạnh cô thì bị Hạ Si Lễ túm cổ áo kéo sang một bên.

Đầu ngón tay Ôn Lê run lên khi Hạ Si Lễ chủ động ngồi xuống bên cạnh cô.

“Anh Hạ, có ai giành chỗ ngồi như cậu không? Nếu không biết cậu là một tên lãng tử đào hoa, thích mấy em gái xinh đẹp, trêu hoa ghẹo bướm khắp nơi thì có khi tôi đã tin rằng cậu đang muốn theo đuổi em gái Ôn Lê đó nha.”

Ôn Lê sửng sốt, vô thức liếc nhìn người bên cạnh mình.

Hạ Si Lễ để điện thoại di động xuống bàn, liếc nhìn Thời Diên một cái: “Ai nói với cậu là tôi thích mấy em gái xinh đẹp?”

Thời Diên mờ mịt: “Vậy chứ cậu thích gì?”

Hạ Si Lễ nhướng mi phớt lờ câu hỏi của Thời Diên.

Trên bàn, Lý Dịch Từ, Cận Tư Tự và Lăng Tô Nhiễm im lặng ngồi nhìn một màn kịch trước mắt tủm tỉm cười. Hạ Si Lễ vẫn thản nhiên nhìn bọn họ rồi nghiêm túc uống trà. 

Hạ Si Lễ nghiêng đầu hỏi: “Ăn gì?”

Thời Diên nhanh miệng gõ đũa: “Thịt!”

Bên tai Ôn Lê vẫn còn vương lại hơi ấm nhàn nhạt khi anh nói chuyện lúc nãy, cô nhướng mi lên nhìn thì thấy Hạ Si Lễ đã quay mặt sang hướng khác, cô ngập ngừng không trả lời, cứ cho là anh đang hỏi chung mọi người đi.

Hạ Si Lễ: “Vậy chúng ta gọi trước 20 phần thịt dê, 5 phần thịt bò, 2 phần tôm và 2 phần mì, còn lại các cậu xem muốn gọi thêm cái gì không?”

“Tôi muốn ăn xúc xích và nấm.”

“Đậu hũ, tỏi tây và măng khô nữa, để tôi xem xem còn muốn gọi gì nào…”

“Hôm nay mọi người thật sự muốn cho Lê Lê phá sản luôn à?” Sầm Khê nói.

“Gọi ít thôi, vậy là nhiều lắm rồi, anh có ăn hết không mà gọi tới 25 phần thịt, anh định ăn thành heo luôn hả?!”

Thời Diên nhanh nhảu đáp: “Toàn là con trai mà, sức ăn bọn anh mạnh lắm đó.”

Ôn Lê xua tay, cười nói: “Mọi người cứ ăn vui vẻ thoải mái đi nha, ăn đến khi nào no thì thôi, gọi bao nhiêu cũng được mà.”

Cô vẫn còn tiền từ công việc làm thêm của mình, chưa kể đây chỉ là một bữa ăn thôi mà có thể tốn bao nhiêu tiền đâu chứ.

Gọi món xong, mọi người lần lượt ra ngoài để lấy nước chấm.

Ôn Lê làm hai chén nước chấm nhỏ, một phần có nước sốt mè nguyên chất để chấm thịt dê, phần còn lại có thêm ớt đỏ, dầu mè, dầu hào, tỏi băm, rau mùi và hành lá cắt nhỏ.

Lấy nước chấm xong cô định quay lại chỗ ngồi thì đột nhiên một chén nước chấm bị cướp đi, cô chưa kịp phản ứng thì Hạ Si Lễ đã đặt một chén nước chấm mới vào tay cô, trong chén này không có tỏi và ớt.  

Cô ngẩng đầu nhìn, anh liếc cô một cái: “Còn tính ăn ớt nữa sao, em muốn đau bụng nữa phải không?”

“Thật ra thì ăn một chút cũng không sao mà…” Cô thì thầm.

Lẩu không cay thì làm sao gọi là lẩu được, hơn nữa bụng dưới của cô hôm nay đã không còn đau nữa.

Hạ Si Lễ nhướng mày hất cằm, dù anh im lặng không nói gì nhưng biểu tình trên mặt rất rõ: “KHÔNG ĐƯỢC!”.

Ôn Lê nhìn anh một chút rồi mới rụt tay về, ngoan ngoãn cầm chén nước chấm Hạ Si Lễ đưa quay về chỗ ngồi.

25 phần thịt được dọn lên, ăn được một lúc Ôn Lê còn gọi phục vụ mang lên thêm vài phần thịt dê nữa.

Ăn xong, Ôn Lê ra chỗ lễ tân để thanh toán, không ngờ lễ tân lại cười nói: “Anh chàng đẹp trai bên cạnh cô đã thanh toán xong rồi.”

Ôn Lê quay lại thì phát hiện Hạ Si Lễ đang nghiêng người đứng bên cạnh: “Sao anh lại thanh toán?”

Anh thản nhiên nói: “Ra ngoài ăn cơm sao để cho con gái trả tiền được?”

Cô mím môi nghiêm túc nói: “Như vậy không được đâu, em đã hứa với mọi người sẽ mời bữa này mà.”

“Ai mời cũng thế thôi.” 

Hạ Si Lễ đút một tay vào túi, chợt mỉm cười nói: “Nếu em thấy ngại thì hay là giúp tôi một chuyện đi?”

Ôn Lê tò mò hỏi: “Giúp gì ạ?”

Hạ Si Lễ mà cũng có lúc cần người khác giúp đỡ sao?

Lúc Ôn Lê đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì có người nhẹ nhàng xách mũ áo khoác của cô, người nọ kéo một cái cô thuận theo lực lao về phía trước, ngay lúc cô sắp ngã vào lòng Hạ Si Lễ thì cô vội vịn vào mép quầy lễ tân để giữ bản thân không bị nhào về phía trước, tim cô đập điên cuồng.

Cùng lúc đó, một giọng nói trầm khàn vang lên từ đỉnh đầu cô:

“Cẩn thận một chút.”

Người phục vụ đang bưng một nồi lẩu ở phía sau rối rít xin lỗi.

Hạ Si Lễ lười biếng nhìn biểu tình quái dị của cô, khóe miệng anh cong lên: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Ôn Lê lùi về sau một bước, hơi thở nhàn nhạt thuộc về thiếu niên vẫn còn đọng lại trên chóp mũi cô, cô lúng túng lắc đầu: “Không có nghĩ gì hết.”

“Anh cần em giúp gì vậy?” Ôn Lê nhìn dáng vẻ xấu xa của người trước mặt, nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Không được nhờ em làm ba cái chuyện kì cục…”

Hạ Si Lễ cười lưu manh: “Không có gì kì cục đâu, theo tôi về nhà đi.”

Ôn Lê “A” một tiếng, gò má dần ửng hồng, lắp bắp: “Về, về…”

Hạ Si Lễ mở cửa quán lẩu cho cô, trong mắt anh hiện lên sự thích thú: “Chăm mèo giùm tôi vài ngày đi.”

“Ôn Lê.” Giọng anh rất nhẹ.

Người trước mặt đột nhiên nghiêng người về phía cô, Ôn Lê theo bản năng lùi về phía sau, một góc áo khoác bóng chày của anh cọ vào vai cô, giọng anh lười biếng nhưng lại rất mê hoặc: “Lúc nãy em nghĩ gì vậy?”

Hơi thở của thiếu niên ấm áp phả vào tai cô, Ôn Lê ngước mắt lên đột nhiên chạm phải ánh mắt trêu chọc của anh.

Khóe miệng người nọ nhếch lên, dáng vẻ lưu manh hết chỗ nói.

Ánh mắt nóng bỏng khiến cô cảm thấy lúng túng, đôi hàng mi của cô gái nhỏ run rẩy, cô vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác.

Sau khi tiễn Cận Tư Tự và Lăng Tô Nhiễm thì đám người cũng giải tán. 

“Lê Lê, đi học gặp lại nha ~” Sầm Khê nói.

Ôn Lê: “Ừm”

Rất nhanh chỉ còn lại 2 người Ôn Lê và Hạ Si Lễ.

Cảm nhận được sự do dự của cô, anh chậm rãi nhướng mi bình tĩnh nói: “Em sợ tôi mang em đi bán à?”

Ôn Lê bị anh ghẹo cho tức tới mức nghẹn lời, nửa buổi cũng chỉ nói được vài chữ: “Đâu có.”

“Vậy thì đi thôi.”

Hạ Si Lễ nói xong liền xoay người, hai tay đút túi quần đi về phía trước.

Nhà của Hạ Si Lễ nằm tại khu vực xa hoa đắt đỏ nhất của trấn Nam Đàn này, nằm trên một cao ốc có thang máy rất hiện đại, đến nay các căn hộ nằm trên cao ốc này vẫn chưa được bán hết vì kinh tế của ở Nam Đàn này vẫn chưa quá phát triển và hầu hết người dân sống ở đây đều là người nghèo. 

Trên đường đi, trong lòng Ôn Lê cứ thấy lo lắng hồi hộp, cô cùng anh băng qua phố lớn ngõ nhỏ của Nam Đàn, cuối cùng mới dừng lại trước một tòa cao ốc đồ sộ. Hạ Si Lễ nhấn thang máy, hất cằm ra hiệu cho cô bước vào.

Ôn Lê bước từng bước nhỏ, đứng trong thang máy cô len lén liếc nhìn thì thấy anh đang ấn nút tầng 23, là tầng cao nhất của cao ốc này, cô đang mải mê nhìn thì đột nhiên chạm phải ánh mắt của thiếu niên phản chiếu qua cửa gương trong thang máy.

Hạ Si Lễ rất cao, chỉ cần anh yên lặng đứng đó thôi thì khí thế cũng đã đủ để áp bức người khác. Anh híp mắt nhìn cô chằm chằm, khóe miệng anh cong lên cười xấu xa, toàn thân thiếu niên phảng phất hơi thở ngang ngược và phóng túng.

Ôn Lê bị ánh mắt của anh trêu ghẹo, cô muốn giữ cho mình tỉnh táo nên đành quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Ra khỏi thang máy, Hạ Si Lễ ấn vào khóa vân tay rồi nói với cô: “Mật khẩu là 960818.”

Ôn Lê giả vờ như không biết đó là sinh nhật của anh: “Sinh nhật của anh hả?”

Hạ Si Lễ “Ừm” nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy, muốn tổ chức sinh nhật cho tôi à?”

Ôn Lê chợt nhớ tới chiếc đèn xe mà cô đã thức cả đêm để làm cho anh nhưng lại bị anh ném cho Thời Diên, tâm trạng đột nhiên tuột dốc không phanh.

“Bây giờ là tháng 10 rồi, sang năm đi.” Cô nói.

Hạ Si Lễ nhìn cô bình tĩnh nói: “Tôi không tổ chức sinh nhật.”

Ôn Lê vô thức hỏi lại: “Tại sao?”

Hạ Si Lễ im lặng nhưng quai hàm cắn chặt, khuôn mặt lạnh lùng thoạt nhìn không mấy vui vẻ.

“Không có gì, vào đi.”

Ôn Lê nhớ tới những lời Cận Tư Tự nói với cô trong bệnh viện, Hạ Si Lễ và ba mẹ anh tình cảm không được tốt cho lắm, anh cũng mắc chứng sợ bóng tối vì phải trải qua những chuyện kinh khủng khi còn nhỏ, cuối cùng thì lại bị chính gia đình của mình quẳng đến trấn Nam Đàn nhỏ bé hoang vu này.

Thật khó tin khi một thiếu niên tài năng sáng ngời như Hạ Si Lễ, vừa đẹp trai lại thông minh học giỏi, đáng lý con đường anh đi phải được ánh dương rạng ngời soi sáng, được người người yêu mến nhưng có vẻ mọi chuyện đã chệch sang một hướng rất khác.

Ôn Lê mím môi, ngẩng đầu nhìn anh: “Hạ Si Lễ.”

Hạ Si Lễ im lặng nhìn cô, có lẽ vì tâm tình không tốt nên lúc này nhìn anh có chút lạnh lùng xa cách.

Ôn Lê tiến lên một bước, nghiêm túc nói: “Năm sau em sẽ tổ chức sinh nhật cho anh.”

Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô trắng nõn nà, mắt hạnh to tròn ươn ướt, mái tóc dài hơi cháy nắng xõa ngang eo. Khi cô ngước mắt nhìn anh thì vô tình để lộ ra một phần cổ mảnh khảnh trắng như sứ, đôi môi nhỏ đỏ mọng, giọng nói nhẹ như mây, nhìn cô gái nhỏ trước mặt anh mềm mại vô cùng. 

Hạ Si Lễ sửng sốt trong giây lát, toàn thân khô khốc nóng bừng không thể khống chế, lồng ngực dường như bị hơi thở của cô lấp đầy.

Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, anh nhìn đi chỗ khác, một lúc lâu sau mới khàn giọng đáp: “Được.”

Ôn Lê có chút kinh ngạc trước phản ứng của anh, với tính cách của anh thì không phải lúc này anh sẽ trêu ghẹo cô sao? 

Hình như có gì đó sai sai?

Một lúc sau, Hạ Si Lễ nhìn cô: “Em cũng gan quá nhỉ.”

Ôn Lê “hả” một tiếng, ánh mắt nhìn anh có chút hoang mang.

“Cứ tùy tiện cùng đàn ông về nhà vậy sao?”

Ánh mắt Hạ Si Lễ đen láy nhìn cô: “Bộ không sợ tôi sẽ làm gì em sao?”

Hai má Ôn Lê nóng lên: “Anh sẽ không làm gì em đâu…”

Hạ Si Lễ trợn mắt, chợt thấp giọng cười: “Bé ngoan ơi, sao em lại ngây thơ như vậy?”

“Sau này ngoại trừ tôi ra, em không được đến nhà mấy đứa con trai khác.” Anh thản nhiên nói.

Ôn Lê nhỏ giọng hỏi lại: “Tại sao lại trừ anh ra? Anh cũng là con trai mà…”

Gương mặt Hạ Si Lễ rất ngỗ nghịch, khi liếc cô ánh mắt anh còn mang theo vài phần khí thế bức người khó cưỡng lại.

Anh cười lớn: “Bướng bỉnh thật chứ.”

Hạ Si Lễ thu lại tâm tình của mình, bình tĩnh nói: “Đàn ông con trai không có ai tốt hết, bên ngoài nhìn đạo mạo sáng sủa vậy thôi chứ tâm hồn bên trong đã sớm mục nát rồi.”

Ôn Lê sửng sốt.

Đột nhiên có một chú mèo nhảy về phía Ôn Lê thu hút sự chú ý của cô, nó ôm lấy chân Ôn Lê kêu meo meo, cái đuôi nhỏ vui vẻ vẫy vẫy, gương mặt mũm mĩm đáng yêu cọ lấy chân cô.

“Ú Ù!” Ôn Lê ngồi xổm xuống đất, kinh ngạc ôm chú mèo vào lòng, dụi má vào bộ lông mềm mại của nó.

“Lâu nay chị không tìm thấy em, hóa ra em ở đây à?”

“Hạ Si Lễ, anh là người nhặt được Ú Ù sao?”

“Ú Ù? Tên nó không phải là Ú Ù.”

Hạ Si Lễ lười biếng nhìn con mèo đang liếm bộ lông nõn của mình, đôi mắt anh híp lại, anh đưa tay nắm vào cổ con mèo xách nó lên, chú mèo tức giận quơ quơ móng vuốt trong không trung, anh nhìn con mèo một chút rồi mới thả nó lên ghế sofa.

“Nó có tên.” Anh bình tĩnh nói.

Con mèo bị ném sang một bên liền tức giận, râu đuôi đều đã dựng đứng, nó lăn lộn trên sofa một hồi cho tới khi Hạ Si Lễ quay lại nhìn thì mới chịu ngoan ngoãn nằm im nhưng mèo ta lại nhìn Ôn Lê bằng cặp mắt đáng thương.

“Anh làm gì vậy? Con mèo ngày ngoan lắm, nó sẽ không cào em đâu. Lúc trước em hay cho nó ăn, chỉ cần kêu Ú Ù là nó sẽ lon ton chạy tới, nhìn giống một con thỏ lắm. Có lần nó còn trả ơn bằng cách bắt cho em một con chuột nữa…”

“…”

Nghe vậy thì sắc mặt Hạ Si lạnh đi: “Tôi thì đang muốn quẳng nó đi đây.”

Ôn Lê cười cười hỏi lại: “Tên nó là gì?”

Hạ Si Lễ cau mày liếc nhìn Ôn Lê đang chơi đùa với con mèo, một lúc sau mới nói: “Tiểu Bạch Lê”

Tim Ôn Lê hẫng một nhịp, đầu ngón tay cô khẽ run khi chạm vào con mèo.

“Lê trong quả lê.” Anh lười biếng nhếch khóe môi, “Chứ em nghĩ là chữ Lê nào?”

Lông mi Ôn Lê run rẩy, cô không dám nhìn anh, lắp bắp nói: “Tên dễ thương lắm, nghe hay hơn Ú Ù nhiều, lông em ấy màu trắng, gọi Tiểu Bạch Lê hợp ghê ha…”

Ánh mắt Hạ Si Lễ dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn của cô rất lâu, đột nhiên anh cười khẽ: “Ừ, tôi cũng rất thích.”



Sau hôm đó Hạ Si Lễ phải về Kinh Bắc một chuyến, còn Ôn Lê thì vẫn ngày ngày đến chỗ làm thêm như thường lệ, có thời gian rảnh thì cô sẽ giải đề ôn tập.

Mỗi ngày anh đều gửi tin nhắn cho cô, thường chỉ có hai chữ.

【L: Mèo đâu? 】

Khi Ôn Lê thấy tin nhắn thì sẽ gửi cho anh một đống hình mèo cô chụp.

Ngày hôm sau, anh vẫn nhắn cho cô: 【Mèo】

Cứ vậy mấy ngày sau Ôn Lê tập thành thói quen, không cần anh nhắc thì lúc rảnh cô cũng sẽ chủ động gửi một đống hình của Tiểu Bạch Lê cho Hạ Si Lễ.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Hạ Si Lễ đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn: 【Ngoài mèo ra, em không còn gì để nói sao?】

Lúc nhận được tin nhắn này Ôn Lê đang tập trung giải một đề bài khó nên cô chỉ trả lời qua loa:【Không】

Hạ Si Lễ không trả lời lại nữa.

Kỳ nghỉ trôi qua rất nhanh, khi Ôn Lê quay lại trường học thì Hạ Si Lễ vẫn chưa trở về Nam Đàn.

Kết quả kỳ thi tháng sẽ được công bố vào thứ Hai.

Ôn Lê đã tiến bộ vượt bậc, cô từ nhảy từ hạng 150 lên hạng 70, phần lớn là vì điểm môn tiếng Anh của cô đã được cải thiện.

Lần này tiếng Anh cô được 100 điểm, còn môn Toán thì chỉ làm sai có 1 câu trắc nghiệm thôi.

“Lê Lê, cậu giỏi thật đó!” 

Sầm Khê trầm trồ khen ngợi bạn mình: “Mới có một tháng mà thành tích của cậu đã tiến bộ nhiều như vậy.”

Ôn Lê nói với Sầm Khê về phương pháp mà Hạ Si Lễ đã chỉ cho cô để cải thiện điểm tiếng Anh của mình: “Mặc dù phải mất rất nhiều thời gian để tra nghĩa của từ nhưng vốn từ vựng của mình đã tăng lên rõ rệt.”

Sầm Khê cũng bắt đầu hăng hái: “Mình cũng phải cố gắng hơn mới được, phải cố thi giữa kỳ thật tốt!”

Mạnh Chân ngồi ở hàng ghế đầu nhìn vào danh sách xếp hạng rồi lại nhìn về phía Ôn Lê bằng ánh mắt hình viên đạn, tức giận ném đống bài thi lên bàn.

Tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của các học sinh trong lớp nhưng không ai nói năng gì.

Ôn Lê cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Chân nhưng vẫn im lặng cúi đầu giải đề.

“Mạnh Chân vừa bị thầy chủ nhiệm gọi ra ngoài. Xem ra lần này thành tích của cậu ta không được tốt lắm, từ hạng 300 tụt xuống 400.” 

Sầm Khê nói: “Đáng đời cậu ta.”

“Tự bản thân mình học không tốt thì thôi đi lại còn tức giận? Nếu cậu ta giỏi thì đi thi đi, trút giận lên mớ bài thi làm gì chứ?”

Vẻ mặt của Mạnh Chân đầy ghen ghét.

Tại sao bị Trang Kiều Nguyên bắt nạt mà cô vẫn giành được giải nhất, tại sao điểm hàng tháng của cô vẫn tăng, tại sao cô lại được Hạ Si Lễ bảo vệ?

Tại sao mọi chuyện tồi tệ chỉ xảy ra với cô ta còn Ôn Lê lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào?

Mạnh Chân cúi đầu gửi tin nhắn cho Trang Kiều Nguyên:

【Mấy hôm nay Hạ Si Lễ quay về Kinh Bắc rồi, xung quanh cô ta không có ai.】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.