Chờ Anh Đến Cùng Gió

Chương 37: Đừng đợi nữa



Cảnh sát, lính cứu hỏa, xe cứu thương lần lượt chạy đến hiện trường, nguyên nhân cuối cùng được xác định là nhà bếp của sàn đấu quyền anh bị bắt lửa, rất may mắn là không có ai bị thương.

Hạ Si Lễ được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Ôn Lê đứng chờ trước cửa phòng cấp cứu, nhìn đèn cấp cứu màu đỏ vẫn luôn sáng khiến trái tim cô không ngừng run rẩy theo.

Trong đầu cô giờ này chỉ còn lại hình ảnh khuôn mặt tái nhợt không còn chút sinh khí của Hạ Si Lễ, một mình Ôn Lê đứng giữa hành lang vắng vẻ, đầu óc trống rỗng, toàn thân lạnh lẽo.

Không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng y tá cũng mở cửa bước ra, các bác sĩ cũng đi theo ngay phía sau, Ôn Lê muốn lại gần họ để hỏi thăm nhưng chợt phát hiện ra hai chân cô giờ đã mềm nhũn suýt té, các y tá phải vội vàng chạy lại đỡ cô.

“Gãy xương ở nhiều vị trí, tim cũng đã phải chịu nhiều tổn thương nặng, xương sườn đã gãy trước đó còn chưa kịp hồi phục thì lần này lại gãy thêm vài chỗ.” bác sĩ nói nghiêm túc nói, “Hiện tại xương sườn gãy đã gây ra xuất huyết trong lồng ngực nên nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, tránh vận động mạnh, nhất là tránh động đến xương sườn.”

Giọng Ôn Lê run rẩy: “Đã rõ, cảm ơn bác sĩ, vậy bạn tôi khi nào mới tỉnh lại?”

“Cái này hơi khó nói, còn phải xem thể chất của cậu ấy ra sao. Còn quá trẻ mà đã bị đánh thành như vậy thì thân thể về sau phải làm sao đây…”

Ôn Lê cúi đầu, cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

Vốn dĩ bệnh viện là nơi cô thường xuyên lui tới từ nhỏ đến lớn, cô đã sớm quen với mùi thuốc khử trùng nồng nặc, không khí ngột ngạt đáng sợ, nhưng lần này trong lòng cô lại ngổn ngang muôn vàn những cảm xúc không tên.

Cô ngồi trước giường bệnh nhìn Hạ Si Lễ. Anh nằm đó với khuôn mặt tái nhợt, trên cổ lộ rõ những đường gân đỏ ửng, cả người đâu đâu cũng bị băng bó, tay anh lặng lẽ đặt ở mép giường, vết trầy trên các ngón tay còn rướm máu, trên ngón áp út của anh vẫn là nhẫn đôi của bọn họ.

Ôn Lê nhìn chiếc nhẫn đôi có hình lá cây trên tay anh thì không kìm được cảm xúc nữa, nước mắt cứ vô thức rơi lã chã.

Cô đứng dậy rửa mặt, dòng nước lạnh hoà lẫn với nước mắt trên má cô, không phân được rõ là nóng hay lạnh nữa.

Ôn Lê lấy khăn lau sạch vết máu trên kẽ ngón tay anh rồi nắm tay anh cả một đêm.

Hạ Si Lễ tỉnh dậy vào ngày hôm sau, ý thức anh còn hơi mơ hồ, toàn thân đau đớn như muốn xé rách lục phủ ngũ tạng.

Anh cảm thấy tay mình nặng nề, nhìn sang thì thấy Ôn Lê đang nắm tay anh, tựa đầu vào thành giường ngủ, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt trong cơn mơ màng.

Hạ Si Lễ mím môi định bế cô lên giường nhưng anh vừa động đậy thì Ôn Lê cũng tỉnh giấc, cô nhìn anh khàn giọng hỏi: “Anh tỉnh dậy từ khi nào vậy? Sao không gọi em?”

“Vừa tỉnh.” Giọng anh khản đặc, “Em lên đây nằm ngủ một chút đi.”

Ôn Lê rũ mi, giọng run rẩy: “Anh như vậy rồi mà còn lo lắng cho em sao?”

Hạ Si Lễ ngừng lại, khóe miệng cong lên, lơ đãng nói: “Em là bạn gái anh, anh không lo lắng cho em thì còn lo cho ai được?”

“Lo cho mấy cô gái khác à? Vậy em sẽ ghen chết mất.”

Ôn Lê nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút sức sống của Hạ Si Lễ, mỗi biểu cảm đều làm động đến vết thương của anh, trái tim cô đau như bị ai đó bóp nghẹt, nước mắt cứ vô thức tuôn rơi.

Cô không nói không rằng quay vào phòng tắm lấy khăn lau mặt cho anh, Hạ Si Lễ nắm lấy cổ tay cô khi khăn lông chạm vào má anh: “Người đàn ông của em vẫn ổn, có tay có chân, cơ thể khỏe mạnh, không cần em lau mặt cho anh đâu.”

Ôn Lê nhìn anh, nắm chặt đầu ngón tay: “Anh hay quá nhỉ, vậy anh tự làm đi! Đó đó đó, bây giờ anh có lau được không? Bộ anh không biết đau à, giả vờ mạnh mẽ làm cái gì không biết, anh có biết bác sĩ nói làm sao không, anh——”

Nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay Hạ Si Lễ làm cho trái tim anh bỗng thắt lại, Ôn Lê quay mặt đi thì lại nghe được giọng nói trầm khàn của anh: “A Lê, nếu em không quan tâm đến anh, thì sẽ không có ai sẽ quan tâm nữa.”

Ôn Lê dừng bước, cô hít một hơi thật  sâu, rồi quay lại nhìn Hạ Si Lễ, anh đang cong môi cười vui vẻ, bày ra dáng vẻ của một kẻ phong lưu bất cần, dường như mấy vết thương kia chẳng làm anh thấy đau đớn chút nào.

Ôn Lê mím môi, trong lòng vừa tức giận vừa xót xa, cô cầm lấy chiếc khăn ướt lau nhẹ lên vầng trán cao của anh, rồi đến sống mũi cao thẳng và xương quai hàm bén nhọn nam tính của anh.

Hạ Si Lễ nhìn chằm chằm vào cô rồi bỗng nhiên khẽ bật cười, Ôn Lê đang lau mặt cho anh cũng phải dừng lại hỏi: “Anh cười cái gì vậy?”

Ôn Lê cảm thấy hình như cái người này mình đồng da sắt hay sao đó, bác sĩ nói anh bị thương rất nặng, một nụ cười, một tiếng ho đều có thể làm rách miệng vết thương vùng xương sườn vậy anh lại chẳng có lấy một lời than phiền đau đớn.

Cô lại nhớ đến lời Cận Tư Tự từng nói, từ lúc Hạ Si Lễ còn nhỏ thì ba mẹ anh đã không đối tốt với anh, phải chăng đây là kết quả của sự cam chịu suốt bao năm dài đằng đẵng? 

Rốt cuộc thì trước đây anh đã trải qua những gì vậy?

Hạ Si Lễ nắm lấy tay cô, bàn tay to lớn bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đôi nhẫn chạm vào nhau, anh nhướn mày, giọng nói trầm ấm: “Anh đang nghĩ anh cần phải tập luyện cơ thể thật tốt.”

Ôn Lê nhìn anh với vẻ nghi hoặc.

Đối mặt với ánh mắt của cô, Hạ Si Lễ nói: “Anh cần phải chăm sóc người phụ nữ của anh, nếu cứ để cô ấy chăm sóc cho anh mãi thì không đáng mặt đàn ông lắm.”

Hạ Si Lễ nằm trên giường bệnh, dù hiện giờ trông anh tiều tụy tái nhợt nhưng vẫn khó có thể làm lu mờ đi dáng vẻ điển trai của anh. Gương mặt trời phú của anh đẹp từ mọi góc độ, sườn mặt nam tính chìm đắm trong nắng mai sáng sớm, lạnh lùng cao ngạo, mỗi khi anh cười sẽ để lộ dáng vẻ bất cần của một tên bad boy chính hiệu.

Ôn Lê lau lòng bàn tay cho anh, nhẹ giọng nói:  “Vậy thì anh phải ngoan, đừng đi đánh nhau nữa.”

Lúc này đây Hạ Si Lễ mới nhận ra cô gái của anh vẫn còn đang tức giận, ánh mắt đen tuyền của anh dừng lại trên người cô một hồi lâu sau anh mới thấp giọng nói: “Muốn bạn trai dỗ em không?”

Ôn Lê nhướng mi đối diện với khuôn mặt xấu xa của Hạ Si Lễ, trong chốc lát cô bị kéo về cái đêm ở trước kho than kia—

Anh ôm chặt lấy cô như thể muốn thân xác cả hai người hòa lại làm một, anh cúi đầu hôn nhẹ lên cổ cô, đôi môi nóng bỏng của anh trượt từ xương quai xanh đến sau tai, hơi thở ấm áp phả lên khóe môi cô, nụ hôn mập mờ và đầy dục vọng quấn lấy cô.

Gương mặt Ôn Lê nóng lên, cô lại bị Hạ Si Lễ đánh bại lần nữa: “Anh…anh không thể ngoan ngoãn dưỡng thương sao? Sao suốt ngày anh cứ suy nghĩ tới mấy chuyện đó thôi vậy?”

Hạ Si Lễ nghiêng đầu, ngả người về phía cô: “Chuyện gì là chuyện gì?

Ôn Lê mím môi không nói gì, một lúc sau lại bị ánh mắt thẳng thắng và nồng nhiệt của anh truy đuổi ráo riết khiến cho cô phải tìm đường lảng tránh: “Chuyện gì thì tự anh biết.”

“Em không muốn anh dỗ, vậy thì bạn gái dỗ anh một chút được không?” ngón tay thon dài của anh câu nhẹ ngón út của cô, như có một luồng điện truyền đến khiến đầu óc Ôn Lê trống rỗng.

Ôn Lê chỉ cảm thấy mặt mình đang ngày càng nóng hơn, trái tim bé nhỏ điên cuồng nhảy nhót dưới sự ve vãn của anh: “Không được, bác sĩ nói không nên vận động mạnh.”

Hạ Si Lễ vẫy vẫy tay với cô, Ôn Lê chớp mắt một cái, cuối cùng vẫn cúi xuống hỏi: “Sao vậy?”

Cô vừa kề sát lại bên tai anh thì ngay sau đó cánh môi anh đào của cô liền bị ai kia chiếm giữ, người nọ còn khẽ cắn cô một cái.

Ôn Lê sững sờ trong giây lát, cô vội vàng lùi lại che miệng bằng tay, mắt nhìn Hạ Si Lễ đang nằm trên giường bệnh với khuôn mặt đầy ngả ngớn, sau cùng cô mới nhận ra khóe miệng mình đang tê rần nóng bừng, má và tai cũng đã ửng hồng một mảng: “Hạ Si Lễ, anh có thể đàng hoàng một chút được không?”

Hạ Si Lễ cười khẽ: “Cái này làm sao có thể tính là vận động mạnh được? Sinh con với em mới tính là vận động mạnh kìa.”

Ôn Lê thật sư không muốn tiếp lời cái người này một chút nào nữa.

Rõ ràng trước kia khi chưa ở bên nhau, anh lạnh lùng hờ hững bao nhiêu thì bây giờ lại dính người bấy nhiêu, nhưng bất ngờ là Ôn Lê lại rất thích cảm giác anh dính lấy cô bởi lẽ như vậy cô mới cảm nhận được một sự an toàn tuyệt đối.

Vì trong khoảnh khắc đó cô biết, anh cũng thích cô.



Ôn Lê và Hạ Si Lễ ở lại bệnh viện Diên Tây một tuần mới trở về Nam Đàn.

Tình trạng sức khỏe hiện tại của Hạ Si Lễ không cho phép anh đến trường, may mắn là anh vẫn còn suất tiến cử vào thẳng Thanh Đại nên không đi học cũng không ảnh hưởng gì.

Ôn Lê đã làm thủ tục nhập viện ở Nam Đàn cho anh, mỗi ngày trước khi cô đi làm thêm sau giờ học thì sẽ ghé thăm anh một lúc.

Đầu tháng Hai, Hạ Si Lễ xuất viện, mọi người muốn tổ chức một bữa tiệc chào mừng anh trở lại với tự do.

Vẫn là ăn lẩu nhưng lần này chỉ có Lý Dịch Từ, Sầm Khê và Thời Diên, bọn họ không mời thêm ai khác.

Không ai hỏi gì về nguyên nhân Hạ Si Lễ gặp chuyện nhưng điều đó không có nghĩa là Lý Dịch Từ và Thời Diên không đoán được.

“Mai đi học không?” Lý Dịch Từ hỏi.

Hạ Si Lễ: “Đi.”

“Nửa tháng không gặp, nhớ cậu chết đi được, mấy nữ sinh trong trường cũng nhớ cậu lắm đấy, cứ lôi kéo tôi và Lý Dịch Từ hỏi có phải cậu có chuyển trường không kia kìa.” Thời Diên nướng thịt nhưng mặt vẫn tràn đầy nghi ngờ, “Toàn là hỏi về cậu thôi, bộ sức hút của tôi tệ tới vậy hả ta?!?”

Hạ Si Lễ cười cười: “Đoán xem.”

“…”

Thời Diên chẳng thèm đoán nữa.

Ăn xong Hạ Si Lễ đưa Ôn Lê về, trên đường anh hỏi: “Thứ Bảy tuần này chúng ta đi xem phim không?”

Lần trước Si Gia Nhan tự tử, Hạ Si Lễ phải gấp rút trở về Kinh Bắc khiến bọn họ không xem được phim.

Ôn Lê ngẩng lên nhìn anh: “Bác sĩ bảo anh nên nghỉ ngơi, xương sườn của anh cần ít nhất bốn đến sáu tháng mới có thể hồi phục hoàn toàn đó.”

“Chỉ là xem phim với em thôi mà, không sao.” Hạ Si Lễ cười nhẹ, “Cũng không phải là vận động gì mạnh, không ảnh hưởng đến xương sườn đâu.”

Trên đường chỉ có hai người họ, anh nắm tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau kín kẽ thân mật, ánh mắt sâu xa nghiền ngẫm của anh dừng lại trên người cô nhiều lần.

Ôn Lê nghe anh nói liền thấy xấu hổ, cô rũ mi không dám nhìn vào mắt anh. Anh lúc nào cũng vậy, luôn tỏ ra thản nhiên mỗi khi nói mấy lời xấu hổ này với cô.

“Chờ đến thứ Sáu rồi tính.”

Hạ Si Lễ cười cười: “Tính cái gì mà tính, 10 giờ sáng thứ Bảy ở dưới lầu đợi anh, anh đến đón em.”

Bàn tay anh ấm áp, hơi ấm truyền đến khiến cho bàn tay Ôn Lê cũng nóng lên, cô cong khóe môi, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

Hai người về đến trước kho than dưới tiểu khu nhà Ôn Lê, cô không để anh lên lầu vì nhà cô ở tận lầu 6, cô lo lắng nếu Hạ Si Lễ đi cầu thang sẽ làm ảnh hưởng đến mấy vết thương của anh.

Ôn Lê đi lên lầu, đến lầu 3 thì ánh mắt cô thoáng nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ chạm hoa, không kịp chuẩn bị thì đã đối diện với ánh mắt của Hạ Si Lễ. Anh đứng thẳng người, đút hai tay vào túi, tóc đen cắt ngắn, ánh mắt nóng bỏng thẳng thắn dừng lại trên người cô, đến nỗi cho dù ở xa Ôn Lê không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ được ánh mắt nồng nhiệt của anh khiến cho cả người cô nóng lên.

Lên lầu, cô chạy ra ban công thì thấy Hạ Si Lễ vẫn đứng đó. Nhìn thấy cô nhô đầu ra anh liền hờ hững liếc cô một cái, rồi mới đút hai tay vào túi chậm rãi đi về.

Ôn Lê phát hiện ra rằng mỗi lần đưa cô về thì Hạ Si Lễ đều nhìn theo bóng cô cho đến khi cô đã về nhà an toàn thì anh mới rời đi.

Phát hiện này khiến trái tim Ôn Lê hoàn sụp đổ, mỹ từ “thích anh” chẳng đủ để diễn tả tình cảm cô dành cho anh lúc này.

Ôn Lê muốn mãi mãi ở bên anh như hai linh hồn bị trói buộc vào nhau.

Chợt nhận ra bản thân mình có suy nghĩ bệnh hoạn như vậy, Ôn Lê liền rùng mình lắc đầu.

“Lê Lê, đó là thằng bé đã mua sữa cho bà nội hôm nọ phải không?”

Chợt nghe thấy giọng Tần Tú Anh từ phía sau làm Ôn Lê giật mình, cô quay đầu lại thì thấy bà nội đang đứng phía sau mình, mắt nhìn về phía Hạ Si Lễ.

Trái tim cô đập mạnh, vô thức che chắn tầm nhìn của bà nội: “Dạ…”

Tần Tú Anh cười: “Lê Lê thích cậu bé đó phải không?”

Khuôn mặt Ôn Lê nóng bừng, chỉ cần nhìn biểu hiện trên mặt cô thì Tần Tú Anh đã hiểu: “Cậu bé đó thật sự rất đẹp trai.”

Ôn Lê gật đầu: “Dạ, có rất nhiều nữ sinh thích anh ấy.”

Nghe ra được trong giọng cô gái có chút mùi giấm, Tần Tú Anh liền cười: “Trong lòng bà nội, Lê Lê luôn xinh đẹp nhất.”

Ôn Lê ôm lấy tay Tần Tú Anh nũng nịu.

Sau khi tắm rửa xong Ôn Lê trở về phòng ngủ, A Xa số 1 chầm chậm chạy đến gõ gõ vào chân cô: “Lê Lê cuối cùng cũng về rồi, nhớ em.”

Giọng nói lười biếng của Hạ Si Lễ truyền ra từ con robot, đã gần hai tháng kể từ khi anh tặng A Xa số 1 cho cô, mỗi ngày nghe giọng nói của anh phát ra từ nó giống như Hạ Si Lễ đang nói chuyện với cô vậy, vừa chân thân mà lại hư ảo.

Ôn Lê ôm lấy A Xa số 1, như thể cô có thể nhìn thấy một người khác thông qua nó, cô mỉm cười: “Em cũng nhớ anh.”

A Xa số 1: “Lê Lê, bây giờ là 12 giờ đúng, đã đến giờ ngủ của các bé ngoan rồi, phải ngủ nhiều ăn nhiều mới lớn nhanh được.”

Ôn Lê không nhịn được bật cười, trong lòng thầm nghĩ rằng bạn trai mình thật tuyệt, 8 tuổi đã chế tạo ra robot tuyệt vời như vậy.

“A Xa số 1, em có biết hát ru không?” Ôn Lê nằm trên giường, đặt A Xa số 1 bên gối.

A Xa số 1 lăn lăn quay người như thể đang cố tìm kiếm từ ngữ: “A Xa số 1 không có ‘bài hát ru’, Lê Lê có thể tìm chủ nhân trực tiếp.”

“Đang truyền dữ liệu……”

Đây là lần đầu tiên Ôn Lê gặp phải tình huống như thế, cô đang lúng túng kiểm tra tình hình của A Xa số 1 thì điện thoại bỗng reo lên.

Cô ngẩn ngơ một lúc, trong lòng mơ hồ đoán ra điều gì đó.

Vừa kết nối, tiếng cười nhẹ của Hạ Si Lễ đã truyền đến qua ống nghe: “Muốn nghe hát ru hả?”

Ôn Lê chớp mắt, nhìn A Xa số ngạc nhiên nói: “Chính A Xa số 1 đã báo cho anh hả?”

Hạ Si Lễ đáp lời cô bằng giọng lười biếng nhưng vẫn toát lên sự mê hoặc: “Ừ, bạn gái anh muốn nghe bài hát ru nào?”

Giọng nói trầm ấm và quyến rũ của anh khi được khuếch đại qua micrô mang theo tiếng gió làm cô ngây ngất mê man. Cảm giác tê rần ở bên tai khiến cả người cô trở nên mềm nhũn.

“Anh có biết hát bài 《Trùng Nhi Phi》[1] không?”

Cô tắt đèn, đeo tai nghe để có thể nghe thấy rõ hơn mọi động tĩnh từ phía anh, tiếng anh thở, tiếng đóng cửa, tiếng thay giày… mọi âm thanh đều vang rõ bên tai Ôn Lê

Tiếng cười lười biếng của anh vang lên: “Biết chứ, Hạ Si Lễ cái gì cũng biết.”

Trong bóng tối, khóe miệng Ôn Lê cong lên vui vẻ.

Bên tai cô là tiếng anh đánh răng, tiếp theo là tiếng bước chân, tiếng đổ nước, tiếng nuốt nước bọt, vừa gợi cảm vừa khiêu khích làm cho mặt Ôn Lê nóng bừng, cô cảm thấy cổ họng khô khốc, có chút khát nước.

Giọng nói lười biếng của Hạ Si Lễ vang lên: “Bầu trời đêm ngập tràn ánh sao lấp lánh, côn trùng bay, côn trùng bay, em đang nghĩ về ai…”

Ôn Lê biết anh hát hay kể từ khi anh hát bài hát tiếng Quảng Đông ở đêm văn nghệ mừng năm mới rồi nhưng cô không ngờ Hạ Si Lễ khi hát ru lại có thể dịu dàng đến vậy.

Nghe mãi nghe mãi thì mắt Ôn Lê bắt đầu nặng trĩu.

Đến khi thức dậy vào hôm sau, Ôn Lê mới phát hiện rằng mình và Hạ Si Lễ đã nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ qua điện thoại tối qua.

Lúc 2 giờ sáng, Hạ Si Lễ còn để lại cho cô một tin nhắn.

【L: Ngủ ngon nhé, bạn gái】

Ôn Lê nhìn mãi, đổi “L” thành “Ánh sáng của Ôn Lê”, do dự một lát lại đổi thành “Người trong tim”.

Sáng đó cô mang theo tâm trạng vui vẻ ra khỏi nhà.

Vừa mở cửa thì một mùi hôi thối xộc vào mũi, cô cúi xuống nhìn liền kinh hãi hét lên khi thấy có một con chuột chết bị vứt trước cửa nhà.

“Lê Lê, có chuyện gì vậy con?” tiếng Tần Tú Anh vang lên.

Tim Ôn Lê hoảng sợ đập nhanh, hai bên thái dương giật giật, cô khẽ mím môi cố gắng giữ bình tĩnh: “Không sao đâu ạ. Bà nội, con đi học đây.”

Cô vội vàng đóng cửa, nhìn con chuột chết, ngón tay nắm chặt trắng bệch, cô cảm thấy vô cùng tức giận nhưng lại sợ hãi bất lực.

Từ nhỏ Ôn Lê đã sợ những thứ này, nhưng bây giờ cô phải đè nén nỗi sợ của bản thân, run tay dùng giấy vệ sinh gói nó lại bỏ vào hộp, sau đó cô phải dùng xà phòng rửa tay không biết bao nhiêu lần. Cảm giác tê rần, nhớp nháp như vẫn còn đọng lại trên tay, Ôn Lê rửa mãi rửa mãi đến cuối cùng bụng quặn lên khiến cơn buồn nôn ập đến khiến cô nôn khan vần lần, hốc mắt cũng đã đỏ hoe.

Cô lau tay, cố gắng bình tâm lại, ném hộp chuột chết vào thùng rác dưới lầu rồi đi ra ngoài. Cảm giác ghê rợn vẫn đang chạy mãnh liệt khắp cả người cô.

Điện thoại chợt rung lên khiến Ôn Lê giật mình.

【Thích món quà mà tôi gửi không?】

【Ôn Lê ơi, sao em không chịu ngoan ngoãn nghe lời đi nhỉ? Giam tôi vài ngày có ích gì?】

Ôn Lê nhìn tin nhắn từ Đàm Thanh gửi đến, cả người đều đã nổi da gà.

Từ khi Đàm Thanh bị giam giữ đến nay cũng đã nửa tháng, có nghĩa là đã đến lúc mãn hạn giam giữ cải tạo của anh ta.

Xác chuột chết kia chắc chắn là do Đàm Thanh để lại.

Ôn Lê không thể chịu đựng được nữa: 

【Đàm Thanh, anh cho rằng 10 ngày tạm giam là chưa đủ sao? Mối quan hệ giữa anh và tôi, là gia đình anh đã làm tổn thương gia đình chúng tôi. Ba mẹ tôi đã chết khi cứu ba anh, mẹ anh và anh đều che giấu tội phạm, việc ngồi tù là điều hiển nhiên thôi. Việc anh mất quyền ưu tiên tuyển thẳng vào đại học cũng là do lỗi của gia đình anh, liên quan gì đến tôi? Liên quan gì đến bà nội tôi? Gia đình anh hại chúng tôi như vậy chưa đủ thảm sao!】

【Lê Lê giận dữ thế này tôi cũng rất thích.】

Ôn Lê nhìn tin nhắn Đàm Thanh gửi, đột nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Đã là kẻ xấu thì dù có thuyết phục thế nào hay cứu giúp ra sao thì hắn ta vẫn mãi mãi chỉ là kẻ xấu mà thôi. Hắn chỉ có thể vĩnh viễn rơi vào bóng tối bẩn thỉu, như con chuột hôi thối ẩn mình trong góc tối không bao giờ thấy được ánh sáng.

Ôn Lê bình tĩnh chặn số điện thoại mới của Đàm Thanh rồi ngay sạu đó cô đã quyết định bỏ luôn số điện thoại cũ, mua một cái sim điện thoại mới



Hạ Si Lễ vừa đến trường lại trở thành tâm điểm của mọi người, mỗi ngày trênTieba đều có không ít bài viết về anh.

Sầm Khê: “Hạ Si Lễ nhà cậu thực sự rất được săn đón đó nha.”

Ôn Lê nghiêng đầu nhìn qua, mỗi bài viết đều ca ngợi Hạ Si Lễ đẹp trai học giỏi nhưng tiếc là quá lạnh lùng, dù trông anh có vẻ phong lưu đa tình, lăng nhăng ong bướm lả lơi nhưng chỉ muốn xin thông tin liên lạc thôi mà đã mất gần một năm cũng chưa thành công.

“Anh ấy ở phương diện kia như thế nào?” Sầm Khê tiến lại gần, tò mò hỏi nhỏ.

Ôn Lê ngạc nhiên: “Cái gì chứ?”

“Đừng có mà giả vờ với mình, chính là cái đó đó!” Sầm Khê thấy Ôn Lê ngơ ngác thì mới nói thẳng, “Chính là kỹ năng trên giường đó, có “lớn” không, có lâu không?”

“Mình nghe đám nữ sinh lén bàn tán là Hạ Si Lễ “được” lắm đó nha.”

Sầm Khê nhắc đến chủ đề này làm cho mặt Ôn Lê đỏ bừng: “Không có…bọn mình chưa có làm gì hết…còn nhỏ mà…”

“Không lẽ anh ta không “được”? Ôn Lê của mình xinh đẹp nhường này, ngực tấn công mông phòng thủ lại thêm vòng eo con kiến nhỏ xíu, làm sao anh ta nhịn được hay vậy nhỉ?”

Ôn Lê vội vàng giải thích: “Không phải, anh ấy không…”

Chợt nhìn thấy ánh mắt hứng thú trêu ghẹo của Sầm Khê thì Ôn Lê nuốt hết mấy lời muốn nói vào trong: “Thôi đừng nói chuyện này nữa, tập trung học hành thôi.”

Sầm Khê cười: “Ồ, mình hiểu rồi, không phải là Hạ Si Lễ không được, mà là anh ta thương hoa tiếc ngọc. Ôi, không ngờ dân chơi Hạ Si Lễ vậy mà lại bị cậu nắm chặt trong tay nha.”

“Cậu biết không, có một nữ sinh ở lớp bên cạnh cũng yêu đương. Bạn trai cậu ta ngày nào cũng đòi ‘yêu mà không dùng biện pháp phòng tránh, cuối cùng lại khiến cậu ấy mang thai. Tuần trước cậu ấy mới xin nghỉ học, nghe nói là để đi phá thai đó.”

Sầm Khê thở dài: “Hạ Si Lễ thật sự rất tốt đó! Hai người ở bên nhau cho mình xí chỗ làm mẹ đỡ đầu cho con của các cậu nha!”

Ôn Lê không nhịn được đẩy Sầm Khê một cái, xấu hổ nói: “Chuyện sau này còn chưa biết đâu mà, bọn mình mới học cấp ba thôi.”

“Cấp ba thì sao, hai người chắc chắn sẽ kết hôn, nếu hai người mà không kết hôn thì mình chẳng thèm tin vào tình yêu nữa đâu.”

Ôn Lê bật cười vui vẻ.



Buổi chiều, Ôn Lê đi làm thêm như thường lệ.

Hạ Si Lễ bị gia đình cắt thẻ nên anh cũng bắt đầu đi tìm việc làm, tấm thẻ ngân hàng mà Ôn Lê đưa cho anh lần nữa được trả lại cho cô, anh đã phải hứa hẹn đủ điều rằng là sẽ không đi đấu quyền nữa thì cô mới chịu bỏ qua cho anh.

Dù sao thì sàn đấu quyền anh ngầm cũng bị cháy rụi không còn gì, Hạ Si Lễ cũng không biết chỗ nào khác có đấu quyền nữa.

Tối đó, khi Ôn Lê tan ca, cô nhận được tin nhắn từ Hạ Si Lễ.

【Người trong tim: Em đã về nhà chưa?】

Ôn Lê mỉm cười: 【Em về rồi, còn anh?】

【Người trong tim: Anh đang trên đường về, mới đi Nguyệt Thành để mua một số vật liệu để tối nay làm robot】

Hạ Si Lễ dự định sẽ bán robot sau khi hoàn thành.

Ôn Lê vừa khóa cửa vừa nghĩ ngày mai phải làm cho anh một ít đồ ăn ngon mới được.

Cô đi một mình trên con đường vắng lặng, ánh đèn đường chiếu lên người cô tạo thành bóng nghiêng lớn trên đường. Đi đến nửa đường, Ôn Lê chợt cảm thấy hình như có người đang theo dõi mình, cô vô thức quay đầu nhìn lại thì có một cái bóng đen lao về phía cô.

Ôn Lê bị một lực lớn kéo vào con hẻm bên cạnh, trái tim cô thắt lại khi thấy Đàm Thanh, tiếng kêu cứu của cô bị bàn tay hắn chặn lại.

Đàm Thanh kéo Ôn Lê vào sâu trong hẻm, hắn đang đội một cái mũ đen chỉ để lộ ra đôi mắt âm u: “Ôn Lê, cuối cùng cũng gặp được em.”

Ôn Lê bị bịt miệng, lời nói thoát ra khỏi miệng đều trở thành tiếng những tiếng rên ư ử, cô nhìn thấy được ánh mắt Đàm Thanh chuyển từ mê muội sang lạnh lùng rồi dần trở nên điên dại, ánh mắt đó của hắn khiến Ôn Lê toát mồ hôi lạnh, cô cố gắng vùng vẫy nhưng bị hắn đẩy mạnh vào tường. Đầu đập cô vào tường bộp một cái, Đàm Thanh cúi xuống vùi đầu vào cổ cô, hơi thở lạnh lẽo từ từ đi xuống làm cho Ôn Lê sợ hãi lắc đầu, chân đá loạn xạ vào người hắn nhưng lại bị hắn dùng sức giữ chặt: “Thơm quá, Hạ Si Lễ có đối xử với em như vậy không? Em với thằng đó đã làm đến bước nào rồi?”

Ôn Lê cảm thấy cả người tê cứng, cảm giác buồn nôn nhanh chóng ập đến, trái tim cô trái tim đập nhanh không ngừng, cô nhìn Đàm Thanh với ánh mắt tuyệt vọng rồi liều mạng kêu cứu…

Khi Đàm Thanh chuẩn bị thực hiện hành động tiếp theo thì từ phía sau có một bóng người lao đến đấm Đàm Thành một cái, hắn không kịp phòng bị nên bất chợt buông tay thả cho Ôn Lê hoàn toàn tự do, cả người cô mềm nhũn từ từ trượt xuống.

Cả người Ôn Lê run rẩy, tiếng hét của Đàm Thanh vang vọng trong con hẻm sâu khiến cho cô hoàn hồn, cô nhìn lên thì thấy Thời Diên đang nắm cổ áo Đàm Thanh nện từng cú đấm vào người hắn ta.

“Thằng chó này là ai thế? Gọi cảnh sát đi Ôn Lê, gọi cảnh sát mau! Mẹ kiếp thằng chó chết này!” Thời Diên vừa nói vừa đấm liên tục vào mặt Đàm Thanh.

Khóe miệng Đàm Thanh tứa máu bầm tím, hắn ta nằm im trên mặt đất với khuôn mặt tái nhợt chỉ còn lại đôi mắt lồi ra đáng sợ. Có lẽ vì mặt hắn quá trắng nên khiến Thời Diên giật mình, miệng Đàm Thanh hơi nhếch lên, hắn cười, tiếng cười ngày một to dần.

Tiếng cười lạnh lẽo, kỳ quái vang vọng khắp con hẻm.

Thời Diên lại cho hắn một đạp: “Mày cười cái gì hả?”

Thấy Thời Diên muốn đánh tiếp thì Ôn Lê mới tiến lên kéo Thời Diên đi, tay cô vẫn còn run rẩy kịch liệt. Hai người đi đến chỗ có đèn đường sáng choang mới dừng lại,Thời Diên hỏi: “Đã gọi cảnh sát chưa? Anh phải báo với anh Hạ một tiếng, chứ mẹ nó cái thằng chó này là ai mà dám động tay động chân với em vậy?”

Thấy Thời Diên cầm điện thoại định gọi cho Hạ Si Lễ thì Ôn Lê vội vàng giật lấy, khóe mắt cô đỏ hoe, giọng run rẩy: “Thời Diên, xin anh đừng nói chuyện này với Hạ Si Lễ…xin anh đó.”

“Hạ Si Lễ không thể dính líu vào chuyện này nữa…không thể để anh ấy biết chuyện này.”

Giọng cô mang theo sự khẩn cầu: “Thời Diên, xin anh đừng nói với anh ấy, được không…”

Thời Diên và Lý Dịch Từ đều đoán được phần nào lý do Hạ Si Lễ gặp rắc rối, nên anh ta cũng hiểu, nếu nói cho Hạ Si Lễ biết chuyện Đàm Thanh đã làm với Ôn Lê thì chắc chắn Hạ Si Lễ sẽ không tha cho Đàm Thanh.

Mà Hạ Si Lễ chỉ vừa mới xuất viện, vết thương còn chưa lành hẳn, trong tay vẫn còn quyền ưu tiên tuyển thẳng vào Thanh Đại. Chỉ còn bốn tháng nữa là đến kỳ thi đại học, Hạ Si Lễ không thể gặp thêm bất kì rắc rối nữa.

Thời Diên đưa Ôn Lê về nhà.

Cả đường đi hai người không nói lời nào, trước khi Thời Diên quay đi Ôn Lê vẫn cảm thấy lo lắng: “Thời Diên, anh phải hứa với em, nhất định không được nói với Hạ Si Lễ chuyện này nha.”

Thời Diên đau đầu không biết làm sao, tối nay anh ta cũng nhận được tin nhắn từ Hạ Si Lễ nhờ đưa Ôn Lê tan làm thêm về nhà, chỉ là hôm nay anh tan học muộn vài phút nên mới đến trễ may mà vẫn kịp thời đến nơi ứng cứu.

Cuối cùng Thời Diên bất đắc dĩ đành phải đồng ý, “Vậy còn thằng đó em định xử lý thế nào?”

Nghe Thời Diên đồng ý, Ôn Lê cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Ngày mai em sẽ đến đồn cảnh sát trình báo.”

Thời Diên nói: “Có gì cần giúp đỡ cứ gọi anh, dù sao anh cũng là anh em của anh Hạ, lúc cậu ấy không có ở đây thì bọn anh sẽ bảo vệ em.”

Lòng Ôn Lê cảm ấm áp: “Cảm ơn anh Thời Diên.”

Ngày hôm sau, Ôn Lê lại đến đồn cảnh sát nhưng do cô không có bằng chứng chứng minh Đàm Thanh cố gắng sàm sỡ cô nên không thể khởi tố.

Ôn Lê chỉ có thể đưa cho cảnh sát bức ảnh Đàm Thanh ném chuột chết vào nhà cô để đe dọa, cảnh sát tìm gặp Đàm Thanh để nói chuyện và cuối cùng tạm thời gác lại chuyện quấy rối của hắn ta với bản ghi âm Đàm Thanh cam kết sẽ không quấy rối cô nữa.

Ôn Lê vẫn cảm thấy không an toàn, từ ngày hôm đó cô âm thầm mua một con dao để trong cặp sách mang theo hàng ngày.



Thứ Bảy, tiết trời bất ngờ xám xịt.

Ôn Lê dậy ăn sáng với Tần Tú Anh. Sau khi rửa chén đĩa xong cô nhận được tin nhắn từ Hạ Si Lễ.

【Người trong tim: 10 giờ, chờ em ở dưới lầu】

Ôn Lê mỉm cười: 【Được】

Cô không thích những ngày âm u, cũng rất ghét những ngày mưa, nhưng chỉ cần có Hạ Si Lễ ở bên thì cô chợt cảm thấy những ngày này cũng không còn quá đáng ghét nữa.

Ôn Lê thử vài bộ quần áo, cuối cùng chọn một chiếc áo khoác lông dê phối với một chiếc váy dài. Thời gian còn sớm nên cô ngồi bên bàn học làm thêm một bộ đề ôn tập.

Nửa tiếng nữa mới đến 10 giờ nhưng Ôn Lê đã không nhịn được muốn gặp Hạ Si Lễ ngay lập tức.



Sáng sớm Hạ Si Lễ giao sữa xong thì nhận tiền công rồi về nhà vì hôm nay anh xin nghỉ một bữa, tiền công hai tháng này chỉ nhiều hơn một tháng có một hai trăm đồng.

Từ Diên Tây trở về, anh cũng có lén đi đua xe một lần, vai bị đánh một gậy, sợ miệng vết thương bục ra bị Ôn Lê phát hiện nên anh cũng không dám liều mạng đi đua xe nữa, chỉ dám chạy tới mấy tỉnh khác lái xe đường dài kiếm thêm chút đỉnh.

Sau khi tắm xong, Hạ Si Lễ mang theo ba ngàn mấy trăm đồng kiếm được gần đây, ra khỏi nhà đi gửi tiền.

9 giờ 10 phút, anh xuống lầu, vừa đi vừa nghĩ về số tiền trong thẻ.

Đấu quyền kiếm được 10 vạn, lần trước sàn đấu quyền anh bị thiêu rụi nên anh không nhận được tiền, thành ra hiện tại tổng cộng cũng chỉ mới kiếm được có mười mấy vạn.

Còn thiếu rất nhiều.

Kiếm tiền theo cách này quá chậm, Hạ Si Lễ đã suy nghĩ về việc làm robot, nếu có người muốn mua bản quyền thì anh cũng sẽ bán.

Cả người anh mệt mỏi, vì thiếu ngủ nên mí mắt nặng trĩu, vừa đi đến cửa ngân hàng thì phía sau vang lên tiếng bước chân.

Hạ Si Lễ vừa quay đầu lại đã bị một nhóm người đá ngã xuống đất, trong nháy mắt xương sườn lại nứt ra, anh cắn răng túm lấy xương sườn định đứng dậy thì cả người lại bị gậy thép quật liên tục.

Anh ôm ngực nghiêng người ngã trên mặt đất, đám người kia lại đá vào vai, đá vào bụng, gậy thép nặng như đá quật mạnh vào lưng, toàn thân như bị xé rách đau đớn.

Trán Hạ Si Lễ đẫm mồ hôi lạnh, khoang miệng đầy vị máu tanh, tay anh chống trên mặt đất, mu bàn tay nổi đầy gân, trên đỉnh đầu lại vang lên một giọng nói: “Đánh tiếp đi”

Đám người lại tiếp tục đấm đá mạnh vào ngực Hạ Si Lễ, anh cảm thấy xương sườn như chia năm xẻ bảy, cả người đau đớn đến mức hoàn toàn không thể gượng dậy.

Lại thêm một quyền mạnh nện vào lưng khiến cho Hạ Si Lễ nằm bất động trên đất, máu chảy dọc theo vạt áo anh nhỏ giọt xuống đất tạo thành những đóa hoa màu đỏ.

“Anh Tần, nó gần chết rồi…”

“Có cần đánh nữa không?”

Hạ Si Lễ nằm yếu ớt trên đất, thấy Tần Khuê và hơn mười đứa tay chân đứng trước mặt. Anh híp mắt nhìn Tần Khuê, chợt anh nở một nụ cười, khàn giọng nói: “Đừng để tao đứng dậy, mười mấy thằng cùng lúc cũng không phải đối thủ của tao đâu.”

Hạ Si Lễ bị Quyền Vương đánh te tua tơi tả ra sao Tần Khuê đều biết, nhưng hắn không ngờ anh bị đánh đến mức này rồi vẫn không chịu thua.

Tần Khuê cười lạnh: “Đánh tiếp đi! Tiếp tục quay video!”

Đám tay chân nghe lệnh, gậy gộc nện liên tiếp vào người anh.

Hạ Si Lễ cắn chặt răng, mặt anh nhăn nhó, mùi máu tanh nồng nặc khắp nơi, anh ôm xương sườn nằm trên đất, mấy tờ tiền màu đỏ trong túi bị đánh rơi ra, vương vãi khắp nơi.

Trời bắt đầu mưa.

Cơn mưa bắt đầu nặng hạt dần, rơi lả tả xuống đất.

“Mấy người làm cái gì vậy?” bắt đầu có người qua đường la lên, “Không coi luật pháp ra gì nữa à! Tôi gọi cảnh sát!”

“Anh Tần, chúng ta đi mau thôi, thằng này không chết thì cũng tàn phế.”

Tần Khuê nhìn Hạ Si Lễ nằm đó thoi thóp: “Chọc ai không chọc lại đi chọc vào phụ nữ.”

“Hạ Si Lễ, nếu không phải vì 200 vạn thì Tần Khuê tao cũng muốn làm bạn với mày lắm.”

“Có trách thì trách mẹ kế mày muốn lấy mạng mày thôi.”

Tần Khuê nhìn người bên cạnh đang quay video: “Quay xong chưa?”

“Xong rồi.”

“Đi!”

Tần Khuê dẫn hơn mười đứa đàn em rời đi bỏ lại Hạ Si Lễ nằm trên đất với khuôn mặt tái nhợt, cả người bị gậy sắt đánh bầm tím sưng vù, vết thương ở xương sườn nứt toác chảy máu.

Hạt mưa rơi xuống làm miệng vết thương đau rát, máu và nước mưa hòa quyện chảy xuống cống.

Người qua đường đến giúp anh đứng dậy: “Tôi đã gọi xe cứu thương cho cậu rồi.”

Hạ Si Lễ cong lưng, ôm xương sườn: “Có thể giúp tôi nhặt tiền không? Tôi chưa thể gập người xuống, cảm ơn.”

Người đàn ông giúp anh nhặt những tờ tiền ướt sũng trên đất, tay Hạ Si Lễ dính đầy máu, anh vội vàng lau tay vào quần rồi run rẩy nhận tiền, cảm ơn người qua đường nọ lần nữa.

Anh cong lưng lê bước đến đến ngân hàng để gửi tiền nhưng tiền của anh ướt sũng lại còn dính máu nên ngân hàng không dám nhận.

“Anh…anh có sao không? Có cần tôi gọi xe cứu thương không?” nhân viên ngân hàng lo lắng hỏi.

Hạ Si Lễ nhìn đồng hồ trên quầy đã điểm 10 giờ, anh khàn giọng: “Không cần, tôi còn có việc.”

10 giờ rồi, Ôn Lê đang đợi anh dưới lầu.

Anh phải đi.

Đi được nửa đường, cả người anh đẫm nước mưa, vết thương đau đớn khiến anh thở dốc nặng nề, lê từng bước chân chậm chạp.

Rõ ràng bình thường chỉ mất 10 phút đi đường là tới mà lúc này anh đi gần một tiếng đồng hồ.

Hạ Si Lễ đứng dựa vào góc tường, ngửa đầu thở dốc, nước mưa chảy dọc theo gò má, anh run rẩy mở điện thoại lên

10 giờ.

Ôn Lê nói, cô đã đến.

10 giờ 10 phút.

Ôn Lê hỏi anh đang ở đâu.

10i giờ 30 phút.

Ôn Lê nói “Trời mưa, anh nhớ mang theo ô nhé A Xa.”

10 giờ 40 phút.

Ôn Lê nói cô vừa lên lầu lấy ô, hỏi anh “Anh đến chưa A Xa?”

11 giờ.

Ôn Lê nói, cô đang đợi anh.

11 giờ 13 phút, Hạ Si Lễ đứng ở một góc tường bên ngoài tiểu khu nhà cô nhưng không dám đi đến trước mặt cô.

Anh nhìn thấy Ôn Lê đứng dưới mái hiên của kho than dưới nhà, tay cầm ô, mắt liên tục nhìn vào điện thoại.

Cô gái của anh trắng trẻo xinh đẹp đang ngoan ngoãn đứng chờ anh.

Chờ anh hơn một tiếng đồng hồ.

Nhưng bây giờ cả người anh đầy máu, không thể gặp cô, càng không thể ôm cô.

Hạ Si Lễ cúi đầu, nước mưa từ trán chảy xuống lông mi, rơi lên màn hình điện thoại.

【Đừng chờ nữa, anh không đến đâu】

【Lên lầu đi】



[1] 虫儿飞 – https://youtu.be/5DYJ90iOAUc?si=uVCCZXrcrZAsPOec


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.