Mưa vẫn không ngừng rơi, những nơi trũng thấp ở Nam Đàn đã bị ngập thành sông gây ra tình trạng ùn tắc giao thông, ai ai cũng đang vội vã lội nước để về nhà.
Ôn Lê đã nhìn thấy tin nhắn từ Hạ Si Lễ nhưng cô vẫn chưa vội lên lầu mà vẫn đứng dưới kho than chờ thêm một lúc, nước mưa đập lộp bộp vào mặt ô, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện những hố nước lởm chởm.
Trước giờ Hạ Si Lễ luôn là người giữ lời hứa, những lời anh đã hứa với cô anh đều sẽ thực hiện, chưa bao giờ nuốt lời.
Không biết Ôn Lê đang nghĩ ngợi gì lại đột nhiên nhìn ra ngoài.
Lối ra của tiểu khu này rất hẹp, nối với một con dốc dẫn ra tới đầu ngõ, ở phía đông là một tòa nhà cũ ba tầng làm bằng gạch đỏ, còn chếch về phía bắc đi qua một con hẻm chật hẹp tối tăm là một số tòa nhà khác.
Không thấy bóng dáng của Hạ Si Lễ ở đầu ngõ nên Ôn Lê lại nhìn sang tòa nhà gạch đỏ đối diện, cũng không thấy, ở trong góc hẻm cũng không thấy, lúc này đây cô mới tạm chấp nhận rằng Hạ Si Lễ thực sự không đến.
Màn hình điện thoại sáng lên, một tay cô cầm ô còn tay kia mở màn hình tin nhắn.
【Người trong tim: Anh phải về Kinh Bắc có việc gấp】
【Người trong tim: Lần sau sẽ dẫn em đi xem phim】
Ôn Lê ngẩng lên nhìn trời: 【Anh đã mang ô chưa? Mưa to lắm, may là anh không đến, chỗ nhà em đất thấp nên ngập tùm lum, đi qua chắc chắn sẽ giày quần đều sẽ ướt, nặng hơn thì có thể bị cảm lạnh, vết thương của anh còn chưa lành, không thể để bị ướt mưa đâu.】
Chờ mãi mới có tin nhắn từ Hạ Si Lễ gửi đến: 【Lên lầu đi, chờ anh quay lại tìm em】
Ôn Lê khựng lại một giây: 【Làm sao anh biết em vẫn đang ở dưới lầu?】
Cô vô thức nhìn quanh một vòng, chỉ mình cô đứng dưới màn mưa với chiếc ô.
Không còn ai khác.
【Người trong tim: Đoán thôi】
Ôn Lê cuối cùng cũng chịu tin rằng Hạ Si Lễ thực sự đã trở về Kinh Bắc.
Cô ên lầu, Tần Tú Anh nhìn thấy cô thì ngạc nhiên hỏi: “Sao con lại quay về thế này?”
Ôn Lê cởi áo khoác, thay vào bộ pijama thoải mái, cười nói: “Hôm nay có chút việc, lần sau lại đi ạ.”
Mặc dù cô đang cười nhưng Tần Tú Anh biết trong lòng Ôn Lê rất buồn.
“Bữa trưa này, bà nội sẽ nấu món ngon cho con.” Tần Tú Anh nói.
“Vậy để con giúp bà nội nấu.”
Sau ngày hôm đó, Hạ Si Lễ mất một tuần mới xuất hiện trở lại trước mặt cô.
Bây giờ là tháng Ba, còn chưa đến 3 tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp phổ thông, đám học sinh lớp 12 đang rất nỗ lực ôn tập chuẩn bị cho các đợt kiểm tra, bầu không khí học tập căng thẳng đến mức ngay cả 10 phút giải lao các học sinh lớp 12 cũng tiếc rẻ không muốn ra chơi, chăm chỉ ở lại lớp làm đề ôn tập hoặc chợp mắt một chút.
Các học sinh lớp 10 và 11 cũng bị ảnh hưởng bởi không khí căng thẳng của các anh chị khóa trên, thời gian giải lao dành cho việc chạy nhảy đùa giỡn đã giảm bớt đáng kể.
Trong tiết học Vật lý vừa qua, Ôn Lê vẫn còn một bước chưa hiểu rõ nên cô đang cố gắng nghiên cứu thì Sầm Khê thở hổn hển chạy từ ngoài lớp vào, với vẻ mặt lo lắng: “Lê Lê, Hạ Si Lễ bị người ta tố cáo, quyền ưu tiên tuyển thẳng cũng đã bị hủy bỏ rồi.”
Viết trên tay Ôn Lê ngừng lại một giây: “Anh ấy đang ở Kinh Bắc mà, tại sao lại bị người ta tố cáo, sao quyền tuyển thẳng lại bị hủy?”
“Người ta tố cáo anh ấy đánh nhau, video đã được gửi trực tiếp đến Thanh Đại, Thanh Đại đã chính thức thông báo việc hủy bỏ quyền ưu tiên tuyển thẳng của Hạ Si Lễ rồi.”
“Video trên diễn đàn đã được lan truyền khắp nơi!”
“Có vẻ như sự việc xảy ra vào thứ Bảy tuần trước khi trời mưa.”
Ngày thứ Bảy hôm đó trời mưa, Ôn Lê và Hạ Si Lễ hẹn nhau đi xem phim nhưng không phải anh đã nhắn tin nói phải về Kinh Bắc sao?
Bút trong tay Ôn Lê rơi bút xuống bàn, cô không tin: “Không có chuyện đó đâu, rõ ràng anh ấy nói phải về Kinh Bắc mà, sao lại đi đánh nhau được.”
Cô mở điện thoại, truy cập vào Tieba, trên trang chủ gần như toàn bài viết về Hạ Si Lễ.
Trái tim Ôn Lê hoảng loạn đập nhanh, cuối cùng cô cũng mở video.
Địa điểm trong video rất quen thuộc, là con phố gần nhà cô, đi thêm khoảng hơn 50 mét nữa là tới ngân hàng.
Ngay từ đầu video, Ôn Lê đã nhìn thấy bóng lưng của Hạ Si Lễ, hình ảnh xóc nảy vì camera bị di chuyển nhanh, cô thấy có một đám người lao tới đẩy Hạ Si Lễ ngã xuống đất.
Hơn mười người đánh Hạ Si Lễ, dùng cả gậy sắt đập vào người anh, trong video anh ôm lấy xương sườn nằm nghiêng ngã dưới đất, khuôn mặt tái nhợt bất lực, bàn tay chống trên mặt đất nổi đầy gân guốc.
Những kẻ đánh người đều được che mặt, chỉ còn lại toàn bộ hành động của Hạ Si Lễ đều được hiện rõ trên màn hình rõ mồn một, máu và nước mưa thấm qua áo chảy tràn ra đất, tiền trong túi rơi vãi trên đất.
Đám người kia đấm đá cũng phải cả nửa tiếng đồng hồ, tiếng nói chuyện của họ cũng đã bị cắt đi, chỉ còn lại giọng nói kiêu ngạo khàn đặc của Hạ Si Lễ: “Đừng để tao đứng dậy, mười mấy thằng cùng lúc cũng không phải đối thủ của tao đâu.”
Xem xong đoạn video, Ôn Lê cắn môi đến mức chảy máu, cô cảm thấy toàn thân lạnh lẽo tê dại, bàn tay cầm điện thoại trắng bệch run rẩy.
Sầm Khê bị dáng vẻ này của cô làm cho hoảng sợ, vội vàng vỗ vai cô: “Lê Lê, cậu không sao chứ?”
Ôn Lê tựa hồ như đang chìm đắm trong thế giới của mình, trong đầu cô hiện lên hình ảnh những kẻ đánh người liên tục đá vào xương sườn Hạ Si Lễ, đá vào mọi ngóc ngách trên cơ thể anh, vậy mà khi đó đôi tay anh chỉ chăm chăm cố gắng bảo vệ cho mớ tiền trong túi không bị dính mưa dính máu.
Cả người cô như đang bị hàng trăm người kéo giật tứ tung khắp phía, trái tim như bị ai đó đâm chọc bằng mười mấy nhát dao, đau đớn đến nỗi không thể thở nổi.
“Khê Khê…” mắt Ôn Lê đỏ hoe, giọng cô nghẹn ngào, “Cậu biết không, Hạ Si Lễ anh ấy… anh ấy…”
Cô không nói tiếp được nữa, từ từ đứng dậy chạy đến văn phòng hiệu trưởng, ở đó còn lão Hà, giáo viên chủ nhiệm của Hạ Si Lễ đang ở đó.
“Em là học sinh lớp nào đây? Có biết đang là giờ học không?” hiệu trưởng hỏi.
Lão Hà nhận ra Ôn Lê, vừa định mở lời thì cô đã chạy tới: “Hiệu trưởng, tại sao Hạ Si Lễ lại bị tước quyền tuyển thẳng vào Thanh Đại?”
Hiệu trưởng và Lão Hà đang thảo luận vấn đề này, việc đàm phán với Thanh Đại không thành, anh bị người ta tố cáo đánh nhau.
Ôn Lê cố gắng kiềm chế cảm xúc, cô nói: “Nhưng trong video rõ ràng là Hạ Si Lễ bị đánh, anh ấy còn chẳng hề đánh trả.”
Lão Hà nhìn sang hiệu trưởng, sau đó kéo Ôn Lê ra ngoài, thầy nói: “Người tố cáo nói rằng Hạ Si Lễ có được cơ hội vào thẳng đại học nhưng không biết trân trọng, chỉ biết trốn học, đánh nhau, còn lảng vảng ở sàn đấu quyền anh, chơi bời đua xe, người đó còn gửi cả ảnh cho bên phía Thanh Đại nữa.”
“Quyền tuyển thẳng có thể chuyển nhượng không?” Ôn Lê bất ngờ hỏi, “Em còn quyền tuyển thẳng, có thể chuyển cho Hạ Si Lễ không?”
Lão Hà nhìn cô với vẻ kinh ngạc: “Ôn Lê, em đang nghĩ cái gì vậy? Quyền tuyển thẳng vào đại học sao có thể nói cho là cho được?”
“Thầy Hà, Hạ Si Lễ biết chuyện này chưa?” Sau một hồi, Ôn Lê nhẹ giọng hỏi.
Lão Hà mím môi nhìn cô: “Vừa nhận được tin là nhà trường đã thông báo cho Hạ Si Lễ biết.”
Ôn Lê muốn hỏi gì đó, môi cô mấp máy nhưng cuối cùng vẫn là nói không nên lời.
Lão Hà thở dài với vẻ tiếc nuối: “Chỉ còn ba tháng, không đến một trăm ngày nữa, thằng nhóc này phải làm sao đây.”
“Đang yên đang lành tự nhiên lại đi đánh nhau, còn đua xe đấu quyền làm gì cho người ta tố cáo.”
Ôn Lê đứng yên tại chỗ im lặng, đầu ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay đau nhói.
Trở về lớp, Ôn Lê xin lão Cẩu nghỉ học một buổi.
Trên đường đến nhà Hạ Si Lễ, cô đứng trước ngân hàng kia, cũng không biết đã đứng bao lâu, nước mắt không kiềm được vô thức tuôn rơi.
Thang máy lên đến nơi, Ôn Lê đi đến cửa nhà Hạ Si Lễ, gửi cho anh một tin nhắn: 【Mở cửa】
Cô không gõ cửa, chỉ đứng đợi trước cửa chờ suốt 5 phút nhưng không có ai trả lời.
【Hạ Si Lễ, em biết anh đang ở nhà】
【Em sẽ đợi thêm 5 phút nữa】
【Nếu…】
Ôn Lê còn chưa gõ hết câu thì cửa đã mở ra, ập vào mũi chính là mùi cao thuốc nồng đậm.
Ôn Lê ngẩng đầu, Hạ Si Lễ mặc một cái áo hoodies rộng thùng thình, quần thể thao màu xám, đứng trước mặt cô mang theo áp lực nặng nề, dưới ánh sáng hành lang tù mù, vẻ mặt anh âm u không rõ cảm xúc nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt anh đang dán chặt trên người cô.
“Qua 5 phút, rồi sao nữa?” giọng anh khàn đặc như cát đã ngấm, “Không quan tâm tới tôi, chia tay, kết thúc?”
Anh gằn giọng nói từng từ, trên mu bàn tay đã hiện rõ gân guốc: “Ôn Lê, em đừng mơ nghĩ tới chuyện đó.”
Bóng dáng cao lớn của anh đột nhiên lảo đảo ngã vào người cô, Ôn Lê vội vàng đỡ lấy anh, Hạ Si Lễ thở hổn hển, hơi thở nóng hổi nặng nề phả vào cổ cô, bờ môi khô ráp khẽ lướt qua làn da cô.
Cả người anh đang nóng bừng.
“Anh bị sốt à?” Ôn Lê cảm thấy tim mình nhảy lên, thân hình anh cao lớn ép cả người cô phải lùi lại, cô ôm lấy anh cố gắng đỡ anh dậy nhưng trong phút chốc Hạ Si Lễ đã đứng thẳng lên, cúi đầu nhìn cô: “Không sốt.”
Anh bước vào nhà, đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn Ôn Lê vẫn đang đứng yên tại chỗ, như thể lo lắng cô sẽ rời đi, anh quay lại dùng một tay ôm vai cô kéo vào nhà.
Ôn Lê đóng cửa, thay giày rồi bước theo sau anh, dưới ánh đèn chiếu nghiêng nghiêng trên người anh, cô nhìn thấy được khuôn mặt Hạ Si Lễ.
Góc miệng bầm tím, vết sẹo trên xương mày còn chưa lành hẳn lại thêm một vết mới, dưới cằm tụ máu một mảng, cả người thoạt nhìn rất dữ tợn, mí mắt mỏng khép hờ chứa đầy lửa giận.
Rõ ràng anh vẫn đang sốt.
“Anh đã uống thuốc chưa, đã đi bệnh viện chưa?” Ôn Lê hỏi, “Hôm thứ Bảy vì tới tìm em nên anh mới phát sốt đúng không?”
“Là ai đánh anh?” Ôn Lê hỏi, “Đám người đó là ai, đã bị bắt chưa?”
“Hạ Si Lễ, anh—”
Hạ Si Lễ nằm trên uể oải nằm trên sofa ngước mắt nhìn cô: “Hỏi một hơi nhiều vậy, em muốn anh trả lời câu nào trước?”
Ôn Lê khẽ mím môi, cô yên lặng nhìn anh, hốc mắt đã lấp lánh ánh nước, mí mắt thì sưng đỏ, ai nhìn cũng biết cô đã khóc nhiều chừng nào.
Hạ Si Lễ cúi đầu chửi thầm, anh kéo tay Ôn Lê để cô ngồi lên đùi anh, anh cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đã uống thuốc rồi, cũng đã đi bệnh viện rồi. Đúng là bị vào hôm thứ Bảy có hẹn với em, vì bị thương nên không muốn em nhìn thấy vì sợ em sẽ lo lắng. Về đám người kia thì có chút liên quan đến gia đình anh, em còn muốn hỏi gì nữa không?”
Giọng anh thật nhẹ lại khàn khàn, tựa như đang cố gắng dỗ dành cô.
Ôn Lê nghe giọng nói của anh, đôi mắt đỏ hoe của cô lại bắt đầu rơi lệ, cô vùi đầu vào vai anh: “Anh bị tước quyền tuyển thẳng rồi, sao lại có người như vậy? Tại sao? Tại sao chứ?”
Hạ Si Lễ tặc lưỡi một tiếng, chân phải kẹp lấy chân cô, tay nhẹ nhàng lướt qua môi cô, anh nở một nụ cười hờ hững, thản nhiên nói: “Chỉ là quyền tuyển thẳng thôi mà, mất thì mất thôi.”
Anh kéo nhẹ cằm cô, Ôn Lê giấu mặt vào vai anh không nhúc nhích, áo anh bị nước mắt cô làm ướt một mảng, hơi ấm truyền qua làn da Hạ Si Lễ, anh cười nhạo cô: “Em đúng là bé mít ướt mà, cứ khóc đi, anh bắt em giặt đồ cho anh bây giờ.”
Ôn Lê nghẹn ngào: “Giặt thì giặt.”
“…”
“Em có muốn giặt ông đây cũng không để em giặt đâu.” Hạ Si Lễ bình thản đùa nghịch tóc cô, “Được rồi, chuyện nhỏ mà, anh cũng chẳng để tâm đâu.”
Ôn Lê ngước mắt, trên cánh mi còn sót lại một giọt lệ trong suốt, ánh mắt cô chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Hạ Si Lễ.
Trong phòng khách tối tăm, gió bên ngoài lay động rèm cửa, ánh sáng nhạt nhòa úc ẩn lúc hiện. Hạ Si Lễ đang chìm dần vào trong bóng tối, rõ ràng anh là tia sáng rực rỡ tràn đầy sức sống, tiền đồ của anh phải rộng mở gấm hoa chứ không nên như thế này.
Từ lúc cô bước vào cuộc sống của anh, mọi thứ đều thay đổi.
Nếu không phải vì cô, Hạ Si Lễ sẽ không đi đánh nhau, sẽ không vì cô kiếm tiền chữa bệnh cho bà nội, cũng sẽ không tham gia đấu quyền để rồi bị thương và bị tước mất quyền ưu tiên tuyển thẳng vào đại học.
Cô xuất hiện như một gánh nặng, cản bước anh chạm đến đỉnh vinh quang.
Nếu chia tay với anh…
Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Ôn Lê, trái tim cô đau như bị ai đó bóp nghẹt, cô hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu ngày sau không có Hạ Si Lễ ở bên thì cuộc sống của cô sẽ ra sao.
Hạ Si Lễ cúi đầu nhìn cô, đợi Ôn Lê nhận ra anh mới nghiêng đầu ghé lại gần cô, ánh mắt sâu thẳm mênh mông của anh khiến trái tim cô đập nhanh hơn, gáy Ôn Lê bị Hạ Si Lễ giữ chặt, khoảng cách giữa họ lại càng thu hẹp, hơi thở ấm áp quanh quẩn đan xen lẫn nhau, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên hàng mi của cô.
“A Lê, anh là Hạ Si Lễ, không được tuyển thẳng thì đã sao? Quyền tuyển thẳng kia chỉ là một con đường thôi, không cần phải đi tắt thì Hạ Si Lễ anh cũng có thể đậu vào Thanh Đại.” môi anh cong lên một cách tự tin.
Ở Nam Đàn, Ôn Lễ chưa từng thấy ai giống như Hạ Si Lễ, toàn thân anh toát ra vẻ không màng đến thế sự, nhưng một khi anh nghiêm túc thì lại toát ra dáng vẻ rạng rỡ tràn đầy sức sống.
Lời anh nói luôn mang theo cảm giác an toàn vững chãi, khiến người ta không thể không tin.
“Vẫn là câu nói đó.” Hạ Si Lễ nói, “Anh sẽ ở Thanh Đại chờ em.”
Từ hôm đó, Ôn Lê cùng Hạ Si Lễ ôn tập mỗi tối, hôm nào cô đi làm thêm thì anh sẽ đưa cô đến chỗ làm thêm, sau đó anh quay về nhà ôn tập, đến giờ thì lại đến đón cô tan ca, đưa cô về nhà.
Sau khi về nhà, Hạ Si Lễ sẽ lại tổng hợp lại những câu hỏi sai, ngày nào cũng học đến 2 giờ sáng, đã vậy anh còn giành nửa tiếng mỗi ngày để mò mẫm làm robot.
Ngày ngày trôi qua, quần áo dày cộm dần được thay bằng áo phông ngắn tay mát mẻ.
Kết quả của Hạ Si Lễ trong ba lần thi thử có sự chênh lệch rất lớn, lần đầu do không ôn tập nên chỉ xếp hạng hơn một trăm trong khối.
Trường Nhất Trung Nam Đàn sẽ tổ chức kiểm tra hàng tuần cho khối lớp 12, qua nhiều lần kiểm tra, điểm số của Hạ Si Lễ dần cải thiện, đến lần thi thứ thứ ba, điểm số của ạnh đã ổn định trở lại, anh quay lại với vị trí hạng nhất của khối.
Ngay khi Ôn Lễ nghĩ rằng mọi thứ đang dần tốt lên thì sẽ luôn có người đâm cô một đòn chí mạng.
Ngày 2 tháng 6, còn một tuần nữa là đến kỳ thi đại học.
Hạ Si Lễ đưa Ôn Lễ về tới cửa, mái tóc ngắn của anh đã dài ra một chút, tóc mái hơi rối che phủ trên xương mày cứng cáp, nhìn anh trông thư thả tự tại như thể không có gì có thể cản bước anh tiến về phía trước.
“Tuần cuối cùng trước khi thi, anh còn muốn đến trường không?” Ôn Lễ ngước lên hỏi anh.
Trường Nhất Trung Nam Đàn từ trước đến nay có quy định, tuần cuối cùng trước kỳ thi đại học, học sinh lớp 12 có thể tự do chọn muốn đến trường hay ở nhà tự ôn tập.
Hạ Si Lễ cười: “Đi chứ, bạn gái anh còn ở đó mà.”
Mấy tháng qua, cuối tuần nào Ôn Lê cũng đều hầm sườn cho Hạ Si Lễ để bồi bổ, sức khỏe của anh đoán chừng cũng đã hồi phục được khoảng bảy, tám phần, chỉ cần không đánh nhau hay vận động mạnh thì chỗ gãy xương sẽ hồi phục hoàn toàn trong vòng một hai tháng nữa.
“Em lên đi, sáng mai anh đến đón em.” Hạ Si Lễ xoa đầu cô.
Trái tim Ôn Lê trở nên mềm mại, cô mỉm cười: “Ừm.”
Khi cô lên tới lầu năm, tiếng chửi bới từ cửa đối diện truyền đến: “Cái này là do ai làm đây?!”
Trong lòng Ôn Lê cảm thấy bất an, cô vội vã lên lầu thì phát hiện ra bức tường giữa hai nhà đã bị vẽ bằng máu gà, trên tường ghi một dòng chữ lớn: “Đồ điếm.”
Máu gà chảy dọc theo bức tường trắng xuống dưới, để lại mùi tanh nồng tởm lợm trong không khí.
Khuôn mặt Ôn Lê tái mét, khi hàng xóm nhìn thấy cô thì không nhịn được mắng: “Không biết là đứa nào đùa dai, sao mà lau sạch được đây?”
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, quay về nhà lấy xẻng, tranh thủ lúc ần Tú Anh đang nấu ăn, Ôn Lê một mình chịu đựng mùi tanh cạo sạch những mảng tường bị máu gà làm dơ.
Hì hụi suốt 3 tiếng, tay Ôn Lễ đã cứng đơ, cô rửa sạch cái xẻng rồi mới mệt mỏi khép mắt lại.
Trong điện thoại vẫn còn một tin nhắn.
【Ôn Lê, chỉ cần em còn ở Nam Đàn, em nghĩ em có thể trốn thoát ư?】