Chờ Anh Đến Cùng Gió

Chương 8: Vừa nguy hiểm lại quyến rũ



Ôn Lê không thể nào diễn tả được cảm giác của cô lúc này khi biết được Hạ Si Lễ gửi lời mời kết bạn cho cô.

Cô đã ngồi xổm ở lầu 4 một lúc lâu mà tim vẫn còn đập dồn dập, toàn thân nóng bừng.

Khi Ôn Lê về đến nhà thì bà nội đã nấu cơm trưa xong. 

“Lê Lê, áo con đang mặc trên người là sao thế?” mặt bà nội hiện lên sự lo lắng.

“Sao không giống với áo con mặc sáng nay? Bà nội chưa thấy con mặc cái áo này bao giờ, có ai bắt nạt con hả?”

“Ô của con bị hư, đúng lúc gặp được bạn học nên cậu ấy cho con mượn áo thôi ạ.”

Ôn Lê không dám kể cho bà nội nghe chuyện lúc sáng, cô nhanh chóng đi vào nhà bếp bưng mì trứng lên.

“Vậy thì tốt, nếu như có ai bắt nạt con, cho dù có phải liều cái mạng già này bà nội cũng sẽ bảo vệ Lê Lê của bà.”

Hàng mi Ôn Lê khẽ run, trong lòng nhói lên một cái. Ba mẹ cô là cảnh sát phòng chống ma túy, quanh năm xa nhà nên Ôn Lê là do một tay bà nội nuôi lớn.

Bà nội từng nói khi còn nhỏ Ôn Lê đã là một cô bé sống nội tâm, rất rụt rè, nhút nhát. Còn nhớ năm đó, ba mẹ vì tính chất công việc nên vài năm mới về thăm nhà một lần, khi gặp con gái nhỏ ba mẹ tất nhiên sẽ muốn ôm cô một chút, vậy mà bé Ôn Lê 5 tuổi lại cho rằng bà nội muốn đem bé cho một cặp vợ chồng xa lạ nuôi, hoảng sợ tới mức khóc lớn, một mực đòi bà nội ôm mới chịu.

Ăn cơm xong, Ôn Lê mang áo khoác và khăn tắm của Hạ Si Lễ vào phòng tắm, quần áo của anh thoạt nhìn có vẻ rất đắt tiền nên cô cẩn thận vò nhẹ bằng tay chứ không dám giặt mạnh.

Giặt xong, cô mang quần áo lên sân thượng chỗ lan can treo lên, cách đó không xa có mấy tòa nhà cao tầng, đó là khu vực xa hoa giàu có nhất ở thị trấn Nam Đàn này, đó cũng là nơi Hạ Si Lễ sống.

Trên bầu trời có mớ dây anten ngang dọc đan xen nhau, còn bên dưới thì chằng chịt những con ngõ nhỏ rối rắm như một cái mê cung, khung cảnh này dường như đã tạo ra một ranh giới ngăn cách thế giới giữa hai người họ.



Ngày hôm sau, Ôn Lê xuống lầu sớm 10 phút, cô đi xuống lầu mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, còn con tim thì đang nhảy múa như muốn đón chào nắng mai sáng sớm.

Chính Ôn Lê cũng không biết cô đang lo lắng điều gì?

Xuống tới dưới thì cô thấy Hạ Si Lễ đã đến rồi. Anh đang ngồi xổm dưới mái hiên dãy nhà kho để than đá, mí mắt rũ xuống, mái tóc màu cam sáng rối tung trong gió sớm, khuôn mặt buồn ngủ chưa tỉnh.

Nhìn thấy cô đi xuống, Hạ Si Lễ đưa sữa chua dứa trong tay cho cô rồi đút hai tay vào túi quần đi về phía trước.

Hai người ai không nói chuyện, anh dẫn cô đến chỗ làm thêm rồi quay người đi đến quán Internet bên cạnh.

Buổi tối tan làm, Hạ Si Lễ ngồi xổm trên bậc thang đối diện chỗ làm của Ôn Lê, trên tay anh kẹp điếu thuốc, trong bóng tối đầu thuốc cháy đỏ rực bắt mắt. Thấy cô khóa cửa chuẩn bị về thì anh liền dập thuốc rồi ném vào thùng rác.

Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy trong mấy ngày liên tiếp.

Có lẽ do được Hạ Si Lễ đưa đón mỗi ngày nên Tống Trì, Trang Kiều Nguyên cùng với Mạnh Chân cũng không kiếm chuyện được với Ôn Lê, điều này cũng khiến cho lòng cô yên tâm được phần nào. 

Thứ ba, kết quả vòng thi sơ khảo của cuộc thi Olympic Toán học đã được công bố.

Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng, mặt rạng rỡ hào hứng nói: “Thầy xin thông báo một chuyện, lớp chúng ta có 2 bạn đoạt giải trong vòng sơ khảo của kỳ thi Olympic Toán học vừa qua. Bạn học Ôn Lê vinh dự đạt giải nhất. Vòng thi này có tổng điểm là 300 điểm.”

“Bạn học Ôn Lê đạt được 295 điểm! Đạt giải nhất!”

“Bạn học Trần Thượng được 284 điểm, đạt giải nhì!”

Trên mặt thầy chủ nhiệm tràn đầy tiếc nuối, thầy vừa nói vừa vỗ đùi, giọng điệu sầu não: “Thầy đã xem lại bài giải của Ôn Lê rồi, các bước giải đều chính xác, chỉ có phần số tính sai một chút, nếu không thì đã đạt điểm tối đa rồi đó!”

Đám học sinh bên dưới lập tức xôn xao một trận, những tiếng chửi khẽ cũng không kìm được bật ra, ánh mắt của cả lớp giờ đây đều tập trung vào Ôn Lê.

“Quá dữ, quá lợi hại rồi.”

“Hạng nhất? Má ơi, không ngờ Ôn Lê giỏi toán đến vậy.”

“Học thần, xin nhận của tôi một lạy!”

Trần Thượng quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt phức tạp, cậu ta không ngờ được cho dù trước khi thi Ôn Lê đã bị đám người Trang Kiều Nguyên cùng Mạnh Chân quấy rầy một phen vậy mà cô vẫn bình tĩnh phát huy năng lực như bình thường, so với cậu ta còn bỏ xa vài phần.

Ôn Lê có chút xấu hổ trước ánh mắt của cả lớp đang nhìn cô chằm chằm, cô cúi đầu làm đề, bên tai còn có giọng nói phấn khích của Sầm Khê: “Lê Lê cậu giỏi quá, xứng đáng là nữ thần trong lòng mình!”

Sắc mặt Mạnh Chân tái nhợt khi nghe mọi người bàn tán, cô ta nắm chắc tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay đau dớn, cô ta đang cảm thấy khó chịu vô cùng.

Mạnh Chân cúi đầu nhắn tin cho Trang Kiều Nguyên:

【Con khốn Ôn Lê lại thi đạt hạng nhất, còn Hạ Si Lễ lại ngày nào cũng bảo vệ con hồ ly tinh đó. Chúng ta nên làm gì bây giờ Nguyên Nguyên?】

Chưa đến một giây sau thì Trang Kiều Nguyên đã trả lời: 【Kiểu con trai phong lưu như Hạ Si Lễ sẽ bảo vệ cô ta cả đời sao? Sẽ có lúc cô ta phải ở một mình, chờ thôi!】

Mạnh Chân cắn chặt răng, rầu rĩ đáp:【Được.】



Giữa trưa, Sầm Khê lôi kéo Ôn Lê ra ngoài ăn trưa, vừa bước vào một cửa hàng thức ăn nhanh, Ôn Lê liếc mắt một cái đã nhận ra được đầu tóc màu cam của Hạ Si Lễ đang ngồi ở một góc bên trong.

Anh ngồi bắt chéo chân dáng vẻ xa cách, hờ hững nhìn xuống điện thoại di động, để lộ ra tấm lưng rộng lớn.

Các nữ sinh xung quanh thỉnh thoảng lén nhìn anh qua khóe mắt, có người đỏ mặt, có người ra hiệu, chỉ trỏ xì xào bàn tán với nhau.

“Trùng hợp thế, hai em cũng đến đây à.” Thời Diên thấy các cô đi vào thì vẫy tay gọi.

“Ở đây còn chỗ trống, hai đứa lại đây ngồi luôn đi.”

Sầm Khê ngồi đối diện Lý Dịch Từ nên chỉ còn lại chỗ trống duy nhất là bên cạnh Hạ Si Lễ.

Khi Ôn Lê ngồi xuống, nhịp tim cô đập như trống bỏi, nghe thấy động tĩnh, đôi mắt đen sâu thẳm của Hạ Si Lễ nhẹ nhàng nhìn qua cô, trên con người anh phảng phất một loại cảm giác khiến người khác không thể phớt lờ anh.

“Muốn ăn gì?” Hạ Si Lễ nhướng mày.

“Gọi chung luôn đi.”

Sầm Khê: “Em ăn canh chua cay!”

Lý Dịch Từ liếc Sầm Khê một cái: “Không phải hôm qua em nói mặt nổi mụn rồi nên tuần này sẽ quyết tâm không ăn đồ cay nữa sao?”

“Thì hôm nay em hối hận rồi được chưa, vẫn muốn đồ ăn cay.” Sầm Khê nói.

Lý Dịch Từ: “Đau bụng thì đừng có khóc lóc tìm anh nha.”

“Tìm anh à…” 

Sầm Khê đảo mắt, cố ý nói: “Nếu anh không muốn em đi tìm anh thì thôi vậy. Lê Lê, gần đây hình như có bạn nam ngồi phía sau đang muốn theo đuổi mình nhỉ, hay là mình thử ——”

Lý Dịch Từ nghiến răng: “Em thử xem.”

Ôn Lê nhìn hai người bọn họ chí chóe cãi nhau, vui vẻ nhoẻn miệng cười.

Hạ Si Lễ gõ gõ tay lên bàn hỏi cô: “Muốn ăn gì?”

Ôn Lê chạm phải ánh mắt anh thì trong lòng liền thấy gấp gáp, cô quét mắt qua thực đơn một lượt rồi chọn bừa một món rẻ nhất: “Hoành thánh đi.”

Cô ngẩng đầu lên, cổ kéo thành một hình vòng cung tuyệt đẹp, đôi tay trắng nõn thon thả để trên đùi, xương cổ tay thì nhô ra, gầy như một con mèo. Nhìn cô mỏng manh tới mức tưởng chừng nếu dùng lực mạnh một chút thì đã có thể làm cô bị thương.

Hạ Si Lễ nhíu mày hỏi: “Ăn vậy đủ no không?”

Cô khựng lại một chút rồi nói: “Đủ.”

Hạ Si Lễ nhìn cô một lúc rồi mới gọi 5 phần cơm. Cơm được dọn lên rất nhanh, lúc dọn ra cơm vẫn còn nóng hổi, hương thơm vô cùng hấp dẫn.

Ôn Lê đang muốn kéo phần hoành thánh về phía mình thì đột nhiên có một bàn tay to lớn nhanh nhẹn đẩy phần cơm gà hầm nấm tới trước mặt cô. 

“Ăn đi, ngây người gì đó?” Hạ Si Lễ lại hỏi, “Không thích món này?”

Ôn Lê chớp chớp mắt, thật thà nói: “Em gọi hoành thánh mà…”

Hạ Si Lễ trông như một tên cướp lưu manh: “Tôi không thích đưa cho em thì sao?” 

Anh chống tay lên ghế, trong giọng nói có chút khó chịu: “Tự nhiên hôm nay muốn ăn hoành thánh, chúng ta đổi món đi.”

Ôn Lê im lặng nhìn anh tự nhiên như không húp mấy muỗng nước súp trong phần hoành thánh của cô, cô do dự vài giây, cuối cùng chỉ đành ăn phần cơm gà hầm nấm anh đưa qua mà thôi.

Món gà hầm nấm của quán này vô cùng ngon, nước sốt đậm đà, thịt gà vừa tươi vừa mềm.

Ôn Lê không tài nào hiểu được tại sao Hạ Si Lễ cứ một hai đòi ăn hoành thánh của cô…

“Anh Hạ, mình nhớ là cậu không thích ăn dầu mè, rau thơm mà?” 

Thời Diên vừa húp súp khoai tây của mình vừa ngạc nhiên hỏi: “Lần trước ăn cơm quán bên cạnh, đã dặn không cho dầu mè, rau thơm nhưng chủ quán bận quá nên quên mất, anh Hạ nhà chúng ta một miếng cũng không muốn ăn, mua luôn một phần mới nữa kia.”

Ôn Lê sửng sốt, vô thức nhìn về phía Hạ Si Lễ.

Hạ Si Lễ buông muỗng, thoái mái dựa người về phía sau, hai chân dang rộng, nhướng mi: “Sao thế? Không được ăn thử coi nó khó ăn cỡ nào à?”

Thời Diên: “…”

Lý Dịch Từ nhìn Ôn Lê đầy ẩn ý rồi lại nhìn Hạ Si Lễ ở bên cạnh, nói với Thời Diên: “Được rồi, cậu hỏi nhiều làm gì? Cậu ấy thích ăn gì thì ăn.”

Trong lòng Ôn Lê mơ hồ dấy lên một suy nghĩ, nhưng bản thân cô cũng tự thấy suy nghĩ này của mình quá hoang đường.

Cô nhìn Hạ Si Lễ đang húp nước súp có rau mùi và dầu mè với vẻ mặt thản nhiên, không khó chịu cũng không cau mày. Cô nắm chặt lòng bàn tay, tự nhắc bản thân mình phải tỉnh táo lại.

Với tính cách thất thường của Hạ Si Lễ, việc muốn thử món mà mình không thích là điều bình thường.

Ăn cơm xong, cả đám quay trở lại trường.

Đi ngang qua bảng thông báo, Hạ Si Lễ bỗng nhiên dừng bước, một tay anh đút túi quần, nheo mắt nhìn thông báo rồi lại nhướng mi nhìn Ôn Lê ở bên cạnh, cúi đầu mỉm cười.

Một góc áo của Ôn Lê bị người nào đó dùng lực kéo lại, khiến cô phải đi lùi lại mấy bước.

Cô quay lại thì thấy Hạ Si Lễ đang đứng sau lưng mình, thản nhiên nói: “Em cũng lợi hại quá nhỉ.”

Ôn Lê mờ mịt “hả” một tiếng, không biết anh đang nói tới chuyện gì.

Đúng lúc này thì Thời Diên cũng phát hiện về thông báo kết quả của vòng sơ khảo kì thi Olympic Toán học.

“Ôn Lê giỏi thật nha, kì thi khốc liệt vậy mà em được tới 295 điểm lận hả!?”

“Cao hơn Hạ Si Lễ 2 điểm, 293.”

“Chúc mừng, chúc mừng nha, rất có tương lai, là ai nói “Hạ Si Lễ tôi sẽ không để thua bất kì ai thế?” 

Thời Diên đẩy vai Hạ Si Lễ một cái, nháy mắt, “Mới có mấy ngày liền bị vả mặt rồi?”

“Em gái Ôn Lê ở trên cậu rồi đó, thấy sướng không?”

Những lời trêu đùa này vốn có nghĩa khác, Ôn Lê biết rõ Thời Diên cũng không có ý này, nhưng cô vẫn thấy xấu hổ muốn chết.

Hạ Si Lễ liếc Thời Diên một cái: “Có con gái ở đây, nói năng chú ý chút.”

Lúc này Thời Diên mới bừng tỉnh, giả vờ ho khan vài tiếng: “Vừa nãy buộc miệng nói nên không kịp suy nghĩ cẩn thận, lỗi anh, lỗi anh, em đừng nghĩ nhiều nhé Ôn Lê.”

Ôn Lê nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao ạ.”

Cho đến khi trở lại lớp học, Ôn Lê vùi đầu vào cánh tay, lời khen của Hạ Si Lễ lúc nãy vẫn còn phảng phất bên tai cô.

Hóa ra chăm chỉ lại thật sự có ích, ít ra anh đã thấy được sự nỗ lực của cô.



Thứ năm và thứ sáu tuần sau là đại hội thể thao, Trần Thượng mang tờ đăng ký đến lớp, hỏi quanh hai vòng cuối cùng cũng kêu gọi được vài người đăng ký tham gia.

Ôn Lê đã đăng ký hạng mục điền kinh 800m nữ, Sầm Khê không thích vận động nên cũng không thèm đăng ký hạng mục nào hết.

Những ngày tiếp theo, các lớp đều tranh thủ giờ thể dục để luyện tập đội hình của lớp mình, trong buổi họp lớp, các học sinh nhất trí đi đến xưởng may gần đó để mua đồng phục về làm đồng phục cho lễ khai mạc của đại hội thể thao.

Ôn Lê lần này được chọn làm người đại diện cầm bảng tên cho lớp 11/3. Trang phục của người cầm bảng tên lớp là một bộ sườn xám.

Sáng thứ năm, Ôn Lê thay sườn xám xong bước ra, quả trứng gà luộc trong miệng Sầm Khê rơi xuống đất, mắt cô nàng sáng lên: “Má ơi…Lê Lê của mị, cậu quá xinh đi!”

Sầm Khê hào hứng chạy tới, nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó, hâm mộ nói: “Cậu xem cậu này, chỗ cần gầy thì thì gầy, cần cong thì cong. Vì sao mà cậu lại vừa trắng vừa xinh thế? Eo thon ngực to, quá xinh đẹp, đẹp muốn chết luôn!!!!”

Ôn Lê bị cô nàng sờ soạng vài cái, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Các lớp tập trung lại ở sân thể dục, loa của trường bắt đầu phát tin tức cùng âm nhạc để chuẩn bị làm lễ khai mạc, đại hội thể thao chính thức bắt đầu.

Ôn Lê cầm bảng hiệu đi phía trước, các học sinh sau lưng cô xếp đội hình vuông vức chỉnh tề, hô to khẩu hiệu ầm ĩ, chậm rãi bước qua bục phát thanh. Vì cô mặc sườn xám xẻ tà nên đôi chân thon dài trắng nõn sẽ lộ ra theo từng bước chân của cô gái nhỏ.

Ở phía bên kia có các nam sinh của các lớp đã đi đội hình xong nên ung dung nhàn nhã ngồi đó nhìn người đại diện cầm bảng của các lớp chưa đi đội hình.

“Trường chúng ta lần này được đấy, lại còn cho mặc sườn xám cơ.”

“Cái đệt, đó là ai thế?”

“Đâu…đâu…đó là…?”

“Hình như là học sinh lớp 11/3.”

“Hình như tên Ôn Lê, mấy ngày trước Hạ Si Lễ vì cậu ấy mà đánh Tống Trì đó, tôi nhớ là nhìn cậu ấy rất trong sáng thuần khiết, nhìn là biết một học sinh ngoan, không ngờ khoác sườn xám vào còn đẹp tới vậy sao!”

Thời Diên dùng điện thoại di động chụp ảnh Ôn Lê cách đó không xa, xong lại đẩy tay Hạ Si Lễ đang nghe nhạc bằng tai nghe ở bên cạnh: “Mẹ nó, anh Hạ xem ai nè!!!”

Hạ Si Lễ không tháo chiếc tai nghe vẫn đang phát ra tiếng nhạc rock metal mạnh mẽ, anh đút một tay vào túi, anh cúi đầu rũ mắt thản nhiên liếc nhìn một cái, trong nháy đôi mắt anh trở nên tối tăm và nóng bỏng.

Trong ảnh, Ôn Lê đang cầm bảng hiệu tên lớp, bộ sườn xám màu vàng nhạt dường như còn tôn thêm làn da trắng như tuyết của cô, trước trán có hai sợi tóc rũ xuống, mái tóc dài được cài lại bằng một cây trâm cổ điển, nhìn cô lạnh lùng hờ hững, phảng phất vài phần xa cách nhưng vẫn khiến người khác không thể rời mắt được.

Thời Diên thấy anh nhìn chằm chằm thật lâu mới cười cười trêu ghẹo: “Sao, thấy em gái Ôn Lê xinh lắm phải không?”

Hạ Si Lễ nhìn ảnh chụp Ôn Lê đột nhiên nhớ tới ngày đó trên xe buýt, vòng eo nõn nà kia anh chỉ cần một vòng tay đã ôm trọn hết, giờ phút này mới phát hiện là eo kia thật sự nhỏ muốn chết!

Anh đưa tay về phía Thời Diên, gân trên mu bàn tay nổi lên, giọng khàn khàn: “Điện thoại.”

Thời Diên không suy nghĩ nhiều liền đưa cho anh.

Trên mặt Hạ Si Lễ không để lộ ra bất kì cảm xúc gì, vẫn là dáng vẻ hờ hững thường ngày đó, anh cúi đầu gửi ảnh qua điện thoại di động của chính mình, xóa hết ảnh trong điện thoại Thời Diên đi xong xuôi mới ném trả lại.

“Mẹ kiếp, sao cậu xóa ảnh tôi chụp em gái Ôn Lê mất rồi?”

Hạ Si Lễ đút một tay vào túi, ngẩng đầu bước đi, chỉ bỏ lại một câu: “Muốn chụp thì tự chụp bạn gái của mình đi!”

Thời Diên: “…Tưởng tôi không muốn hả?!!!? Tại không có bạn gái chứ bộ!!!!”



Lễ khai mạc kết thúc, Ôn Lê ở trong khu vực nghỉ ngơi cầm túi quần áo lên, chuẩn bị đi thay quần áo.

Đi được nửa đường, cô nghe thấy nữ sinh bên cạnh nói chuyện.

“Trận đấu đầu tiên sẽ là hạng mục điền kinh 3000m đó, thật khốc liệt.”

“Nghe nói Hạ Si Lễ có đăng ký”

“Tống Trì với mấy người bên khối lớp thể dục đều đăng ký 3000m, các cậu nghĩ ai ai sẽ thắng?”

“Chắc chắn là người khối lớp thể dục rồi……tôi nhớ hình như giữa mấy người họ có xung đột, cái tên Tống Trì đó con người không đàng hoàng, không biết có giở trò chơi xấu trong lúc thi đấu không nữa.”

Ôn Lê sửng sốt, cô thậm chí không thèm thay quần áo, ôm túi chạy về sân thể dục hướng bên kia.

Cổ tay Ôn Lê đột nhiên bị nắm chặt, người kia dùng lực kéo cô vào bên trong phòng chứa đồ.

“Phanh––”

Cửa phòng chứa đồ trong nháy mắt bị đóng lại, trong không khí chỉ còn lại bụi bay mịt mù.

Ôn Lê hoảng sợ, vừa định hét lên thì nhận ra người trước mắt là ai, trái tim cô lại càng đập loạn xạ hơn.

Hạ Si Lễ mặc áo ngắn tay màu xanh, quần đùi màu trắng dài đến đầu gối, trên cổ tay có một băng đeo tay thể thao màu xanh lam, trên người dán chữ “Số 18” màu đen trên nền trắng.

Vóc dáng của anh rất cao, bóng lưng cao lớn thậm chí còn chặn luôn ánh nắng đang chiếu từ cửa sổ vào, một tay anh đang cầm túi đồ của cô.

Vì ngược sáng nên Ôn Lê không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh, chỉ cảm thấy anh lúc này vừa nguy hiểm lại quyến rũ.

Hạ Si Lễ hất cằm: “Sao em còn mặc bộ đồ này?”

Ánh mắt anh tưởng chừng như có như không, nhưng mỗi giây phút đôi mắt này dừng lại trên người cô đều khiến cho Ôn Lê cảm thấy khó thở.

Ôn Lê bị ánh mắt của anh đánh bại, cô dời tầm mắt khỏi anh, cổ họng cô khô khốc vì căng thẳng, nhịp tim đập nhanh, một mảng ửng hồng lan từ gò má cho đến tận xương quai xanh.

“Em…em đang…đang chuẩn bị——”

Cô sợ mình thay đồ không kịp sẽ bỏ lỡ phần thi đấu của anh nên không muốn tốn thời gian thay quần áo.

Nhưng mà…những lời này cô làm sao dám nói ra?

“Giáo viên thể dục nói thảm cao su dùng cho trận đấu chiều nay để trong phòng chứa đồ à?”

Bên ngoài đột nhiên truyền tiếng nói chuyện, theo sau là tiếng bước chân ngày càng gần, hình như đang đi về phía phòng chứa đồ này.

“Phòng chứa đồ hay là phòng dụng cụ nhỉ? Tôi quên mất rồi.”

Ôn Lê hoảng loạn nhìn trái nhìn phải, phòng chứa đồ này không có chỗ để trốn, nếu bị phát hiện…

Hạ Si Lễ nhìn đôi mắt phiếm hồng như một chú thỏ con của cô, cười khẽ một tiếng, ghé vào bên tai cô thì thầm: “Em sợ cái gì?”

Ôn Lê muốn che miệng anh lại nhưng người trước mắt dáng vóc quá cao, cô phải nhón chân lên thì mới với tới được, vậy mà Hạ Si Lễ còn cố tình chơi xấu, anh ngửa cổ nâng cằm lên, cố ý không cho cô chạm vào.

“Lỡ như bị phát hiện, sẽ bị coi là yêu sớm, sẽ bị phạt đó…”

Hạ Si Lễ nhìn cô vài giây, sau đó đưa một tay qua đầu cô, chống lên cửa, gân xanh từ mu bàn tay kéo dài đến hai vết sẹo trên tay anh, cả hai dần dần xích lại gần nhau, gần đến mức trước mắt Ôn Lê là quả táo Adam nam tính và xương quai xanh của anh.

Hơi thở của anh gần trong gang tấc bao trùm lấy cô, Ôn Lê ngoảnh mặt đi, gắt gao nắm chặt một góc váy, lòng bàn tay cô nóng lên, ướt đẫm mồ hôi nhớp nháp.

Cửa phòng chứa đồ bị ai đó dùng lực muốn đẩy ra, hai người họ đang đứng ngay bên cạnh, toàn thân Ôn Lê nổi da gà, trái tim rung động đập thình thịch.

Tay Hạ Si Lễ chống lên giữ cửa, anh cúi đầu nhìn cô đang sợ hãi nhắm tịt mắt lại, dịu dàng thì thầm bên tai trấn an cô: “Bảo đảm với em bọn họ sẽ không phát hiện, tin tôi.”

“Vãi? Sao cửa bị khóa rồi?” Người bên ngoài lại đẩy.

“Đi thôi, chắc nghe nhầm rồi, có khi là ở phòng dụng cụ.”

Tiếng nói chuyện và tiếng bước chân ngày một xa dần, lúc này Ôn Lê mới dám thở phào một hơi. 

Cô nhướng mi, bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của Hạ Si Lễ.

“Không lừa em đúng chứ?”

Ôn Lê nhẹ giọng “ừ” một tiếng, trái tim của cô vẫn còn đập loạn xạ chưa thể bình tĩnh lại được.

Hạ Si Lễ đứng thẳng lên, móc từ trong túi ra một vật gì đó đưa cho cô.

Ôn Lê cúi đầu nhìn thì thấy đó là điện thoại di động của anh.

Hạ Si Lễ một tay đút túi, thản nhiên nói:

“Cầm giúp tôi, đến xem tôi thi đấu đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.