Cho Anh Hôn Em Một Cái Nào!

Chương 9: Làm lành



. Những tia nắng còn sót lại của buổi chiều tà len lỏi vào từng góc trên sân trường, ánh mặt trời đỏ rực trông vô cùng đẹp mắt.

Trên thảm cỏ đặt một khung tranh, trước khung tranh là một thiếu niên. Cậu hướng thẳng về phía mặt trời, trong tay cầm cây bút vẽ. Cậu đã đứng ở đó suốt một tiếng đồng hồ, nhưng tờ giấy trước mặt vẫn trắng tinh.

Đằng xa có một dáng người gày gò nhảy chân sáo tới sau lưng cậu, sau đó hét lớn:

- Anh Trạch Lễ, em tới rồi!

Nam Trạch Lễ chầm chậm quay đầu lại, mệt mỏi nhìn khuôn mặt tươi cười của Dương Hâm Hoạch.

Nụ cười trên khuôn mặt Dương Hâm Hoạch vẫn rạng rỡ như mọi khi, cô giằng chiếc bút trong tay Nam Trạch Lễ, vẽ cảnh hoàng hôn lên tờ giấy.

- Dương Hâm Hoạch, anh gọi em tới không phải để vẽ tranh. – Nam Trạch Lễ giằng lại cây bút, buồn bã nói.

Dương Hâm Hoạch lè lưỡi, không thèm để ý tới khuôn mặt lạnh như nước đá của cậu, lại giằng lấy cây bút vẽ tiếp, cười:

- Anh Trạch Lễ làm sao thế? Tâm trạng không tốt hả? Hay là vì có hiểu lầm gì với chị Tinh Bảo?

Nam Trạch Lễ thở dài, biết nói từ đâu bây giờ? Đã lâu lắm rồi Bộ Tinh Bảo không thèm để ý gì tới cậu nữa. Lẽ nào cậu đáng ghét như thế sao? Cô vứt con cá heo của cậu đi, cậu còn chưa thèm tính toán thì thôi…

- Wa wa wa… – Miệng Dương Hâm Hoạch phát ra một chuỗi âm thanh kỳ quặc. Chỉ thấy chiếc bút trong tay cô liên tục khoa lên, một con rùa nhanh chóng xuất hiện trên mặt Nam Trạch Lễ, hơn nữa cô còn vô cùng hài lòng với tác phẩm của mình. – Anh Trạch Lễ, nếu anh mang khuôn mặt này tới xin lỗi chị Tinh Bảo, em nghĩ chắc chắn chị ấy sẽ tha thứ cho anh. Ha ha ha!

Nam Trạch Lễ khẽ lắc đầu, cậu gần như không buồn để ý xem Dương Hâm Hoạch làm gì trên mặt mình.

- Cô ấy bắt anh đưa chứng cứ ra cho cô ấy.

- Chứng cứ? Vậy anh đi tìm đi, còn ở đây làm gì?

- Cốc… – Nam Trạch Lễ cốc mạnh vào trán Dương Hâm Hoạch, mắng. – Em đúng là vô tâm vô tính, chẳng phải vì em nên cô ấy mới bắt anh đi tìm chứng cứ sao?

Dương Hâm Hoạch rụt đầu lại, vì cô?

- Bởi vì cô ấy cảm thấy anh đối xử với em tốt hơn với cô ấy, bởi vậy mới không tin anh. – Nam Trạch Lễ lại thấy đau đầu. Khi đó Do Mỹ Cơ bỏ cậu đi, cậu chỉ cảm thấy buồn, nhưng giờ Bộ Tinh Bảo không quan tâm tới cậu, cậu lại thấy như sắp chết tới nơi. Bây giờ chỉ cần Bộ Tinh Bảo tin cậu, cho dù bắt cậu lên núi đao, xuống vạc dầu, cậu cũng sẵn sàng.

- Vậy thì anh có thể đối xử không tốt với em! – Dương Hâm Hoạch chớp chớp đôi mắt lớn, bỗng dưng cười. – Anh hùng cứu mỹ nhân, thế nào?

- Anh hùng cứu mỹ nhân?

- Đúng thế!

Những cơn sóng bạc đầu hôn nhẹ lên gót chân Dương Hâm Hoạch, ánh mặt trời rạng rỡ bao trùm cả mặt đất, tưới lên đó một lớp ánh sáng màu vàng kim. Mái tóc dài của Bộ Tinh Bảo bị gió thổi tung, nhìn cô như một nàng tiên bé nhỏ.

- Chị Tinh Bảo! – Nhìn thấy cái bóng màu hồng của Bộ Tinh Bảo, Dương Hâm Hoạch lập tức chạy lên, đứng chân trần trên cát.

- Hâm Hoạch, sao lại hẹn chị tới đây? Hôm nay nóng quá! – Bộ Tinh Bảo khẽ cau mày, cô sợ nhất là ra đường vào những hôm nóng bức, bình thường cứ tới mùa hè là chẳng ai thấy mặt mũi cô đâu.

- Không nóng đâu, nhảy vào trong nước là không nóng nữa. – Dương Hâm Hoạch cười tinh ngịch, lôi Bộ Tinh Bảo xuống nước bằng được. Cô còn lén quay đầu lại ra dấu hiệu OK với Nam Trạch Lễ đang đứng cách đó khá xa.

- Chị Tinh Bảo, thế nào, cảm thấy đỡ hơn không? – Dương Hâm Hoạch bước từng bước về phía trước, cô nắm tay Bộ Tinh Bảo, Bộ Tinh Bảo chỉ đành bước theo cô. Họ đi một vòng ở chỗ nước nông, sau đó chuẩn bị đi lên bờ. Bỗng dưng người Dương Hâm Hoạch chao đi, Bộ Tinh Bảo giật mình trượt chân, hai người ngã tùm xuống biển.

- Cứu với! Cứu với! – Dương Hâm Hoạch lớn tiếng kêu cứu, ra sức quẫy đạp. Bộ Tinh Bảo bị bám chặt vào cánh tay, không thể động đậy được, chỉ biết cố ngoi đầu lên mặt nước, cố gắng giữ thăng bằng cơ thể.

- Đừng sợ! Anh tới đây! – Nam Trạch Lễ bỗng dưng xuất hiện, chạy nhanh về phía hai cô gái, thoáng chốc đã kéo Bộ Tinh Bảo lên khỏi mặt nước. Dương Hâm Hoạch cũng trồi lên sau khi hai người họ đã lên tới bờ. Cũng may, nếu muộn thêm một chút, chỉ sợ cô không ngoi lên được nữa. Cả thế giới đều biết cô bơi rất kém, đã thế lại còn nghĩ ra cái trò anh hùng cứu mỹ nhân dở ẹc này nữa.

- Nam Trạch Lễ, cảm ơn anh, thực ra anh nên cứu Hâm Hoạch, chắc là cô ấy không biết bơi? – Bộ Tinh Bảo lạnh nhạt nói, không thèm nhìn Nam Trạch Lễ lấy một cái.

- Hâm Hoạch biết bơi mà, không sao đâu! – Nam Trạch Lễ quay người Bộ Tinh Bảo lại, bắt cô phải nhìn cậu, Bộ Tinh Bảo bèn cúi đầu xuống, rồi liếc sang nhìn Dương Hâm Hoạch khó khăn lắm mới lên được tới bờ, tim vẫn còn đập thình thịch vì sợ.

- Cảm ơn! Nếu không có chuyện gì quan trọng thì em về trước đây. – Cô kéo dãn khoảng cách với cậu, quay người định bỏ đi.

- Bộ Tinh Bảo, rốt cuộc là em làm sao hả? – Nam Trạch Lễ bước nhanh lên chắn trước mặt cô. Mọi người đều nói lòng dạ con gái khó lường, nhưng cô gái như Bộ Tinh Bảo còn khó hiểu hơn.

- Không có gì cả, chỉ cảm thấy chúng ta không thích hợp nhau lắm thôi. – Bộ Tinh Bảo ngẩng đầu lên nhìn cậu. Nam Trạch Lễ phát hiện Bộ Tinh Bảo đã gầy đi, gầy hơn rất nhiều so với lúc trước, cậu đặt tay lên vai cô, trong lòng đau nhoi nhói.

- Không thích hợp? Bây giờ mới nói những lời này, em không thấy là muộn rồi sao? – Cậu đau đớn nhìn cô, trái tim Bộ Tinh Bảo thoáng run rẩy, quay đầu đi, không muốn nhìn Nam Trạch Lễ.

- Chăm sóc Hâm Hoạch cẩn thận vào, chắc là cô ấy phải uống không ít nước biển đâu! – Lúc quay người bỏ đi, Bộ Tinh Bảo đã ươn ướt khóe mắt.

Ánh mặt trời chói chang khiến mấy hòn đá nóng bỏng tay. Bộ Tinh Bảo đội nắng, những hạt mồ hôi trên trán khiến mái tóc dài của cô bết lại. Tại sao trái tim cô lại thấy đau như vậy? Cô buông tay ra, cô cho cậu tự do, lẽ nào cô làm như vậy là sai sao? Nhưng tại sao ở một góc nào đó trong trái tim mình, cô vẫn nghe thấy tiếng khóc đau đớn?

- Chị Tinh Bảo! – Dáng vẻ nhỏ nhắn của Dương Hâm Hoạch đuổi theo.

- Hâm Hoạch! – Bộ Tinh Bảo kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi lại vội cúi đầu xuống lau nước mắt.

- Chị khóc hả?

- Không có, chỉ là bị cát bay vào mắt thôi.

- Nếu chị thích anh Trạch Lễ thì đừng bỏ đi. Chị không chịu gặp anh ấy, anh ấy buồn lắm. Ngày nào cũng mất ngủ, lại chẳng chịu ăn uống gì cả. Cái chính là anh ấy lại đi đánh nhau với người ta. Em không muốn nhìn thấy anh Trạch Lễ lại quay lại cuộc sống như trước kia, nhưng bây giờ xem ra anh ấy còn tệ hơn cả lúc trước. – Đôi mắt sáng của Dương Hâm Hoạch thoáng nét buồn phiền. Cô không nhìn lầm chứ, một người vô tư như Dương Hâm Hoạch cũng có ánh mắt như thế này sao?

- Hâm Hoạch, em có thể nói cho chị biết rốt cuộc em có mối quan hệ gì với Lễ không? – Câu hỏi này khiến Bộ Tinh Bảo luôn rất tò mò, nhưng lại cảm thấy nếu hỏi người ta như vậy thì thật là đường đột, bởi vậy đã nhiều lần lời tới đầu lưỡi rồi cô lại cố nuốt vào. Nhưng thời gian này cô đã chịu đựng quá nhiều, bất kể câu hỏi của mình có làm phiền người khác thế nào, cô cũng phải hỏi cho rõ.

Dương Hâm Hoạch thoáng giật mình, liếm nhẹ môi rồi nở nụ cười ngọt ngào:

- Chị Tinh Bảo, lẽ nào chị cũng tin những tin đồn đấy, tin rằng bọn em sống chung sao? Chị cũng biết chuyện em đang yêu Mẫn Huyền Tân mà!

Khuôn mặt Bộ Tinh Bảo đỏ bừng:

- Chị chỉ tiện miệng hỏi thế thôi, dù sao mối quan hệ của hai người lúc trước…

- Mối quan hệ của bọn em không bình thường đúng không? Nguyên nhân anh Trạch Lễ đánh nhau đa số là vì em, bởi vậy tới bây giờ chị vẫn còn nghi ngờ mối quan hệ của chúng em? Nếu vì chuyện này làm ảnh hưởng tới mối quan hệ của anh chị, vậy thì kệ anh Trạch Lễ mắng em thế nào, em cũng phải nói sự thực cho chị biết. Em có thể chắc chắn 100% rằng em và anh Trạch Lễ là anh em! Như vậy chị có thể yên tâm làm lành với anh Trạch Lễ rồi chứ? – Nụ cười rạng rỡ của Dương Hâm Hoạch còn đẹp hơn cả tia nắng chói chang ngoài kia.

- Cái gì? Anh em?

- Vâng, anh em ruột.

- Việc này…

- Chị phải tin em, chị Tinh Bảo. Mặc dù em vẫn chưa biết toàn bộ chân tướng sự việc, nhưng đây là sự thực.

- Chị… chị về nhà trước đã! Hôm khác nói chuyện với em. – Bộ Tinh Bảo khó lòng chấp nhận được bí mật này. Cô đi ngang qua Dương Hâm Hoạch rồi đi về nhà.

- Chị Tinh Bảo có tin em không? Chị ấy có trách bọn mình giấu chị ấy không nhỉ? – Dương Hâm Hoạch nghi hoặc nhìn Nam Trạch Lễ đang trốn ở một góc nhỏ ngó đầu nhìn ra.

- Anh nghĩ chắc cô ấy cần một chút thời gian. – Nam Trạch Lễ thở dài.

Mấy lần liền đều không thành công, mỗi lần Dương Hâm Hoạch gọi điện thoại tới, Bộ Tinh Bảo đều nói không có thời gian, phải ôn bài gì gì đó Dương Hâm Hoạch chán nản cười:

- Nói dối cũng chỉ được một lần thôi chứ.

Khi Nam Trạch Lễ và Dương Hâm Hoạch ngồi trong phòng khách, đau đầu không hiểu vì sao Bộ Tinh Bảo đã biết hết sự việc mà vẫn không chịu tha thứ cho Nam Trạch Lễ thì chuông cửa vang lên.

- Ra mở cửa đi! – Nam Trạch Lễ đưa tay lên day day thái dương, nghĩ tiếp vấn đề mà cậu vẫn chưa hiểu.

- Do Mỹ Cơ! – Dương Hâm Hoạch mở cửa ra, kinh ngạc kêu lên. Quan sát người đứng trước mặt mình khoảng một phút đồng hồ cô mới xác định được người đó là ai. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Người trước mặt xảy ra chuyện gì sao? Hay là công ty nhà cô ta phá sản rồi?

Chiếc áo phông màu hồng phấn, chiếc quần bò bạc phếch, mái tóc dài buộc gọn sau gáy. Khuôn mặt bình thường được trang điểm tỉ mỉ, hôm nay lại vô cùng sạch sẽ, không có chút dấu vết nào của đồ trang điểm.

- Chào em Hâm Hoạch! – Do Mỹ Cơ mỉm cười, ngó đầu nhìn vào trong. – Nam Trạch Lễ có nhà không?

- Chị nhìn thấy rồi còn gì, tôi nói không có thì là lừa chị, mặc dù tôi rất muốn nói như thế. Đi vào đi! Anh Trạch Lễ, chị Mỹ Cơ tới tìm anh! – Dương Hâm Hoạch cho cô ta bước vào.

Nam Trạch Lễ nhìn Do Mỹ Cơ xuất hiện trước mắt mình cũng bất giác thất giật mình. Bỗng dưng mắt cậu sáng lên, mỉm cười:

- Mỹ Cơ, chúng ta phải nói chuyện với nhau!

- Được! – Do Mỹ Cơ giật mình mỉm cười, cô biết Nam Trạch Lễ thấy cô ăn mặc như thế này sẽ không từ chối cô. Cô vội ôm tay Nam Trạch Lễ, nhưng cậu lạnh lùng đẩy cô ra.

- Dương Hâm Hoạch, lại đây! – Nam Trạch Lễ gọi Dương Hâm Hoạch tới, nói cái gì đó vào tai cô.

Dương Hâm Hoạch ra sức gật đầu, sau đó nhìn Do Mỹ Cơ, nụ cười đầy ý nghĩa rồi đẩy Nam Trạch Lễ:

- Anh Trạch Lễ, anh chơi với chị Mỹ Cơ vui nhé.

Dưới ánh hoàng hôn, từng đôi vui vẻ đi dạo trong công viên, Nam Trạch Lễ và Do Mỹ Cơ sánh vai nhau đi giữa những luống hoa, cười cười nói nói.

- Lễ, mấy hôm nữa là sinh nhật em, anh tới tham dự party nhé? Là bạn nhảy của em? – Do Mỹ Cơ vui vẻ nói, thân mật tựa đầu vào vai Nam Trạch Lễ.

- Được thôi! Hay là chúng ta lên lâu đài trên núi! Tòa lâu đài đó ban đầu anh cho xây là vì em, nhưng em vẫn chưa tới lần nào. – Cậu cười cười nhìn Do Mỹ Cơ, trong đầu lại xuất hiện nụ cười đáng yêu của nàng công chúa ngủ trên hạt đậu Bộ Tinh Bảo.

- Ừm! Cảm ơn anh! Lễ! – Do Mỹ Cơ kiễng chân lên hôn nhẹ vào trán cậu, nụ cười hài lòng lan tỏa khắp khuôn mặt.

- Chỉ cần công chúa của anh vui, làm gì anh cũng sẵn lòng! – Nam Trạch Lễ cúi thấp đầu để lại một nụ hôn trên tóc cô, rồi len lén nhìn về phía cây cầu trước mặt.

Dương Hâm Hoạch đích thân tới tận nhà gọi Bộ Tinh Bảo ra đây, bắt cô phải lên cầu đứng, còn chỉ về phía rừng hoa ở phía dưới, nói:

- Chị Tinh Bảo, mau nhìn kìa, hoa ở kia đẹp quá! Đó là hoa thủy tiên, là loài hoa mà em thích nhất! – Cô cố ý nói rất to, giả vờ như không nhìn thấy Nam Trạch Lễ và Do Mỹ Cơ đang đi dạo giữa rừng hoa đó.

- Hâm Hoạch, chúng ta đi chỗ khác đi! – Bộ Tinh Bảo nhìn thấy cảnh tượng đó, trái tim nhoi nhói đau. Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, gắng gượng nở một nụ cười, kéo tay Dương Hâm Hoạch định bỏ đi.

- Chị Tinh Bảo, đúng là em rất thích loài hoa đó, xem thêm một chút nữa thôi.

- Chị không được khỏe, hay là em gọi điện thoại cho Mẫn Huyền Tân, bảo cậu ấy tới với em! Chị về trước đây. – Bộ Tinh Bảo quay đầu đi, không cho Dương Hâm Hoạch cơ hội được giữ cô lại. Dương Hâm Hoạch nhìn theo cái bóng cô đơn của cô, cầm một hòn đá ném về phía Nam Trạch Lễ lúc đó vẫn còn diễn kịch.

- Anh Trạch Lễ, thất bại rồi! – Cô chu môi lên hét.

Nam Trạch Lễ đẩy Do Mỹ Cơ ra, chạy nhanh về phía cây cầu:

- Thế nào? Cô ấy nói gì?

- Chẳng có gì, chị Tinh Bảo chỉ nói là chị ấy không khỏe nên về rồi, em không giữ lại được. Chắc là chị ấy thực sự không muốn nhìn thấy anh! – Dương Hâm Hoạch buồn bã nói.

- Lễ, sao thế? Cái gì thất bại vậy? – Lúc này, Do Mỹ Cơ cũng đuổi tới.

- Chẳng có gì cả, em đi trước đây! Tối nay em có hẹn, anh tự lo cho mình đi! – Dương Hâm Hoạch giận dỗi bỏ đi một mạch.

- Rốt cuộc là làm sao thế? Tại sao Hâm Hoạch lại xuất hiện ở đây? – Do Mỹ Cơ lườm Nam Trạch Lễ, lẽ nào tất cả những gì cậu vừa nói đều không phải thật lòng? Cậu đang lợi dụng cô?

- Xin lỗi, sinh nhật em anh không tới được đâu. Thực sự rất xin lỗi, nhưng chắc chắn anh sẽ gửi quà cho em. – Nam Trạch Lễ ngượng ngùng giải thích.

- Bốp. – Một cái tát hằn lên má Nam Trạch Lễ. Những giọt nước mắt của Do Mỹ Cơ đua nhau rơi xuống. – Nam Trạch Lễ, em ghét anh. Không, em hận anh, hận anh đến chết! Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, cũng không bao giờ tha thứ cho Dương Hâm Hoạch và Bộ Tinh Bảo!

Nam Trạch Lễ lập tức cứng người lại, nhìn Do Mỹ Cơ:

- Em nói lại lần nữa xem! Anh nói cho em biết, là anh không còn thích em nữa, chuyện này không liên quan gì tới Hâm Hoạch và Tinh Bảo cả!

- Ha ha… hay lắm… Tôi không để cho anh vui vẻ đâu, cũng không để cho Dương Hâm Hoạch được cười nhạo tôi nữa, tôi không buông tay dễ dàng đâu! – Do Mỹ Cơ cười lạnh, những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

Nhưng sự việc không phát triển theo hướng mà cô muốn, cô đã vĩnh viễn mất đi hoàng tử Nam Trạch Lễ của cô.

- Cô là đồ xấu xa! Do Mỹ Cơ! – Nam Trạch Lễ run rẩy chỉ về phía cô. – Tôi cảnh cáo cô, nếu Hâm Hoạch và Tinh Bảo có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu.

Do Mỹ Cơ lùi về sau mấy bước, ngã xuống cây cầu đá. Đã đến nước này, họ còn có cơ hội quay lại với nhau sao?

Nam Trạch Lễ phẫn nộ bỏ đi. Những giọt nước mắt hối hận lại lăn dài trên mặt Do Mỹ Cơ. Lẽ ra cô không nên rời bỏ Nam Trạch Lễ vào lúc cậu cần cô nhất, bây giờ cho dù cô có cố gắng như thế nào, họ cũng không thể quay lại lúc ban đầu.

Tình yêu đã vỡ vụn, cho dù có cố gắng cũng không thể nào gom về tình cảm đã mất.

2.

- Tinh Bảo, con có tâm sự hả? – Mẹ cô phát hiện dạo gần đây Bộ Tinh Bảo hình như đã thay đổi hoàn toàn, trở nên trầm lặng, ít lời hơn. Dì Mĩ cố gắng ngày nào cũng làm những món ăn mà Tinh Bảo thích, nhưng cô ăn rất ít.

Bộ Tinh Bảo ngày càng gầy hơn, một cô gái vui vẻ, hoạt bát trước kia đã biến mất. Ngày trước, bất kể gia đình có khó khăn như thế nào, cô vẫn kiên cường bảo vệ bản thân và Tiểu Mặc. Nhưng lần này, cô chỉ cau mày, từ sáng tới tối ngoài Dương Hâm Hoạch, hầu như cô không còn nói chuyện với ai nữa.

Lúc này Bộ Tinh Bảo đang im lìm ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống con đường đông đúc người qua lại.

- Mẹ, con vẫn khỏe, mẹ không cần phải lo lắng! Con chỉ muốn ngồi đây suy nghĩ một số việc. – Bộ Tinh Bảo mỉm cười rồi lại tiếp tục thẫn thờ nhìn ra bên ngoài.

Bỗng dưng, một cái bóng quen thuộc xuất hiện dưới cửa nhà cô. Nam Trạch Lễ cầm một bó hoa lớn, ngẩng đầu lên mỉm cười với cô. Bộ Tinh Bảo giật mình kéo rèm cửa lại, nụ cười của Nam Trạch Lễ thoáng chốc khựng lại.

- Anh Trạch Lễ, lên đấy đi! Em ủng hộ tinh thần cho anh! – Dương Hâm Hoạch thúc nhẹ vào cánh tay cậu, cổ vũ.

Nam Trạch Lễ gật đầu, hít một hơi thật sâu, đi lên lầu.

- Trạch Lễ à, Tinh Bảo đang ở nhà đó. Nhưng gần đây hình như nó không bình thường, con vào thăm nó đi. – Dì Mỹ chán nản lắc đầu, nhìn vào cánh cửa phòng đóng im ỉm của con gái.

Nam Trạch Lễ đẩy mạnh cửa, nhưng phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.

- Bộ Tinh Bảo, em mở cửa ra. Anh là Nam Trạch Lễ. – Nam Trạch Lễ gọi lớn. Đã lâu lắm rồi cậu không nói lớn với cô như vậy, không biết chiêu này của Dương Hâm Hoạch có tác dụng hay không. Cậu áp sát tai vào cửa phòng, nghe thấy trong đó hình như có tiếng khóc.

- Em ra đây có được không? – Từng cánh hoa hồng rơi ra khỏi tay cậu, xem ra cậu cũng sắp gục ngã tới nơi.

Một lúc lâu sau, trong phòng không còn tiếng động nào nữa, đúng vào lúc Nam Trạch Lễ đang định tông cửa lao vào thì bên ngoài vang tới giọng nói của Dương Hâm Hoạch:

- Thế nào rồi?

Nam Trạch Lễ thất thểu đi xuống.

- Thế nào? Lẽ nào vẫn không được sao? Chị ấy vẫn không chịu gặp anh hả? – Dương Hâm Hoạch mở lớn mắt hỏi. – Sao lại như thế chứ?

- Ha ha… – Nụ cười của Nam Trạch Lễ nghe thật là đau lòng.

Dương Hâm Hoạch đảo tròn mắt rồi nhìn lên gác, bỗng nói:

- Đúng rồi, anh Trạch Lễ, em có một cách hay lắm, chỉ cần anh chịu hy sinh hợp tác!

- Cách gì? – Mắt Nam Trạch Lễ lập tức sáng lên.

Ngày hôm sau, dưới sự tháp tùng của Dương Hâm Hoạch, Nam Trạch Lễ ôm một cây đàn ghita đứng hát trước cửa nhà Bộ Tinh Bảo, còn hóa trang thành một chú hề, thu hút mọi ánh mắt của mọi người quanh đấy. Nhưng Bộ Tinh Bảo vẫn không chịu đi ra.

Ngày thứ ba, trời mưa rất lớn, Nam Trạch Lễ đứng bất động trong mưa suốt một ngày trời nhưng Bộ Tinh Bảo vẫn không xuất hiện.

- Anh Trạch Lễ, chúng ta đi về thôi! – Dương Hâm Hoạch kéo Nam Trạch Lễ lúc đó đã ướt như chuột lột. Quần áo của cậu đã ướt sũng, Dương Hâm Hoạch che ô cho cậu, nhưng mưa quá lớn nên ngay cả cô cũng ướt hết. Hai người đứng dưới lầu, run rẩy vì lạnh, lúc nói chuyện hai hàm răng va vào nhay lập cập. Dương Hâm Hoạch nghe sống mũi mình cay cay, rồi bật khóc nức nở.

- Bộ Tinh Bảo, chị là cái gì chứ? Chị có cái gì mà kiêu ngạo như vậy? Tưởng mình là công chúa thật sao? Con gái thích anh tôi nhiều hàng đống, chị tưởng rằng mình giỏi lắm sao? Hừ! Anh Trạch Lễ, chúng ta về nhà, không thèm loại người kiêu ngạo này nữa! – Dương Hâm Hoạch vừa khóc vừa nói.

Tiếng mưa quá lớn, Bộ Tinh Bảo chỉ nghe loáng thoáng được mấy câu. Không sai, cô không phải là công chúa, thậm chí cô còn không phải là cô bé Lọ Lem. Cô chỉ là một con vịt con xấu xí. Cơn đau âm ỉ lại nhói lên trong tim cô.

Buổi tối ngày thứ tư, Nam Trạch Lễ lê cơ thể bệnh tật của mình tới, xếp mấy trăm cây nến thành dòng chữ “Bộ Tinh Bảo, I Love You”, hét lớn:

- Anh yêu em, Bộ Tinh Bảo! Anh yêu em!

Lúc này trái tim Bộ Tinh Bảo lại dao động, nước mắt lại che mờ đôi mắt đẹp, nhưng cô vẫn không đủ dũng khí đối diện với Nam Trạch Lễ, lại nói tiếng “xin lỗi” hết lần này tới lần khác với không khí.

Lại một tờ lịch được lật sang, sau đó như một bông hoa tuyết rơi từ trong tay dì Mỹ xuống thùng rác.

Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu rồi? Bộ Tinh Bảo ngó đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ sau buổi tối hôm xếp nến đó, Nam Trạch Lễ không còn xuất hiện nữa. Cậu từ bỏ rồi sao? Cô mỉm cười chát đắng, quay người đi ra khỏi cửa.

Ánh mặt trời dát vàng trên mặt đất. Những cơn gió thổi nhẹ qua các bông hoa, khiến những cánh hoa yếu ớt rơi xuống. Hương hoa thoang thoảng phủ kín không gian. Bộ Tinh Bảo bước chân vô định, bất giác đã đi tới cửa nhà Nam Trạch Lễ.

Cánh cửa lớn đóng im ỉm, trên cánh cửa màu đỏ dán một tờ giấy trắng tinh.

Xin lỗi, anh Trạch Lễ phải nằm viện nên có việc gì thì gọi tới số điện thoại của Hâm Hoạch:

X X X X X X X X

Nằm viện!

Trái tim Bộ Tinh Bảo đập loạn lên. Nam Trạch Lễ nằm viện rồi, chả trách mấy ngày hôm nay không thấy cậu tới tìm cô. Cô không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức gọi tới số điện thoại được dán trên cửa.

- A lô, tôi là Dương Hâm Hoạch! – Giọng nói ngọt ngào của Dương Hâm Hoạch vang lên ở đầu dây bên kia. Bộ Tinh Bảo nắm chặt điện thoại trong tay, không ngừng run rẩy.

Bộ Tinh Bảo hít một hơi thật sâu:

- Hâm Hoạch, chị là Bộ Tinh Bảo.

- Chị Tinh Bảo, anh Trạch Lễ nằm viện rồi, bệnh nặng lắm, chú Nam thì đi công tác rồi, anh Trạch Lễ sắp chết rồi, làm thế nào đây? Mấy ngày hôm nay anh ấy không ăn gì, anh ấy thực sự… sắp chết rồi… Em phải làm thế nào đây chị Tinh Bảo? – Dương Hâm Hoạch nói không đầu không cuối, giọng nói của cô vô cùng đau đớn. Nhưng trên thực tế, trên khuôn mặt cô là nụ cười đẹp như một thiên thần, chớp mắt nhìn Nam Trạch Lễ đang ngồi vẽ tranh trên giường bệnh.

- Hâm Hoạch, đừng khóc, hai người ở bệnh viện nào, chị tới ngay đây. Đừng có khóc, chị tới ngay! – Mồ hôi trên trán Bộ Tinh Bảo túa ra như tắm. Sau khi Dương Hâm Hoạch đọc cho Bộ Tinh Bảo nghe địa chỉ bệnh viện, cô không chịu đựng được nữa, hai chân mềm nhũn ra, ngã ngồi xuống đất.

Dương Hâm Hoạch ngắt điện thoại, mỉm cười đắc ý. Cô giằng quyển truyện tranh trong tay Nam Trạch Lễ ra, cười:

- Thế nào? Nếu lần này hai người làm lành, anh cho em phần thưởng gì? – Cô hất cằm lên, xòe tay ra.

- Em muốn có gì? – Thấy ánh mắt Nam Trạch Lễ có cái gì khác lạ, Dương Hâm Hoạch vội lùi về phía sau, trốn vào một góc an toàn.

- Chiếc váy ma thuật của công chúa. – Cô nở một nụ cười hiền lành, ánh mắt rất ngây thơ.

- Đó là cá

i gì? – Nam Trạch Lễ không hiểu gì. Yêu cầu của Dương Hâm Hoạch lần nào cũng vô cùng kỳ quái.

- Anh không cần biết, chỉ cần đồng ý là được rồi. – Dương Hâm Hoạch càng cười tươi hơn.

Không lâu sau, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. Bộ Tinh Bảo mồ hôi ròng ròng, thở hổn hển lao vào phòng. Cô vừa nhìn thấy Nam Trạch Lễ đang nằm trên giường vội nhào tới, vì tốc độ quá nhanh nên suýt chút nữa thì đâm vào Dương Hâm Hoạch đang đứng gần đó.

Bộ Tinh Bảo ngồi xuống bên giường Nam Trạch Lễ, lo lắng hỏi:

- Lễ, anh có làm sao không? Có phải hôm đó dầm mưa nên mới ốm không? Bác sĩ nói thế nào? Bây giờ còn chỗ nào không khỏe không? – Cô hỏi liên tiếp mấy câu, Nam Trạch Lễ chỉ đành quay sang lườm Dương Hâm Hoạch đang cố giấu nụ cười.

Dương Hâm Hoạch ra dấu hiệu chiến thắng rồi “rầm” một tiếng, đóng sầm cửa lại.

- Lễ, anh thấy đỡ hơn chưa? – Bộ Tinh Bảo lại hỏi lần nữa. Bàn tay nhỏ lạnh toát của cô sờ lên trán cậu mấy lần, cuối cùng chắc chắn rằng cậu đã hết sốt mới thở phào nhẹ nhõm.

- Khụ! Khụ! – Nam Trạch Lễ gập người ho hai tiếng, sau đó ngoác miệng ra cười. Cậu yên lặng nằm trên giường, nhìn khuôn mặt Bộ Tinh Bảo đang cau lại vì lo lắng cho cậu.

- Lễ… – Mắt Bộ Tinh Bảo đỏ lên, những giọt nước mắt lại lã chã rơi xuống.

Nắm thật chặt bàn tay của Nam Trạch Lễ, cuối cùng Bộ Tinh Bảo cũng thu hết can đảm, nói. – Em tưởng là anh bỏ em rồi, không còn thích em nữa, bởi vậy mấy hôm nay không thèm đến… Em sợ lắm, sợ anh không quan tâm tới em nữa, huhu…

Nam Trạch Lễ ôm cô vào lòng, dịu dàng cười:

- Anh chỉ bị ốm thôi, từ hôm đó về nhà, anh không ngồi dậy được nữa. Dương Hâm Hoạch kéo anh tới bệnh viện như một con heo, bây giờ chân tay anh vẫn còn đầy vết thương nè!

- Ở đâu? Để em xem nào! – Bộ Tinh Bảo vội kéo cánh tay cậu, nhìn thấy những vết thương trên đó, trong lòng cô càng thấy khó chịu. – Hâm Hoạch sao lại đối xử với anh trai mình như thế chứ? Sau này em phải dạy bảo lại cô ấy mới được! – Bộ Tinh Bảo phẫn nộ nói.

- Này, Bộ Tinh Bảo, Dương Hâm Hoạch nói gì thì nói cũng là em gái anh, em không được quá dữ với cô ấy đâu đấy. – Nam Trạch Lễ vội vàng nói.

Bộ Tinh Bảo cốc nhẹ lên đầu cậu, lườm một cái rồi mắng:

- Hình như anh chỉ quan tâm tới cô ấy, chẳng quan tâm gì tới em!

- Ồ? Vậy sao? Lẽ nào em đang ghen sao? – Nam Trạch Lễ xoa xoa mũi, bật cười.

- Này, anh dám cười em hả? – Bộ Tinh Bảo giả vờ như định đánh cậu thì cửa phòng bật ra.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, những cánh hoa ngũ sắc từ trên trời bay xuống, bao vây lấy hai người bằng một trận mưa cánh hoa.

- Chúc mừng anh Trạch Lễ và chị Tinh Bảo làm lành với nhau! – Dương Hâm Hoạch mỉm cười rạng rỡ, những bông hoa trong tay được cô ném ra. Cùng vào với cô còn có Mẫn Huyền Tân. Thì ra Dương Hâm Hoạch thấy Bộ Tinh Bảo sắp tới, bèn chạy ra ngoài tìm “trợ thủ”, nhân tiện chuẩn bị một món quà nhỏ cho bọn họ.ư

- Nhóc con, ai em cho làm bừa hả? Cả cậu nữa, đồ chết tiện! Lộn xộn! – Nam Trạch Lễ mỉm cười ném chiếc ly trên bàn ra, Mẫn Huyền Tân nhanh nhẹn bắt gọn lấy.

- Đừng gọi là “nhóc con” với “đồ chết tiệt” nữa, khó nghe quá! Phải gọi là cô chú của bọn nhỏ chứ! – Mẫn Huyền Tân chen vào. Ba giây sau, cả phòng bệnh ngập trong tiếng cười giòn tan. Dương Hâm Hoạch vẫn không hiểu là chuyện gì. Cho tới khi cả ba người đã cười chảy cả nước mắt, cô vẫn không là họ cười vì cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.