Cho Anh Làm Lại Em Nhé!!

Chương 4-1



Tay trong tay ngủ một đêm, tất cả đều xảy ra theo đúng lẽ tự nhiên, giống như sự chủ định của số phận vậy – Sự ngọt ngào và nỗi đớn đau trong đêm tối, khi ngày sang đã trở thành nỗi hoang mang và hoảng sợ. Người con trai mà cô đã thề sẽ yêu thương suốt đời đó, người mà cô tưởng rằng mình sẽ ở bên cạnh hết đời, hết kiếp đột nhiên biến mất không để lại dấu tích gì trong cái buổi rạng đông đầy ánh mặt trời rực rỡ. Hệt như anh chưa từng xuất hiện trên thế giới này, như chưa bao giờ có một người chui vào dưới chiếc ô của cô trong ngày mưa hôm đó và nói, đi cùng nào, em họ. Cô tìm hết lượt những con phố từng cùng anh đi đến, những nơi họ đã ở bên nhau, cho đến khi sức cùng lực kiệt, đành ngồi khóc sướt mướt giữa ngã rẽ tấp nập người.

Sau này, cô phát hiện ra mình đã có thai. Khi ra khỏi phòng thủ thuật, cô nhìn người mẹ khi đó sắc mặt cũng trắng nhợt, chỉ nói ba chữ: Con hận mẹ. Thực ra cô không hận bà, kẻ mà cô hận là người khác, và cả bản thân cô. Thế nhưng cô không thể nói ra, cũng không dám thừa nhận thất bại của mình, bởi vì cô đã từng yêu anh đến thế.

Bước sang thiên niên kỷ mới, cô một mình lên máy bay đến một đất nước xa xôi. Khi quay lại là lúc mẹ đã lâm bệnh nặng, ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Bà chỉ để lại một câu: tha thứ cho mẹ, Thiên Chân. “Bà đã biết mình mắc phải chứng bệnh vô phương cứu chữa, nhưng vẫn giấu biệt tất cả mọi người. Sau này tôi nghĩ, bà phản ứng dữ dội đến như vậy với chuyện của tôi và Trần Úc vì bà không thể nào yên tâm về tôi, còn cả lời nói của tôi đã khiến bà đau đớn. Thực ra đối với bà, chuyện ly dị là một cú đánh nặng nề, chỉ có điều xưa nay bà không bao giờ chịu tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác”, Thiên Chân nói khẽ, cảm thấy nước mắt lăn trên má, “Tôi vẫn luôn cho rằng bà mong tôi tha thứ vì đã quá nghiêm khắc với tôi, đến hôm nay mới biết, có lẽ điều bà muốn ám chỉ là chuyện Trần Úc và bố mẹ anh ta.”

Cứ tưởng rằng đó là một câu chuyện dài, hóa ra kể xong cũng chỉ hết hơn chục phút. Cũng từng sợ rằng làm sao mà chịu đựng nổi quãng thời gian khó khăn đó, nhưng khi quay đầu lại, đằng sau mình chỉ lưu lại mấy dấu chân đứt gãy. Đó cũng là những vết sẹo trên trái tim, cần có thời gian để xóa đi dần, nhưng quá trình mài mòn đó cũng sẽ đầy những khổ đau. “Ngay cả thời điểm mẹ tôi đau đớn nhất trên giường bệnh, tôi cũng vẫn oán trách bà”, Thiên Chân khóc không thành tiếng, “Bà đã ra đi như vậy… Bà không cho tôi một cơ hội. Bọn họ không cho tôi một cơ hội nào…” “Những thứ đó không phải là lỗi của cô”, giọng nói thấp trầm và dịu dàng vang lên trên đầu Thiên Chân, “Không ai trách cô đâu, Thiên Chân. Cứ coi như là có lỗi, thì người phạm lỗi cũng chỉ là Đoạn Thiên Chân ngày đó, nhưng cô ấy đã sống rất buồn khổ, lẽ nào ngay cả cô cũng không thể tha thứ cho cô ấy được?”

Giọng nói của anh giống như một lời thần chú chặn đứng dòng nước mắt đang mất kiểm soát của cô. Từ trước đến nay chưa từng có ai lấy lập luận đó để mà an ủi cô, lạ lùng như vậy, nhưng lại ấm áp như vậy. Cứ coi như là có lỗi, thì người phạm lỗi cũng chỉ là Đoạn Thiên Chân ngày đó, nhưng cô ấy đã sống rất buồn khổ, lẽ nào ngay cả cô cũng không thể tha thứ cho cô ấy được?

“Có thật không?”, cô hỏi, giọng nói vẫn mang một vẻ hồ nghi và băn khoăn khiến người khác phải xót xa. “Ừm”, anh đáp, “Cô cần phải tha thứ cho Đoạn Thiên Chân ngày đó.” “Được”, cô khẽ gật đầu trong ngực anh.

Đêm hôm ấy, cô mơ thấy mình hồi mười tám tuổi, mặc chiếc áo phông màu trắng, quần bò bụi, ánh mắt sáng trong và phóng khoáng, tiếng cười giòn tan. Còn chưa mở mắt, đã nghe thấy tiếng mưa ràn rạt bên ngoài cửa sổ. Lại mưa – thời khắc ý thức trở về với não, trong hơi thở đã thoang thoảng mùi thơm của thức ăn.

Thiên Chân từ từ ngồi dậy, nhìn dáng người cao lớn đang đứng trước cửa sổ. Tần Thiển thấy tiếng động liền quay lại phía cô, làn khói trắng mỏng uốn lượn bay lên từ điếu thuốc trên tay làm mờ nhòa khuôn mặt của anh. “Dậy rồi à?”, anh hỏi. Anh mặc một chiếc áo phông giản đơn cùng chiếc quần vải bông màu xám nhạt, trông tinh tươm và thoải mái.

Thiên Chân nhớ lại lần đầu tiên gặp Tần Thiển, cũng là một ngày mưa. Anh ngồi trong phòng trà hơi ồn ã, khuôn mặt lạnh lùng, trầm mặc. Cô lại nhớ đến cả vòng tay ấm áp đêm qua, mặt đột nhiên nóng bừng lên. “Ừm”, Thiên Chân gật đầu, bỏ chăn ra rồi xuống giường với điệu bộ hơi lúng túng.

“Anh cứ để mặc tôi, tự tôi đi cũng được”, thấy Tần Thiển dập thuốc đi lại phía mình, cô vội vàng xua tay, nhảy lò cò vào nhà tắm trong tư thế căng thẳng. Tần Thiển không đi theo, nhìn bộ dạng đi một chân thảm hại của cô, khóe miệng hơi cong lên. “Sữa bò hay nước ép trái cây, bánh sừng bò hay bánh mỳ nướng?” Thấy cô đã rửa mặt xong đi vào phòng ăn, Tần Thiển khi đó đã ngồi xuống một bên bàn, bèn hỏi.

Thiên Chân đứng nguyên tại đó, hơi ngơ ngẩn. “Đã lâu lắm rồi không có ai chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi.” - cô nói khẽ. “Ồ, bữa ăn này năm bảng, chỉ nhận tiền mặt, không có dịch vụ quẹt thẻ, cảm ơn”, Tần Thiển đáp lời, không nhìn vào cô mà dùng dao cắt bánh sừng bò.

“Gian thương, bữa sáng của anh chỉ đạt chuẩn lục địa, làm gì có chuyện đắt vậy”, làn sương mờ trong mắt Thiên Chân vụt tan, cô mỉm cười ngồi xuống. “Với mức giá như vậy có thể ăn một bữa sáng kiểu Anh thịnh soạn ở ngoài kia đấy.” “Đáng tiếc là cô không thể có sự lựa chọn nào, cái đó gọi là độc quyền.” Tần Thiển đáp lại với vẻ thản nhiên. “Tôi cũng muốn uống cà phê đen.” - Thiên Chân nhìn thứ chất lỏng màu nâu sẫm trong cốc của Tần Thiển.

“Cái đó không tốt cho việc hồi phục vết thương đâu”, anh bác bỏ yêu cầu của cô, sau đó lại hỏi: “Sữa bò hay nước ép trái cây?” “Sữa bò đi”, Thiên Chân thở dài cam chịu, đành chịu thua sự độc tài của anh. “Cảm giác như thân phận của chúng ta hoán đổi cho nhau ấy nhỉ, anh thành trợ lý của tôi”, Thiên Chân nhìn bữa sáng trước mặt mình.

“Yên tâm đi, tôi sẽ bắt cô phải làm trâu ngựa để bù đắp lại”, Tần Thiển cầm tờ báo bên cạnh lật ra xem, giọng điệu nghe chừng nghiêm túc. “Thực ra hôm nay tôi cũng có thể đi làm”, Thiên Chân cắn một miếng bánh mỳ nướng màu vàng ruộm, độ mềm vừa vặn với ý thích của cô. “Cô có thể dùng máy tính của tôi để xử lý một số giấy tờ văn bản này”, Tần Thiển nói, “Mấy ngày tới không cần đi cùng tôi ra ngoài nữa.”

“Cảm ơn giám đốc”, Thiên Chân gật đầu cười, nhìn anh muốn nói gì đó rồi lại thôi. “Có việc gì cứ nói thẳng ra”, Tần Thiển cúi xuống uống cà phê sau khi liếc thấy vẻ do dự của cô. “Nếu như anh có thời gian, có thể đưa tôi về nhà được không?”, Thiên Chân hỏi.

“Ở nhà cô có người chăm sóc cô hay sao? Một mình cô đi lại liệu có tiện không?”, Tần Thiển hỏi lại. Thiên Chân thành thật lắc đầu: “Tôi sống ở studio[2], căn hộ độc lập.” [2] Kiểu căn hộ khép kín dành cho người độc thân.

“Ở cùng nhà với tôi cô cảm thấy không thoải mái à?”, Tần Thiển đặt cốc cà phê xuống, nhìn cô bằng đôi mắt sẫm đen. Đáp lại cái nhìn của anh, Thiên Chân chậm rãi gật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu. Tần Thiển cười: “Cô làm cho tôi rối loạn rồi, Thiên Chân, tôi không hiểu ý của cô.”

Nụ cười của anh khiến cho khuôn mặt lạnh lùng mềm mại hơn một chút. Thiên Chân nhìn vào đó hơi lạc thần, lập tức tỏ ra bối rối: “Hay là tôi ngủ trong phòng Sean.” “Giường của nó nhỏ xíu, chỉ vừa với vóc người nó thôi, nếu không thì đêm qua tôi đã để cô ngủ ở đó rồi”, Tần Thiển lấy lại vẻ mặt bình thản, giọng nói đều đều, “Tôi cũng bảo đổi giường mấy lần mà nó không đồng ý.” “Vì sao thế?”, Thiên Chân tò mò hỏi.

“Chiếc giường nhỏ đó nó mang từ Italia về”, giọng Tần Thiển trầm hẳn lại. “Chiếc giường mẹ nó đã mua cho hồi còn bé.” Thiên Chân ngẩn người, nhất thời không biết phải nói gì, mãi lâu sau mới khẽ mỉm cười: “Rồi nó sẽ phải lớn lên.” Tần Thiển gật đầu: “Nó sẽ hiểu điều đó.”

“Vậy còn chiếc giường của anh thì sao”, Thiên Chân nhìn Tần Thiển nửa đùa nửa thật, “Chắc không phải cũng mang từ Ý về đó chứ.” Tần Thiển đột nhiên im lặng khiến cô hơi lúng túng, chỉ biết ấp úng: “Xin lỗi anh, tôi chỉ…” “Thiên Chân”, anh ngắt lời cô bằng giọng bình tĩnh. “Tôi đã ba mươi sáu tuổi rồi, không giống Sean nữa.”

“Anh biết đấy, đời người không phải dùng thời gian để tính, mà là dùng chiều sâu”, Thiên Chân nói, ánh mắt trong veo. “Nhưng tôi cũng biết rằng, hạnh phúc và khổ đau đều có những chỗ khiến người ta không thể nào quên được, bất kể thứ chúng ta đạt được là gì, đều không nhất thiết phải điên cuồng và chìm đắm.” Thiên Chân nhìn anh, khẽ cười: “Anh nói rất có lý.”

Anh chống tay lên trán, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nói cho cô biết, người trẻ tuổi ạ, đó là những thứ tôi bê trên báo chí xuống đấy.” Thiên Chân ngạc nhiên, nụ cười trên mặt càng rõ nét hơn, đôi mắt cong lại thành hình trăng non. “Anh biết không”, cô thở dài, “Tôi vốn luôn cho rằng anh là một người lạnh lùng, không thích chủ động chuyện trò với người khác, cảm giác rất khó đến gần.”

“Kỳ thực tôi đã có một khoảng thời gian tự khép kín, rất hiếm khi nói chuyện, thế nên bây giờ mới hình thành thói quen này”, một cảm xúc gì đó dâng lên trong đôi mắt sẫm đen, anh chậm rãi nói, “Tuy nhiên việc ít nói làm cho tôi ít phải hối hận, còn với người khác thì ít phải oán trách hơn.” Thiên Chân nhìn anh, định tìm cách thăm dò cảm xúc trong đôi mắt đó, nhưng anh đã quay mặt đi. Khoảng khắc đó trong lòng cô hơi mê mải. Cô nhận ra người đàn ông đó đã biết gần như toàn bộ quá khứ của mình, nhưng cô thì lại không biết tất cả những chuyện trước đó của anh.

Quá khứ của anh… Cô đột nhiên giật thót người, cảm thấy ngực đập thình thịch. Cô tò mò quá khứ của anh để làm gì? Cho tới lúc Tần Thiển đã đi, chỉ còn một mình ở lại trong phòng, cô mới dần dần bình tĩnh lại. Bật máy tính lên, sắp xếp những phản hồi từ công chúng, báo chí và cả các giới liên quan về showroom mới, sau đó lại lấy những tư liệu trong hồ sơ của công ty mà cô đang làm dở ra làm nốt, không hay biết bóng tối đã lại trùm lên tứ phía.

Duỗi lưng một cái, cô chợt nhớ ra điều gì đó, liền lấy điện thoại di động trong túi mình ra, thấy màn hình đã thành một màn đen kịt. Cô không nhớ đêm hôm qua mình đã tắt điện thoại, có lẽ là Tần Thiển tắt. Thiên Chân nhấn nút bật, rất nhiều tin nhắn thông báo, gần như lặp đi lặp lại một nội dung - ngày mấy tháng mấy năm mấy, số điện thoại của một người nào đó.

Chỉ có một tin nhắn tiếng Trung, không cần mở ra, cô cũng có thể thấy nội dung, chỉ là hai chữ duy nhất: Thiên Chân. Như không có lời nào để nói, lại như có cả vạn ngàn điều. Chuyện đã đến thế này rồi, đã đến thế này rồi.

Cô ngồi trong gian phòng tối tự cười nhạo chính mình. Có một câu trong bài hát thế này: Em đã tin rằng có những người em vĩnh viễn không cần chờ đợi. Thế nên em hiểu rằng vì sao mình sẽ khóc ở chốn cô đơn vắng bóng người. Khi vừa bước vào cửa, Tần Thiển đã ngửi thấy một mùi thơm tỏa lan trong không khí, hơi cay cay nhưng có cảm giác ấm áp.

Thiên Chân đã nghe thấy tiếng mở khóa, nhảy lò cò từ trong bếp ra, vẫn mặc chiếc áo phông rộng thùng thình với chiếc váy bó, mái tóc xoăn dài được cuộn lại lỏng lẻo, cười rất mực dịu dàng: “Anh về rồi à? Vừa vặn có thể ăn cơm.” Tần Thiển đứng sững ra một lát ở cửa, ánh mắt có vẻ như trở nên mềm mại hơn rất nhiều. “Ừm”, anh đáp. “Tôi định về hỏi xem cô muốn ăn gì để đi mua, cô ra ngoài cũng không tiện mà.”

“Không cần đâu”, Thiên Chân cười, “Tôi thấy trong tủ lạnh còn nhiều nguyên liệu, với lại cũng không có việc gì, nên đã nấu bò hầm cà-ri.” Tần Thiển nhướng mày: “Theo kiểu Hồng Kông hay hương vị Đông Nam Á?” “Kiểu Hồng Kông, đảm bảo anh sẽ hài lòng với hương vị quê nhà chính tông”, Thiên Chân không hề khiêm tốn.

Tần Thiển mỉm cười, đi vào nhà bếp. Thiên Chân mở nắp nồi ra, dùng dĩa xiên một miếng thịt nhỏ, đưa tới gần miệng anh: “Thử một chút xem đã đủ mềm chưa.” Ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt đen sẫm sáng rực của Tần Thiển, cô đột nhiên cảm thấy hơi thân mật quá, vội vàng đưa chiếc dĩa cho anh: “Anh tự cầm ăn đi.” Cúi đầu xuống, tai cô chợt nóng bừng lên, mãi lâu sau mới nghe thấy anh nói nhỏ: “Được rồi đấy.”

Khi thức ăn đã được bày cả lên bàn, Tần Thiển ngồi xuống nhìn lướt một lượt thành quả lao động của Thiên Chân, sau đó hướng đôi mắt sẫm đen về phía cô: “Mệt lắm nhỉ.” Thiên Chân mỉm cười, tự thấy hơi gò ép, cảm giác như có điều gì không ổn. “Xin lỗi vì về muộn như vậy”, Tần Thiển nói, “Hôm nay hơi bận một chút.”

“Anh về vừa đúng thời điểm thịt bò ninh nhừ tới”, cô cười, “Anh bận như thế nào thì tôi là người rõ nhất mà. Hôm nay tôi xem những phản hồi về showroom mới, thấy được đánh giá tốt lắm.” “Có đầu tư thì có nhận lại mà, điều đó cũng hợp tình, hợp lý”, Tần Thiển nói nhẹ nhàng, “Một thương hiệu thiết kế độc lập thực ra không hề đơn giản, đối tượng phải phục vụ cũng là một bộ phận công chúng nhỏ. Chúng ta đang phải cạnh tranh với những thương hiệu như Alexandra McQueen hay Stella McCartney… Trong khi đứng sau lưng họ là tập đoàn Gucci, còn chúng ta không có người chống lưng, nếu như muốn tranh cao thấp với họ, chỉ còn mỗi cách nỗ lực thêm nữa.” “Anh đã làm rất tốt rồi mà!” - Thiên Chân thở dài. “Anh biết không, khi còn đang đi học tôi chỉ có thể mua quần áo hãng Kevin Chun ở outlet[3], bởi vì giá đồ đang thịnh hành quá đắt, không thể nào trả nổi.”

[3] Kho hàng tồn. “Cảm ơn”, khóe môi Tần Thiển hơi hé mở, “Sau này cô có thể đến gặp Thomas để được mua miễn phí bất cứ mặt hàng mới nào.” “Tuy nhiên thực tế là cô không hợp với phong cách sản phẩm của chúng tôi lắm”, anh bổ sung thêm.

“Vậy anh cho rằng tôi phù hợp với phong cách nào?”, Thiên Chân nhướng mày lên. Tần Thiển hơi ngập ngừng, trong mắt là một nụ cười cố nén lại: “Pinky?” Thiên Chân ngạc nhiên: “Nói một cách thẳng thắn thì từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng mặc bất cứ một thứ đồ gì có màu hồng cả.”

Đối với cô mà nói, màu hồng là một màu vừa ngu xuẩn, vừa lòe loẹt. “Cô biết không, chiếu theo biểu cảm của cô lúc này, nếu như buộc thêm một cái nơ lên đầu nữa, hiệu quả chắc chắn rất tuyệt đấy”, anh nói bằng giọng thản nhiên, song ánh mắt lại chớp lóe lên. “Anh đang giễu cợt tôi?”, Thiên Chân cuối cùng cũng tỉnh ra, tức giận trách móc.

“Sao thế được, tôi là một chuyên gia trong ngành thời trang mà”, anh phủ nhận một cách điềm nhiên, mặt không hề biến sắc. “Đó chẳng phải là màu sắc của công chúa hay sao, chỉ có điều lần nào cô cũng giống như một công chúa đang chạy nạn.” Ban đầu Thiên Chân bật cười, nhưng ngay sau đó ánh mắt từ từ lắng đọng. Anh nói không sai. “Tôi bật điện thoại lên rồi”, cô nói khẽ khàng, “Anh ta có gọi tôi.”

Không hiểu vì sao mà Tần Thiển lại mang đến cho cô ý muốn được trút hết mọi tâm sự trong lòng. “Ah, thế à? Có lẽ cậu ta vẫn còn yêu cô”, anh hơi mỉm cười. “Còn cô thì sao?” Thiên Chân mím chặt môi: “Tôi không phải là một người dũng cảm để có thể thù hận ai đó suốt đời.”

“Vậy rất tốt”, Tần Thiển nhìn cô. “Tốt ở chỗ nào?”, cô hỏi. “Cô biết không, Thiên Chân”, ánh mắt anh phẳng lặng như mặt nước, “Tình cảm giữa con người với con người cũng giống như kéo hai đầu một sợi dây chun, người bị đau luôn luôn là người không chịu buông tay trước, nếu như có thể tự nguyện từ bỏ thì sẽ rất tốt.”

Thiên Chân ngẩn người nhìn anh, đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. “Tôi nghĩ là tôi đã hiểu được ý anh rồi”, cô nói và nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của anh. Sao lại có một người đàn ông như thế này kia chứ, khi lặng lẽ thì khiến cho người ta không dám tới gần, nhưng khi mỉm cười thì ánh mắt lại sáng trong và ấm áp, lại không bao giờ nói một câu vô nghĩa, nói ra điều gì cũng sắc sảo và thấu tình đạt lý.

Cô không khỏi băn khoăn, phải có những trải nghiệm cuộc sống như thế nào thì mới có thể tạo thành một con người biết tiết chế và khôn ngoan như vậy? Thêm nữa, anh đã trải qua một tình yêu như thế nào mới có những sự lĩnh hội sâu sắc và rõ ràng đến thế? Đôi mắt của cô ấy xanh như nước biển Địa Trung Hải ở nơi đó. Thiên Chân nhớ hôm đó anh đã nói tới người vợ của mình bằng chất giọng trầm trầm, ánh mắt hiền hòa.

Không hiểu vì sao cô bỗng nhiên hơi tò mò, thậm chí cả một chút… ghen tị với người phụ nữ ấy. ù “Chắc là tôi phải rửa bát rồi, nếu không thì không biết đền đáp thế nào”, sau bữa ăn, Tần Thiển nói rồi giúp cô dọn dẹp bàn.

“Anh chắc không?”, Thiên Chân cười, “Quân tử tránh xa bếp núc mà.” “Ha ha, tôi không phải là quân tử”, anh đáp lại một cách thản nhiên, “Tôi còn xuất sắc hơn quân tử.” Thiên Chân suýt ngã ngửa vì câu đùa đó.

“Xem nhé, tôi còn không dùng đến cả máy rửa bát, coi như để bày tỏ sự chân thành”, anh nói rồi xắn gọn tay áo lên. “Không cần thiết phải thế”, Thiên Chân dở khóc dở cười, cách thức hài hước của người đàn ông này quả là không giống bất kỳ ai. Cô đứng một bên nhận những chiếc bát đĩa anh đưa tới, lau khô.

Một tia sáng chớp lóe lên trên chiếc ly thủy tinh, cô ngẩng đầu, nhìn vào tai Tần Thiển: “Trước đây tôi vẫn cho rằng đàn ông mà đeo bông tai thì có vẻ hơi đồng tính, nhưng anh thì trông lại còn mạnh mẽ hơn.” “Thật à?”, động tác trên tay Tần Thiển ngừng lại một chút. “Bông tai của anh rất đẹp và cũng rất đặc biệt.”

“Cảm ơn”, giọng nói của anh dường như trở nên lạnh nhạt. Thiên Chân cảm thấy hơi nghi hoặc song cũng không hỏi thêm nữa, chỉ giơ chiếc cốc ở trong tay lên: “Anh để lên đó đi, tôi không với tới.” Tần Thiển quay người lại cầm lấy chiếc ly trong tay cô, đặt lên trên ngăn cao nhất của tủ bếp.

Thiên Chân nhìn vòm ngực rộng rãi của anh, cảm thấy tai hơi nóng lên. Đứng ở khoảng cách gần như vậy, cô hoàn toàn có thể ngửi thấy mùi hương trong trẻo trên cơ thể anh, petitgrain, chanh dây và hương thảo… Nhịp thở của cô trở nên bấn loạn. Ngẩng đầu lên, lại gặp ngay ánh mắt của anh, đôi mắt sẫm đen, sáng rực và trong vắt. Xung quanh đột nhiên yên ắng lại, chỉ có tiếng nước chảy róc rách vào bồn rửa.

“Thiên Chân”, anh khẽ gọi cô, “Sao thế? Nếu như thấy đau chân thì không cần đứng nữa, vào nhà ngồi nghỉ đi.” Anh hơi cau mày, có vẻ như lo lắng trước sự trầm ngâm khác thường của cô, trong giọng nói đều đều thấp thoáng một chút gì đó không yên tâm. Một dòng máu nóng từ từ dâng lên ở trong tim, giây phút đó không biết lấy dũng khí ở đâu mà như ma xui quỷ khiến, cô đột nhiên kiễng chân lên, hôn vào đôi môi đang mím chặt của anh.

Tần Thiển bỗng dưng rúm người lại. Phản ứng đó của anh khiến cho Thiên Chân cũng kinh hãi đờ người ra. Gần như ngay lúc đó, một sự xấu hổ trào lên trong lòng – cô nhất định đã bị trúng tà rồi. Thiên Chân nghĩ trong cơn hoảng loạn, làm sao cô có thể vừa mới hôm qua thôi còn đau lòng về quá khứ với Trần Úc, vậy mà hôm nay đã hôn được một người đàn ông khác chứ?

Theo phản xạ, cô vội vàng bỏ chạy, hoàn toàn quên mất là chân mình đang bị thương. Một cơn đau buốt dội lên, cô ngã sõng soài ra đất một cách thảm hại. “Cẩn thận!”, Tần Thiển đã nhào theo, ngồi thụp xuống kiểm tra tình trạng vết thương. “Không sao, không sao…”, Thiên Chân nói không mạch lạc, co người về phía sau trong tâm trí bấn loạn, cơ bản không dám nhìn vào biểu hiện của anh lúc đó.

“Thiên Chân”, Tần Thiển giữ cánh tay cô lại, ngăn không cho cô tiếp tục trốn tránh nữa. “Xin lỗi anh!”, cô cúi đầu ấp úng, vẫn không dám nhìn vào mắt anh. Dường như anh thở dài một tiếng.

“Không sao đâu, tôi hiểu mà”, giọng nói nhẹ nhàng vang lên trên đầu cô, “Thiên Chân, cô vẫn còn là một đứa trẻ, một thân một mình ở nước ngoài lâu như vậy rồi, chắc vì cảm thấy cô đơn nên mới như vậy. Với lại dạo này tâm trạng của cô cũng không tốt nữa.” Thiên Chân đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sẫm đen trước sau vẫn luôn tĩnh lặng và trong suốt đó, cảm thấy trong lòng có ngàn vạn điều muốn nói, nhưng lại tắc nghẽn ở cổ họng không sao nói ra được một chữ nào. Cô thật là… là vì như vậy nên mới hôn anh ư?

Khi Thiên Chân đã nằm trên giường chuẩn bị ngủ, Tần Thiển vẫn còn bật đèn làm việc, ống tay áo sơ-mi cuộn gọn lên, trông lặng lẽ và chăm chú. Cô nhìn riết vào những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt xoay nghiêng của anh, mãi lâu sau vẫn không chuyển hướng. “Thiên Chân”, anh chậm rãi nói mà không quay đầu lại, cứ như có con mắt sau gáy vậy, “Cô không ngủ đi còn nhìn tôi làm gì?”

“Anh vẫn luôn luôn tỉnh táo như vậy à?”, cô hỏi. “Không”, Tần Thiển đáp, vẫn không ngẩng đầu lên. “Anh biết đấy, có những khi lý trí của người đàn ông lại là một sự xúc phạm với người phụ nữ”, Thiên Chân vẫn chưa chịu buông tha.

“Tôi đã từng phạm sai lầm chỉ vì không tỉnh táo”, anh đáp, cuối cùng cũng quay sang nhìn cô. “Tôi không được phép hỏi về sai lầm đó, phải không?”, cô lại hỏi. “Đúng, cô không được phép”, giọng anh bình thản.

“Thôi được rồi”, Thiên Chân buồn bực nói rồi cuộn người lại trong chăn, “Vậy thì chúc ngủ ngon.” “Chúc ngủ ngon”, anh khẽ khàng, cặp kính hơi lóe chớp lên ngăn ánh mắt lại. Nhưng Thiên Chân không ngủ được.

Cô nghĩ mình không thể nào đoán định được người đàn ông này. Anh là một người có khả năng mà bất kể nói gì, làm gì đều khiến cho người khác cảm thấy anh đúng, không thể nào phản bác. Đột nhiên trong ngực cảm thấy ngột ngạt tới mức đáng sợ, khiến cô hơi khó chịu. Giống như hồi còn nhỏ mỗi lần gặp phải chuyện gì đó không đúng ý mình, hoặc bị ấm ức điều gì đó, cô đều đấm thùm thụp một trận vào gối để rồi sau đó nhận ra gối cũng vẫn chỉ là gối, đệm vẫn chỉ là đệm, hoàn toàn không mảy may lay chuyển trước phản ứng của cô. Tần Thiển chính là một cái gối như vậy.

ù Đêm hôm đó cô không ôm “gối” ngủ, hoàn toàn không giải thích được là vì giận chính bản thân mình hay còn vì nguyên nhân nào khác mà thấy trong lòng buồn bực. Thực ra khi Tần Thiển lên giường cô vẫn còn thức, chỉ nhắm mắt vờ đã ngủ, cảm giác như anh có nhìn cô một lát, phảng phất một tiếng thở dài.

Thiên Chân nghĩ bụng, anh thở dài cái gì chứ? Chẳng qua anh chỉ coi cô là một đứa trẻ bướng bỉnh khó đối phó thôi mà. Thôi đi, mặc kệ anh, dù gì thì cô cũng đã phạm sai lầm nghiêm trọng, giờ có quay đầu lại cũng không kịp nữa. Cũng chỉ là một cái hôn, cô tự an ủi chính mình.

Trong giấc ngủ mê man giữa đêm khuya, cô lại gặp mẹ. Bà vẫn giữ nguyên dáng vẻ như ngày ấy, mặc bộ đồ màu đen, chỉ có đôi mắt không còn cứng rắn và nghiêm khắc, trái lại còn đầy nước. Mẹ không ngừng nói, xin lỗi con, Thiên Chân, hãy tha lỗi cho mẹ. Nhìn bà dần dần lùi về phía sau, Thiên Chân đưa tay ra, miệng lầm rầm, mẹ, mẹ đừng đi.

Con xin mẹ đừng đi, cuối cùng con đã hiểu ra có rất nhiều thứ tình cảm không thể nói là tha thứ hay không tha thứ. Con chỉ cần mẹ ở lại bên con. Nhưng mẹ vẫn đi mỗi lúc một xa. Cô lo buồn đến trào nước mắt. “Thiên Chân, Thiên Chân…”, có người vỗ vỗ vào mặt cô, gọi tên cô trong lo lắng.

Thiên Chân mở mắt ra, dòng lệ khiến cho tầm nhìn của cô trở nên mờ ảo vẫn cứ không ngừng chảy tràn xuống má. “Sao thế?”, Tần Thiển hỏi. “Tôi mơ thấy mẹ”, cô sịt mũi rồi trả lời, nghe giọng ấm ức đáng thương.

“Đó chỉ là một giấc mơ thôi”, anh nói dịu dàng. “Thế nên tôi biết bà sẽ không thể nào quay lại”, giọng Thiên Chân buồn bã, cô ghé sát vào lòng anh, cảm thấy vô cùng khó ở. “Cô phải học cách kiên cường, dù gì cũng đã trưởng thành rồi”, Tần Thiển nói.

“Nhưng hôm nay anh bảo tôi vẫn còn là một đứa trẻ mà”, Thiên Chân vặn lại, bộc lộ hết những cảm xúc bị dồn nén trong lòng ra một cách không e ngại, “Anh không để cho tôi hôn còn gì.” “Cô hôn được rồi đấy thôi”, giọng Tần Thiển nghe đầy bất lực. “Anh có thèm để ý tý nào đâu”, cô cáo buộc một cách vô căn cứ.

“Thiên Chân, cô chỉ là cần có người an ủi mà thôi”, anh bình tĩnh đáp lời, “Cô cơ bản không biết mình muốn cái gì, còn tôi thì không thể tranh thủ lúc khó khăn của người khác được.” “Vậy thì anh thấy tôi nên cần thứ gì?”, cô ngẩng đầu lên hỏi, cảm nhận rõ rệt hơi thở ấm nóng của anh thoảng qua trán mình rồi khẽ khàng lướt trên mi mắt. “Hãy hỏi bản thân cô ấy, Thiên Chân”, anh không muốn giải đáp câu hỏi đó thay cô.

Ngoài bản thân mình ra, không ai có thể giải quyết được những chuyện trong trái tim của chúng ta. “Tôi thường xuyên cảm thấy ngay cả khi đứng dưới ánh mặt trời nhưng xung quanh tôi vẫn cứ là một bóng đêm u ám.” “Cô cần có một người đưa cô đến một nơi thực sự ấm áp và tươi sáng”, Tần Thiển không nói gì, mãi lâu sau mới khẽ khàng lên tiếng.

“Thực ra giờ đây tựa vào anh thế này, tôi đã cảm thấy vô cùng ấm áp rồi”, Thiên Chân nhắm mắt lại cảm nhận hơi nóng từ ngực anh truyền tới, thành thật nói: “Phải chăng đây chỉ là một ảo tưởng nhất thời?” “Có lẽ”, anh nói, “Tôi không phải là ánh nắng mặt trời của cô, Thiên Chân, thế giới của tôi cũng không đủ sáng tươi.” Chỉ là anh có thể chịu đựng tốt hơn cô, và cũng đã quen với bóng tối thôi.

“Bởi vì cái chết của vợ anh ư?”, Thiên Chân hỏi thẳng. Tần Thiển không nói gì, nhờ bóng tối giấu đi nụ cười cay đắng vừa đến trên môi. Mấu chốt không phải là sự phỏng đoán của cô, chỉ là anh không cần thiết phải để cho cô biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.