Lúc xe dừng ở bên cạnh thì Diệp Cẩn sợ đến nhắm mắt lại, trái tim cũng sắp
ngừng đập cho đến khi nghe một giọng nói vừa quen thuộc nhưng lại có
chút xa lạ vang lên.
”Em định đi bộ trên con đường âm u vắng vẻ này sao?”
Chẳng biết tại sao, mặc dù từ trong đáy lòng cô bài xích giọng nói đó nhưng
đồng thời nó cũng giống như cây định hải thần châm, trong nháy mắt khiến cho cuồng loạn và bất an trong lòng cô giảm xuống.
”Lệ Dĩ Thần? Tại sao anh lại ở nơi này, mới vừa rồi anh đi đâu vậy?”
Lệ Dĩ Thần khó hiểu nhíu mày: “Đi đâu? Tôi vẫn luôn chờ ở con đường nhỏ
sau cửa nhà Lương Tuyết Ngưng mà, tại sao em lại tự đi một mình? Rốt
cuộc trong đầu em đang suy nghĩ gì đấy, đoạn đường này vừa tối lại vừa
thưa thớt người ở, vừa rồi chưa bị lưu manh làm gì nên lúc này muốn gặp
thêm một tên mới cam tâm sao?”
Lệ Dĩ Thần gấp gáp, bởi vì chính
bản thân anh cũng đang sợ hãi, lúc này Diệp Cẩn càng thêm uất ức nên
không kìm nén được nước mắt: “Anh hung dữ làm gì, anh cho rằng tôi thích đi một mình sao? Tôi ra tới cửa thì không thấy xe của anh, còn tưởng
rằng anh bỏ mặc tôi đi mất rồi.”
Sau ba năm gặp lại, Diệp Cẩn đã
không còn mềm mại yếu đuối khiến cho người ta yêu thương nữa, anh vẫn
cho rằng sau ba năm cô đã trở nên mạnh mẽ, nhưng cho đến khi thấy gương
mặt tràn đầy nước mắt của cô, anh mới chợt hiểu ra một chuyện, thì ra
Diệp Cẩn thích dính lấy anh lại thiếu hụt cảm giác an toàn vẫn chưa từng thay đổi, kiên cường của cô cũng chỉ là một lớp vỏ bảo vệ mà thôi.
Lệ Dĩ Thần xuống xe, nhìn chằm chằm Diệp Cẩn đang khóc bất lực: “Tôi chưa
từng rời đi, vẫn ở nguyên tại chỗ chờ em, là do chính em đi lầm đường
thôi, xe của tôi vẫn chờ ở con đường nhỏ bên trái còn em lại đi con
đường bên phải.”
Lệ Dĩ Thần bình tĩnh nói xong, Diệp Cẩn đang
khóc thút thít bỗng dưng ngừng lại, dường như cô thật sự......... Đi lầm đường.
Nghĩ đến sự ngu ngốc của mình, Diệp Cẩn hận đến
mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cô cẳng thẳng liếc nhìn Lệ Dĩ
Thần, muốn mở cửa xe ra để chui vào phía sau, nhưng ngay khi tay của cô
mới vừa chạm vào cửa thì bỗng nhiên Lệ Dĩ Thần ôm lấy cô từ phía sau.
Diệp Cẩn cứng đờ, nhất thời không biết làm sao, cái ôm này quá mức quen
thuộc, cũng quá mức xa lạ, cô đã từng rất thích cái ôm vững chãi ấm ấp
này, mỗi lần vùi ở trong ngực anh thì cô đều quên đi ác ma ở nhà họ Mục
kia, thế nhưng cuối cùng bến cảng ấm áp an toàn cũng bỏ rời cô, khiến cô trở lại những ngày chật vât, sống không bằng chết lần nữa, có trời mới
biết khoảng thời gian đó cô làm thể nào mà chịu đựng được.
”Lệ Dĩ Thần, anh đang làm gì vậy?”
Lệ Dĩ Thần không để ý tới chất vấn của Diệp Cẩn, ôm thật chặt lấy thân thể gầy yếu kia, trong lòng đau nhói: “Tại sao lại không chăm sóc tốt cho
chính mình, tại sao lại gầy như vậy?”
Diệp Cẩn cảm thấy đôi mắt
chua xót: “Tôi như thế nào thì có liên quan gì tới anh, buông tôi ra, Lệ Dĩ Thần, anh cách tôi xa một chút.”
Lệ Dĩ Thần cảm thấy nhất
định là mình điên rồi, nếu không thì tại sao lại đột nhiên bất chấp tất
cả ôm thật chặt lấy cô gái mà từ lâu đã không nên có bất kì dây dưa gì
nữa, trong giây phút ôm cô, thậm chí anh có suy nghĩ đừng quan tâm tới
bất kì điều gì nữa, nhưng ngay khi tiếng nói của Diệp Cẩn truyền vào lỗ
tai thì cuối cùng anh cũng khôi phục lại lý trí, buông Diệp Cẩn ra.
”Lên xe đi, tôi đưa em về nhà.”
Diệp Cẩn sững sờ nhìn đàn ông đã khôi phục lại lạnh lẽo lần nữa: “Lệ Dĩ Thần, mới vừa rồi anh có ý gì vậy?”
Trong vẻ mặt vô cảm của Lệ Dĩ Thần thoáng qua một chút rối rắm đau khổ, nhưng rất nhanh đã trở nên bình tĩnh: “Lên xe thôi.”
Lệ Dĩ Thần không trả lời vừa rồi tại sao anh lại đột nhiên hành động mất
khống chế, Diệp Cẩn cũng không hỏi nữa, một là cô hiểu Lệ Dĩ Thần, nếu
như anh không muốn nói thì cho dù cô có cạy miệng anh ra cũng không
được, hai là...... bây giờ tim của cô đang đập loạn nhịp, rõ ràng
cô căm thù người đàn ông đã tổn thương cô đến tận xương tuỷ, nhưng tại
sao cô lại không vung một cái tát lên mặt gã đàn ông đê tiện này?
Diệp Cẩn âm thầm thở dài, không ngừng rối rắm cho đến khi xe dừng ở trước nhà cô, trong khu dân cư bình dân phía Bắc.