Cho Anh Quá Khứ Của Em

Chương 22: Đi nhờ xe



Editor: Mèo coki

Từ thành phố A đến thành phố J chỉ mất một giờ bay nên không cảm thấy mệt mỏi, tinh thần Diệp Cẩn phấn chấn đi ra khỏi sân bay thì thật đúng lúc Diệp Cẩn lại nhìn thấy bóng dáng khiến cô không kịp tránh né, anh ta đang đi về phía một chiếc Bentley, lúc Lệ Dĩ Thần sắp bước vào xe thì đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Diệp Cẩn, Diệp Cẩn bị dọa sợ đến mức co rúm người lại, vội vàng quay mặt đi.

Diệp Cẩn đưa lưng về phía Lệ Dĩ Thần, vội vã gọi điện thoại cho lái xe du lịch đã hẹn từ trước: “Chú, xe chú chưa tới à?”

”Đến rồi, đến rồi.” Một chiếc Gaul màu trắng đột nhiên phanh lại trước mặt Diệp Cẩn: “Chắc cô là Diệp tiểu thư đúng không, chào cô, hành trình mấy ngày này của cô sẽ do tôi hướng dẫn.”

Diệp Cẩn bị hành động dừng xe của tài xế làm cho sợ hết hồn, nhưng lại không có rảnh để ý tới, chỉ muốn cách xa Lệ Dĩ Thần một chút cho nên nhanh chóng lên xe.

”Vậy thì vất vả cho anh rồi, nhanh lái xe đi thôi.”

”Diệp tiểu thư, cô không có nhiều thời gian sao?”

Ánh mắt của Diệp Cẩn liếc chiếc xe Bentley sắp lăn bánh ở phía sau lưng, lòng không yên đáp lời: “Ừ.”

”Được rồi, vậy thì chúng ta bay thôi.”

Khi Diệp Cẩn phát hiện quả thật chiếc xe này muốn bay lên thì trong lòng hoảng sợ: “A...... chú ơi, không cần nhanh như vậy đâu, an toàn là quan trọng nhất.”

Nhưng mà tài xế đã nhiệt huyết sôi trào: “Cô không biết đấy thôi, bình thường con đường này nhiều xe muốn chết, nhưng hôm nay lại thông suốt, đi nhanh hơn một chút cũng không sao.”

Diệp Cẩn nắm thật chặt dây an toàn, trong lòng hơi sợ hãi, Lương Tuyết Ngưng đáng chết này, tìm tài xế gì vậy, lái xe một cách điên cuồng.

”A......” Không đợi Diệp Cẩn mắng Lương Tuyết Ngưng xong thì đã thấy tài xế kia thiếu chút nữa tông vào chiếc xe khác.

Diệp Cẩn lập tức tức giận: “Chú lái xe kiểu gì vậy, tôi đã nói chú chậm lại một chút rồi mà.”

Tài xế cũng bộc phát tính tình: “Tài xế ở thành phố J chúng tôi đều lái xe như vậy đấy, nếu cô sợ thì đừng đến thành phố J.”

”Chú bị bệnh thần kinh à, dừng xe, tôi không muốn ngồi xe của chú nữa.”

”Cái gì? Dừng xe? Đây là đường cao tốc đấy, cô xác định tôi đi rồi thì cô có thể tự đi vào nội thành sao?”

”Coi như không tới được nội thành thì cũng không ngồi xe của chú, chú dừng xe đi.”

Tài xế lập tức dừng xe, Diệp Cẩn đeo balo lên, xuống xe, nhưng ngay khi cô vừa mới đi được mấy bước thì có chút hối hận, hình như cô kích động quá mức rồi, tài xế kia nói không sai, đứng nơi này thật sự không thể đón xe đi tới nội thành được.

Mắt thấy mặt trời sắp lặn, Diệp Cẩn móc điện thoại ra gọi điện thoại cho công ty du lịch.

”Tại sao xe của các anh còn chưa đến? Cái gì? Bị chặn ở Tây Tam Hoàn? Mấy anh có lầm không vậy, biết rõ là sẽ bị chặn ở Tây Tam Hoàn mà cũng không chạy đường vòng tới đây ư, tài xế vừa rồi không muốn sống còn tài xế này lại không có não à, rốt cuộc mấy anh có muốn làm ăn hay không vậy?”

Diệp Cẩn tức giận cúp điện thoại, liên tục khoát tay với những chiếc xe đang chạy trên đường cao tốc, tức giận lẩm bẩm: “Thật là xui xẻo...... .”

Một mình cô, lưng đeo balo, bất đắc dĩ đi bộ trên đường cao tốc cho đến khi một chiếc xe Bentley dừng lại bên cạnh Diệp Cẩn.

”Muốn đi nhờ xe không, tiểu thư?” Tài xế thò đầu ra, nở nụ cười như gió xuân với Diệp Cẩn.

Diệp Cẩn vui mừng, vừa định cảm ơn thì lại thấy Lệ Dĩ Thần đang ngồi ở băng ghế sau của chiếc Bentley, vẻ mặt không gợn sóng nhìn cô, Diệp Cẩn cắn cắn môi.

”Không cần đâu, cảm ơn.”

Lúc Diệp Cẩn sắp sửa xoay người thì thấy cửa sổ ở phía sau hạ thấp xuống: “Quật cường cũng không thể làm cho em rời khỏi nơi này, nếu như em có chút thông minh thì mau lên xe đi.”

Diệp Cẩn nhíu mày, quả thực tránh voi chẳng xấu mặt nào, thật vất vả mới có xe dừng lại, cô thật sự nênbắt lấy cơ hội rời khỏi cái nơi chết tiệt này rồi nói tiếp.

”Vậy thì cám ơn, chẳng qua tôi sẽ trả tiền cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.