Đúng là phòng tổng thống không giống với phòng thường, ngay cả giường cũng
thoải mái và lớn hơn, cả đêm ngủ rất say, rốt cuộc Diệp Cẩn cũng cảm
thấy mình được hồi máu* sống lại, cô mở mắt ra thì thấy trên tủ đầu
giường có một tờ giấy, cô biết rõ tờ giấy này là của người nào, bởi vì
chữ viết trên đó thật sự rất quen thuộc.
*Mấy bạn chơi game chắc biết cái này hoặc đọc võng du cũng được. Đi đánh quái mà chết ngắc thì có
thể hồi máu cho sống lại. Những người hồi máu thường là pháp sư, y sư
hay gì đó
“Sau khi tỉnh ngủ thì đến căn phòng bên cạnh tìm anh.”
Diệp Cẩn do dự một chút, suy nghĩ có nên đi qua căn phòng bên cạnh hay
không, nếu như đi, vậy thì cô phải đối mặt với Lệ Dĩ Thần có chút khác
thường, thái độ Lệ Dĩ Thần làm cho cô không hiểu, nếu anh yêu cô, tại
sao lại ly hôn với cô khi mới vừa kết hôn, nhưng nếu anh không thương
cô, đã qua ba năm qua rồi nhưng thời điểm cô gặp nguy hiểm thì anh lại
quên an toàn của mình mà cứu cô, cô thật sự không hiểu Lệ Dĩ Thần.
Ngồi trên ghế sa lon do dự một lúc, Diệp Cẩn quyết định gọi điện thoại cho
bạn tốt, vì vậy dùng điện thoại trong phòng khách sạn bấm một dãy số.
“A Ngưng, mình là A Cẩn.”
Đột nhiên Lương Tuyết Ngưng ở bên kia điện thoại khóc lớn: “A Cẩn, sao giờ
mới liên lạc với mình, mình thật sự rất lo lắng cho cậu.”
“Điện
thoại di động của mình mất rồi, cho nên không thể liên lạc với cậu được, thế nào, có phải cậu đã biết cái gì rồi phải không?”
“Mình đã xem tin tức, trời ạ, công ty du lịch đó lại là đồ lừa gạt, thật xin lỗi A Cẩn, thiếu chút nữa mình đã hại cậu rồi.”
“Đều đã qua rồi A Ngưng, cũng may mình không có việc gì, đừng tự trách mình.”
“Huhu.
..... Tại sao có thể không tự trách được, trách mình quá ngu ngốc,
hẹn xe một cách qua loa ở trên mạng, cũng không tìm hiểu chi tiết một
chút, cũng may cậu không có gì, nếu không cả đời này mình sẽ không yên
được...... Đúng rồi, tại sao chuyện này lại liên quan đến tổng giám đốc Lệ Dĩ Thần của Hải Lan, các cậu...... Tại sao hai người lại đi cùng với nhau? Hơn nữa báo còn nói có người chết, tại sao lại xảy ra
chuyện lớn như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Cẩn
nhíu mày thật chặt, lẩm bẩm: “Đọc tin tức? Xem ra quả thật là rất ồn ào.
..... Nhưng mà bây giờ tình huống cụ thể như thế nào thì mình cũng
không rõ ràng lắm, mọi việc sau đó đều do Lệ Dĩ Thần xử lý, tóm lại bây
giờ mình rất tốt, cũng không có bị thương, lúc mình gặp nguy hiểm thì Lệ Dĩ Thần đã cứu mình, nhưng mà hình như bởi vì chuyện này mà anh ta gặp
chút phiền toái.”
Diệp Cẩn thở dài, phiền muộn nói tiếp: “A
Ngưng, mình...... Bây giờ mình rất hoang mang, có một chuyện mà
nghĩ mãi vẫn không hiểu, mình không biết tại sao Lệ Dĩ Thần lại liều
mạng cứu mình, cậu không biết lúc ấy nguy hiểm đến thế nào đâu, nhưng
anh ta nhưng vẫn xuất hiện để cứu mình.”
Lương Tuyết Ngưng bên
kia im lặng một lát rồi đột nhiên cười lên: “Anh ta chủ động cứu cậu? Ha ha, đồ ngốc cậu, thật đúng là người trong cuộc mơ hồ, đó là bởi vì anh
ta vẫn thích cậu, nếu như không phải quan tâm cậu thì mắc mớ gì lại phải bất chấp nguy hiểm cũng muốn đi cứu cậu chứ.”
“Nhưng...... Nhưng......”
“Còn nhưng gì nữa, đồ ngốc, mình hiểu cậu đang rối rắm cái gì, cậu vẫn không tìm thấy lối ra vì ba năm trước đây anh ta khiến cậu khổ sở, không hiểu nếu như anh ta yêu cậu thì tại sao lại muốn ly hôn với cậu đúng không,
đã nghi ngờ, vậy thì đi hỏi anh ta đi, nếu cứ giấu nghi ngờ trong lòng
thì cả đời này cậu cũng sẽ không biết rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ gì,
cậu vẫn luôn thông minh, tại sao động đến chuyện tình cảm lại hồ đồ như
vậy, A Cẩn, nếu như cậu không thể chia tay Lệ Dĩ Thần, vậy thì đi làm
cho rõ ràng, đừng khiến cho mình hối hận.”
Lời bạn tốt nói như
lời Phật dạy, Diệp Cẩn nở nụ cười: “Cậu nói không sai, thay vì cứ suy
đoán lung tung thì không bằng đi hỏi cho rõ ràng, cám ơn cậu A Ngưng,
mình sẽ đi tìm anh ta hỏi cho rõ ngay bây giờ.”
“Cô gái tốt, rốt
cuộc cậu cũng thông suốt, đúng rồi,mình còn một chuyện muốn nói cho
cậu biết, bởi vì không liên lạc được với cậu...hai ngày nay mẹ cậu tìm
cậu đến muốn phát điên rồi...cậu nên gọi điện thoại cho bà đi.”
Nghe vậy, một phút trước cô còn đang hưng phấn thì trong nháy mắt cảm xúc lại tụt xuống thấp: “...... Biết rồi.”