Chờ Ánh Sáng Chờ Anh Đến

Chương 28: Chương 28




Editor: Qing Yun
“Còn làm không?” Lục Ngang lạnh lùng chất vấn.
Anh nâng cằm An An lên, anh dùng lực rất nặng, véo cô đau nhói, An An bị bắt ngửa đầu.
Không có ánh đèn, không có ánh trăng, không có sao trời, Lục Ngang vẫn chìm trong bóng tối.

Khuôn mặt anh mơ hồ, dáng hình mông lung, chỉ duy ngón tay là rõ mồn một, làm cô bị đau, làm cô vĩnh viễn nhớ rõ giờ khắc này.
Cũng không biết vì sao, An An hoàn toàn không sợ anh, thậm chí cô còn vô cùng vui mừng.

An An bỗng nhiên cười, cô trả lời anh: “Làm!” Cái chữ này, nói năng có khí phách.
“Còn muốn làm?” Giọng điệu lạnh lùng hơn.
An An càng muốn đối nghịch với anh: “Muốn.” Cô nói.
“Được, vậy em cút đi!”
Lục Ngang hoàn toàn không khách khí.
Anh buông tay ra muốn đi mở cửa, An An lập tức nhào tới dùng cả tay chân quấn lấy Lục Ngang, ôm rất chặt!
Anh cao như vậy, cô mới đến bả vai của anh.
Đặt trán lên vai anh, An An vòng tay qua eo anh.
Người đàn ông này, eo thon mà khỏe, một khi ôm lấy là không muốn buông tay.
Dù cho cách lớp áo tắm mỏng manh cô cũng có thể cảm nhận được thân thể cứng cỏi bên dưới.

Cơ thể anh rất nóng, cơ bắp của anh rất rắn chắc, tất cả mọi thứ trên người anh đều hung hãn bừa bãi.
Đây là Lục ngang.
Tất cả độ ấm cùng cứng rắn, tất cả hung hãn cùng bừa bãi đều phát ra từ nơi thần bí nhất kia, đó là lực lượng suối nguồn của anh, cô có thể cảm nhận được toàn bộ!
Căn phòng vẫn không bật đèn, khung cảnh vẫn tối đen.
An An ngửa mặt, hai người ở sát gần nhau, hơi thở đàn ông của anh càng thêm nồng đầm… An An hơi nhón chân, cô hôn lên cổ Lục Ngang.
Xúc cảm rất cứng.
“Em muốn làm với anh.” Cô nhẹ giọng nỉ non, lại giống như làm nũng càn quấy.
Nói xong, An An lại nhón chân muốn hôn cổ Lục Ngang, nhưng anh bỗng nhiên giơ tay bóp cằm cô! An An lập tức không thể động.

Lục Ngang rũ mắt, hai người quá gần nhau, An An còn ôm anh, dựa sát vào anh, cọ lên người anh… Đôi môi hồng diễm của cô ở ngay trước mắt, chiếc mồm này từng cắn cổ ăn, vừa mềm vừa ngọt, đúng là muốn mạng người.


Lục Ngang không nói lời nào, ánh mắt u ám thâm trầm.
Dưới ánh mắt như vậy, tim An An đập nhanh hơn.

Nhìn thẳng vào mắt Lục Ngang, cô nói: “Không phải anh nói muốn dạy dỗ em à?”
Làm như thử, cũng tựa như mời, mấy chữ này thoát ra từ chiếc miệng ấy vẫn quyến rũ chết người như vậy!
Lục Ngang mím môi đứng ở chỗ đó, anh vẫn không có động tác nào.
An An bèn buông eo anh ta, cô bắt đầu tháo dây lưng của mình.

Lúc trước cô buộc nơ con bướm, bây giờ chỉ cần tháo một cái là kéo ra ngay.

Vạt áo tắm rũ xuống, mơ hồ để lộ ra cơ thể mềm mại bên trong.
Cô rất trắng, lại bị màu đen quyến rũ bao lấy thật chặt.
Đen và trắng, đối lập rõ ràng, ấy chính là độc dược.

Làm người đụng vào là không thể trốn thoát, không thể ngừng lại, cho dù thân trong hiểm cảnh cũng phải nhọc lòng vì cô.
Áo tắm cởi ra rơi xuống bên chân.
An An đứng chỗ đó, duyên dáng yêu kiều.

Gió thổi qua, hơi lạnh, cô cố gắng chịu đựng.
Nhưng Lục Ngang vẫn chỉ rũ mắt im lặng nhìn cô.
An An cúi đầu, cô chớp mắt tiến đến cởi dây lưng của Lục Ngang.

Anh cũng mặc chiếc áo tắm sọc xám trắng giống cô, dây lưng buộc tùy ý hơn.

An An duỗi tay, khi tay cô sắp đụng vào dây lưng, bỗng nhiên cánh tay đang rũ bên người của Lục Ngang bất chợt nhanh chóng bắt được tay cô!
Anh dùng sức nắm cổ tay của cô, anh kiếm chế làm cô đau, ý đồ của anh vô cùng rõ ràng!
Anh hoàn toàn không muốn cô thực hiện được!
Anh như đã thành Phật, dù cô gây sóng gió thế nào, dù cô dùng thủ đoạn cả người ra sao anh cũng lù lù bất động.
Anh chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Đối với một người đàn ông thờ ơ lạnh nhạt như vậy, An An bỗng nhiên hơi tuyệt vọng.


Cô oán hận gạt tay Lục Ngang ra, cô quay mặt đi thoát khỏi sự kiềm chế của anh.
Đứng yên giây lát, cô cúi đầu xoay người muốn đi.
Nhưng người đàn ông phía sau hoàn toàn không có ý giữ cô lại, như là để mặc cô làm trời làm đất, An An bỗng nhiên vô cùng bực bội.

Cô đứng ở bên cạnh cửa, quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Ngang, anh có phải đàn ông không hả?”
Mặt mũi Lục Ngang không có cảm xúc gì, anh chỉ hỏi lại cô: “Em biết đàn ông thế nào à? Em biết mình đang làm cái gì không?”
“…” An An tức khắc nghẹn lời, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Đương nhiên em biết! Còn không phải là làm sao?”
“A, còn làm.” Lục Ngang cười lạnh.
Ý cười này quá mức lạnh nhạt, An An lập tức cứng người.

Lục Ngang chậm chạp bước đến.

Anh rất cao, làm cho không gian cạnh cửa trở nên chật chội, An An vừa định quay người thì Lục Ngang đã nhanh ấn cô lên cửa!
An An bị anh đè mạnh, cô muốn quay đầu lại nhưng Lục Ngang đè chặt lên lưng cô như một bức tường kiên cố, ngực anh dán sát vào lưng cô.

Phía sau lưng cô trần trụi một mảng lớn.
“Anh làm gì vậy?” An An bực bội tránh đi, trước mặt là ván cửa cứng rắn, sau lưng là người đàn ông đè nặng lên làm cô bị ép đến khó chịu.
Lục Ngang cúi người, anh gằn từng chỗ bên tai cô: “Dạy dỗ em, cho em một bài học.”
Hơi thở của anh là nóng, phất qua vành tai, An An vô thức run rẩy, trái tim loạn nhịp.
May mắn, chỉ chốc lát Lục Ngang đã rời đi.
An An vừa mới thở dốc được một lát, giây tiếp theo, Lục Ngang vòng tay qua phía trước, anh ôm chặt cô.

Nhiệt độ trên người anh cũng buông xuống, người An An rất lạnh, nóng lạnh đan xen làm cô cầm lòng không đậu muốn run rẩy.

Tai hơi đỏ lên, An An còn chưa kịp phản ứng thì đầu ngón tay ấm áp của Lục Ngang đã đi xuống theo bụng nhỏ của cô, lướt qua chiếc rốn nhỏ xinh, lướt qua xương chậu nhỏ hẹp, không nhanh không chậm, ngón tay của anh đã đến nơi kiều quý nhất của thiếu nữ, đi đến bên cạnh nơi thẹn thùng nhất… Lục Ngang không có động tác khác, tay anh chỉ dừng lại ở chỗ đó.
Chỗ đó là kiều nhụy ẩn giấu trong bụi hoa, chỗ đó là cảnh xuân được giấu kín.
Hai má An An lập tức đỏ bừng, lòng cô hốt hoảng, sau lưng cô là lồng ngực rắn chắc của anh, chỗ đó của cô là bàn tay thô sần của anh, chỉ cần bàn tay ấy dịch xuống chút nữa chính là cánh hoa đang khép lại… Hai chân An An nhũn ra, cơ thể cô nhẹ nhàng run rẩy.

Cô chưa tìm được cách không chế, bàn tay của Lục Ngang đã đẩy hai chân cô ra, dùng sức chen vào bên trong, lòng bàn tay mở ra đưa về phía trước, anh… bao lại nơi thần bí nhất của thiếu nữ!
Cho dù cách áo tắm, An An vẫn không nhịn được xấu hổ, cả người cô bị thiêu nóng bừng.

“Lục Ngang!” Cô không nhịn được kinh hãi hô lên.
Người đàn ông phía sau không đáp lại, như lời anh nói, anh đang dạy dỗ cô.
Đây là cách anh dạy dỗ cô, cho cô một bài học.
Lòng bàn tay của anh rất nóng, nóng đến mức làm cô… Cực kỳ mất tự nhiên, cô vừa giãy giụa, Lục Ngang liền lạnh lùng nhắc nhở: “Không phải em biết à?”
“Hửm?”
Anh hỏi lại An An, lạnh lùng không có bất cứ cảm xúc gì.

Tai An An càng nóng hơn, cô biết anh đang lạnh lùng nhìn cô, cả người cô lộ rõ dưới mắt anh.

Giây tiếp theo, cánh tay phía dưới của Lục Ngang bắt đầu xoa ấn không nặng không nhẹ.
Nơi đó của An An là đóa hoa kiều mềm chưa ai đụng tới, bàn tay anh vừa động, cô liền nâng tay đỡ lấy cửa theo bản năng, đồng thời phát ra tiếng kêu rên: “A~”.

Một tiếng kia run rẩy không vững, An An vẫn muốn khép chặt bắp đùi.
Cô hận không thể cuộn tròn người lại, cuộn thành con tôm, né tránh khỏi tay anh.
“Em cho rằng đàn ông là thế nào?
“Mẹ nó, đàn ông đều thế này cả!”
Lục Ngang lạnh lùng nói cho cô.
Thấy cô muốn trốn, Lục Ngang càng mạnh tay hơn.
Loại đụng chạm này quá xa lạ, lòng bàn tay của anh quá nóng, lòng bàn tay anh chai sần, anh chà đạp cô không chút khách khí.
Rất đau, đau đến mức An An rên rỉ.
Cô không có chỗ để trốn, cô bị giam cầm ở đằng kia, không thể diễu võ dương oai, không thể làm trời làm đất, chỉ có thể để mặt anh dạy dỗ!
Chẳng qua, mới đầu là đau thật sự, đau đến mức cô muốn khóc, đau đến mức cô thút tha thút thít khóc nức nở, nhưng mà dần dần lại biến thành một loại xa lạ khó nhịn.

Là ngứa lâm râm, là tê tê dại dại.

An An nói không rõ, cô chỉ biết mình khó nhịn được.

Hai chân khép lại, bắp đùi của cô cọ lên tay anh.

Cảm giác khó nhịn này từ lòng bàn tay của Lục Ngang mang đến cho cơ thể cô, thấm vào máu thịt, ào ào lan ra khắp cơ thể.

An An khó chịu tránh đi, cô rụt người ra sau, nhưng phía sau là cơ thể cứng rắn của anh.

An An vẫn muốn quay đầu nhưng Lục Ngang tiếp tục thô bạo kiềm chế cằm của cô.
Anh không cho cô nhìn anh.
Lực lượng của An An kém xa anh, hoàn toàn không thể chống lại người đàn ông này, cô chỉ có thể chìm nổi theo lòng bàn tay anh.

“Đây là đàn ông!”
Lục Ngang hoàn toàn không khách khí, Lục Ngang hung dữ muốn chết.
“Có thể là tôi, là La Khôn, là bất cứ kẻ nào!”
“Sau này còn muốn làm thì nghĩ lại hôm nay!”
Từng câu từng chữ truyền vào tai, An An hừ nhẹ, cô tủi thân muốn khóc vì lời nói của anh.

Lục Ngang dùng lực càng lúc càng lớn, hoàn toàn không thương tiếc, vân vê nơi kiều mềm sâu nhất của cô.

Càng khó chịu! Cả người cô run rẩy không ngừng, sức lực người kia bỏ ra ngày càng lớn, đau đớn anh mang đến kéo theo cảm giác sung sướng kỳ dị ngày càng nồng đậm, từ bên dưới liều mạng len lỏi lên trên, như là cá trong nước, làm cách nào cũng không ngăn được.
Cuối cùng, An An há mồm rên rỉ.
Đó là thanh âm uyển chuyển của thiếu nữ, từng tiếng run rẩy, từng tiếng nỉ non, đầu óc cô mơ màng hồ đồ.

Đến cuối cùng, cô đã quên mình kêu cái gì, cô chỉ nhớ rõ tên anh.
Lục Ngang, Lục ngang…
Người phía sau như buông lỏng gông cùm xiềng xích đang giam cầm cô, An An mê mang quay đầu lại, Lục Ngang mắng nhỏ một tiếng “Đm”, anh cúi đầu hôn xuống.
Bên dưới, bàn tay của anh vẫn tiếp tục.

Cách một lớp áo tắm, anh xoa nắn cô, môi lưỡi của anh cùng hôn cô.

Khác với hai lần chuồn chuồn lướt nước lúc trước, lần này Lục Ngang hôn rất hung, An An hoảng hốt, cô bị anh giam cầm ở cạnh cửa, bị anh giam cầm ở trong ngực, cả người cô mất sức, cô xụi lơ xuống, chỉ có thể quay đầu đưa chiếc lưỡi mềm mại trong miệng qua.

Dường như hôn thế nào cũng không đủ.
….
“Anh Ngang, bên trong làm ra động tĩnh rất lớn.

Cô nàng kia gọi anh Ngang mãi, gọi đến em cũng…”
Người kia tiến đến bên tai La Khôn, gã cười ha hả miêu tả thứ mình nghe được.

Nghĩ đến từng tiếng kêu rên kiều mị vừa nghe, phía dưới của gã bắt đầu khó nhịn.
La Khôn vuốt bài “Ừ” một tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, anh ta hỏi: “Gói hàng kia bị anh Ngang cầm đi à?”
“Vâng, anh Ngang rất biết nhìn hàng.” Gã đáp.
La Khôn nhìn lá bài trong tay, ngón tay nhẹ nhàng dừng vài giây, anh ta không hỏi gì nữa.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.