Chờ Ánh Sáng Chờ Anh Đến

Chương 61: Chương 61




Editor: Qing Yun
An An bị công ty cấm mọi hoạt động.
Vốn dĩ buổi chiều cô có lịch đi thử vai một cô gái mù nhưng cuối cùng lại không đi được.

Khi biết An An tính toán kết hôn, chị Huy đã thông báo cho cô công ty quyết định đổi người.
Giới giải trí là nơi nào?
Dẫm thấp nâng cao, nịnh giàu đạp nghèo, giỏi nhất là xem người để ứng xử! Chị Huy từng dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ, chị ta đánh giáo cao An An, bỏ rất nhiều tâm lực, nhưng cô gái này lại ngốc, lại đần! Còn chỉ vì một người đàn ông như vậy!
Người đàn ông kia là người như thế nào?
Anh ta đeo một cái túi, trên lông mày anh ta có vết thương, tay trái của anh ta không bình thường, cả người anh ta đều tản ra hơi thở nguy hiểm… Bây giờ nhớ lại, chị Huy vẫn thấy đau đầu! Người luôn bình tĩnh như chị ta mà cũng có lúc mí mắt giật liên hồi như thế này: “Nào có nữ minh tinh kết hôn sớm như vậy?” Chị Huy chỉ ra ngoài cửa, giận không thể quát: “Lục An, cô có biết cô đang nói cái gì, đang làm cái gì không?”
An An thì lại bình tĩnh: “Chị Huy, em rất rõ ràng.”
Chị Huy cười lạnh.

Chị ta mãi không kết hôn, chị ta là người phụ nữ có tâm sự nghiệp nặng, tín điều cuộc đời của chị ta chính là cần đàn ông để làm gì? Huống chi… Một người đàn ông như vậy! Chị Huy ghét bỏ nhíu mày.

Người đàn ông kia có thể cho An An được tài nguyên gì, dáng vẻ kia của anh ta có thể sinh hoạt tốt được không? Những lời nói ác độc này đã đến bên miệng nhưng lại bị chị ta ép xuống, chị Huy phân tích khách quan cho cô: “Một khi cô kết hôn thì công ty không thể push cô nữa.

Cô không có tài nguyên, không có phim để đóng, không có việc làm, cô hoàn toàn biến mất khỏi giới này!”
“Lục An, bây giờ cô còn trẻ, tương lai rộng mở, nhân vật ‘Thập Quang’ có cơ hội tham dự giải thưởng người mới của năm sau.

Cô có thiên phú, chính cô cũng thích công việc này, cô hà tất phải thế?”
Gõ hợp đồng trước mặt, chị Huy tiếp tục rót liều thuốc mạnh: “Lục An, tôi cần phải nhắc nhở cô lần nữa, hợp đồng quản lý của cô đang ở trong tay công ty, tổng cộng mười năm.

Cô không thể tự mình ra ngoài nhận phim, không thể tự tham gia bất cứ sự kiện nào.

Nếu cô muốn hủy hợp đồng, trong này ghi rõ phải bồi thường hai triệu.

Cô lấy hai triệu này ở đâu ra? Người đàn ông kia có thể lấy ra được không?”
Chị Huy tận tình khuyên bảo, mỗi câu nói đều là thật, An An sẽ không có tài nguyên, sẽ không có phim để đóng, không có công việc, cô không có gì cả… An An rũ mắt, cô im lặng hai giây rồi vẫn kiên định như cũ: “Chị Huy, em đã quyết định kết hôn với anh ấy.”
“Lục An, cô đang tự hủy tiền đồ của mình, cô có biết không?!” Chị Huy lớn tiếng cảnh giác An An.
“Chị Huy, em biết.” An An trả lời như vậy.
Chị Huy khịt mũi một tiếng, ôm tay nhìn chằm chằm An An vài giây, chị ta lạnh lùng tuyên bố: “Chiều nay cô không cần đi thử vai nữa.” Đây là thủ đoạn chèn ép trực tiếp nhất của công ty đối với nghệ sĩ không nghe lời.
“Lục An, tôi khuyên cô đừng vì một người đàn ông mà ném cả tương lai của mình vào!” Chị Huy nhắc nhở An An lần cuối.
An An không nói gì khác, cô kéo cửa văn phòng của chị Huy ra.
Các nhân viên đồng loạt quay đi làm bộ bận rộn công việc của mình.
An An chỉ liếc nhìn họ một cái rồi đút tay vào túi áo đi ra ngoài dọc theo hành lang.
Phía sau vang lên tiếng bàn tán của mọi người: “Tự tìm đường chết vì một người đàn ông, đầu óc hư rồi à?”
Có người còn tò mò, có phải kết hôn với Thẩm Tịch không?
Sao thế được? Hai ngày nay Thẩm Tịch đi du lịch nước ngoài với tình mới đấy…
Tiếng nghị luận mồm năm miệng mười thổi tới, An An vô cảm rời đi.
*
An An xem như người Thẩm Tịch đặt ở đây, cho nên chị Huy gọi báo riêng cho Thẩm Tịch biết.
Nghe được chuyện này, Thẩm Tịch thở dài: “Chị để cô ấy kết hôn đi.”
“Lục An ương ngạnh, không áp một chút thì công ty cơ bản không quản được.” Chị Huy nói thẳng, lại hận không chịu tranh đua: “Nó là bị ma quỷ ám ảnh!”
*
Đi ra khỏi tòa nhà của công ty, đứng dưới ánh dương ấm áp, mắt An An mới chậm rãi đỏ lên.
Cô nắm chặt tay nghĩ, còn không phải không có việc à, cuộc sống gian nan hơn thế này cô cũng trải qua rồi, có gì đáng sợ đâu?
Huống chi… Cô vẫn còn Lục Ngang.
Lục Ngang sẽ không bỏ cô.
*
Hôm nay Lục Ngang đã gửi báo cáo xin kết hôn, cấp trên phê chuẩn rất nhanh.


Sau khi lão Tề biết được, ông ấy vui vẻ gật đầu nói: “Tốt! Tốt! Tốt quá!” Lục Ngang mỉm cười.
Hôm nay anh mặc thường phục, giữa trưa lúc ăn cơm Lục Ngang đã đi ra ngoài một lát, buổi chiều tiếp tục đi làm quen tình huống trong khu với lão Tề.

Trong lúc đó anh nhận được hai thông báo đi ra ngoài, Lục Ngang bận đến tận khi mặt trời xuống núi mới quay về trong sở.
An An đang đứng chờ anh ở phía đối diện.
Cô cúi đầu, đeo túi trên vai.

Cô đến tìm anh giống như trong quá khứ.
Chiều hôm mông lung phủ lên thân hình nhỏ gầy của cô.
Lục Ngang liếc mắt một cái là nhìn thấy cô.
Như là có thần giao cách cảm, An An cũng ngẩng đầu cười với anh.

Cô chỉ vào đồn công an, ý bảo anh cứ làm việc của mình trước.
An An chờ ở bên ngoài cho đến khi Lục Ngang tan làm.

Nhìn thấy hình bóng quen thuộc, An An liền vội vàng chạy tới.
Lão Tề nhìn thấy thì cười ha ha hỏi: “U, đây là cô dâu mới đi.”
Cô dâu mới.
Lần đầu tiên có người nói như vậy… Tai An An đỏ lên.

Cô cũng không thấy xấu hổ, gật đầu cười đáp: “Vâng, là cháu ạ.” Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lục Ngang, đôi mắt của An An hơi phiếm hồng.

Lục Ngang nhìn thấy hết, anh sờ đầu cô, hỏi: “Em chờ bao lâu rồi?” Anh nghe An An nói chiều nay cô tham gia một buổi thử vai
An An nói: “Không lâu lắm.”
Cô lắc tay Lục Ngang, nói sang chuyện khác: “Lục Ngang, chúng ta đi mua đồ ăn đi.” Lục Ngang phải ăn kiêng, đồ ăn trong đồn lại rất đơn giản, An An thương anh, không nỡ để anh chỉ ăn cơm ở đó.
Nhìn dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi của cô, Lục Ngang nói: “Ừ.”
Lục Ngang phải ăn kiêng rất nhiều, như là phải ăn ít dầu ít muối, An An chọn tới chọn lui ở siêu thị, cuối cùng quyết định nấu canh cá.
Từ nhỏ An An đã biết làm việc nhà, cho nên cô làm được rất nhanh nhẹn.

Rửa toàn bộ nồi niêu bát đ ĩa một lần, cô đun sôi dầu, thả cá vào chảo, rán đều hai mặt sau đó bắt đầu nấu canh.
Tóc hơi vướng cho nên An An lấy vòng buộc gọn lại.
Sắc trời bên ngoài đã ám xuống, đèn phòng bếp mở ra chiếu sáng thân hình mảnh khảnh của cô.
Lục Ngang đứng nhìn cô ở phía sau.
An An vẫn luôn tìm lời để nói chuyện với anh, như là hôm nay xui xẻo quá, như là con cá này rất tươi ngon… Cô luôn dùng cách này để che giấu cảm xúc, Lục Ngang hiểu rõ cô.

“An An”, chung quy Lục Ngang vẫn lên tiếng ngắt lời cô: “Hôm nay em gặp phải chuyện gì à?”
An An chợt khựng lại, cô nói: “Không có chuyện gì mà.” Cô lấy gạo chuẩn bị nấu cơm, ra vẻ nhẹ nhàng bình tĩnh nói: “Lục Ngang, em tính nghỉ ngơi một thời gian.

Sắp năm tư mà, em muốn tập trung tốt nghiệp trước nên sẽ tạm nghỉ đóng phim.

Hơn nữa,” An An nghĩ đến chuyện gì đó, cô vui vẻ phấn chấn quay đầu nói với Lục Ngang: “Kế Siêu mở một cửa hàng bán mì chua cay, em tính đến đó giúp đỡ, buổi tối còn có thể đi hát ở quán bar.” An An rạo rực nói về kế hoạch tương lai: “Nhân lúc em chưa đóng phim, chúng ta đi lấy đăng ký kết hôn đi.”
Cô vừa nói vừa cong khóe miệng nỗ lực mỉm cười.
Lục Ngang lại không nói một lời, anh chỉ nhìn cô chăm chú.
Đôi mắt đen nhánh của anh luôn là có thể nhìn vào sâu trong đáy lòng người, An An không lừa được anh, cô nói: “Đúng là có một chút chuyện nhưng không có gì ghê gớm cả.” Cô cúi đầu, ngón tay gạt gạo trắng trong nồi, An An nói: “Khổ hơn em cũng trải qua cả rồi, em không thèm để ý.

Nhưng mà Lục Ngang, nếu không thể ở bên anh, em sẽ cảm thấy mình muốn chết.”
Tất cả niềm tin, lòng kiên định cô có được đều đến từ người đàn ông này.
Nếu anh không còn nữa, cô thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Vành mắt An An đỏ hồng.
Cô cúi đầu, bóng dáng vẫn lẻ loi như cũ.
Lục Ngang ôm cô từ phía sau.

An An quay đầu: “Lục Ngang, có phải em rất vô dụng hay không?” Rõ ràng khi không có Lục Ngang ở bên cạnh, chính cô cũng có thể thẳng tiến không lùi, nhưng chỉ cần anh ở bên là cô lại quay về năm đó, cô muốn dựa vào anh mãi mãi.
Lục Ngang cúi đầu hôn lên tóc cô.
“An An.”
Lục Ngang trịnh trọng gọi tên cô.
Vừa nghe thấy anh nói năng nghiêm túc như vậy là An An lại sợ.

Cô cuống quít quay lại ôm eo Lục Ngang, ôm rất chặt: “Lục Ngang, anh đừng bỏ em, anh đã đồng ý kết hôn với em rồi mà.” Cô muốn khóc.
Lục Ngang nâng mặt cô lên, anh cúi người hôn đôi mắt đỏ ửng của An An.
Đôi môi mềm mại của anh chạm vào người, An An càng muốn khóc hơn.
Sau đó, Lục Ngang lấy một cái hộp từ trong túi ra, anh đưa nó cho cô.
Ngay khi nhìn thấy cái hộp này, An An liền biết bên trong là cái gì.

Mắt cô bỗng nhiên trướng vô cùng, cô muốn cười nhưng lại bật khóc.

Nước mắt trào ra, hai mắt An An đẫm lệ mơ hồ.

Cô vừa khóc vừa trách anh như cô vợ nhỏ: “Lãng phí tiền làm gì?”
Lục Ngang nói: “Chưa tặng em được gì cả.” Lần trước anh từng mua cho cô một chiếc lắc chân ở Myanmar, nhưng lại chẳng may bị đứt mất, An An vẫn cất đến giờ, ngày hôm qua cô còn lấy ra cho anh xem.
Môi khẽ run, An An vẫn muốn khóc, cô nói: “Sau này đừng lãng phí tiền.”
Cô mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương đơn giản.
Ngón tay của An An nhỏ nhắn, chiếc nhẫn đeo lên tay cô nhìn rất xinh đẹp.

An An giơ tay cho Lục Ngang xem.

Dưới ánh đèn, hai người đều cười ngọt ngào.

An An bổ nhào vào lòng Lục Ngang.
Nồi canh cá trên bếp tỏa ra hơi nóng hừng hực, mùi thơm bay ra quanh quẩn trong phòng, làm thế giới này tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Hạnh phúc là một chiếc nhẫn, hạnh phúc là một bát canh cá, hạnh phúc là khi cô muốn ôm anh, vừa lúc anh cũng đang ở bên.
An An kiễng chân hôn Lục Ngang.
Có anh ở bên, An An cảm thấy mình không sợ cái gì cả.
Anh chính là trời, là thần của cô.

Anh có thể tạo dựng toàn bộ thế giới vì cô, anh tuyệt đối sẽ không làm cô bất lực, bàng hoàng.
Anh mãi mãi là Lục Ngang của cô.
***
Ban đêm triền miên không dứt, An An không hề buồn ngủ, nhìn chiếc nhẫn trên tay mãi, cô bỗng đề nghị: “Lục Ngang, ngày mai chúng ta kết hôn đi.”
“Ừ.”
Đến lúc sắp thành vợ của anh rồi An An mới bắt đầu lo lắng: “Lục Ngang, em vẫn chưa từng gặp bố mẹ anh, có khi nào hai bác không thích em không?”
Lục Ngang im lặng hai giây, anh nói với cô: “Bọn họ đã qua đời rồi.” Cũng chính vì Lục Ngang không có vướng bận nên Cao Cường mới dám để anh làm nằm vùng lâu như vậy, còn để anh dùng thân phận thật sự để xông pha nguy hiểm.
An An cũng im lặng theo anh, cô không nói rõ được cảm xúc trong lòng, có lẽ là đau lòng, cũng có lẽ là khó chịu, An An xoay người ôm Lục Ngang.

Ôm người đàn ông tìm được đường sống trong chỗ chết, ôm lấy anh hùng của cô.
Lục Ngang nhìn cô, An An cọ lên cổ anh, trịnh trọng nói: “Lục Ngang, em và anh chính là một gia đình.”
Gia đình, đây luôn là một từ vô cùng mỹ mãn, cô và anh vốn dĩ là hai cá thể độc lập trên thế giới này, bây giờ bọn họ lại ở bên nhau.
Năm tháng tương lai còn dài như vậy, bọn họ muốn ở bên nhau trong suốt quãng đời còn lại.
Thời gian tương lai còn nhiều như vậy, bọn họ muốn sinh con đẻ cái.
Bọn họ phải nỗ lực vì nhau, vì gia đình này.

Thật sự rất mỹ diệu.
Lục Ngang hôn An An, hôn cô gái ngốc này, hôn mặt trời nhỏ ấm áp của anh.
*
Ngày hôm sau, mới chưa đến 6 giờ sáng mà An An đã tỉnh dậy, cô phấn chấn chuẩn bị rời giường.

Lục Ngang chỉ xin nghỉ nửa ngày, cô phải nắm chặt thời gian.
Ai ngờ Lục Ngang lại nói: “Em ngủ thêm một lát đi, anh còn chút việc cần giải quyết.”
Biết công việc của anh đặc thù, An An chỉ “vâng” một tiếng rồi không tiện hỏi nhiều.

Cô chờ Lục Ngang ra khỏi nhà mới đứng dậy.

Chọn quần áo trước sau đó đi trang điểm, hưng phấn suốt một đêm khiến bây giờ dưới mắt An An xuất hiện quầng thâm nhạt.

Nhưng không sao, cô trẻ tuổi, chỉ cần trang điểm nhẹ là hoàn toàn không nhìn ra.
Nhìn chính mình trong gương, An An nghịch ngợm chớp mắt.
An An ở trong gương rất đẹp, như là giọt sương sớm quý hiếm, giống như bông tuyết trong suốt trên đỉnh núi cao, An An đã khát vọng mình xinh đẹp gả cho Lục Ngang như thế này từ rất lâu rồi.
*
Chị Huy là một người cuồng công việc, chị ta đến công ty khi mới 8 giờ sáng.

Vừa đi đến cửa chị Huy đã phải dừng bước cau mày nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa công ty.
Anh mặc chiếc áo thun và quần jean đơn giản, quần áo cũng không phải loại đắt tiền hay nổi bật gì, nhưng anh đứng đó lại làm người khác không thể bỏ qua.

Trên người anh có khí thế áp bách người khác.
Chị Huy không vui tiến đến hỏi: “Anh Lục, anh đến đây làm gì?”
“Tôi tìm cô nói về chuyện của An An.” Lục Ngang nói thẳng mục đích của mình.
“Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ nói chuyện với anh?” Chị Huy khịt mũi khinh thường hỏi lại.
Lục Ngang nhắc nhở chị ta: “Nếu không muốn nói, vậy tại sao cô phải dừng lại?”
Đúng vậy, vì sao phải dừng lại nói chuyện với anh?
Chị Huy sửng sốt nhìn Lục Ngang.
Lục Ngang lại vẫn hờ hững không có cảm xúc dư thừa.
Chị Huy ngước mắt nhìn anh, ánh nắng nhạt rơi xuống làm khuôn mặt vô cảm quanh năm của chị Huy cũng không nhịn được phải nhăn lại.
*
Trong văn phòng, chị Huy đan hai tay vào nhau, nói: “Anh Lục, tôi nói thẳng nhé, bây giờ vì anh mà Lục An đã bị công ty cấm hết mọi hoạt động rồi.”
Lục Ngang nói: “Đoán được đại khái.”
“Nếu anh rời khỏi cô ấy, tình huống sẽ thay đổi.” Chị Huy nói rõ.

Trong lòng chị ta có vô số phương án để ứng đối, ví dụ như anh muốn một số tiền, cũng có thể anh sẽ mặt dày đeo bám, hoặc là đòi hỏi nhiều thứ hơn, ai ngờ Lục Ngang chỉ nói: “Tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy.”
Chị Huy ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: “Vậy hôm nay anh đến đây muốn nói chuyện gì?”
“Tôi đến nói về tương lai của cô ấy.” Lục Ngang bình tĩnh nói, nhưng giọng điệu lại tràn ngập sự chắc chắn.
Chị Huy chậm rãi ngồi dựa lưng vào ghế, cũng nghiêm túc đánh giá lại Lục Ngang lần nữa.

Sau khi Lục Ngang rời đi, chị Huy đứng ở trước cửa sổ nhìn theo anh.

Đi trong đám đông, bóng dáng anh cao lớn, bước đi vững vàng.

Chị Huy không biết Lục Ngang đã trải qua chuyện gì, nhưng chị ta nhìn người rất chuẩn.

Người đàn ông này cứng cỏi, bình tĩnh, anh rất đáng sợ.

Hơn nữa, anh khác với phần đông đàn ông ở thành phố này, trên người anh có hơi thở nguyên thủy của giống đực, thứ ấy làm người sợ hãi.
Thẩm Tịch không thể thuyết phục chị ta, nhưng anh có thể.
Chị Huy bỗng nhiên tán thành ánh mắt của An An.

Không có một cô gái nào sẽ hối hận khi gả cho người đàn ông này.
Trong đám đông chen chúc, anh đội mũ màu đen, vóc dáng cao lớn, anh càng đi càng xa.
Chị Huy nhìn Lục Ngang chăm chú, cho đến khi không thể nhìn thấy nữa chị ta mới lấy điện thoại ra gọi: “Nhân vật cô gái mù tuyển chọn đến đâu rồi?”
*
Khi Lục Ngang đi đến Cục Dân Chính thì An An đã chờ anh ở đó từ trước, nhìn thấy anh cô liền vội vàng chạy tới: “Anh đi đâu vậy.”
“Anh có chút việc.” Lục Ngang chỉ trả lời đơn giản với cô.

Nắm lấy tay anh, An An và Lục Ngang cùng đi vào Cục Dân Chính, đi vào nơi bắt đầu giai đoạn tiếp theo của cuộc đời họ.
Hai người ngồi song song trước khung vải đỏ.

Không cần người chụp ảnh nhắc nhở, An An đã ngồi sát vào Lục Ngang, giống như bức ảnh bọn họ chụp cùng nhau ở buổi đêm kia.
Người chụp ảnh nói: “Nào, cười lên đi.”
Mi mắt An An cong lên, cô hé miệng cười vui vẻ.
Tách một tiếng.
An An và Lục Ngang có thêm bức ảnh chụp chung thứ hai.
An An trong ảnh cười tươi tới mức hơi ngốc nghếch, Lục Ngang thì cuối cùng cũng không lạnh mặt, anh cong môi cười nhẹ.
Cầm ảnh chụp đi làm đăng ký, con dấu đóng xuống, bọn họ lấy được giấy chứng nhận kết hôn.

Bọn họ đã chính thức kết hôn rồi, hai người trở thành vợ chồng của nhau.

Bọn họ cũng chính thức có được một gia đình.
Sổ hồng tới tay, An An nhìn đi nhìn lại rất lâu.

Cô đọc kỹ từng chữ trên đó, nhìn kỹ từng con số trên trên đó, cũng khắc sâu hình ảnh hai người vào lòng.

An An không nhịn được, mắt ngân ngấn nước.

Từ ba năm trước cô đã muốn kết hôn với Lục Ngang rồi, cuối cùng sau ba năm cũng trở thành sự thật.

Ba năm này, cô kiên trì chờ đợi, anh cố gắng trở về.

Bọn họ không quên lời hứa với nhau, bọn họ chung quy sẽ gặp lại, bọn họ vẫn yêu nhau.

An An ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Lục Ngang cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, hai tay đan vào nhau một cách tự nhiên.
Tay của anh rất cứng, tay của cô lại rất mềm.
Thế giới này, có thể có được nhau, bọn họ sẽ không còn cô đơn nữa, bọn họ cũng không còn sợ hãi nữa.
Chúc phúc em, An An của anh.
Chúc phúc anh, Lục Ngang của em.

Cùng ngày hôm đó, ba người Bành Hán Sinh, La Khôn, La Vận Hoa đều nhận được phán quyết về hình phạt cho tội của chính mình.
Cả ba đều nhận án tử hình, mất quyền công dân trọn đời.
Không một ai là ngoại lệ.
Khi Cao Cường gọi điện thoại thông báo cho Lục Ngang, anh và An An đang cùng phát kẹo mừng cho mọi người trong sở.

Nhìn thấy tên của Cao Cường trên màn hình, Lục Ngang đi ra ngoài nghe điện thoại.

Lục Ngang cũng không mấy ngạc nhiên khi nghe được kết quả này.
Cao Cường nói thêm: “Em gái La Khôn không dính vào những chuyện đó, cô ấy đi Australia, chắc là sẽ không quay về nữa.”
Những chuyện quá khứ lần lượt thoáng hiện lên như giấc mộng đời trước.

Lục Ngang nheo mắt ngước nhìn mặt trời trên đỉnh đầu.

Anh nói: “Đội trưởng Cao, hôm nay tôi kết hôn.”
Cao Cường cười: “Chúc mừng cậu, Lục Ngang.”
“Cảm ơn chú, đội trưởng Cao.”
Ánh mặt trời ấm áp trút xuống, Lục Ngang kết thúc cuộc gọi.
Hôm nay anh mặc thường phục, mới chỉ vài ngày trôi qua mà đã có người dân ở gần đó quen anh, nhìn thấy anh thì nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu Lục.” Lục Ngang gật đầu, anh quay người đi vào trong sở.
An An đang ôm một hộp kẹo mừng màu đỏ, cô đứng ở ngoài cửa đồn công an cười nhìn anh.
Lục Ngang cũng cười, anh đi về phía cô.
Dưới tiết trời nắng ấm giao nhau giữa xuân hạ, dáng anh vẫn cao, bả vai vẫn rộng.
Anh đi từ bóng đêm về phía tràn ngập ánh sáng.
Anh luôn luôn gánh vác sứ mệnh trên vai.
Anh chính là Lục Ngang..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.