Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 1



Chờ Ánh Sao Rơi

Mạch Ngôn Xuyên

2019.8.28

Beta-er: Sun

Ba phút trước khi tiết học buổi sáng bắt đầu, Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây đi tới trước phòng học lớp mười số (7), mới vừa bước vào cửa liền phát hiện bầu không khí trong lớp không đúng lắm, bỗng nhiên Lê Tây Tây kinh ngạc nhẹ giọng thốt lên: ” A! Giang Đồ đến trường học.”

Chúc Tinh Dao theo bản năng ngẩng đầu nhìn về chiếc bàn cuối cùng ở cửa phía sau, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, làn da cậu trắng lạnh, với sống mũi cao thẳng, mang một cặp kính gọng đen, đôi mắt đen nhánh ẩn sau tròng kính, toát ra vẻ lạnh lùng.

Những bạn học cùng lớp lén lút quay đầu nhìn cậu đều nhanh chóng ngoảnh đầu lại, lật giở sách vở, chép bài tập về nhà, rồi ăn sáng cho xong.

Trong phút chốc, chỉ còn Chúc Tinh Dao vẫn đang nhìn thẳng vào cậu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cô có chút bất ngờ, nhưng nếu như bây giờ dời ánh mắt đi thì có vẻ cố ý, cô cố gắng duy trì nhìn cậu, khóe miệng cười mỉm, xem ra có chút bối rối.

Giang Đồ trầm mặc nhìn cô vài giây, rồi cuối đầu xuống lần nữa.

Chúc Tinh Dao thở phào nhẹ nhõm, cô cúi đầu kéo Lê Tây Tây về lại chỗ ngồi, lấy bài tập từ trong cặp ra, chờ các bạn đại biểu các môn đến thu bài. Lê Tây Tây sáp lại gần, nhỏ giọng nói: “Không nghĩ Giang Đồ đột nhiên đi học trở lại, dọa tớ giật cả mình.”

Chúc Tinh Dao nhìn bạn một cái: ” Cậu ấy đi học lại là chuyện tốt, cậu sợ cái gì chứ?”

Ở Nhất Trung Giang Thành, nói đến Giang Đồ rất nhiều người đều biết cậu, cho dù chưa từng thấy người thì ai ai cũng biết đến tên, Nhất Trung vừa mới khai giảng được ba ngày, thì có một đám người cho vay nặng lãi kéo đến trường học, kéo cả băng rôn, biểu ngữ có ghi tên cậu để bắt cậu trả tiền cho bọn chúng. Việc này động thái quá lớn, thoáng một cái truyền đi khắp trường. Cậu, một học sinh trung học lại có thể nợ vay nặng lãi sao? Rất nhanh, nhà trường đứng ra xử lý, mới biết được không phải là do cậu nợ, mà là bố của cậu, đến tại trường học chính là muốn ép cậu trả nợ.

Ngày thứ hai sau sự việc xảy ra, Giang Đồ liền xin nghỉ học, đến bây giờ đã sắp hơn hai tháng, tất cả mọi người đều đồn thổi là cậu có thể thôi học, nhưng cậu không hề báo trước mà quay trở lại.

“Cậu có nhìn thấy ánh mắt vừa nãy của cậu ấy không? Thật lạnh lùng lại còn dọa người….” Lê Tây Tây rụt cổ lại, hạ nhỏ giọng hơn, ” Không phải bố cậu ấy ham mê cờ bạc lại còn bạo hành gia đình sao? Em trai cũng khiến người khác lo lắng, các chuyên gia nói, những đứa trẻ sống từ nhỏ sống trong môi trường tồi tệ đều có những khiếm khuyết về tính cách và tâm lý, con người Giang Đồ vừa nhìn liền biết rất khó hòa đồng, cô độc thờ ơ, lại còn ít nói.”

Chúc Tinh Dao nhớ tới ánh mắt trầm mặc của Giang Đồ lúc nãy, không thể nói rõ được cảm giác gì.

Vẫn chưa đến giờ đọc sách buổi sáng, trong lớp học náo nhiệt như đường phố sầm uất ngoài kia vậy, vài nam sinh vì phấn khích mà nói chuyện với giọng đặc biệt lớn, một bên vừa nói một bên vừa khoa tay múa chân, như thể đang bị bệnh rối loạn tăng động (1), tựa như đây chính là sinh lực mà mười sáu, mười bảy tuổi nên có.

(1) Bệnh ADHD: là một bệnh lý rối loạn phát triển thần kinh có đặc trưng là sự không tập trung chú ý, hoặc sự hiếu động và bốc đồng quá mức so với độ tuổi củangười bệnh.Một số người mắc ADHD cũng gặp khó khăn trong việc kiểm soát cảm xúc hoặc chức năng điều hành.

Một cậu bạn vôi vàng chạy đến, đi ngang qua trước bàn Chúc Tinh Dao, và hất tung cuốn sách cô vừa mới lấy ra.

Cậu bạn vội vã nhặt lên, gãi gãi đầu: “Xin lỗi nha…”

Chúc Tinh Dao: “Không sao.”

Lê Tây Tây mắt nhìn cậu bạn có gương mặt tràn đầy mụn thanh xuân kia vòng đến phía sau, ngồi xuống bên cạnh Giang Đồ, cô lén lút nhìn cậu, quay đầu lại nói:” Có điều, tớ cảm thấy so với những nam sinh khác Giang Đồ có khá hơn một chút.”

Chúc Tinh Dao hiểu rất rõ Lê Tây Tây, thiếu nữ mê sắc đẹp này, cũng không ngẩng đầu: “Lớn lên đẹp hơn sao?”

Lê Tây Tây: “Đúng vậy, cậu không cảm thấy sao?”

Chúc Tinh Dao hiểu rất rõ Lê Tây Tây, thiếu nữ mê sắc đẹp này, cũng không ngẩng đầu: “Lớn lên đẹp hơn sao?”

Lê Tây Tây: “Đúng vậy, cậu không cảm thấy sao?”

Bởi vì vừa rồi Chúc Tinh Dao có vài giây nhìn đối diện, nhỡ kỹ diện mạo Giang Đồ, suy nghĩ rồi cô nói: “Cũng không tồi, tớ không thích nam sinh đeo kính lắm.” Cô cũng không quá thích tính cách lạnh lùng của Giang Đồ, nam sinh vẫn là nên ấm áp, sôi nổi một chút mới tốt.

Một lát sau, có người hô to: “Lão Tào đến rồi!”

7h40’, chuông đọc sách buổi sáng vang lên.

Giáo viên chủ nhiệm Tào Thư Tuấn bước vào lớp học, mặc dù mọi người gọi anh là lão Tào, nhưng nhìn anh chằng già chút nào, mới 27 tuổi, cũng vừa vặn hơn đám nhóc học sinh này khoảng chừng mười tuổi. Tào Thư Tuấn đứng ở cửa nhìn lướt qua, anh mắt dừng lại trên người Giang Đồ vài giây, hướng tới mấy nam sinh đang còn mải nói chuyện gọi: “Muốn tán tẫu tiếp thì có gì sau giờ học nói, bây giờ lấy sách giáo khoa ra rồi học thuộc bài.”

Giờ học đọc buổi sáng kết thúc, Tào Thư Tuấn đi tới hàng ghế phía sau vỗ vỗ vai Giang Đồ: “Đi theo thầy tới văn phòng một lát.”

Giang Đồ ngẩng đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Đại biểu các môn bắt đầu thu bài tập, Chúc Tinh Dao cũng đứng lên thu bài tập vật lý, cha cô Chúc Vân Bình trước kia là giáo sư vật lí dạy ở đại học, mấy năm trước từ chức để về làm kinh doanh, đại khái cô được di truyền gen tốt của bô cô là Chúc Vân Bình, cô học vật lý rất tốt, thi đầu vào môn vật lý đứng hạng hai trong lớp, thứ nhất là Giang Đồ. Cô nhớ rõ thành tích của Giang Đồ, tuy tổng điểm chỉ mức trung bình, nhưng điểm thi vật lý lại đạt điểm tối đa, toàn trường chỉ có duy nhất một người đạt tối đa điểm môn vật lý.

Lúc mới bắt đầu nhập học, người có điểm cao nhất của mỗi môn trực tiếp mặc định là đại biểu của môn học, nhưng Giang Đồ vừa mới học lại xin nghỉ, thế là đại biểu môn vật lý thuộc về Chúc Tinh Dao.

Khi cô thu đầy đủ bài tập về nhà đúng lúc, đại biểu tiếng Anh Chu Thiến vẫn còn đứng ở phía sau thúc giục bạn ngồi cùng bàn Giang Đồ: “Cậu nhanh lên nào! Sao chép bài tập cũng không biết nên làm cái gì trước!” Cô ấy nhìn về phía Chúc Tịnh Dao ghen tị nói: “Tại sao mỗi lần cậu thu bài đều nhanh như vậy?”

Lê Tây Tây cách bốn cái bàn nhấc tay: “Cái này để tớ trả lời, bởi vì Tinh Tinh diện mạo xinh đẹp nha.”

Nam sinh đang chép bài tập một bên múa bút thành văn một bên phụ họa: “Đúng vậy, nữ thần của chúng tớ mà, làm sao có thể để cậu ấy chờ lâu được? Điều này thật có lỗi.”

Những nam sinh khác phụ họa: “Đúng thế đó!”

Chu Thiến: “…”

Cô vung một xấp bài tập về nhà nhắm vào đầu cậu bạn kia rồi nói: “Đinh Hương Hoa, cậu mà còn nói nữa có tin mình đánh cậu không?”

Bạn nam kia gọi là Đinh Hạng, có lúc nói chuyện không đứng đắn, bị mọi người đặt biệt danh danh là “Đinh Hương Hoa.”

Chúc Tinh Dao có chút buồn cười, ho nhẹ, ôm chồng bài tập bước nhanh đi ra khỏi lớp học.

Vừa mới khai giảng hơn một tháng, mọi người bắt đầu đem hoa khôi, nam vương lớp mình đi bàn luận, Chúc Tinh Dao từ nhỏ đến lớn loại bình luận này cũng không hẳn là ít, không những xinh đẹp mà còn lại học giỏi, quan trọng nhất là không biết ai đăng video cô chơi đàn cello lên trang web của trường. Trong video, thiếu nữ toàn thân mặc lễ phục màu trắng được đặt làm riêng, ngồi dưới ánh đèn ỏ trung tâm sân khấu, lúc kéo đàn cả người đều toát ra hào quang, mỗi động tác đều rung động lòng người, do đó trong mắt mọi người đều tôn sùng cô là tiêu chuẩn của nữ thần.

Trong văn phòng tổ vật lý chỉ có hai giáo viên, Giang Đồ đứng trước bàn làm việc Tào Thư Thuấn, vóc dáng cậu rất cao. Mười bảy tuổi, cao hơn một mét tám, sống lưng thẳng tắp, thon và gầy.

Tào Thư Tuấn đưa cho cậu tập bài thi tháng trước của các môn, suy nghĩ một chút vẫn là không nên hỏi những vấn đề gia đình kia, dặn dò một vài chuyện học tập: “Em nghỉ học hơn một tháng, kiến thức mất đi rất nhiều, mượn bạn học sách vở bổ sung những bài kia, ngoài ra đừng suy nghĩ gì nhiều.”

Giang Đồ sắc mặt bình tĩnh, dạ một tiếng

Tào Thư Tuấn thở dài: “Thầy đã nói giúp em phía bên trường học rồi. em không cần lo lắng bị thôi học gì cả, trong nhà càng khó khăn thì càng nên cố gắng, phải học bài chăm chỉ để thi đại học, tương lai sau này mới có thể thuận lợi hơn.”

Chúc Tinh Dao ôm bài tập đi tới ngoài cửa, nhìn thấy hai người bọn họ còn đang nói chuyện, có chút do dự, lui một bước rồi cúi đầu đứng bên bờ tường. Cô nghe thấy Giang Đồ vâng một tiếng, đang nghĩ ngợi có nên đi về hay không, đáy mắt nhìn thấy đôi giày thể thao nam có hơi cũ, cô vội vã ngẩng đầu.

Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, Chúc Tinh Dao có chút hoảng loạn, muốn nói mình không có nghe lén, thiếu niên cũng đã quay người đi rồi, cô có chút buồn bực đi nộp bài. Trở lại lớp học phát hiện ra trên hành lang có thêm rất nhiều người so với bình thường, Chúc Tinh Dao phát hiện là bọn họ vây đến đều muốn xem Giang Đồ, bởi vì nhiều người trước chỉ nghe nói tới Giang Đồ chứ cũng không biết cậu như thế nào, cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Đồ, dường như cậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, vẻ mặt bình tĩnh cúi đầu gạt đi những câu hỏi, làm ngơ không thấy trước những ánh mắt ấy.

Chúc Tinh Dao nhìn dòng người đông đúc trên hành lang, cau mày quay trở lại chỗ ngồi.

Tình trạng này kéo dài cho đến buổi học cuối cùng vào buổi chiều, Lê Tây Tây nhìn thấy một nhóm người khác lại tới trên hành lang, lại nhìn Giang Đồ không hề mảy may gì, chống cằm nói với Chúc Tinh Dao:” Từ một mức độ nào đó mà thôi, tố chất tâm lý của cậu ấy so với những người khác còn tốt hơn nhiều, bị nhiều người vây đến xem như vậy mà cũng không có cảm giác gì. Nếu như là cậu chắc chắn sẽ đỏ mặt tức giận mất thôi.”

Lúc trước video vừa mới bị lan truyền trên diễn đàn, Chúc Tinh Dao cũng bị mọi người vây đến xem kín như thế này, đi tới chỗ nào ai cùng đều nhận ra là cô là Chúc Tinh Dao.

Cô quay đầu nhìn Lê Tây Tây: ” Buổi sáng cậu còn nói cậu ấy tâm lý có vấn đề.”

Lê Tây Tây: “….”

——

Chúc Tinh Dao nhìn trên bàn có thêm bình sữa đậu nành, cô ngẩng đầu, lớp trưởng Trương Thịnh cười nhìn cô: “Chúc Tinh Dạo, mời cậu uống sữa.”

Từ đại hội thể thao cô nhận bình sữa từ Trương Thịnh, gia hỏa này mỗi ngày đều mang đến cho cô một bình, Chúc Tinh Dao nhìn bình sữa, nhíu mày ngẩng đầu nói: “Cảm ơn cậu, nhưng sau này thật sự không cần mang cho tớ nữa.”

Lê Tây Tây đem bình sữa đậu nành đi, cười tủm tỉm nói: “Cậu không biết sao? Uống nhiều quá sẽ phát triển không bình thường.”

Trương Thịnh: “Hả?”

Đinh Hạng đi qua, liếc nhìn Lê Tây Tây ngực phẳng không thể phẳng hơn, cười hề hề nhướng mày:”Vì thế, cậu uống sữa đậu nành nhiều hơn sao?”

Lê Tây Tây: “….”

Chúc Tinh Dao nhịn không được liền cười một tiếng, răng trắng môi hồng, ánh mắt sáng ngời, mọi người đến xem có chút bần thần một giây, đột nhiên có tiếng nam sinh đập bàn, cười to: “Lê Tây Tây rất có kinh nghiệm nha, xem ra rất là chính xác.”

“Thật hay giả thế? Tớ kiến nghị nữ sinh sau này đừng uống sữa đậu nành nữa.”

“Đúng thế, đúng thế!”

Một đám nam sinh cười ồ lên, Lê Tây Tây tự bê đá đập chân mình, ảo não giậm chân, tức giận ném bình sữa vào người Đinh Hạng, bực mình nói:”Đinh Hương Hoa, cậu đi chết đi!”

Đinh Hạng hừ một tiếng, luống cuống tay chân bắt lấy bình sữa, thở dài: “Hồi sáng Chu Thiến cũng bảo mình đi chết đi, hôm nay tớ chết hai lần lận đó.”

Lê Tây Tây lườm một cái: “Đáng đời cậu, có chết ngàn lần cũng không đủ đền tội.”

“Được thôi, ngược lại tớ sẽ là một xác chết vùng dậy.”

Đinh Hạng lắc đầu một cái, chuông vào học vừa vặn vang lên, cậu chạy về trỗ ngồi, còn thuận tay tự nhiên cầm theo bình sữa, Trương Thịnh tức giận đến xanh mặt.

Tiết học lịch sử này, là thầy giáo dạy lịch sử sắp nghỉ hưu, lên lớp bình thường không có người nghe, Giang Đồ còn đang xoát lại tập bài thi thầy Tào Thư Tuấn đưa cho cậu.

Giờ giải lao Đinh Hạng thừa dịp Giang Đồ đi vệ sinh, lén lút nhìn trộm một hồi, đúng là ngầu thật, một ngày bị cả đám vây đến xem, thế mà lại có thể viết được bảy bài thi toán, tám bài vật lý, sáu bài hóa học, trong thời gian này còn hoàn thành bài thi khoa học tự nhiên bị thiếu hơn một tháng nay, cậu còn xem qua đáp án, phát hiện toàn bộ đều đúng hết.

Đinh Hạng đưa bình sữa đậu nành qua, họ nhẹ nói: “Cậu, làm bài thi vất vả, tớ mời cậu uống sữa.”

Giang Đồ liếc mặc nhìn bình sữa qua tay năm người, lạnh nhạt mở miệng: “Không cần, cảm ơn.”

Đinh Hạng có chút ngượng ngùng cầm về, thấp giọng nói thầm:”Chính là tớ không ưa nhìn tên Trương Thịnh kia, người tinh tường đều nhận ra nữ thần không thích cậu ta đưa đồ ăn, cậu ta còn mỗi ngày đều đưa một bình sữa, nữ thần dựa vào mấy bình sữa này là có thể theo đuổi được sao? Đúng là mơ mộng hão huyền.”

Giang Đồ bấm ngòi bút, cậu quay đầu, lần đầu tiên nhìn chăm chú bạn học cùng bàn của mình, trên mặt Đinh Hạng có không ít mụn thanh xuân, có điều ngũ quan vẫn cân đối, ít nhất so với Trương Thịnh hợp mắt hơn nhiều, ngày hôm nay cậu ta nhắc đến Chúc Tinh Dao không dưới mười lần.

Đinh Hạng bị cậu nhìn chăm chú có chút ngượng ngùng, không tự nhiên nói: “Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?”

“Không có chuyện gì.”

Giang Đồ nhạt nhẽo nói, đẩy mắt kính trên sống mũi, quay trờ lại tiếp tục xoát bài thi.

Chuông tan học vừa reo, Giang Đồ từ bàn học lấy ra cặp sách màu đen, rời khỏi lớp học đầu tiên.

Cậu ngồi ngay cạnh cửa, bởi vậy ngoại trừ Đinh Hạng, không ai nhìn thấy.

Chờ mọi người quay lại nhìn phía sau, chỗ ngồi Giang Đồ đã trống rồi, dường như trước nay chưa từng tới, thậm chí có người lo lắng: “Giang Đồ sao có thể chạy nhanh đến như vậy, không lẽ ngày mai không tới nữa chứ?”

Đinh Hạng lập tức nói: “Sẽ không, hôm nay cậu ấy viết hơn mười mấy bài thi lận đấy.”

“Ồ, lợi hại như vậy?Thiệt hay giả thế?”

“Thật đấy, không phải lão Tào đưa tất cả loại đề thi cho cậu ấy sao? Một xấp dày như vậy! Toàn bộ đề khoa học tự nhiên cậu ấy làm xong hết rồi.

“Thật trâu bò, vậy cậu ấy chạy nhanh vậy làm gì? Lại gấp gáp như như thế.”

Trương Thịnh đi tới cửa, mắt hướng về phía trên bàn Giang Đồ, cười nhạo nói: “Đoán chừng là sợ người ta đuổi đến trường để đòi nợ, nên mau mau trốn đấy, nếu không chờ bọn vạy nặng lãi tới bức để thôi học sao?”

Trên mặt cậu ta mang theo vài phần kinh thường. giọng điệu có chút cười trên sự đau khổ của người khác, nam sinh bên cạnh cậu ta cười vài tiếng, Đinh Hạng cau mày nói: “Sao cậu có thể nói được như vậy? Tốt xấu gì cũng là bạn học cùng lớp, nghĩ tốt một chút có được không?”

“Chẳng lẽ lời tôi nói không đúng sự thật?”

Chúc Tinh Dao mang theo cặp sách, mặt không cảm xúc nhìn phía sau, Trương Thịnh cười tươi, lại đặc biệt thích dáng vẻ lạnh lùng này của cô, mặt dày vẫy tay chào: “Nữ thần, tạm biệt.”

Chúc Tinh Dao không để ý đến cậu ta, “Tây Tây, đi thôi.”

Lê Tây Tây “À” lên một tiếng, vội vàng đuổi theo, đi ra khỏi lớp học mới nói: “Trương Thịnh có đôi khi rất đáng ghét.”

Trương Thịnh có điều kiện gia đình không tồi. hơn nữa kết quả học tập cũng tốt, thường ngày cũng rất tự kiêu, cho nên không đem người khác để vào mắt, còn chút khó chơi, Chúc Tinh Dao cau mày: “Rất là chán ghét.”

Lê Tây Tây hỏi:”Giang Đồ cậu ấy sẽ không đến lớp nữa chứ?”

Ngày hôm nay vừa vặn là thứ Sáu, ngày mai không đi học, Chúc Tinh Dao nhớ tới việc mình nghe được ngoài văn phòng, lắc đầu nói: “Sẽ không nghỉ đâu.”

HẾT CHƯƠNG 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.