Tám giờ tối ngày 12 tháng 8 năm 2017, tại sân bay quốc tế Giang Thành, Lâm Giai Ngữ và Giang Lộ đứng chờ bên ngoài, Lâm Giai Ngữ cẩn thận nhìn chăm chú người đến người đi ở lối ra, Giang Lộ đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, tư thế đứng bất cần, cánh tay đặt lên trên vai Lâm Giai Ngữ cúi đầu xem trận đấu được phát sóng trực tiếp, thuận miệng hỏi: “Anh trai em vẫn chưa đi ra à?”
“Chưa.”
“Chậm chạp quá.”
Lâm Giai Ngữ không hài lòng việc cậu ra ngoài đều dán mắt vào xem điện thoại di động, cô dịch sang bên cạnh: “Đừng khoác lên vai chị, chị chẳng phải là cái giá đỡ điện thoại.”
Giang Lộ mất đi giá đỡ điện thoại, thở dài: “Chiều cao của chị thích hợp đó mà.”
Lâm Giai Ngữ cao 1m62, cũng không tính là thấp, nhưng vóc dáng hai anh em nhà họ Giang đều cao hơn 1m85, cô lườm cậu một cái, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy một người đàn ông vô cùng nổi bật lẫn trong đoàn người.
Cô vội vàng nhón chân lên, dùng sức vẫy tay: “Ở đây!”
Giang Lộ dường như lúc này mới ngẩng đầu nhìn qua, cậu chậc một tiếng: “Em suýt chút nữa là không nhận ra anh trai của em rồi, chị nói thử coi anh ấy ngày thường cũng không chụp bức ảnh nào, cũng chẳng đăng cái gì trên vòng bạn bè cả.”
Giang Đồ cầm theo hành lý đi về phía lối ra, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám và quần tây đen, trên sống mũi có một cặp kính gọng vàng, anh nhìn thoáng qua bọn họ một cái, bước tới. Dáng người anh cao chân dài nên đi rất nhanh, trên người đã cởi bỏ kiểu quái gở lầm lì không cho người lạ đến gần, nhưng tính cách này rất khó thay đổi, đường nét hết sức lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt trầm tĩnh, thoạt nhìn cũng không phải là một người dễ dàng sống chung.
Dù vậy, điều đó không ngăn cản được những người qua đường ngoái lại nhìn anh.
Lâm Giai Ngữ bỗng nhiên khịt mũi, có chút xúc động, cô đã hai ba năm chưa gặp lại Giang Đồ.
Giang Lộ quay đầu nhìn cô, không nói nên lời: “Có phải người viết tiểu thuyết hay đa sầu đa cảm như vậy à? Chị đừng khóc mà.”
Hai năm trước Lâm Giai Ngữ bỏ công việc ổn định ở Thâm Quyến, chạy về Giang Thành, làm tổ trong nhà bắt đầu sự nghiệp viết tiểu thuyết, cô phớt lờ Giang Lộ, tên nhóc này thì biết cái gì? Cả ngày cũng chỉ biết huấn luyện, đánh giải, xem trực tiếp.
Đôi mắt cô ửng đỏ, Giang Đồ đi tới trước mặt bọn họ, cúi đầu nhìn Lâm Giai Ngữ: “Chẳng phải tôi đã nói không cần tới đón tôi rồi sao?”
Giọng anh vẫn luôn trầm thấp lạnh lùng như trước, mang theo một chút từ tính, có thể nghe thấy hôm nay tâm tình anh rất tốt, ít nhất giọng điệu hết sức ôn hòa. Lâm Giai Ngữ đỏ mắt cười: “Dĩ nhiên phải đến chứ, chúng tôi không đến thì còn ai đến nữa!”
Giang Lộ cất điện thoại di động, giang rộng hai tay như muốn anh em ôm nhau một cái.
Giang Đồ liếc mắt nhìn cậu, vỗ vỗ bã vai cậu rồi đi vòng qua cậu, lãnh đạm nói: “Đi thôi, hai người gọi xe taxi tới đây à?” Anh nhớ Giang Lộ vẫn chưa có thời gian đi thi bằng lái xe, Lâm Giai Ngữ cũng không có.
Giang Lộ: “….”
Cậu quay đầu nói với Lâm Giai Ngữ: “Thật là vô tình.”
Lâm Giai Ngữ nhếch môi cười, chạy lên đuổi theo Giang Đồ: “Mình lái xe tới, mình vừa mới mua xe.”
Giang Đồ dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Cậu biết lái xe sao?”
Lâm Giai Ngữ bĩu môi: “Tháng trước mình có đăng bằng lái xe trên vòng bạn bè mà, cậu cũng chẳng để ý đến một chút nào.”
“Người đăng kí thi ba lần mới đậu thì đừng có mà khoe khoang.” Giang Độ đuổi kịp vô tình vạch trần hiện thực, giống như năm đó Lâm Giai Ngữ không nể tình nói cho cậu biết rời khỏi ngõ Hà Tây, sẽ không còn quán net đen nào tiếp nhận cậu.
“Em im lặng mau.” Lâm Giai Ngữ thở dài, nhỏ giọng thầm thì. “Khi còn nhỏ nói chuyện êm tai như vậy, làm sao lớn lên nói lời cay độc thế chứ.”
Sau khi Wechat ra mắt vào năm 2011, người dùng càng ngày càng nhiều, vòng bạn bè biến thành một kiểu xã giao ngầm, có vài người ăn một bữa cơm hay đi dạo đều thích chụp ảnh chia sẻ, Giang Đồ mỗi ngày trừ công việc thì chính là công việc, vòng bạn bè của anh trống rỗng, cái gì cũng không có.
Wechat của anh ngoại trừ đồng nghiệp và đối tác làm việc, bình thường cũng không dùng đến, Lâm Giai Ngữ đăng lên vòng bạn bè rất thường xuyên, ít nhất một lần mỗi ngày, đầu tháng trước anh lướt xem qua, lướt đến Đêm 30 Tết, thấy cô chụp chung với Chúc Tinh Dao thì không lướt tiếp nữa.
Lâm Giai Ngữ lái xe rất chậm, hết sức cẩn thận.
Giang Lộ ngồi ở ghế phụ thúc giục: “Chị có thể lái nhanh hơn được không? Em sắp chết đói rồi nè.”
Lâm Giai Ngữ không để ý cậu, hỏi Giang Đồ: “Giang Đồ, cậu muốn ăn gì không?”
Giang Đồ dựa vào ghế sau hững hờ nhìn ngoài cửa sổ, anh nghĩ, ngay cả Lâm Giai Ngữ cũng biết lái xe, không biết Chúc Tinh Dao đã thi lấy bằng lái xe chưa? Có lẽ không cần, cô có tài xế riêng. Anh nói: “Tôi ăn ở trên máy bay rồi.”
Lâm Giai Ngữ: “…”
Mặt Giang Lộ tê liệt, nói: “Anh thật vô tình.”
Những năm tháng này bọn họ đều đã trưởng thành, tính cách ít nhiều có chút thay đổi, Giang Lộ thay đổi lớn nhất, may là không trở nên hư hỏng, cộng thêm mặt mũi sáng lạn, hiện tại cậu là một trong những tuyển thủ thể thao điện tử được yêu thích nhất. Hai năm này thi đấu giành được tiền thưởng, còn có làm đại ngôn cho các thương hiệu, kiếm không ít tiền.
Mười bảy tuổi cậu đi đánh giải, lúc vừa mới kiếm được một ít tiền thì cả ngày đều ở trong đoàn huấn luyện, tiền không có chỗ để xài, cũng không biết làm sao để tiền sinh ra tiền, sau đó mỗi lần giành được tiền thưởng đều đưa hết cho Giang Đồ.
Từ sau khi ngõ Hà Tây phá dỡ, giá nhà ở Giang thành tăng lên liên tục, hai năm trước, Giang Đồ trả lại tiền đầu tư cho Giang Lộ, bảo cậu đi xem nhà. Giang Lộ mua một căn nhà rộng lớn hơn 150 mét vuông ở tiểu khu với Lâm Giai Ngữ, cùng Thư Nhàn dọn vào, bọn họ lần nữa cũng có được một ngôi nhà.
Dọc đường, Lâm Giai Ngữ dừng xe ở quán canh tiết vịt Tào Ký gần Cung Thể Thao Hà Tây, quán này bọn họ ăn từ nhỏ đến lớn, Lâm Giai Ngữ và Giang Lộ gọi hai canh tiết vịt cùng sủi cảo chiên, hai người đói bụng, vùi đầu ăn.
Giang Đồ dựa vào ghế, nhìn Lâm Giai Ngữ và Giang Lộ ở phía đối diện, tự nhiên nhớ tới nhiều năm trước, hình ảnh Chúc Tinh Dao cùng Giang Lộ ngồi đối diện anh. Anh nhớ đến Chúc Tinh Dao hỏi anh, có phải là cô xinh đẹp nhất không, nhớ tới cô bị canh tiết vịt đổ lên người, cởi áo khoác hơn 3000 tệ ném vào thùng rác, nhớ đến cô mặc áo khoác của anh chạy tới trước mặt anh…
Chờ bọn họ ăn xong, ba người đi ra khỏi quán, đứng bên cạnh xe, Giang Đồ quay đầu nhìn Giang Lộ: “Em tự mình về đi, nói với mẹ, tối mai anh về nhà ăn cơm.”
Thời điểm năm đó xảy ra chuyện, Giang Lộ tuổi tác còn nhỏ, cậu vẫn chưa hiểu được việc thi tuyển sinh đại học có ảnh hưởng to lớn như nào đối với Giang Đồ, sau đó cậu đi đánh giải, cũng không tham gia thi đại học, cuộc đời của cậu không ỷ lại thi vào trường đại học. Nhưng cậu vĩnh viễn nhớ ngày hôm đó, Giang Cẩm Huy dây dưa thương lượng với Trần Nghị, Thư Nhàn do dự ký tên, ánh mắt bà nhìn Giang Đồ vừa tuyệt vọng vừa đau khổ.
Đã nhiều năm như vậy, mối quan hệ giữa Giang Đồ với Thư Nhàn vẫn nhàn nhạt, anh không muốn trở về, cũng là chuyện bình thường.
Giang Lộ gãi đầu: “Dạ.”
Lâm Giai Ngữ quay đầu nhìn Giang Đồ: “Vậy cậu ở đâu? Mình đưa cậu đi.”
Công ty mới có sắp xếp cho Giang Đồ ở một căn hộ, nhưng Giang Đồ quay về sớm hơn dự định, đồ dùng trong nhà cũng chưa chuyển vào, anh nhìn cô một cái rồi mở cửa xe: “Tìm một khách sạn đi.”
Thư Nhàn đã đợi ở nhà từ lâu, đến khi mười giờ, cửa nhà mới được mở ra.
Bà vội vàng đứng lên, bàn tay chà xát vào ống quần, kết quả, chỉ thấy một mình Giang Lộ.
Giang Lộ đứng ở huyền quan thay giày, ngẩng đầu nói: “Đừng nhìn nữa, anh con không về đâu.”
Thư Nhàn nhìn Giang Lộ, thở dài.
Giang Lộ đi qua ôm bả vai của bà, cười cười: “Được rồi, tối mai anh con về ăn cơm đấy.”
Thư Nhàn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bà ngẩng đầu nói: “Anh hai con gầy không? Dáng vẻ có thay đổi gì nhiều không?”
Giang Đồ không biết xấu hổ nói: “Vẫn như vậy ạ, nói chung cũng giống con, nhưng không đẹp trai bằng con.”
Lời này nếu để cho Lâm Giai Ngữ nghe được, nhất định sẽ nói cậu tự luyến, không có một chút tự mình biết mình gì hết.
*玄关: Huyền quan: Trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách. Cho nên mình vẫn để y nguyên nha, vì trong Tiếng Việt về phong thủy cũng sử dụng từ này.
Lâm Giai Ngữ dừng xe ở trước cổng khách sạn, Giang Đồ ra sau cốp xe lấy hành lý, Lâm Giai Ngữ xuống xe nhìn xung quanh một lượt, Giang Đồ cầm hành lý bước tới trước mặt cô, bả vai anh ngay thẳng rộng lớn, đứng bên cạnh Lâm Giai Ngữ chặn hết ánh sáng, gương mặt anh vùi trong bóng tối, nhẹ giọng nói: “Gửi ID Wechat và số điện thoại của cô ấy cho tôi.”
Ban nãy ở trên xe, Lâm Giai Ngữ vẫn luôn đợi Giang Đồ bắt chuyện, bọn họ liên lạc không liên lạc thường xuyên, mỗi lần liên lạc, cô cũng sẽ không chủ động ở trước mặt anh nói về Chúc Tinh Dao, bởi vì Chúc Tinh Dao chủ yếu dành thời gian ở nước ngoài, thật ra không có liên lạc nhiều với cô.
Nói cách khác, cô không dám liên lạc nhiều với cô ấy, cô luôn sợ mình không nhịn được sẽ nói ra chuyện của Giang Đồ.
Chúc Tinh Dao cũng không hỏi.
Giang Đồ giống vậy, chằng hề hỏi gì.
Một mình cô trông coi bí mật, ngột ngạt bứt rứt sắp chết rồi.
Không đúng, biết bí mật còn có Lục Tễ, giả sử đặt mình vào hoàn cảnh suy nghĩ kỹ một chút, hẳn là cậu ấy sẽ khó chịu hơn cả cô.
Tình cảm của Giang Đồ đối với Chúc Tinh Dao giống như ngọn đèn bị phủ một lớp màu xám, chỉ cần hai người có thể chạm vào lớp màu xám đó, người ngoài không dễ dàng xen vào. Hơn nữa, cô muốn quyển sách <<Chờ Ánh Sao>> có một kết thúc tốt đẹp, trong lòng đã luôn nhận định bọn họ là một đôi.
Lâm Giai Ngữ bỗng nhiên bật cười, biết rõ nhưng vẫn còn hỏi: “Ai cơ?”
Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, anh không có giải thích gì, chỉ để lại một câu: “Về đến nhà gửi cho tôi.” Anh cầm hành lý, bước vào khách sạn.
Lâm Giai Ngữ bất đắc dĩ trừng mắt nhìn bóng lưng anh, quay lại xe, nhưng rất vui vẻ gởi tất cả phương thức liên lạc của Chúc Tinh Dao sang cho anh.
Làm xong thủ tục checkin, Giang Đồ xuống tầng mua một bao thuốc lá, anh đứng trước cừa kính khách sạn xé lớp bọc thuốc lá, lấy ra một điếu, cúi đầu châm lửa.
Anh nhẹ nhàng rít một hơi, ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao tối nay, rồi mới cúi đầu mở tin nhắn Wechat của Lâm Giai Ngữ, mười mấy phút trước cô gởi số điện thoại cá nhân và ID Wechat của Chúc Tinh Dao, phía trên là tin nhắn của cô gửi mấy ngày trước: “Chúc Tinh Dao vẫn chưa có bạn trai, cậu mau quay về đi, nếu không về thì bà xã cậu bay mất đó!”
Những lời này cứ cách một khoảng thời gian Lâm Giai Ngữ sẽ gửi một lần, hơn nữa bọn họ liên lạc cũng không nhiều, lướt lại lịch sử trò chuyện ở phía trên đều có thể thấy mười mấy tin nhắn giống nhau như vậy, có vẻ như chúng được copy paste rồi gởi sang.
Một phút sau, anh dập tắt điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, cúi đầu mở Wechat, tìm kiếm ID.
Anh tạm dừng trên chỗ xác thực bạn bè, nhập tên mình vào.
Mấy giây sau, lại xóa đi.
Gởi thành công.
Anh rủ mắt, nhìn thoáng qua thời gian, đã 23:45 phút.
Anh nghĩ, chắc hẳn cô đã ngủ rồi, đúng không?
Chúc Tinh Dao đến hơn 11 giờ vẫn còn trong tình trạng mất ngủ, cuối cùng thật sự không ngủ được, cô bò dậy xuống phòng bếp rót một ly nước, trở về phòng, lấy hộp thuốc từ trong hộp tủ đổ ra một viên.
Uống thuốc xong, cô đặt ly nước trên tủ đầu giường, điện thoại di động ở bên cạnh rung lên một tiếng.
Wechat nhắc nhở xin kết bạn.
Wechat cá nhân của cô rất có ít người kết bạn, cô nghi ngờ cầm điện thoại lên, mở ra.
Avatar đối phương là ánh ảnh bầu trời đầy sao, tông màu xanh xám, sạch sẽ, ngay cả cái tên cũng chỉ là một ký hiệu đơn giản.
Nhịp tim cô ngừng đập trong một giây, cô sững sờ nhìn ảnh đại diên kia, bỗng nhiên khóe miệng hạ xuống, có chút tủi thân, không hề có bất cứ dấu hiệu nào, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Năm 2009 — Ngôi sao trên bầu trời xa: “Đồ ca, cậu vẫn chưa nói cho tớ biết số điện thoại của cậu nha.”
Năm 2009 — Ngôi sao trên bầu trời xa: “Đồ ca, những dây đèn ánh sao kia là cậu tặng cho tớ à?”
Năm 2009 — Ngôi sao trên bầu trời xa: “Đồ ca, Tây Tây tham gia cuộc thi tuyển chọn giọng nữ XX, nếu cậu có thời gian thì bình chọn cho cậu ấy nhé, được không?”
Tháng 2 năm 2013 — Ngôi sao trên bầu trời xa: “Đồ ca.”
Một tin nhắn cuối cùng, là tháng 8 năm 2013 — Ngôi sao trên bầu trời xa: “Đồ ca, cậu để ý tớ một chút có được không?”
Tất cả những tin nhắn của Chúc Tinh Dao đều như đá chìm dưới đáy biển, cô nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống màn hình điện thoại. Cô không cần phải suy đoán nữa, trực giác mách bảo cô người này chính là Giang Đồ.
Một lúc sau, cô thoát khỏi Wechat, đặt điện thoại xuống, tắt đèn rồi chui vào chăn bông mỏng.
Cô cũng không cần để ý đến anh.
Tối hôm sau, trên bàn ăn nhà họ Giang, gia đình Lâm Giai Ngữ tới dùng cơm, Thư Nhàn và mẹ Lâm làm một bàn đồ ăn, cho Giang Đồ đón gió tẩy trần. Bố Lâm nhìn thoáng qua Giang Đồ, trong lòng hết sức xúc động: “Mấy năm trước chúng ta sống nghèo ngặt ở trong ngõ Hà Tây, nhà cháu còn khó khăn hơn nhà chú nhiều, bây giờ mọi chuyện đã qua, những ngày tháng chịu đựng đều qua hết rồi. Hiện tại hai anh em cháu tiền đồ sáng lạn, sau này cũng không phải sống quá cực khổ nữa, thật là chẳng dễ dàng gì mà!”
*接风洗尘: Đón gió tẩy trần: nghĩa là hoan nghênh và chiêu đãi (gột rửa phong trần) cho người đi xa trở về.
Mấy năm nay Thư Nhàn già đi không ít, nhưng từ đường nét trên gương mặt vẫn có thể nhìn ra phong thái khi còn trẻ, trước khi bà thấy Giang Đồ thì luôn nhịn không rơi nước mắt, bây giờ bà không kìm được mà đưa tay lên lau khóe mắt: “Đúng vậy, đều đã qua hết rồi.”
Đó không chỉ là những tháng ngày khó khăn vất vả, mà bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy là tai nạn, thảm họa.
Nói về những chuyện đã qua, cảm xúc trên gương mặt Giang Đồ vẫn nhàn nhạt, nhưng Giang Lộ lại bất mãn nói: “Đã qua lâu như vậy rồi, xin mọi người đừng nhắc đến thời thơ ấu đen tối của con có được không? Không sợ tâm lý con có vấn đề gì à.”
Lâm Giai Ngữ trừng mắt: “Khi đó em ăn ngủ ở quán net đen kia không có bỏ lỡ hay mất mát cái gì đâu mà có vấn đề gì chứ?”
Người bị hại lớn nhất chính là Giang Đồ cũng không có vấn đề tâm lý.
Giang Lộ: “Điều đó nói rõ ràng là em ngoan cường mạnh mẽ.”
Lâm Giai Ngữ: “Em là Tiểu Cường đó à?”
Người lớn đều không nhịn được cười, Thư Nhàn đặt mấy món thức ăn trước mặt Giang Đồ, Giang Đồ không nói gì, yên lặng ăn cơm. Bố Lâm thấy vậy, quay sang hỏi Giang Đồ: “Giang Đồ, khi nào cháu mới bắt đầu đi làm thế?”
Giang Đồ nói: “Mấy ngày nữa ạ.”
Anh vừa mới quay về, công ty bên kia cho anh nghỉ một khoảng thời gian, bảo anh nghỉ ngơi dưỡng sữc. Những năm này anh không có một khắc thư giãn, liều mạng học tập và làm việc, hầu như không biết nghỉ phép là gì.
“Trí tuệ nhân tạo nghiên cứu về cái gì thế cháu? Chú nghe Giai Ngữ nói cháu bây giờ làm trong ngành này.” Bố Lâm tò mò hỏi.
Giang Đồ cũng chẳng để ý chú ấy nghe có hiểu hay không, hết sức cố gắng giải thích đơn giản, đưa ra ví dụ cụ thể nhất, robot dọn dẹp, anh biết Lâm Giai Ngữ mua cho bọn họ một cái.
Sau khi ăn xong, Giang Lộ bị sai đi rửa chén, ba người lớn ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm, điện thoại Giang Đồ vang lên một tiếng, anh đi ra ban công nhận điện thoại hai mươi phút. Mẹ Lâm không nhịn được nhìn sang bên kia, dò hỏi: “Giang Đồ có bạn gái chưa?”
Thư Nhàn bất đắc dĩ nói: “Em cũng không hỏi, nhưng nhìn thoáng qua dáng vẻ kia chắc là chưa có, chị nhìn thấy điện thoại nó rung lên mấy lần đều là công việc hết.”
Mẹ Lâm nhìn về phía Lâm Giai Ngữ đang ăn nho, thở dài: “Lâm Giai Ngữ nhà chị cũng chưa có bạn trai, đã 26 tuổi rồi, chị lo lắng cho nó quá.”
Lâm Giai Ngữ: “…”
Cô dùng đầu ngón chân cũng biết mẹ cô đang có ý gì, cô ngẩng đầu cười tít mắt: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi mà, mẹ đừng đánh chủ ý vào Giang Đồ nữa, cả đời này con và cậu ấy không có khả năng đâu, từ bỏ ý định đi ạ!”
Mẹ Lâm đương nhiên rất hối hận, khi đó đâu biết bây giờ Giang Đồ có tiền đồ như vậy, cho dù còn có người cha không ra hồn, nhưng cũng chẳng có vấn đề gì, dẫu sao Giang Đồ ngoại hình đẹp trai lại có tương lai như vậy quả thực là một cậu con rể khó tìm, bà nhỏ giọng nói: “Nếu như hồi đó để các con yêu sớm là được rồi.”
Lâm Giai Ngữ: “Không có nếu như đâu ạ!”
Cho dù Giang Đồ có yêu sớm đi chăng nữa cũng sẽ không cùng với cô!
Thư Nhàn nhìn thoáng qua Lâm Giai Ngữ, đứa bé này mấy năm nay xinh đẹp hơn trước rất nhiều, diện mạo thanh tú tiểu gia bích ngọc*, bà không nhịn được cười: “Tại sao lại không thể chứ? Nếu như cháu gả vào nhà cô, không phải rất tốt sao?”
*眉清目秀:Mi thanh mục tú: có nghĩa là diện mạo thanh tú.
*小家碧玉: Tiểu gia bích ngọc: chỉ người con gái xinh đẹp trong một gia đình bình thường. Mấy câu này đều là điển cổ điển tích, bên mình thì không có câu nào tương tự như vậy nên mình vẫn để nguyên nha.
Lâm Giai Ngữ liếc mắt nhìn ngoài ban công, cười cười: “Giang Đồ không thích cháu, cháu cũng không thích cậu ấy, hai người đừng suy nghĩ gì nữa, tuyệt đối không thế nào ạ.”
Ở ngoài ban công, Giang Đồ cúp điện thoại, mở WeChat xem qua, tin nhắn nhóm về công việc được anh cài đặt chế độ không làm phiền, không có tin tức gì. Yết hầu anh nhẹ nhàng lăn lăn, nuốt xuống cảm xúc khó tả kia, cất điện thoại vào trong túi quần.
Giang Đồ vừa mới về nước, nói là nghỉ ngơi nhưng thật ra vẫn còn có rất nhiều chuyện, nhất là tiệc tùng xã giao của công ty. Buổi chiều thứ Sáu, Giang Đồ đến cửa hàng Mercedes-Benz nhận xe, anh lái xe đến biệt thự Tinh Uyển, đậu xe ở một nơi có thể nhìn thấy cổng nhà Chúc Tinh Dao dưới bóng cây.
Đến khi trời hoàn toàn tối hẳn đi, một chiếc ô tô Mercedes-Benz đang đậu trong sân, Chúc Tinh Dao mang đàn cello từ trên xe bước xuống, dáng người cô duyên dáng mảnh mai, bước chân nhẹ nhàng đi vào cửa nhà rồi nhanh chóng biến mất.
Ban đêm quay về khách sạn, anh mở máy tính lên đăng nhập vào QQ, trong QQ của anh ngoại trừ một số nhóm và bạn bè thân thiết trong danh sách thì hầu như không có tin tức nào nhảy lên. Hộp thư liên kết với một số diễn đàn, sau khi anh tốt nghiệp dùng hộp thư làm việc, hộp thư QQ rất ít khi dùng đến, cũng hiếm khi kiểm tra tin nhắn.
Lúc này, ở dưới góc phải máy tính hiện lên một email nhắc nhở.
Giang Đồ mở hộp thư ra muốn dọn dẹp, ánh mắt lướt từ trên xuống, bỗng nhiên dừng lại. Đinh Hạng hai tháng trước gửi tới một tin nhắn, là thiệp mời điện tử, anh ấy sắp kết hôn rồi, thời gian tổ chức hôn lễ là vào 7 giờ tối ngày 20 tháng 8.
Vừa vặn là chủ nhật, hai ngày sau.
Giang Đồ trả lời: Chúc mừng, tôi sẽ đến tham dự đúng giờ.
Rất nhanh, QQ lập tức vang lên, Đinh Hạng vô cùng kích động.
Đinh Hạng: “Đồ ca????????”
Đinh Hạng: “Cậu sống lại hà????”
Đinh Hạng: “Không đúng không đúng, ý là tôi muốn nói QQ cậu hoạt động lại rồi à? Không phải là bị hack đấy chứ? Đúng là cậu sao?”
Giang Đồ nhìn khung chat, mỉm cười.
Anh trả lời: “Là tôi đây.”
Đinh Hạng kích động muốn khóc, anh ấy lập tức gửi tin nhắn thoại: “Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ! Tôi nghe nói cậu ra nước ngoài, cậu trở về lúc nào thế? Cậu cho tôi số điện thoại và ID Wechat có được không? Đã rất lâu rồi chưa gặp lại cậu.”
Giang Đồ gởi số điện thoại và ID Wechat sang, dừng lại một chút rồi hỏi: “Muốn ra ngoài ngồi một lát không?”