Tính cách Giang Đồ thời niên thiếu lầm lì lạnh lùng, Chúc Tinh Dao là một bí mật trong trái tim anh, đồng thời lúc đó anh vừa ích kỷ vừa xấu xa, anh tố cáo cô và Lục Tễ yêu sớm, ở nước ngoài nghe được cô với Lục Tễ chia tay, anh mơ mộng hão huyền cho rằng cô không muốn nói chuyện yêu đương nữa. Trong suốt mười hai năm nay, dù là khi còn trẻ hay là trong vài năm tới, anh đều tưởng tượng vô số lần, nếu có cơ hội thì anh sẽ nói như thế nào với Chúc Tinh Dao.
Nói anh đã thích cô rất nhiều năm rồi.
Chúc Tinh Dao cầm sợi dây chuyền trong tay, khóe miệng khẽ run, cảm giác tủi thân trong nháy mắt dâng lên. Trước lúc Giang Đồ trở về, cô nghĩ rằng có thể sau này hai người vẫn cứ như vậy, sẽ không có ai quay lại để giải đáp cảm xúc mông lung và mơ hồ của cô khi còn là một thiếu nữ.
Giang Đồ nhìn vào ánh mắt của cô, thấp giọng nói: “Anh biết chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau, cho nên bây giờ em chưa cần phải nói điều gì với anh cả.”
“Muộn rồi, đi về ngủ sớm một chút.” Anh buông bờ vai của cô ra.
Dù sao anh cũng đã chờ rất nhiều năm rồi.
Hiện tại anh vẫn có thể tiếp tục đợi.
Chúc Tinh Dao dùng sức nuốt nỗi nghẹn ngào xuống cổ họng, kìm được nước mắt, mở cửa bước xuống xe.
Lần này, Giang Đồ không ngăn cản cô nữa, nhìn lên trên thở một hơi thật sâu, nhanh chóng xuống xe, từ ghế sau lấy ra chiếc đàn cello của cô, còn có những món quà mọi người tặng cho cô. Gió đêm thổi tà váy của Chúc Tinh Dao, anh đặt cây đàn cello lên vai cô, đưa quà tặng cho cô, nhỏ giọng nói: “Đi về thôi.”
Suy cho cùng Chúc Tinh Dao là một người dễ mềm lòng, cho dù như vậy cũng không bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt của anh, cũng không nhìn anh, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng rồi xoay người rời đi.
Đèn trong phòng khách biệt thự bật sáng, Chúc Tinh Dao mở cửa bước vào, nhìn thấy Đinh Du đang đi xuống lầu.
Cô ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, con đánh thức mẹ dậy ạ?”
“Nửa đêm mẹ tỉnh lại, đến xem con đã về hay chưa, thấy phòng con mở cửa.” Đinh Du mỉm cười, đi đến bên cạnh cô, giúp cô đỡ đàn xuống, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người cô, “Uống rượu hả? Mau đi tắm thôi, lát nữa mẹ pha cho con ly sữa nóng.”
“Mẹ ngủ trước đi ạ, không cần lo lắng cho con đâu.” Chúc Tinh Dao gần như đã tỉnh rượu.
Đinh Du đuổi cô lên lầu, Chúc Tinh Dao chẳng còn cách nào khác, từ khi cô xảy ra chuyện bố mẹ quan tâm và bảo vệ cô nhiều hơn lúc cô còn nhỏ, dường như thật sự coi cô là một đứa trẻ. Cô tắm xong rồi bước ra, đúng lúc Đinh Du bưng ly sữa vào, trong tay cầm một hộp gấm tinh xảo, bà đặt chiếc hộp lên bàn: “Quà sinh nhật của bố tặng cho con.”
Chúc Tinh Dao mở hộp ra, thấy đồ vật bên trong, có hơi ngạc nhiên.
Đinh Du hỏi: “Không thích à?”
Chúc Tinh Dao lắc đầu: “Thích ạ, rất thích.” Chỉ là cô vừa mới nhận được một cái không khác nhau lắm, đều là mặt dây chuyền hình ngôi sao, cái này to hơn một chút, còn cái mà Giang Đồ tặng thì nhỏ hơn.
“Dây chuyền để ngày mai thử lại lần nữa, uống xong sữa thì đi ngủ sớm một tí, giờ cũng hai giờ rưỡi sáng rồi đó con.” Đinh Du xoa xoa đầu cô, đi ra ngoài.
Chúc Tinh Dao bỏ hai sợi dây chuyền vào hộp trang sức, vòng cổ của cô rất nhiều, mặt dây chuyền hình ngôi sao chiếm hơn một nửa. Khi cô đặt ly sữa xuống, nhìn thoáng hộp đồ trang sức, đột nhiên nhớ lại cuộc phỏng vấn mà cô trả lời sau khi kết thúc buổi hòa nhạc vào năm ngoái.
Phóng viên: “Có người hâm mộ phát hiện ra hầu như tất cả các sợi dây chuyền cô đeo trên sân khấu đều là hình ngôi sao, điều này có ý nghĩa đặc biệt gì không?”
Chúc Tinh Dao chạm vào mặt dây chuyền, mỉm cười nói: “Đó là một thói quen thôi, khi lo lắng tôi sẽ đeo dây chuyền hình ngôi sao, tôi nghĩ đó là một ngôi sao may mắn. Buổi diễn tấu cá nhân lần này phải mất hai mới được tổ chức, tôi đã chuẩn bị rất lâu, có chút căng thẳng nên đeo nó.”
Giang Đồ tặng cô dây chuyền, bởi vì xem có xem cuộc phỏng vấn của cô sao?
…….
Trên đường đêm khuya vắng vẻ, xe của Giang Đồ mới lái được nửa đường, điện thoại hiện lên một tin nhắn WeChat.
Lâm Giai Ngữ: “Dù sao cậu cũng phải nói cho tôi biết kết quả chứ, tôi đã giữ bí mật cho cậu nhiều năm như vậy, sắp phát bệnh đến nơi rồi, tôi khó khăn lắm có biết không?”
Tin nhắn cuối cùng của cô là: [Bong bóng tỏ tình] dành cho cậu và Chúc Tinh Dao.
Trước đó: “Chúc Tinh Dao hỏi tôi liệu tôi có biết cậu thích cô ấy không! [Khiếp sợ]
Giang Đồ đậu xe ở ga ra dưới tầng hầm, cầm điện thoại di động lên, nhìn tin nhắn Wechat của Lâm Giai Ngữ, cúi đầu trả lời: “Cậu không cần giữ đâu.”
Lại gửi thêm một tin: “Cảm ơn.”
Không cần phải nói chú Lâm và Lâm Giai Ngữ đã giúp đỡ anh rất nhiều, Giang Đồ đặt điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế, lấy mắt kính ra, đưa tay lên xoa xoa vết do gọng kính để lại.
Lâm Giai Ngữ thấy tin nhắn của anh, ngây người đọc “Không cần giữ” có ý gì? Nghĩa là cô có thể tùy tiện nói ra sao? Hay là nói cô có thể lấy tiểu thuyết ra viết tiếp?
Lâm Giai Ngữ kích động nhảy xuống giường, chạy tới mở máy vi tính.
Sáng hôm sau, Chúc Tinh Dao nhận được tin nhắn của Lệ Tây Tây, cô ấy nói đã đi làm trở lại, gần đây Lê Tây Tây đang chuẩn bị album mới, vẫn luôn bận rộn, Chúc Tinh Dao hỏi: “Cậu và Hứa Hương Dương đã làm hòa chưa?”
Lê Tây Tây trả lời bằng một biểu tượng khóc lóc: “Chưa.”
Một lát sau.
Lê Tây Tây: “Thỉnh thoảng mình có suy nghĩ, có lẽ kiếp trước mình và Hứa Hướng Dương đã đào mộ tổ tiên của nhau, kiếp này bọn mình trả nợ. Lần trước anh ta dỗ dành mình, lần này mình trở về dỗ anh ta.”
Chúc Tinh Dao không khỏi nghĩ ngợi, cô với Giang Đồ, rốt cuộc là ai nợ ai?
Buổi chiều, Giang Đồ nhận được thông báo tạm thời có chuyến công tác, anh mang hành lý đi công tác đến văn phòng, trực tiếp đến sân bay cùng với lão Viên và hai đồng nghiệp ở bộ phận nghiên cứu.
Trước khi anh lên máy bay, gửi một tin nhắn cho Chúc Tinh Dao.
Lão Viên vừa liếc mắt một cái, nhìn thấy anh đang báo cho ai đó về chuyến đi công tác, anh ấy ngạc nhiên nói: “Dao Dao……Gì vậy, là ai thế?” Cậu còn báo cáo hành trình cho người ta luôn à? Là cô gái nào đấy?”
Anh ấy chỉ có thể đọc được hai chữ đầu tiên, tên ID Wechat của Chúc Tinh Dao giống như tài khoản QQ, vẫn là ngôi sao trên bầu trời xa, nhiều năm không thay đổi, Giang Đồ cũng không muốn đổi ghi chú, cảm thấy cái tên này rất hay.
Giang Đồ để điện thoại xuống, nếu anh nói đó là Chúc Tinh Dao, nhất định lão Viên liên tục truy hỏi đến nơi đến chốn, còn muốn cùng với Đỗ Vân Phi thảo luận suốt cả đêm, sau đó không chịu làm việc nữa. Anh bình tĩnh nói: “Sau này tôi sẽ giới thiệu cho cậu và Đỗ Vân Phi.”
Lão Viên nhận xét lời nói của anh, hết sức kinh ngạc nhìn anh: “Vãi, chẳng phải cậu không có bạn gái sao?”
Giang Đồ rủ mắt: “Không có.”
Vẫn chưa theo đuổi được.
Máy bay đáp xuống buổi tối, đối phương cử tài xế đến đón, đi ăn cơm trước.
Đôi khi thế giới thực sự rất nhỏ bé, Giang Đồ và lão Viên bước vào nhà hàng dưới sự tiếp đón của người phụ trách phía bên đối tác, đi vào phòng ăn.
Phòng ăn nằm ở tầng năm, một vài người đang chờ thang máy.
Một nhóm người khác đi sau.
Người đàn ông dẫn đầu cao gầy thẳng tắp, rất trẻ tuổi, diện mạo anh tuấn, đang nói chuyện với người bên cạnh. Người phụ trách quay đầu, mỉm cười lên tiếng chào hỏi: “Lục Tễ, trùng hợp thật đấy, các cậu tối nay ăn tối ở đây sao?”
Giang Đồ quay đầu lại nhìn, ánh mắt bắt gặp Lục Tễ đang đi tới, Lục Tễ sững sốt một chút, Giang Đồ nheo mắt lại.
Tóm lại, sắc mặt hai người đều không tốt.
Nhưng mà, Giang Đồ vẫn luôn là người có thể kiềm chế cảm xúc của mình, sau hai giây kinh ngạc, ánh mắt lập tức bình tĩnh.
Cửa thang máy mở ra, cả nhóm đi vào.
Người phụ trách niềm nở giới thiệu cho Giang Đồ: “Đây là Lục Tễ, bạn cùng trường đại học với tôi, không ngờ lại tình cờ gặp nhau ở đây, bọn họ làm bên mảng phát triển phần mềm, cũng là đồng nghiệp cùng ngành với chúng ta.”
Lão Viên kết bạn rất giỏi, tựa như đã thân quen từ lâu, nhanh chóng đưa tay: “Xin chào xin chào.”
Lục Tễ bắt tay với lão Viên, ánh mắt lại nhìn về phía Giang Đồ, thay đổi thật nhiều.
Người phụ trách còn nói: “À, đây là Giang Đồ, công ty chúng ta đã mời….”
Lục Tễ ngắt lời anh ta: “Không cần giới thiệu, tôi biết.”
Lão Viên và người phụ trách đồng thời ngạc nhiên, lão Viên cười hỏi: “Ồ? Các cậu quen nhau à? Thế giới này thật nhỏ, làm sao hai cậu biết nhau vậy?”
Giang Đồ thu lại ánh mắt, lạnh lùng nói: “Bạn học cấp Ba.”