Chúc Tinh Dao cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn thấy vẻ mặt hơi cứng ngắc của Giang Đồ, cô chớp mắt: “Mình chỉ nói Tiểu Giang này có chút lưu manh……”
Giang Đồ im lặng một chút, thấp giọng nói: “Anh cảm thấy hình như em đang nói anh.”
Suy cho cùng, người máy là anh nghiên cứu, cũng chính anh tặng, tội danh này như thế nào cũng sẽ rơi vào người anh.
Chúc Tinh Dao: “…”
Đường nét người đàn ông trên màn ảnh sắc sảo kiên nghị, khí chất lộ ra lạnh lùng còn có cả cấm dục, cô nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, nghĩ đến bọn họ đều là nam nữ trưởng thành, đàn ông bề ngoài có lãnh đạm đến đâu cũng sẽ có mặt nhiệt tình, nhất là anh thích cô lâu như vậy, hẳn là sẽ có chút ảo tưởng về cô chứ?
Chúc Tinh Dao khó có thể tưởng tượng dáng vẻ Giang Đồ đùa giỡn lưu manh như thế nào, càng nghĩ càng khó tưởng tượng, cũng cảm thấy hấp dẫn chết người.
Cô dừng lại những suy nghĩ lung tung của mình, quay lại tìm kiếm trong tủ.
Màn hình của Tiểu Giang theo sau bắt được bóng dáng của cô, Giang Đồ nhìn cô một lúc, không biết cô định làm gì. Một lúc sau, cô rút trong tủ ra một chiếc khăn tay, xoay người nói với Giang Đồ: “Ngày thường mình sẽ che Tiểu Giang lại.”
Giang Đồ tưởng tượng ra kiểu dáng của người máy bị cô lấy khăn che đầu, vẻ mặt có chút khó tả, bất lực mỉm cười: “Đi Las Vegas mang nó theo luôn.”
Ngày hôm sau, thời điểm Chúc Tinh Dao rời khỏi phòng, cất Tiểu Giang vào túi xách rồi mang theo, cô cùng hai người trợ lý rời khỏi Giang Thành.
Không có chuyến bay thẳng từ Giang Thành đến Las Vegas, vì vậy cô quá cảnh tại Los Angeles rồi bay đến Las Vegas, mười lăm mười sáu tiếng sau, Chúc Tinh Dao mới đáp xuống sân bay. Trần Lam và mọi người trong dàn nhạc vẫn còn ở Las Vegas, thầy và tài xế đến đón người, hai thầy trò đã lâu chưa gặp, lúc Chúc Tinh Dao đi tới, Trần Lam mỉm cười bước xuống xe, ôm cô: “Xem ra tinh thần không tệ chút nào ha.”
Chúc Tinh Dao vui vẻ mỉm cười, cúi đầu nhìn tay phải của thầy: “Thầy, tay thầy sao rồi ạ?”
Dàn nhạc dây của Trần Lam cũng rất nổi ở tiếng quốc tế, ban nhạc X đã tốn rất nhiều tiền mới mời được thầy, chẳng thể ngờ thầy ấy vô tình bị thương ở tay khi luyện tập, không nghiêm trọng nhưng chắc chắn không thể lên sân khấu chỉ đạo dàn nhạc, buổi biểu diễn của ban nhạc X lại sắp diễn ra, không được chậm trễ. Chúc Tinh Dao là học trò của Trần Lam, rất biết rõ phong cách của thầy, trước đây cũng từng biểu diễn với dàn nhạc Trần Lam, đã quen thuộc, tìm cô đến hỗ trợ là thích hợp nhất.
“Không sao, nghỉ ngơi hơn mười ngày hẳn là không vấn đề gì.”
Trần Lam thở dài, thẩy mở cửa xe, Chúc Tinh Dao theo thầy vào xe, chờ trợ lý cất hành lý xong lập tức xe lái đi. Bây giờ là khoảng một giờ sáng ở Trung Quốc, Chúc Tinh Dao đã báo tin an toàn cho bố mẹ cô biết, cũng nhận được câu trả lời, đang do dự có nên nhắn tin cho Giang Đồ hay không thì anh đã gọi đến.
Bên kia Giang Đồ rất yên tĩnh, âm thanh của anh rất rõ ràng: “Đến rồi đúng không?”
Chúc Tinh Dao có hơi mệt mỏi, cô dựa lưng vào ghế nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: “Đã tới rồi, bây giờ chuẩn bị đi ăn cơm với thầy.” Cô dừng lại một chút, hỏi anh: “Đã trễ thế này rồi sao cậu vẫn chưa ngủ?”
“Chờ em.” Máy tính Giang Đồ còn mở, con chuột đã bị gạt sang một bên.
Cô nhẹ nhàng “à” một tiếng, khóe miệng cong lên: “Mình tới nơi rồi, cậu đi ngủ sớm đi.”
Trần Lan năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, vẫn là độ tuổi đỉnh cao của một nghệ sĩ, gia thế khá giả, là một người biết nhìn xa trông rộng và điềm tĩnh, thầy nhìn Chúc Tinh Dao cười: “Bạn trai à?”
Chúc Tinh Dao đặt điện thoại xuống, thẹn thùng nói: “Vẫn chưa phải là…”
“Thế là bạn trai tương lai?” Trần Lam nhướng mày.
Chúc Tinh Dao và Giang Đồ dường như đã ngầm thỏa thuận kiểu hòa hợp như này, anh đang cho cô thời gian để từ từ điều chỉnh mối quan hệ giữa hai người bọn họ, thích nghi với độ tuổi hai mươi tám của anh.
Cô quay đầu nhìn thầy, ngượng ngùng mỉm cười.
Buổi tối, Chúc Tinh Dao, Trần Lam ăn cơm cùng với ban nhạc X, ban nhạc X cũng rất nổi tiếng trong nước, độ tuổi của các thành viên trong ban nhạc là từ 30 đến 35, giọng ca chính là người trẻ tuổi nhất, 30 tuổi. Trong phòng ăn, lần đầu tiên Chúc Tinh Dao gặp bọn họ, Tiêu Hạc dẫn đầu cười với cô: “Nghe nói học trò nữ của thầy Trần Lam rất đẹp, tận mắt nhìn thấy còn đẹp hơn cả ảnh và video.”
Trần Lam bật cười: “Đương nhiên rồi, bằng không tại sao ai cũng gọi là nữ thần cello?”
Từ nhỏ đến lớn Chúc Tinh Dao nghe nhiều người khen cô xinh đẹp, cô ung dung hào phóng mỉm cười: “Cảm ơn.”
Chúc Tinh Dao mất một ngày vì chệnh lệch múi giờ, rồi mới bắt đầu luyện tập với ban nhạc, có một đêm Giang Đồ hỏi cô: “Có thể xem em tập luyện được không?” Sáng hôm sau, Chúc Tinh Dao mang Tiểu Giang đi cùng.
Cô xin sự đồng ý của các thành viên trong ban nhạc, sau đó đưa Tiểu Giang cho trợ lý Tiểu Quỳ, nói câu: “Gọi cho Giang Đồ.”
Tiểu Quỳ có chút mơ màng: “Giang Đồ là ai? Muốn gọi điện thoại ạ?”
Chúc Tinh Dao cười: “Không cần, em chỉ cần ôm nó cẩn thận thôi.”
Bên kia Giang Đồ đã là buổi tối, anh còn ở công ty, điện thoại di động để trên bàn, từ máy tính nhìn lên camera, Tiểu Quỳ nhìn thấy Giang Đồ đột nhiên xuất hiện trên màn hình, kinh ngạc hỏi: “Tinh Tinh, đây là loại khoa học tiên tiến nào vậy?” Gọi một cái thì lập tức hiện ra một anh chàng đẹp trai, cái thần kỳ này là gì thế?”
“Không nhìn ra sao? Người máy đấy.”
“Vậy, vậy….” Tiểu Quỳ nói hơi lắp bắp, người máy này tên là Giang Đồ, hay là anh chàng đẹp trai trong video là Giang Đồ?
Chúc Tinh Dao cảm thấy Giang Đồ quá mức dễ thấy, cô thu nhỏ cửa sổ lại, nhỏ giọng nói: “Cậu cứ từ từ xem nhé, nếu không nhìn thấy thì thoát ra.”
Giang Đồ cười: “Được.”
Tiểu Giang ngoan ngoãn dõi theo sau lưng Chúc Tinh Dao, Tiểu Quỷ ôm người máy ngồi bên cạnh, cũng không cần phải di chuyển, ống kính sẽ tự động xoay, cô ấy tò mò chạm vào người nó, ngập ngừng do dự hỏi: “Anh là….Bạn trai của Tinh Tinh à?”
Giang Đồ nói: “Vẫn chưa phải.”
Đang theo đuổi Tinh Tinh?
Tiểu Quỳ hưng phấn, cô ấy khích lệ nói: “Anh cố gắng lên nhé, người theo đuổi Tinh Tinh nhiều lắm.”
Giang Đồ biết có rất nhiều người theo đuổi cô, anh trầm mặc một chút, hỏi: “Còn có ai?”
Tiểu Quỳ thấp giọng nói: “Anh nhìn thấy ca sĩ chính đó không? Hình như anh ta rất thích Tinh Tinh, nhưng tôi nghĩ anh đẹp trai hơn anh ta cho nên tôi sẽ bình chọn cho anh.”
Giang Đồ nhìn người cao nhất trong đám người đang hát mà nhíu mày lại.
—-
Cuối tháng Chín, Giang Đồ từ Bắc Kinh trở về Giang Thành, Giang Lộ gọi điện thoại đến: “Anh, buổi tối về ăn cơm đi, mẹ vẫn luôn nhắc tới anh.”
Bảy giờ tối, Giang Đồ đậu xe ở dưới lầu, đang chuẩn bị lên nhà, ngẩng đầu lập tức nhìn thấy một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đang nói chuyện với Giang Lộ ở phía trước luống hoa, người đàn ông già đi không ít, mái tóc bạc trắng hai bên thái dương, đó chính là Giang Cẩm Huy.
Giang Cẩm Huy dường như nhận thức được ánh mắt của anh, quay đầu lại nhìn.
Giang Đồ và Giang Cẩm Huy mấy năm này chưa từng gặp nhau, anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, Giang Cẩm Huy hơi sững sốt, sắc mặt lúng túng xấu hổ, quay đầu nói với Giang Lộ: “Bố đi trước.”
Sau khi Giang Cẩm Huy rời đi, Giang Lộ bước đến, Giang Đồ nhìn cậu, lạnh giọng hỏi: “Ông ấy đến tìm em đòi tiền?”
Giang Lộ cao tương đương Giang Đồ, cậu đút hai tay vào túi quần, đứng dưới bậc thềm, ngẩng đầu thở dài: “Hồi đó ống ấy bị chặt hai ngón tay nên chắc cũng dọa sợ, giờ không còn đánh bạc nữa, thỉnh thoảng ngứa tay muốn đánh mạt chược với ông bà lớn tuổi nhưng chẳng dám chơi. Ông ấy không có công việc gì nghiêm túc suốt mấy năm nay, hàng tháng em đưa cho ông ấy một ít tiền sinh hoạt, cũng không nhiều lắm, đủ ăn đủ mặc, dù sao hồi em còn nhỏ ông ấy đã cho em rất nhiều tiền tiêu vặt.”
Giang Lộ khác với Giang Đồ, khi ấy Giang Lộ còn nhỏ, dù trong nhà có chuyện lớn, món nợ tiền triệu cũng không đè lên vai cậu, như Lâm Giai Ngữ đã nói, cậu chả mất mát gì về việc ăn chơi vui đùa — chỉ những tổn thương và tai họa do Giang Cẩm Huy gây ra đều đổ hết lên đầu Giang Đồ.
Bắt đầu năm mười ba, mười bốn tuổi, Giang Đồ đã không còn lấy tiền của Giang Cẩm Huy nữa, đi làm thêm để trả nợ, nếu bọn đòi nợ đến gây rối thì phải bảo vệ cậu và Thư Nhàn, anh nhận mọi trách nhiệm mà lẽ ra Giang Cẩm Huy phải gánh vác, anh nuốt hết những đau khổ mà lẽ ra anh không nên gánh chịu.
Giang Lộ từ nhỏ đã gầy gò, lúc nào cũng thích đến quán net đen để chơi game, lúc bé cậu đã rất khôn ngoan, có thể lấy bao nhiêu tiền tiêu vặt của Giang Cẩm Huy thì lấy bấy nhiêu, dù sao không lấy ông ta cũng cầm đi chơi cờ bạc. Có khi Giang Cẩm Huy thắng bạc tâm trạng vui vẻ sẽ âm thầm cho cậu 100 tệ, nếu cậu làm nũng nói tốt vài câu thì Giang Cẩm Huy sẽ cho cậu nhiều hơn một chút. Tóm lại, cậu và Giang Cẩm Huy ít nhiều có quan hệ cha con, cậu cũng chẳng thể chịu đựng được cảnh bố mình nghèo khó vất vả, hàng tháng cậu đưa một khoản tiền cố định cho phí sinh hoạt, thỉnh thoảng ăn chung bữa cơm.
“Tốt nhất là vậy.”
Mặt Giang Đồ không cảm xúc, xoay người đi vào hành lang.
Giang Lộ thở dài, theo sau, “Anh, anh yên tâm, em cũng không phải trẻ con nữa, biết chừng mực.”
Trong nhà rất náo nhiệt, Thư Nhàn mời cả nhà Lâm Giai Ngữ đến, Lâm Giai Ngữ chơi Vương giả với Giang Lộ, âm thanh rất to, Giang Lộ nói: “Tối qua em còn kéo chị gái xinh đẹp vào chơi một chút.”
Lâm Giai Ngữ “Hả” một tiếng: “Cô ấy đang ở nước ngoài, có thời gian chơi à?”
Giang Đồ dựa vào sô pha, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Lộ, Giang Lộ vừa điều khiển vừa nói: “Đúng lúc đang nghỉ ngơi, có lẽ em may mắn.”
Mấy giây sau, anh cầm lấy điện thoại cài đặt trò chơi Vương giả vinh diệu, nhìn Giang Lộ: “Trận sau kéo anh vào.”
Giang Lộ ngẩng đầu: “Hở????”
Không nghe nhầm chứ, anh cậu muốn chơi game?
Giang Đồ mặc kệ cậu, tìm kiếm cách chơi, làm quen với giao diện trò chơi, nếu Chúc Tinh Dao muốn chơi, anh cũng có thể dạy cô.
Giang Lộ nhanh chóng phản ứng lại, hạ giọng nói: “Được thôi, chằng có vấn đề gì. Anh cố lên ha, biến chị gái xinh đẹp thành chị dâu, được lắm.”
Giang Lộ ngẩng đầu, Lâm Giai Ngữ nói ngay: “Không phải tôi nói đâu, nó tự nhận ra được đấy.”
Giang Đồ nhíu mày: “Tôi nói cậu à?”
Lâm Giai Ngữ: “….”
Lâm Giai Ngữ bĩu môi, nhớ tới người máy kia của Chúc Tinh Dao, cô cười tủm tỉm nói với Giang Đồ: “Con robot kia cậu cũng tặng tôi một cái đi, Chúc Tinh Dao nói rất thú vị, nhưng không phải mua….Cho dù tôi có mua cũng không mua nổi, thật đắt tiền.”
“Cái đó của cô ấy chỉ có một mà thôi, cậu đừng suy nghĩ nữa.” Giang Đồ thả lỏng dựa vào ghế sofa, “Nếu cậu muốn thì thời gian nữa tôi sẽ mang về cho cậu một sản phẩm chính thức.”
“Ồ? Có giống nhau không?” Lâm Giai Ngữ hỏi.
Đương nhiên khác nhau, Tiểu Giang của Chúc Tinh Dao chính là tâm ý Giang Đồ, mô-đun ngôn ngữ hoàn toàn khác, sẽ có lúc “Nổi điên”, cho dù như vậy, nếu như thời điểm cô muốn tìm anh thì có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Quan trọng nhất chính là–trên thế giới chỉ có một máy.
—-
Chiều ngày 1 tháng 10, Giang Đồ đi tập thể dục với lão Viên, năm giờ anh bước xuống từ máy chạy bộ, bộ quần áo thể thao màu đen ướt đẫm mồ hôi dính vào thân hình cao gầy của anh. Lão Viên bước tới gần nhìn thoáng qua, thán phục nói: “Cậu vẫn chạy như còn hồi học Đại học, 10.000 mét!”
Giang Đồ bây giờ cũng giống như khi còn thiếu niên, thể lực hàng ngày chủ yếu là chạy đường dài, bước vào phòng tắm: “Tôi đi trước.”
Lão Viên “à” một tiếng, đi theo sau lưng anh: “Không đi ăn cơm chung hả?”
“Không được, trễ giờ rồi, tôi phải đến sân bay đón người.”
“Đón ai thế?” Lão Viên hỏi tiếp.
Hai người đi qua khu vực thiết bị, lúc bước ngang qua phòng tập riêng, bị người nào đó chặn lại.
Giang Đồ mặt không thay đổi nhìn người phụ nữ trước mặt, Hạ Cẩn ngẩng đầu nở nụ cười: “Giang Đồ, thật là trùng hợp, vừa nãy mình còn tưởng mình nhìn nhầm rồi cơ.”
Giang Đồ gật đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Tôi có việc, đi trước.”
Không quan tâm đến nụ cười cứng ngắc của Hạ Cẩn, vòng qua cô, sải bước đi. Lão Viên nhìn người đẹp trước mặt, rồi nhìn bóng lưng hờ hững của Giang Đồ, gần đây có không ít cô gái trong công ty muốn bày tỏ tình cảm với Giang Đồ, nhưng Giang Đồ cũng chẳng quan tâm. Có điều, Hạ Cẩn rất xinh đẹp, lão Viên cảm thấy Giang Đồ quá cự tuyệt, muốn chừa đường sống giúp anh, nhanh chóng giải thích: “Giang Đồ vội đến sân bay đón người, cậu ấy vậy đấy, khá là lạnh lùng.”
Sắc mặt Hạ Cẩn khó coi, cô ấy nhìn về phía lão Viên: “Anh là?”
Lão Viên nói: “Tôi à, là bạn học thời đại học và cũng là đồng nghiệp với cậu ấy.”
Cho nên mối quan hệ của bọn họ cũng không tệ? Hạ Cẩn nhớ lại đoạn video về buổi biểu diễn ban nhạc X ở Las Vegas trên Weibo đã xem hai ngày trước, Chúc Tinh Dao xuất hiện trong đó.
Lão Viên cười: “Có thể mời tôi một ly chứ, nhưng để tôi nói trước, có rất nhiều cô gái trong công ty muốn theo đuổi Giang Đồ, nhưng cậu ấy lạnh lùng đến mức chẳng ai làm cậu ấy rung động được, chắc tôi cũng không giúp được gì nhiều cho cậu.”
Hạ Cẩn: “Thật ra tôi là bạn học cấp Ba của cậu ấy, cậu chưa nghe cậu ấy nhắc đến cô gái nào sao?”
“Bạn học cấp Ba à?” Lão Viên nhìn Hạ Cẩn, trong lòng luôn cảm thấy mối quan hệ giữa cô gái này với Giang Đồ không hề đơn giản, chẳng lẽ là bạn gái cũ thời cấp Ba của cậu ấy à? Anh mỉm cười: “Tôi chưa từng nghe qua, cậu rất thân với cậu ấy?”
“Khá tốt…..” Hạ Cẩn ậm ờ trả lời, “Chúng ta qua đó uống gì đấy rồi nói chuyện tiếp nhé?”
——
8 giờ 30 phút tối, Chúc Tinh Dao mang khẩu trang ra khỏi sân bay cùng với hai người trợ lý, đội mũ vành thấp, đeo túi đàn cello màu đen trên vai. Đi tới bãi đậu xe, cô nhìn thấy Giang Đồ đứng bên cạnh xe, đôi mắt của Tiểu Quỳ tỏa sáng, hưng phấn hỏi: “Tinh Tinh, anh ấy đến đón chị à?”
Chúc Tinh Dao cười khẽ, nhìn về phía Tiểu Quỳ: “Lát nữa hai người cứ mang hành lý về trước đi, vất vả rồi.”
Giang Đồ cách mười mét nhìn về phía Chúc Tinh Dao, thân hình cô quá hấp dẫn, người đi đường qua lại đều đang nhìn cô, còn có người cầm điện thoại chụp ảnh. Anh không đi tới, chỉ mở cốp xe rồi ngồi trở lại ghế lái. Trợ lý nhanh chóng phản ứng lại, bước ngay tới cất vali vào.
Một lát sau, Chúc Tinh Diao ôm ba lô ngồi vào ghế phụ, cô cởi mũ ra, ngón tay trắng nõn vuốt tóc một cái, mái tóc dài xõa bồng bềnh. Cô quay đầu lại, đối diện ánh mắt sâu sắc của Giang Đồ, im lặng ba giây, cô nói: “Mình vẫn chưa ăn tối.”
Giang Đồ cười khẽ: “Em muốn ăn gì?”
Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút, nói: “Lâu lắm rồi mình chưa ăn canh huyết vịt, đi ăn món đó đi.”
Xe chạy xuống cầu vượt, Chúc Tinh Dao lấy Tiểu Giang ra khỏi ba lô, cô nhìn về phía Giang Đồ: “Cậu có muốn mang nó về để sửa giúp mình không? Nó vẫn có thể nổi điên.”
Giang Đồ tỉnh bơ nhìn đằng trước: “Không cần, anh viết lại chương trình rồi sang em lấy sau.”
Chúc Tinh Dao “Ừm” một tiếng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tại sao, cảm thấy đây là cái cớ của anh.
Giang Đồ quả nhiên thay đổi, đã biết dùng cớ….Không đúng, anh vẫn luôn biết làm thế nào để lừa dối người khác, nếu anh không muốn nói thì rất khó có thể nhìn thấy rõ suy nghĩ thật sự của anh, chỉ có thể dựa vào mà phán đoán.
Giang Đồ dừng xe ở bãi đậu xe gần sân vận động Hà Tây, bọn họ xuống xe đi tới quán canh tiết vịt Tào Ký, đằng trước có vài cậu học sinh đang chơi trượt ván đi về hướng bên này. Chúc Tinh Dao bỗng nhiên dừng bước, quay sang nhìn Giang Đồ: “Không ăn quán Tào Ký nữa, chúng ta đi quán khác đi. Mình vừa thấy một quán mới ở phía trước, đến đó thử xem như nào.”
“Được.” Giang Đồ cũng theo cô.
Chúc Tinh Dao vừa mới xoay người thì đã bị ai đó ôm eo tiến về phía trước, cả người cô được Giang Đồ ôm chặt lấy, chóp mũi ngửi thấy mùi hương sạch sẽ dễ chịu từ quần áo của anh, mấy cậu thanh niên trượt ván lướt qua người cô, tiếng xe lăn ma sát trên mặt đường tạo nên tiếng ồn lấn át nhịp tim lúc này của cô. Giang Đồ cúi đầu, nửa khuôn mặt trắng ngần của cô ở dưới vành mũ, anh nhìn thấy chóp mũi thanh tú và cằm nhỏ nhắn của cô, môi anh nhẹ nhàng cong lên.
Eo Chúc Tinh Dao rất nhỏ rất mềm mại, Giang Đồ cứ như vậy mà ôm cô, không muốn buông tay ra.