Chờ Ánh Sao Rơi

Chương 82: Hoàn chính văn



“ Đời người khởi đầu tốt nhất chính là cùng kề vai sát cánh với vì sao, hãy để ánh trăng vì bạn mà đến.”

Ngày thứ hai hôn lễ kết thúc, Chúc Tinh Dao và Giang Đồ lẽ ra phải đi hưởng tuần trăng mật, nhưng bọn họ còn có một chuyện quan trọng phải tham gia giúp đỡ, tối nay Hứa Hướng Dương sẽ cầu hôn Lê Tây Tây, cho nên hoãn một ngày xuất phát.

Hôm qua quá mệt mỏi, Chúc Tinh Dao ngủ đến giữa trưa mới dậy, Đường Đậu thừa dịp Giang Đồ không có ở đây, len lén nhảy lên giường vui đùa.

Nuôi hơn năm tháng, Đường Đậu đã từ một con mèo Ragdoll nhỏ xíu biến thành một con mèo lớn với bộ lông óng ả. Chúc Tinh Dao ôm lấy nó, mặt vùi vào bụng nó hít một hơi, nhỏ giọng nói: “Đường Đậu, mẹ rất yêu Đồ ca, yêu đến mức dường như có thể chiến thắng sợ hãi, muốn….muốn sinh con cho anh ấy.”

Ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu cô khi cô nói “Em đồng ý” trong tiệc đám cưới.

Cô yêu Giang Đồ, yêu đến nỗi sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì anh.

Tối qua, đoàn làm phim với dàn diễn viên chính đã tham dự đám cưới, sáng sớm hôm sau bắt đầu công việc, bởi vì đạo diễn lo lắng khi mùa thu tới, lá cây trong rừng sẽ rụng, thời tiết không tốt, cho nên dự định giữa tháng 10 sẽ tập trung quay cảnh vùng đèn ánh sao trước.

Các tổ đạo cụ phải chuẩn bị hàng ngàn ngôi sao rồi treo lên, cầm những bức ảnh lượm được từ diễn đàn, chịu thua nói: “Sao nam chính có thể tự mình treo ngàn vạn ngôi sao lên được vậy?”

Biên kịch Đường Hinh đi qua, cười tủm tỉm nói: “Bằng tình yêu!”

Lâm Giai Ngữ cười: “Cậu ấy chỉ có một mình, phải mất hơn một tháng lận đấy, các anh nhiều người như vậy, mấy ngày nữa là có thể chuẩn bị xong rồi!”

Nữ chính Đường Đinh Đinh đứng bên cạnh, cũng mỉm cười: “Các anh cố gắng lên nha, đèn sao của tôi, nhất định không thể thiếu một cái!”

Mọi người cười ầm lên, tổ đạo cụ hăng hái hơn mười phần.

Về phần Hứa Hướng Dương cầu hôn, nói là cưỡng hôn thì đúng hơn.

Bởi vì tối hôm qua vừa mới tham dự hôn lễ, bạn học lớp 12 (1) ban Khoa học Tự nhiên đều còn ở Giang Thành, tình cờ thực hiện được tâm nguyện của Hứa Hướng Dương, buổi chiều có người đi ngang qua. Bình thường học sinh đi học, quá trình quay phim hơi chậm, cuối tuần và ngày lễ đoàn làm phim đều phải tăng ca để bắt kịp tiến độ.

Lần trước Chúc Tinh Dao đến Nhất Trung là vào ngày Lễ kỷ niệm của trường năm ngoái, cô và Tiểu Quỳ tới lúc 5 giờ chiều.

Đoàn làm phim để làm sống động bầu không khí khuôn viên trường thì đã trao đổi với nhà trường, cuối tuần và ngày Lễ bảo vệ có thể cho một số học sinh vào, nhưng phải mặc đồng phục học sinh. Vì vậy, sân trường rất náo nhiệt, có thể thấy học sinh và nhân viên đoàn làm phim mặc đồng phục ở khắp mọi nơi.

Chúc Tinh Dao gọi điện thoại cho Lê Tây Tây: “Các cậu đang ở đâu?”

“Ở trong khu rừng cây này, tổ đạo cụ đang làm đèn ánh sao nè, sắp sửa xong rồi! Cậu mau tới đi!” Lê Tây Tây cực kỳ hưng phấn.

Chúc Tinh Dao và Tiểu Quỳ đứng ở phía bên kia rừng cây, cô đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn nhân viên tổ đạo cụ dùng cầu thang trèo lên cây, trên thắt lưng còn cài dây an toàn, nhưng thoạt nhìn vẫn rất nguy hiểm.

Cô không biết hồi đó rốt cuộc Giang Đồ làm như thế nào.

Tiểu Quỳ phấn khích nói: “Ôi, vậy tối nay em có thể nhìn thấy vùng đèn ánh sao trước thời hạn rồi sao?”

Chúc Tinh Dao nhớ lại vẫn cảm thấy đau lòng cho Giang Đồ năm đó, nếu thời gian có thể quay ngược lại, khi ấy cô nhất định phải ôm lấy anh. Không đúng, nếu như có thể quay trở lại, cô hy vọng mình có thể thông minh hơn một chút, không để cho những hiểu lầm đó xảy ra.

Lê Tây Tây xuất hiện với tư cách khách mời trong vai giáo viên dạy tiếng Anh, ban đầu đạo diễn muốn yêu cầu cô diễn xuất với màu sắc thật của chính mình, nhưng Lê Tây Tây đã từ chối: “Tôi không muốn đâu, tôi đã hai mươi bảy rồi, sang năm là 28, từng tuổi này lại đi diễn nữ sinh mười sáu mười bảy tuổi sao? Sẽ bị người ta chê cười mất!”

Thực ra không cần lo lắng gì cả, cô để tóc ngắn, dáng người nhỏ nhắn, khi mặc đồng phục đi học cũng sẽ có người cho rằng cô ấy là học sinh cấp 3. Nếu nói có gì khác biệt thì đó chính đôi mắt! Hai mươi bảy so với năm mười bảy tuổi dù sao cũng trải qua mười năm, cô lại lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng không giống nhau.

Chúc Tinh Dao xuyên qua rừng cây nhỏ, từ xa đã nhìn thấy Lê Tây Tây cùng Lâm Giai Ngữ mặc bộ đồ công sở nói chuyện phiếm, còn có một đám gương mặt quen thuộc, đều được Hứa Hướng Dương mời tới giúp đỡ cầu hôn.

“Tinh Tinh, ở đây!” Lê Tây Tây vẫy tay.

Chúc Tinh Dao đi tới trước mặt, nghe Hứa Hướng Dương đề nghị: “Đoàn phim đã chuẩn bị rất nhiều đồng phục học sinh, hay là chúng ta cùng nhau thay đồng phục học sinh,  trải nghiệm lại cảm giác được làm học sinh một lần nữa đi?”

Lê Tây Tây lập tức hừ một tiếng: “Sắp ba mươi tuổi rồi, làm học sinh cái rắm gì nữa, anh có biết xấu xổ không hả?”

Hứa Hướng Dương: “…”

Anh ấy ném cho Chúc Tinh Dao một cái nhìn cầu cứu.

Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút, nói: “Tây Tây chúng ta cũng đổi đi, cùng với Giai Ngữ, rồi chụp một tấm ảnh?”

Lê Tây Tây “Ừ” một tiếng, vui vẻ đứng lên:  “Được thôi!”

Sự phân biệt đối xử này…. Hứa Hướng Dương thở dài.

Lớp 12/1 khóa 06 tất cả mọi người đều được thay đồng phục học sinh, cùng nhau ăn cơm hộp của đoàn làm phim trong căn tin của trường.

Tám giờ tối, Lục Tễ và Chu Nguyên cũng tới, Chu Nguyên mang theo máy ảnh, hào hứng cầm lấy bộ quần áo học sinh đưa cho Lục Tễ, “Đi đi đi, chúng ta cũng thay đồ luôn.”

Lục Tễ không tham dự hôn lễ ngày hôm qua, nhưng nhờ Hứa Hướng gửi một phong bì màu đỏ, rất dày, anh liếc mắt một cái: “Không muốn.”

Chu Nguyên cũng không thèm để ý: “Vậy tôi đi thay đồ.”

Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây cùng Lâm Giai Ngữ thay đồng phục học sinh, đi dạo trong khuôn viên trường vào ban đêm, Lâm Giai Ngữ có chút phấn khích: “Lát nữa sẽ thử xem vùng đèn sao có thành công hay không, đột nhiên rất hoài niệm cảnh tượng năm đó.”

Trùng hợp thay, ánh trắng đêm nay ẩn hiện trong mây, thời tiết rất giống năm đó.

Chúc Tinh Dao mỉm cười, cô cũng nhớ, có người phụ nữ nào mà không hồi niệm tuổi 17 đâu?

Lê Tây Tây liếc nhìn một nhóm bạn học cũ, không khỏi trợn tròn mắt: “Cậu nói xem, mấy bạn nam lớp chúng ta có diện mạo cũng không tồi mà! Sao mấy người kia lại phát tướng ra rồi? Đã mập lên còn mặc đồng phục học sinh, một khuôn mặt gần 30 tuổi, thực sự không giống nhau!” Cô quay đầu nhìn Chúc Tinh Dao, cười hì hì nói, “Nhìn Tinh Tinh của chúng ta, vẫn giống như năm đó, cũng không thay đổi, vẫn là nữ thần.”

Chúc Tinh Dao sờ đầu tóc ngắn của cô ấy, cười nói: “Cậu cũng không thay đổi gì hết á!”

“Giang Đồ nhà cậu đâu?” Lâm Giai Ngữ hỏi.

Chúc Tinh Dao lấy điện thoại ra: “Anh ấy tiễn khách hàng ra sân bay, cũng sắp đến rồi!”

“Tại sao hai cậu lại trì hoãn một ngày đi hưởng tuần trăng mật vậy?” Lê Tây Tây nghi ngờ.

Chúc Tinh Dao cũng không thể nói vì muốn giúp Hứa Hướng Dương cầu hôn cô ấy, đành phải nói: “Hôm qua quá mệt, dời lại một ngày cũng được.”

Lê Tây Tây: “Chậc chậc chậc, động phòng mà, đương nhiên mệt là đúng rồi.”

“….Mình gọi điện cho Giang Đồ.” Chúc Tinh Dao lấy điện thoại ra.

Xe của Giang Đồ đã đến cổng, đang nói chuyện với bảo vệ, anh trả lời điện thoại: “Anh đến cổng rồi, em ở đâu?”

“Bọn em đang ở bên cạnh tòa nhà giảng dạy lớp 12, gần khu rừng nhỏ.” Cô không thể không nói với anh, “Đồ ca, tối nay đèn sao của đoàn làm phim đã làm xong rồi, buổi tối sẽ bật lên xem coi có hiệu quả không.”

Trước đây Giang Đồ đối với chuyện làm bộ phim này tâm tình vẫn có chút phức tạp, trải qua đoạn phim nhỏ kia, đối với chuyện này đã bình tĩnh lại, “Được, em đợi anh vài phút, anh đi tìm em.”

Chúc Tinh Dao cúp điện thoại, thấy Hứa Hướng Dương gửi tin nhắn Wechat.

Hứa Hướng Dương: “Dẫn cô ấy đến đây đi.”

Cô trả lời Hứa Hướng Dương: “Ừm.”

Lại gửi cho Giang Đồ một tin nhắn: “Ông xã ơi, bây giờ em đến hội trường với Tây Tây, anh đến hội trường tìm em nha.”

Chúc Tinh Dao nháy mắt với Lâm Giai Ngữ, hai người ăn ý liên tục dỗ dành, dẫn Lê Tây Tây đến hội trường. Phòng hội trường chỉ bật đèn sân khấu, Lê Tây Tây vừa đi vào liền thấy Hứa Hướng Dương ngồi ở giữa sân khấu, anh mặc đồng phục học sinh mùa hè, ôm một cây đàn guitar trong lòng. Nhiều năm như vậy, Hứa Hướng Dương chẳng hề mập ra, anh vẫn cao gầy như khi còn niên thiếu, nhìn từ xa vẫn có chút hoài bão của năm tháng tuổi trẻ.

Lê Tây Tây hoảng hốt một chút, cô bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hát không hay bằng mình, đừng nghĩ chỉ cần hát cho mình nghe một bài hát như hồi còn đi học là mình sẽ làm lành với anh ta ngay.”

Đột nhiên, một đám đông mặc đồng phục học sinh từ phía sau tràn vào, hàng trăm đàn em khóa dưới chen chúc ngồi vào những chiếc ghế trống trong giảng đường. Bạn học cũ của bọn họ cũng trà trộn vào, nhưng bọn họ đã trải qua 10 năm rồi, nhìn thoáng qua có thể phân biệt được với thanh niên tươi sáng mười sáu mười bảy tuổi.

Thời gian trôi qua, có những lúc khiến người ta cảm thấy thật buồn.

Nhưng hơn thế nữa, là chúng ta đã trưởng thành.

Hứa Hướng Dương lại gần micro: “Tây Tây, vào lúc sinh nhật năm mười bảy của em, anh vốn định chơi guitar tỏ tình với em, nhưng sau đó Chúc Tinh Dao bị thương, tỏ tình không thành công. Bây giờ, anh có thể chơi nó một lần nữa cho em nghe không?”

Ánh mắt Lê Tây Tây ửng đỏ, cô hừ một tiếng, không nói gì.

Hàng trăm đàn em bắt đầu vỗ tay la ó: “Ồ! Tất nhiên là được ạ!”

Hứa Hướng Dương nở nụ cười, anh đánh bài [Bong bóng tỏ tinh] của Châu Kiệt Luân.

Mấy năm nay, kỹ năng chơi đàn guitar của Hứa Hướng Dương tốt hơn trước rất nhiều, mà anh vẫn luôn hát rất êm tai, Lê Tây Tây bị Chúc Tinh Dao và Lâm Giai Ngữ đẩy lên phía trước. Hứa Hướng hát xong bài [ Bong bóng tỏ tình] thì trên sân khấu nhảy xuống, đứng trước mặt Lê Tây Tây.

Hứa Hướng Dương cúi đầu nhìn Lê Tây Tây, bỗng nhiên các cô cậu khóa dưới từ dưới ghế lấy ra một bó hoa hồng, một nhóm người vây quanh và bao vây Lê Tây Tây, Chúc Tinh Dao cùng Lâm Giai Ngữ mỉm cười lui về phía sau, để lại không gian cho bọn họ.

Chu Nguyên và một nhiếp ảnh gia khác mang theo máy ảnh chụp hình và quay video lại, Lục Tễ tựa vào bên sân khấu, nhàn rỗi đứng nhìn xem.

Giang Đồ từ cửa sau phòng hội trường đi vào.

Lê Tây Tây hoảng sợ nhìn chung quanh, đột nhiên ý thức được có cái gì không đúng, cô nhìn về phía Hứa Hướng Dương: “Anh, anh muốn làm gì?”

“Chẳng phải em đã nói rồi sao? Cho dù lần này anh quỳ gối trước mặt em thì cũng không làm lành với anh.” Hứa Hướng Dương từ trong túi lấy ra một chiếc hộp gấm tinh xảo, anh mở hộp ra, quỳ một gối trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô, “Chúng ta không hòa giải cũng được, chúng ta kết hôn.”

Lê Tây Tây trợn mắt há hốc mồm cúi đầu nhìn anh, cực kỳ kinh ngạc.

Hứa Hướng Dương nói: “Anh yêu em Lê Tây Tây, anh cũng không thể không có em, lấy anh nhé.”

Ánh mắt Lê Tây Tây đỏ lên, ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, cô hừ một tiếng: “Anh đừng tưởng quỳ xuống trước mặt em, em sẽ đồng ý anh…”

May mà anh nghĩ ra một chiêu này…

Giây tiếp theo.

Các bạn cùng lớp cũ của bọn họ bắt đầu ồn ào:

“Lấy cậu ấy đi! Lấy cậu ấy đi! Lấy cậu ấy đi!”

“Lê Tây Tây, tôi nói cho cậu biết, hôm nay nếu cậu không đồng ý lớp trưởng, hôm nay sẽ không ra được khỏi cánh cửa này đâu!”

“Muốn ra khỏi cánh cửa này thì đồng ý anh ấy đi!”

Hơn trăm các em khóa dưới cũng ồn ào theo, Lê Tây Tây ngẩn người, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng năm đó Hứa Hướng Dương dẫn đầu đến lớp 2 “ép hôn” cô giáo Tạ, cô không ngờ rằng sau mười năm, Hứa Hướng Dương đem chiêu này dùng ở trên người mình.

Cô tức giận giậm chân, quay đầu nhìn Chúc Tinh Dao và Lâm Giai Ngữ, “Tinh Tinh, hai cậu phải giúp mình!”

Hội trường yên lặng hai giây, mọi người đều nhìn về phía Chúc Tinh Dao.

Chúc Tinh Dao cười: “Cậu tự mình quyết định đi, mình không giúp cậu được.”

Nghe thấy giọng nói của cô, Giang Đồ sửng sốt một chút, nhìn thấy bạn học cũ đứng bên cạnh đều mặc đồng phục học sinh. Cô không nói cho anh biết, Hứa Hướng Dương cầu hôn đều đề nghị mọi người mặc đồng phục học sinh, có người quay đầu nhìn anh: “Ồ, Giang Đồ, cậu tới rồi!”

“Ừm.” Giang Đồ gật đầu một cái, anh chen vào trong đám người, cuối cùng cũng nhìn thấy Chúc Tinh Dao đứng ở phía trước, mặc đồng phục học sinh buộc tóc đuôi ngựa. Chúc Tinh Dao tựa hồ cảm giác được là anh, đột nhiên quay người, mỉm cười với anh.

Đêm qua cô còn mặc váy cưới màu trắng làm cô dâu của anh, nhưng tối nay cô đã thay đồng phục học sinh. Trong phút chốc, Giang Đồ cho rằng mình đã nhìn thấy Chúc Tinh Dao năm 17 tuổi.

Có em gái khóa dưới ngạc nhiên hô lên: “Đàn anh Giang Đồ.”

Giang Đồ gật đầu, bước tới chỗ Chúc Tinh Dao, nắm lấy tay cô.

Anh nhìn thoáng qua Hứa Hướng Dương và Lê Tây Tây ở bên kia.

Lại có người tiếp tục ồn ào: “Lê Tây Tây, đồng ý cậu ấy đi!”

Hứa Hướng Dương nói: “Tây Tây, em muốn anh quỳ bao lâu nữa?”

Lê Tây Tây lau nước mắt, quay đầu nhìn xung quanh: “Nếu như tôi không bằng lòng thì mọi người sẽ không tôi đi à?”

“Không cho!”

“Kiên quyết không cho!”

Lê Tây Tây hít hít mũi, đưa tay về phía Hứa Hướng Dương, kiêu hãnh như một con chim khổng tước: “Thấy anh không thể sống thiếu em, vậy em đây cố gắng mà làm, đồng ý lấy anh vậy!”

Sau mười năm.

Một màn ép hôn thật sự, rầm rộ náo nhiệt chính thức kết thúc.

Giang Đồ dẫn Chúc Tinh Dao đi ra khỏi hội trường, bọn họ đi về phía tòa nhà giảng dạy, theo sau là một nhóm người mặc đồng phục học sinh. Giang Đồ mặc áo sơ mi và quần tây, dáng người cao thẳng, quả thực có chút không hợp, thỉnh thoảng anh cúi đầu nhìn Chúc Tinh Dao.

Chúc Tinh Dao bị anh nhìn đến đỏ mặt, đang muốn nói cái gì đó, bầu trời đột nhiên sáng ngời.

Lâm Giai Ngữ “A” lên một tiếng, hưng phấn nói: “Là tổ đạo cụ làm đèn ánh sao xong rồi, chúng ta đi xem một chút đi!”

Một đám nam sinh nữ sinh phía sau reo hò, vội vàng chạy tới.

Chúc Tinh Dao vui vẻ ngẩng đầu: “Đồ ca, chúng ta cũng đi ha.”

Cô hôm nay trang điểm rất nhẹ, qua lâu như vậy, son cũng sắp phai đi, dáng vẻ cô mặc đồng phục học sinh, luôn khiến cho Giang Đồ lầm tưởng mình đã quay ngược lại thời gian mười năm trước đây, người anh đang nắm lấy tay, là Chúc Tinh Dao năm 17 tuổi.

Anh mím môi: “Được.”

Đi ở cuối đám người, chính là Chu Nguyên và Lục Tễ, hôm nay Lục Tễ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, xem ra cũng không phù hợp chút nào.

Lâm Giai Ngữ quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Chu Nguyên cười: “Lâm Giai Ngữ, cậu đẹp hơn hồi Trung học rất nhiều.”

Lâm Giai Ngữ ngoài mặt tươi cười: “Cảm ơn cậu nhé!”

Lục Tễ đút tay vào trong túi quần, anh ngẩng đầu nhìn Lâm Giai Ngữ, cũng thờ ơ mỉm cười.

Mọi người đi vào trong rừng cây, mới phát hiện đoàn làm phim chỉ là đang kiểm tra, đèn ánh sao vẫn chưa được ổn lắm, có hai cây đèn không sáng lên được, tổ đạo cụ lại làm hơn nửa tiếng đồng hồ, đến mười giờ còn chưa làm xong.

Bên lao công và an ninh trường học bắt đầu dọn dẹp, để cho các em học sinh tham gia vào vai quần chúng về nhà trước.

Lâm Giai Ngữ nhìn về phía Giang Đồ: “Hay cậu đi xem giúp một chút?”

Giang Đồ dừng một chút, Đường Hinh cũng nhìn anh, cười nói: “Được không? Chúng tôi đang gấp rút quay những cảnh này.”

“Ừm, tôi đi xem.” Giang Đồ cúi đầu nhìn Chúc Tinh Dao, buông tay cô ra, đi về phía nhân viên tổ đạo cụ.

Nửa tiếng nữa trôi qua.

Đèn sao được kiểm tra lại, Giang Đồ nhấn công tắc, bầu trời sáng lên, hàng ngàn ngôi sao rải rác trên cành cây tươi tốt tất cả đều phát sáng, khuôn viên trường yên tĩnh được tô điểm thành một khung cảnh đầy thơ mộng lãng mạn.

Giang Đồ đi ra ngoài, nhìn về phía Chúc Tinh Dao đang đứng ở ngã tư phiến đá, còn mặc đồng phục học sinh: “Chúng ta nên về thôi, ngày mai phải lên máy bay, trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”

Chúc Tinh Dao nhớ tới mình còn mặc đồng phục học sinh, vội vàng nói: “Vậy em đi thay quần áo!”

“Về nhà thay cũng được.”

“Hả?” Cô cúi đầu nhìn mình, ngẩng đầu cười, “Vậy về nhà đổi.”

Chúc Tinh Dao chạy lại lấy quần áo và túi xách, cô quay người đi về phía Giang Đồ.

Giang Đồ cầm lấy đồ trên tay cô, dắt cô đi về phía vùng đèn ánh sao kia.

Ánh trăng lặng lẽ từ trong tầng mây chạy ra, Lâm Giai Ngữ ngồi ở ghế dựa ven đường, kéo cằm nhìn bóng dáng hai người bị ánh trăng kéo dài, cô quay đầu nhìn Lục Tễ ngồi bên cạnh: “Lục Tễ, tối hôm qua tôi bắt được hoa cưới.”

Lục Tễ “Ừm” một tiếng: “Tôi thấy cậu đăng lên vòng bạn bè rồi.”

Lâm Giai Ngữ nhướng mày: “Vậy tôi phỏng vấn một chút, bây giờ cậu nhìn bọn họ đi vào trong rừng đèn ánh sao kia, có cảm xúc gì không?”

Lục Tễ hơi rũ mắt, lãnh đạm nói: “Không có gì, đem những gì còn nợ trả lại cho Giang Đồ và Chúc Tinh Dao mà thôi.”

Lâm Giai Ngữ: “Chỉ vậy thôi?”

Lục Tễ quay đầu: “Nếu không….thì sao? Cậu hy vọng tôi như thế nào?”

Lâm Giai Ngữ trầm mặc, đột nhiên không lên tiếng.

Bây giờ bỗng nhiên cô có một chút giống như thời gian học Trung học rồi, giận dỗi với anh.

Vài giây sau, Lục Tễ đến gần cô một chút, nhẹ giọng hỏi: “Lâm Giai Ngữ, chúng ta thử xem nhé!” Năm cô 17 tuổi, cô đã nhìn thấy mặt xấu nhất của anh, thế mà khi ấy cô vẫn thầm thích anh. Bây giờ cô lặng lẽ lột xác, từ một cô gái bình thường trở thành một cô gái mang theo ánh sáng của riêng mình, một cô gái đi đâu cũng có thể hấp dẫn mọi ánh nhìn.

Anh cũng buông xuống tất cả, giống như được tái sinh một lần nữa vậy.

Có thể ở đâu đó trong bóng tối, bọn họ là những người phù hợp nhất với nhau.

Lâm Giai Ngữ ngẩn người, cô quay đầu hừ một tiếng: “Cái gì gọi là thử xem? Cậu muốn tôi làm bạn gái của cậu à?”

Lục Tễ ngừng lại, gật đầu: “Ừm.”

Lâm Giai Ngữ chớp mắt, không vui nói: “Lục Tễ, chưa có ai dạy cậu phải không? Nếu muốn một cô gái làm bạn gái của mình thì phải theo đuổi cô ấy trước đã à? Lúc cậu học cấp Ba…..Mặc dù cậu không cố gắng bằng Giang Đồ, nhưng cũng rất biết cách theo đuổi mà nhỉ.”

Lục Tễ: “….”

Qua vài giây, anh khẽ cười: “Được.”

Lại im lặng một lát, mỗi người đều đang âm thầm suy nghĩ, anh quay sang nhìn cô: “Lâm Giai Ngữ, cậu không giống như xưa nữa.”

Lâm Giai Ngữ nói: “Đó là chúng ta đã trưởng thành.”

Trưởng thành đòi hỏi phải trả giá và hy sinh, nhưng may mắn thay, cô đã trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.

Cô như thế, Giang Đồ cũng vậy.

Chúc Tinh Dao, Lê Tây Tây, Hứa Hướng Dương, Chu Nguyên, Đinh Hạng… Mỗi người đều trải qua mọi việc, cũng đều trưởng thành, thay đổi, trở thành phiên bản tốt nhất của chính họ.

Cô nhìn Lục Tễ: “Cậu cũng vậy.”

————

Chúc Tinh Dao được Giang Đồ dẫn đi, miệng nhẹ nhàng ngâm nga bài [Chờ Ánh Sao]–

Em nhận được một bức thư tình

Nhận được lời chúc tốt nhất trên thế gian này

Nhưng em chưa bao giờ nghe anh nói rằng anh thích ai đó

Anh đập tan bóng tối, tay nâng niu ánh sao tiến đến trước mặt em

Nhưng khi ấy em còn trẻ thiếu hiểu biết, không thể hiểu được sự trầm mặc của anh

Nhưng em không hiểu được tình yêu, không biết anh sẽ đau như thế nào

Khi chia tay rồi mới muộn màng nhận ra

Em bắt đầu nhớ lại, thế mà vẫn không ai có thể sâu sắc như anh

………….

Giang Đồ dừng lại dưới gốc cây, cúi đầu nhìn cô, Chúc Tinh Dao không còn ngâm nga nữa, cô nhỏ giọng nói: “Đồ ca, tối nay anh luôn nhìn em như vậy… là bởi vì em đã 27 tuổi rồi mà còn mặc đồ học sinh 17 tuổi, trông rất kỳ quái phải không? Cô biết so với vẻ bề ngoài năm 17 tuổi, bây giờ cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.

“Không phải.” Giang Đồ cúi đầu nhìn quần áo của mình, khẽ cười nói: “Đêm qua em còn mặc váy cưới, ngày hôm nay lại mặc đồng phục học sinh, anh luôn có ảo giác mình đã quay ngược thời gian, nắm lấy tay em năm em mười bảy tuổi.”

Phụ nữ qua 25 tuổi, sẽ bắt đầu để ý tuổi tác của mình, Chúc Tinh Dao cũng vậy, cô buồn bực nói: “Đàn ông các anh luôn thích phụ nữ 20 tuổi, còn phụ nữ thì luôn hy vọng bọn họ mãi mãi 17 tuổi.”

“Anh sẽ không như thế, anh thích em ở tuổi 17, nhưng anh thích em ở tuổi 27 hơn.”

“Vì sao?”

“Bởi vì năm em 17 tuổi, anh không có được em. Năm em 27 tuổi, đã là vợ của anh rồi.” Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, “Tinh Tinh, anh hài lòng với hiện tại.”

Anh thích em, bất kể em có 17 tuổi hay là 27 tuổi, cho dù một ngày nào đó em 87 tuổi đi chăng nữa, em vẫn chính là Chúc Tinh Dao.

Chúng ta mãi mãi luôn ở trong một sổ hộ khẩu.

Sau khi chết có thể chôn cùng một quan tài.

Mang theo họ của anh.

Chúc Tinh Dao lại cảm động, cô ôm chặt lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Đồ ca, năm đó anh đứng ở đâu?”

Gió đêm thổi qua, cành lá đung đưa những ánh sáng thoát ẩn thoát hiện, Giang Đồ nắm tay cô đi tới dưới bóng cây bên cạnh, “Nơi này.”

Chúc Tinh Dao quay lại ôm cổ anh, kiễng chân hôn lên cằm anh.

Giang Đồ cúi đầu hôn lên môi cô, anh bật cười thành tiếng: “Có chút kỳ lạ, dường như đang hôn em 17 tuổi.”

“Vậy bây giờ em chính là 17 tuổi.” Cô nhỏ giọng hừ hừ, hôn lên môi anh một cái, “Đồ ca, em cũng thích anh bây giờ. Khi anh học cấp Ba, anh chưa từng nói thích em, cũng chẳng dám đến gần bên em. Thật ra em muốn nói với anh, lúc ấy anh cũng tốt, vẫn luôn rất tốt.”

Giang Đồ ôm chặt lấy cô, hai người ôm hôn nhau say đắm dưới vùng đèn ánh sao.

Bọn họ có một quyển sách.

Có một ca khúc.

Có một bộ phim.

Hai người có thời gian và ký ức mãi mãi về sau, những điều đó sẽ không bao giờ già đi trong trái tim của họ, luôn luôn tỏa sáng, lãng mạn cho đến khi kết thúc cuộc đời.

Tất cả những bí mật bị che giấu, tất cả những gì đã mất đi, đều đã trở lại theo cách tốt nhất có thể.

Đời người khởi đầu tốt nhất chính là cùng kề vai sát cánh với vì sao, hãy để ánh trăng vì bạn mà đến.

HẾT CHƯƠNG 82 – HOÀN CHÍNH VĂN.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.