" Tiểu Du, tiểu Du, mau trở về " tiếng nói của Thùy Hạ vang vang bên tai.
Thùy Du nhìn quanh, chẳng một ai. Cô mơ hồ biết gì đó, lại chẳng rõ là gì.
Những tiếng nói vẫn vang vang bên tai, cô cố gắng tìm kiếm. Một người con trai đưa tay về phía cô, ánh sáng làm người con trai trở nên mông lung nhưng rất ấm áp.
Thùy Du tiến về phía cánh tay đang đưa ra, chàng trai mỉm cười nhìn cô.
" Tiểu Du, tiểu Du " lại có những tiếng gọi.
Thùy Du quay đầu, là một đứa trẻ, nó đang hoảng hốt gọi cô. Khuôn mặt của nó cũng mơ hồ và làm cô do dự.
" Tiểu Du, lại đây, em chưa chết, em phải tỉnh lại " chàng trai nói.
Cô nhìn chàng trai, trái tim đau nhói.
" Đừng đi, nếu không anh sẽ chết, tiểu Du " lại là tiếng của đứa bé, nó đang hốt hoảng.
Thùy Du nghe thế, muốn chạy đến bên nó. Trong tâm trí của cô, chỉ cần đi qua đó, sẽ chẳng còn đau xót nữa.
" Lại đây, tỉnh lại đi, anh đã chết rồi ".
" Không, chỉ cần em ở đây, anh sẽ không chết ".
Hai tiếng nói tranh nhau bên tai, Thùy Du ôm chặt đầu. Không muốn đối mặt, hai người kia càng lúc càng mờ nhạt.
" Mộ của anh rất lạnh lẽo ".
Nước mắt tràn mi, cô đi về phía chàng trai. Phải, cô không thể chốn tránh sự thật. Anh cô đã chết, cô phải tỉnh lại để chăm sóc phần mộ của anh.
" Đợi thêm một thời gian nữa sẽ chụp CT não để kiểm tra " anh nói.
" Không cần thiết " ông hờ hững đáp.
" Đó là mạng người, không được " anh lắc đầu, không đồng ý.
" Bác sĩ Trần, đây là bệnh viện, không phải trung tâm làm từ thiện " ông gằn lên.
" Bố nói thật khó nghe, con là bác sĩ, phải cứu người " anh gắt lên.
" Bác sĩ Trần " ông gằn rõ từng chữ.
" Bố như vậy nên tiểu Kỳ mới chết đấy " anh tức giận hét lên, sau đó bỏ đi.
" Mày " ông nghẹn lời.
Trần Nam cả đời, đau đớn nhất là việc em gái qua đời. Lúc đó, anh du học ở Paris, bố anh là người rút ống thở của Trần Kỳ. Cô chết, từ đó anh cũng hận bố. Cho dù ông có tỏ ra day dứt, anh cũng không tha thứ.