Chớ Cười Ta Hồ Vi

Quyển 4 - Chương 43



Mấy năm thời gian với yêu mà nói, bất quá là chỉ là một chút thời gian, như chỉ trong nháy mắt. Khi thu được tin nhắn Tô Tô để lại nói muốn tạm lưu lại nhân gian vài năm, trường lão cũng lơ đểnh.

Tô Tô mang theo con thỏ, ở lại Côn Luân.

Không biết chính mình sai điểm vì người khác làm áo cưới, tâm tư Tô Tô chẳng hề nghĩ bởi vì Khương Thượng cùng tiểu sư muội mà phiền muộn, với nàng mà nói, tiểu sư muội vẫn chưa thương tổn qua nàng, huống hồ còn tồn ít nhiều quan điểm "Nữ nhân tội gì phải làm khó nữ nhân". Càng huống chi tiểu sư muội này tính tình thẳng thắn, mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng cũng vẫn có thể xem là một nữ tử khả ái.

Nàng chẳng hề là cuồng ngược đãi, không phải lúc nào cũng nghĩ muốn tính kế mọi người xung quanh. Chỉ cần đừng quá xung đột ích lợi cùng nàng. Tô Tô cũng là nguyện ý thử chung sống hòa bình, tuy rằng nàng cũng hiểu, này cũng không có khả năng...

Tiền, quyền, sắc.

Nhân sinh trên đời, chỉ cầu những thứ này.

Tô Tô nhíu mi, đáng tiếc đối với Khương Thượng mà nói: Tiền, hắn thông hiểu thuật "Biến đá thành vàng". Quyền: ngày sau hắn đem quyền khuynh thiên hạ lưu danh sử sách, làm rạng rỡ tông sư. Cho dù không nói tới ngày sau, giờ phút này hắn cũng đang ở tiên môn, tùy ý có thể lên trời.

Vậy chỉ thừa lại..."Sắc".

Đáng tiếc... Tô Tô tức giận nghĩ tới hình dạng không hề sở động, thần thánh không thể xâm phạm của hắn, xoắn xuýt đến tột cùng có phải hắn vẫn là "không thể".

"Tiền", "Quyền" dĩ nhiên là tử lộ, chỉ thừa lại "Sắc" còn có thể ôm lấy một ít hi vọng. Tô Tô thở dài, mặc kệ, bất luận hắn có thể hay không, liền tính hắn "không thể" nàng cũng muốn làm cho hắn có thể.

Lấy thân phận giờ phút này của Tô Tô, tự nhiên không thể giống trống khua chiêng, liền tính nàng không muốn danh tiết của mình, cũng muốn chiếu cố danh tiết của Khương Thượng = =!

Lấy lý do "Lễ thành niên trong tộc nhất định phải đến thế gian thí luyện", Tô Tô và con thỏ cùng nhau cắn móng vuốt nước mắt lưng tròng 45 độ ngưỡng vọng Khương Thượng, "Ở thế gian chúng ta chỉ quen có một mình ngươi, chúng ta nhiều năm tình nghĩa như vậy, ngươi nhẫn tâm nhượng chúng ta không chỗ dung thân ngủ ngoài trời hoang dã sao ~ "

Khương Thượng: "…"

Sau một hồi diễn thế công tử triền lạn đả + hai mắt đẫm lệ rốt cục thành công được thu lưu, làm khách không hộ khẩu ở Côn Luân còn khoác một thân lóng lánh lượng nhân hình mỹ thiếu nữ, Tô Tô ngày thường ở trong biệt uyển rất ít khi đi ra ngoài, về phần con thỏ, mượn lý do nguyên hình thuận tiện, trời vừa hừng sáng thường đi khảo sát khắp nơi trong Côn Luân.

Sinh hoạt luôn bình tĩnh vô ba bị nàng cường ngạnh đánh vỡ, Khương Thượng hiện giờ trừ bỏ dạy dỗ thiếu nữ hồ tộc nhỏ tuổi cách đi, còn phải bắt đầu giáo huấn nàng du tẩu nhân gian nhất định phải tuân theo thế sự và trật tự.

"Khương Thượng." Nàng lung la lung lay đứng lên khi Khương Thượng tiến vào cửa, "Ngươi trở về!"

Hai tay hắn đúng lúc bắt được nàng trước khi nàng ngã xuống, "Ừ, ta trở về."

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, "Hôm nay có học được thuật pháp thú vị gì không?"

"Ừ, đang thực hành thuật âm dương." Đạo giáo tu tiên chia ra: nạp khách sáo, dưỡng nội khí, hòa âm dương, thông hiểu kinh điển lạc, cũng lấy "Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư", lấy đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất; thiên nhân nên tiến cảnh.

Tô Tô không có hứng thú đối với các phương pháp tu tiên này đó, nàng hai tay ôm lấy khuỷu tay Khương Thượng, "Ban ngày ngươi và con thỏ thường xuyên không có ở đây, khi còn nguyên hình còn có thể nhiều lần gặp được sư muội ngươi, nhưng gần đây ta rốt cuộc không nhìn thấy nàng, trong biệt uyển chỉ có mình ta, thật sự rất không thú vị a."

Khương Thượng chi phải cười khổ...

~~o~~

Cách một ngày sau khi hắn tạm lưu Tô Tô tại biệt uyển, giờ mão, hắn đang muốn đi Ngọc Hư cung, đột nhiên phía tây sương phòng truyền tới một tiếng thét kinh hãi của Tô Tô.

Côn Luân từ xưa yêu thú chiếm cứ, tuy có kết giới, nhưng chuyện yêu thú pháp lực cao cường đột phá kết giới công kích thuật sĩ cũng từng xảy ra, hốt hoảng, hắn lập tức bay về hướng sương phòng.

"Tô Tô!"

Vội vã đẩy mạnh cửa ra, hắn thoáng chốc sửng sốt!

Thiếu nữ trước mắt ngọc thể tại trong thùng tắm, xiêm y ướt đẫm nhìn không xót một cái gì, áo nàng đã tuột đến hông, bộ ngực sữa tròn trịa ẩn hiện dưới mái tóc dài ướt át, mơ hồ lộ ra một điểm hồng hồng, tóc đen thật dài ngâm no hơi nước lóe ra mềm mại tinh tế quang hoa, tiểu váy sũng nước bám chặt lấy thân thể, giờ phút này nàng đang giơ chân lên, một bàn chân tuyết trắng dẫm lên chiếc kỷ trà ngoài bồn tắm, theo góc độ của hắn, dễ dàng thấy vị trí bị tiểu váy bị vén lên cao cao chạy dài đến hông, sao là kinh tâm động phách ướt át!

Hắn vội vã nhanh chóng xoay người, "Thất lễ."

"Khương Thượng, ngươi đừng đi..." Thiếu nữ phía sau gọi lại hắn, như không biết giờ phút này tình cảnh quá ái muội, lúc trước thanh âm trong suốt lúc nảy mơ hồ lộ ra một tia nhu mị.

Hắn đứng lại, nhưng không quay đầu lại, thủ lễ nói, "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi có chuyện gì?"

Phía sau

Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : Chớ Cười Ta Hồ Vi Trang 56 - Tiểu Thuyết Ngôn Tình | Đọc Truyện | Kênh Truyện http://m.khutaigame.com/doc-truyen/940-cho-cuoi-ta-ho-vi-page-56.html#ixzz2Yc2Q1kRo

trầm mặc nửa khắc, lúc hắn nhấc chân định rời đi, giọng nói đầy xấu hổ của nàng lại lúng túng vang lên, "Ta... Ta không biết làm sao mặc y phục của thế gian..."

Dù là bình tĩnh như Khương Thượng cũng không khỏi có chút nhức đầu, "Lúc ngươi đến không phải mặc một bộ hồng y sao?"

Nàng tựa bẽ mặt đến cực điểm, bắt đầu thút tha thút thít nói, "Cái đó... cái đó là các tỷ tỷ trong tộc mặc cho ta, ta pháp lực thấp kém... lại không hiểu biết biến y phục... y phục thế gian khúc khúc lẩn quẩn, ta thế nào cũng học không được..."

Khương Thượng nhẫn không được nâng trán.

"Ta hiện tại lại không thể biến hồi nguyên hình, lại không hiểu biết xuyên y, ngươi... ngươi chẳng lẽ muốn ta trần trùng trục đi ra? Nếu là như thế ... tuy rằng không có lông chạy khắp nơi nơi rất kỳ quái, nhưng cũng không phải không được..." Oa cáp cáp cáp cáp — ta cũng không tin ngươi dám để cho ta đi trần truồng!

Khương Thượng chỉ cảm thấy càng nhức đầu, "Tô Tô..."

Thanh âm thiếu nữ kinh hỉ từ phía sau lưng vang lên, "Ngươi nguyện ý dạy ta mặc đồ?"

"Không phải..."

"Vậy ngươi là muốn ta trần truồng?"

Khương Thượng: "…"

Hắn càng cảm thấy thu lưu nàng là cái đại phiền toái, cuộc sống yên tĩnh của hắn bắt đầu bị quấy đến hỏng bét.

Khó chịu một chút, hắn hồi phòng lấy năm kiện xiêm y mới cấp nàng, đồng thời dùng miếng vải đen che kín mắt, mặc đồ cho nàng.

"Như vậy cũng có thể sao?" Nàng ám ám tặc lưỡi, nếu đặt trường hợp là nàng, khẳng định tám phần nàng sẽ mở to mắt nhìn cho đỡ phí của trời.

Hắn không có hé răng, vẫn giữ cự ly ngăn cách giữa hai thân thể, trừ bỏ mặc y phục, vô cùng cẩn thận tránh đi tứ chi tiếp xúc.

Thật sự là... quá đả kích thân là nữ nhân tự tôn > __

Tô Tô rõ ràng muốn phát điên! Ngao ô một tiếng hóa thân thành sói giả vờ trượt chân dùng lực hạ gục hắn!

Bồn tắm "Phanh" một tiếng, bị Tô Tô động tác mạnh mẽ đánh ngã, miếng vải đen trên mắt Khương Thượng rớt xuống, trong lúc ngã sấp hắn vươn tay giữ lấy vai Tô Tô, để tránh đầu nàng đập lên bồn tắm kiên cố bên cạnh, chiếc kỷ trà và các dụng cụ rửa mặt bên bồn tắm phút chốc như nhiều quân bài Domino vậy, liên tiếp ngã xuống...

Một trận binh binh bang bang ồn ào vang lên xong, bên trong thoáng an tĩnh vài giây, Tô Tô ghé vào trước ngực Khương Thượng, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau...

Liên tại lúc này, cửa sương phòng "Két" một tiếng thật to bị mở ra.

"Khương sư huynh ngươi ở chỗ này sao, vừa mới tại bên ngoài không tìm được..."

Giọng nói nhỏ mềm tắt nghẽn dừng lại, tiểu sư muội nhìn thấy Khương Thượng quần áo không chỉnh tề, đang cùng một thiếu nữ gần như nửa thân trần cùng một chỗ ôm nhau, nháy mắt mặt tái nhợt.

Khương Thượng thấy cửa phòng mở rộng, thân thể hết sức nhỏ của Tô Tô lại gần như lõa lồ, không khỏi lấy tay áo che trụ nàng, nói với tiểu sư muội, "Mau mau đóng cửa lại."

Cổ họng thiếu nữ nức nở một tiếng, bịt miệng, xoay người chạy nhanh ra khỏi biệt viện Khương Thượng.

Bên trong phòng một lần nữa an tĩnh lại, Tô Tô cúi đầu, "Khụ... Thực xin lỗi..."

Khương Thượng không có hé răng, mặt không biểu tình đứng dậy, đột nhiên cánh tay căng thẳng, cúi đầu, liền phát hiện thiếu nữ duỗi tay ra bắt lấy ống tay áo của hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Ngươi... ngươi đang giận?" Nàng không biết phải làm sao nhìn hắn, "Khụ, thực xin lỗi... Ta không phải cố ý..."

"Không sao." Hắn thấp giọng nói.

"Sư muội ngươi hình như đang hiểu lầm ngươi... Ta như vậy có phải hay không phá hủy các ngươi, ta..."

"Ta cùng nàng chỉ là quan hệ sư huynh muội bình thường, ngươi không cần suy nghĩ nhiều." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu àang, thời gian rất ngắn, chỉ dừng lại không đến một giây liền dời đi, "Không sao đâu, Tô Tô".

Nàng cũng liền buông ống tay áo hắn ra, nhượng hắn một lần nữa giúp nàng mặc xiêm y vào.

Kể từ ngày đó, tiểu sư muội rốt cuộc không có bước vào biệt uyển của Khương Thượng một bước.

Có phải là nàng sớm đã biết tiểu sư muội có thói quen sáng sớm mỗi ngày đều đến gọi Khương Thượng, cố ý chọn cái thời khắc này để phát uy....đã là chuyện cũ của năm xưa.

Đối với việc lấy phương thức như vậy đột nhiên mà đoạn tuyệt tình cảm thầm mến của một nữ tử, Tô Tô chỉ là vô tội chớp chớp mắt.

"Ta là người nhu nhược, như thế nào làm ra chủng sự như vậy ni."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.