Chớ Đắc Tội Ông Chủ

Chương 7-1



Hắc Diệu Luân một bước tiến vào phòng trà nước, thấy cô ngẩn ngơ đang cầm ly cà phê đã gần nguội nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Tiếng nói mê người đột nhiên từ trên đỉnh đầu truyền đến, Thần Lạc chưa kịp phản ứng, thân thể lập tức đã bị hơi thở quen thuộc mà an toàn vây quanh chặt chẽ.

Hắc Diệu Luân từ phía sau ôm cô vào trong lòng, cằm vô cùng thân thiết đặt ở trên đỉnh đầu cô, cánh tay dài vòng ôm eo của cô, bàn tay to giống như dây leo vòng trước bụng cô cùng mười ngón đan vào nhau, sau đó tiếng thở dài thỏa mãn từ trong miệng anh bật ra.

Đây là cảm giác yêu một người, chỉ một động tác đơn giản cũng có thể mang đến cho anh thỏa mãn vô cùng.

"Không nghĩ cái gì." Cô thành thật trả lời.

"Chỉ ngẩn người?" Trong giọng nói anh cất giấu nụ cười thản nhiên hỏi.

"Uhm." Ở trong lòng anh cô gật đầu, rất thích bầu không khí ngọt ngào lại thân mật này, nhất là anh mang theo chút sủng nịch, làm cho tim của cô không tự giác mà đập nhanh.

Hai người thỏa mãn cùng yên lặng, rất lâu sau, anh mới lưu luyến không rời mở miệng, "Đói bụng không?"

"Uh`m, có chút." Cô lại gần sát vào trong lòng anh, có phần không nỡ nhanh tách rời như thế.

"Muốn ăn cái gì?" Giọng nói anh dịu dàng hỏi, tuy cô không có nói ra, anh lại biết rõ dưới đáy lòng cô hiện đang suy nghĩ cái gì.

"Anh thì sao?" Cô hỏi lại.

"Là anh hỏi trước." Anh biết chính mình muốn dẫn cô đi ăn cái gì, anh chỉ nghĩ muốn cho cô bất kỳ cái gì cô muốn.

"Ồ." Thần Lạc yên lặng nghĩ một chút, đột nhiên giãy giụa khỏi lòng của anh.

"Làm sao vậy?" Anh buông tay ra, nhíu mày thấy cô xoay người lại nhìn mình chằm chằm.

"Hoàng Nghi còn đang ở đây, anh sao có thể... có thể..." Cô thật muốn gõ chính mình đến hôn mê, dưới tình huống có người ngoài, còn tự nhiên đáp lại hành động thân mật của anh.

"Ôm ấp em?" Khóe miệng anh cong lên ý cười, thay cô nói hết lời. Phản ứng thẹn thùng của người yêu, làm cho tâm tình anh rất vui.

"Đúng rồi." Nàng ảo não trừng mắt nhìn anh, lại nhìn về phía ngoài cửa xem Hoàng Nghi có chú ý tới bọn họ ở bên này không.

"Cô ấy đi về rồi." Anh thoải mái mà cười lên, tay đưa ra quay cô một vòng, lần thứ hai ôm chặt thân thể mềm mại của cô từ phía sau vào trong ngực.

"Sao có thể như thế?" Cô nhíu lông mày lại, rõ ràng vừa rồi Hoàng Nghi còn nói cuộc họp ngày mai cầm tài liệu còn chưa xử lý xong.

"Cô ấy tạm thời có việc." Hắc Diệu Luân không nói là anh bảo Hoàng Nghi đi về trước, thuận tiện để lại một ít công việc cho bọn họ, để anh giữ Thần Lạc tiếp tục tăng ca cùng hẹn hò.

Không còn cách khác, nếu không dùng chút thủ đoạn nhỏ, thì cô gái này nhất định sẽ dùng thái độ nghiêm trang thận trọng giải quyết việc chung với anh.

"Vậy tài liệu cuộc họp làm sao đây?" Thần Lạc lo lắng hỏi, tràn ngập ý thức trách nhiệm có thể thường xuyên trong lúc vô tình nhắc nhở bạn trai.

Anh không có cách khẽ thở dài, đã nhận ra cô có ý thức trách nhiệm lớn không chỉ dùng ở trên người em gái, còn có công việc mãi mãi làm cũng không xong .

"Em làm đi." May mắn ngay từ đầu anh đã nghĩ ra lý do này, quả thực có tác dụng.

"Được." Cô không chút nghĩ ngợi liền ngây ngốc đáp ứng, hoàn toàn không nghĩ tới chính mình có khả năng bị người khác thiết kế.

Dù sao từ ngày hai người nói thẳng thắn, chính thức kết giao, tại anh bá đạo cùng kiên trì, một tuần sau cô từ chối làm them ở quán cà phê, hiện tại có thời gian, có thể kiếm phí tăng ca đương nhiên là tốt.

"Chúng ta đi ăn cơm trước, rồi mới trở về xử lý công việc." Anh nói ra kế hoạch hành trình sớm đã lên.

"Còn kịp sao?" Hiển nhiên cô quan tâm nhất vẫn lại là công việc.

Tây Hắc Diệu Luân trong nháy mắt ôm chặt eo cô, vẻ mặt không vui nhướng cao lông mày, cực kỳ không thích chính mình bị cô xếp đằng sau công việc.

"Tuyệt đối còn kịp." Anh chắc chắn nói, lập tức xoay đổi đề tài, "Em muốn ăn cái gì?"

"Món Tứ Xuyên được không?" Thần Lạc chờ mong nhìn hắn, cô thích đồ ăn có chút cay.

"Được." Hắc Diệu Luân buông tay ra, đổi thành dắt tay cô, mang cô ra khỏi phòng uống nước, cầm túi sách đi về phía thang máy chuyên dụng.

Thật ra anh không ăn được cay, nhưng không nói cho cô, trước khi gặp cô, anh vẫn chưa từng đến quán ăn Tứ Xuyên dùng cơm.

Cho nên, từ khi quyết định ăn món cay Tứ Xuyên, anh đột nhiên cầm điện thoại lên gọi, cho đến hai người đi vào thang máy, ra khỏi thang máy đi đến bãi đỗ xe, lên xe đều vẫn như vậy.

Cuối cùng anh cắt điện thoại, chuyên tâm mở một hồi xa, nhưng lúc xe dừng ở đèn đỏ phía trước, Thần Lạc nghĩ muốn nói với anh mấy câu, anh lại bắt đầu mở hệ thống vệ tinh để dẫn đường, dáng vẻ "Anh bề bộn nhiều việc, không rảnh nói chuyện với em".

Liên tục đến mấy cái đèn đỏ, tâm tình Thần Lạc không yên ngồi ở bên cạnh anh, đến khi rốt cuộc chịu không nổi bị anh lạnh nhạt, tức giận của cô mới bùng lên - -

"Còn xử lý công việc?" Cô thăm dò tình hình trước hỏi.

"Không có." Hắc Diệu Luân cũng không có liếc nhìn cô một cái, chuyên tâm lái xe, tất cả tinh thần đều bận rộn cống hiến cho hệ thống vệ tinh dẫn đường.

"Hoàng Nghi có nói cô ấy có chuyện gì không?" Có lẽ cô có thể giúp đỡ cũng không chừng.

"Không có." Anh trả lời ngắn gọn sạch sẽ. Hoàng Nghi nào có chuyện gì, người có việc là anh.

"Chờ một chút chúng ta sẽ đến quán kia ăn cơm?" Nhìn anh bận rộn, trong lòng cô càng ngày càng lo lắng.

Tại sao anh không chịu nhìn cô, nói với cô một câu?

Anh ngắn gọn đáp: "Quán Xuyên cay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.