Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 14: Cảnh cáo cô ấy



Sau khi Dương mai về nhà thì thay giày trước tiên, giày Giang Thủy bị cô ném vào góc nào đó ở huyền quan (có thể hiểu là lối ra vào, một số căn nhà xây theo kiểu lối vào hẹp lại thấp hơn nền nhà để dày dép, tủ giày và treo đồ linh tinh, gọi là huyền quan). Cô vào phòng bếp, chuẩn bị xào một chén cơm chiên trứng cho chính mình.

Thời điểm ăn cơm chiên, cô ngồi bên bàn ăn, chỗ ngồi vừa vặn đối diện huyền quan. Cơm chiên thơm nức, nhưng đôi mắt cô lại không đặt ở trên nó.

Đôi giày kia đã đi lâu rồi, vải giày đã cũ, đế giày thực mềm, lúc anh cởi ra đưa cho cô, còn có mùi hương nhàn nhạt. Mùi này cũng không phải là dễ ngửi, nhưng khi đó Dương Mai không chút do dự đút chân mình vào.

Cơm chiên ăn được một nửa thì Dương Mai lấy ra di động, cô gọi điện cho Lý Diễm. Có một số việc, cô cảm thấy cần phải chia sẻ với bạn tốt của mình.

Đáng tiếc điện thoại không ai tiếp.

Dương Mai ngắt điện thoại, đổ cơm chiên còn thừa vào thùng rác, sau khi bỏ chén vào bồn rửa liền mang theo ví tiền ra khỏi cửa.

Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Thủy lái xe tới đón cô, một khắc nhìn thấy cô kia, đôi mắt anh liền ngó xuống.

Dương Mai rụt rụt ngón chân, Giang Thủy dời đi tầm mắt.

Cô đi một đôi giày xăng-̣đan cột dây cao, đế không thấm nước, lại khiến chân vừa cao vừa thon thả.

Dương Mai ngồi vào, Lâm Dương nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, tán thưởng một câu: “Dương Mai, hôm nay thật cô xinh đẹp.”

Vì phối hợp đôi giày này, Dương Mai mặc một cái váy đầm màu xanh biển hoa nhí, không có tay áo, hình chữ A, vạt váy xù xù, giống như chiếc dù hoa được mở ra.

Dương Mai vô ý thức vuốt vuốt tóc mái bên tai, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Buổi sáng luyện tập vô cùng thuận lợi, chỉ là Giang Thủy rất ít nói.

Thời điểm Trương Tây Tây luyện xe, Giang Thủy trên cơ bản không cần chỉ đạo nhiều, kỹ thuật của cô ấy khá nhuần nhuyễn, chỉ cần tự luyện tập nhiều thêm mấy lần, đến lúc thi sẽ không có vấn đề gì.

Lâm Dương càng không cần phải nói, cậu chỉ là người ăn theo.

Duy chỉ có Dương Mai, vẫn gập ghềnh như cũ, nhưng có thể nhìn ra cô đã có tiến bộ rất lớn so với trước kia.

Giờ cơm trưa, Trương Tây Tây cùng Lâm Dương đi mua cơm hộp trước, Dương Mai còn đang luyện xe, Giang Thủy ngồi ở bên cạnh cô nói: “Cô dừng lại ở phía trước một chút.”

“Anh muốn đi ăn cơm?” Dương Mai hỏi.

“Phải.” Giang Thủy đáp, “Luyện xong vòng này, cô cũng có thể ăn cơm.”

Dương Mai lái xe thật chậm, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi có thể đi cùng anh không?”

Giang Thủy nhìn qua, Dương Mai nói: “Tôi sợ muộn cơm hộp lại bán hết.”

“Cô cứ luyện đi, tôi mua giúp cô.”

“Được.”

Sau khi Dương Mai luyện xong vòng cuối cùng, trực tiếp đi đến lùm cây tìm Giang Thủy, nơi đó không có một bóng người. Cô liền đi vào trong nhà ăn, phát hiện Giang Thủy đang ngồi quay lưng về phía cô, áo ngắn tay màu đen của anh dính sát trên lưng, sau lưng ướt một tảng lớn.

Dương Mai đi qua, ngồi xuống đối diện anh, anh ngẩng đầu, dùng đũa chỉ chỉ hộp cơm chưa mở ra trên bàn, mồm miệng không rõ nói: “Ăn đi.”

Dương Mai gật gật đầu, vừa kéo dây thun ra chuẩn bị động đũa thì người trước mặt lại đột nhiên đứng lên, một bên thu thập thức ăn thừa, một bên nói với cô: “Cô ăn từ từ.”

“Anh ăn xong rồi?” Dương Mai nhìn hộp cơm của anh, phát hiện đã trống không. Mỗi lần anh ăn cơm đều ăn rất sạch sẽ, không giống cô, mỗi lần đều dư lại hơn phân nửa.

Giang Thủy đi rồi, Dương Mai bỗng nhiên cảm thấy bữa cơm này ăn không có ý tứ gì.

Bành Bằng đúng lúc này ngồi xuống, hắn cũng là vừa mới luyện xe xong, tay trái cầm hộp cơm vừa mua, tay phải xách theo một lon bia. Sau khi ngồi xuống, hắn cũng không ăn cơm mà ngước mặt nhìn Dương Mai nói: “Dương Mai, hôm nay cô thật xinh đẹp.”

Dương Mai đến cảm ơn cũng lười nói, chỉ nhếch khóe miệng cười đáp lại cho có lệ.

Bành Bằng lúc này mới mở hộp cơm ra, đôi mắt không tự giác mà nhìn về phía sau, một đám đàn ông cao lớn thô kệch ở phía sau thường xuyên ngó sang hướng bên này.

“Lúc cô đi qua, những người đó đều nhìn chằm chằm cô.”

Dương Mai nghe xong hướng phía sau Bành Bằng nhìn thoáng qua, lập tức đối diện với mấy cặp mắt vẩn đục.

Cô ở trong lòng cười lạnh, ngoài miệng lại nói: “Tôi có cái gì đẹp.”

Bành Bằng gắp một miếng cơm: “Cô đừng nói như vậy, ánh mắt đàn ông sẽ phản ánh sự thật. Nhìn chằm chằm cô chứng minh cô thật sự đẹp.”

Dương Mai lấy cà rốt ra, Bành Bằng lại nói: “Trường dạy lái xe lớn như vậy, chắc cũng chỉ có một mình cô dám ở thời điểm luyện xe mặc quần áo như vậy.”

Dương Mai nhìn trái nhìn phải, giống như đích xác là thế. Cô nhợt nhạt cười một chút: “Tôi cố ý.”

Cơm nước xong, Dương Mai đứng ở trước cửa nhà ăn, nơi đó râm mát, mặt trời không chiếu đến, lại đi ra ngoài một bước sẽ đứng dưới mặt trời chói chang. Cô nhìn về nơi xa một lát, không tìm được xe Giang Thủy, nhưng cô không nghĩ đi ra ngoài, bên ngoài quá nóng, mà dù của cô lại đặt ở trên xe Giang Thủy.

Kỳ thật tại một mảnh sân lớn như vậy, muốn từ mấy chục chiếc xe không khác nhau là mấy tìm ra một chiếc là rất khó. Nhưng sau đó Dương Mai vẫn dễ như trở bàn tay phát hiện xe Giang Thủy.

Trên thực tế, cô không phải phát hiện xe, mà là phát hiện người đứng bên cạnh xe — cô gái nhỏ chiều hôm qua đưa đồ ăn vặt cho Giang Thủy.

Cô gái nhỏ vẫn như cũ xách theo một túi đồ, Dương Mai đoán đó là muốn tặng cho Giang Thủy. Cô không tiếp tục chờ đợi, lập tức đi về hướng chiếc xe kia.

Cô gái nhỏ vẫn “Không coi ai ra gì”, Dương Mai mở cửa ngồi vào ghế sau, cô ấy cũng không liếc mắt nhìn Dương Mai một cái.

Giang Thủy từ kính chiếu hậu thấy Dương Mai, nhàn nhạt nói: “Đến đông đủ rồi, bắt đầu đi.”

Ghế lái là Trương Tây Tây, Lâm Dương cùng Dương Mai ở ghế sau.

Xe từ khởi điểm đi ra, đi ngang qua cô gái nhỏ ở bên ngoài.

Dương Mai quay đầu lại nhìn thoáng qua, cô gái kia đi được vài bước nhưng không đi xa, chỉ tìm nơi có bóng cây đứng chờ.

Lâm Dương ở bên cạnh nói: “Đây là nhất kiến chung tình đó.”

Dương Mai: “Cái gì nhất kiến chung tình?” (nhất kiến chung tình – vừa nhìn thấy một lần đã yêu hay tình yêu sét đánh:v, giải thích cái này có chút dư thừa)

Lâm Dương hắc hắc cười một tiếng, có thâm ý nhìn nhìn Giang Thủy phía trước rồi tiến đến gần Dương Mai nói: “Thấy nữ sinh mới vừa rồi không?”

“Thấy.”

“Lần trước giáo viên của nữ sinh này xin nghỉ, nhờ anh Thủy của chúng ta mang theo cô ấy, anh Thủy mang theo cô ấy một ngày, sau đó cô ấy liền coi trọng anh Thủy của chúng ta.”

“Chỉ có vậy liền coi trọng?” Dương Mai tỏ vẻ ngạc nhiên cười cười.

“Thực ra cũng không phải, nữ sinh kia thực sự kém căn bản, chân ga với phanh cũng không phân biệt được, anh Thủy tự mình vòng sa hình làm mẫu cho cô ấy thế nên mới được coi trọng.” (“Coi trọng” ở đây cũng có thể để là “thích” nhưng nghĩ vốn có của từ này chưa phải là thích mà chỉ là quan tâm vè khía cạnh tình cảm hơn mức bình thường thôi nên mình giữ nguyên từ này)

“Mới không phải đâu.” Trương Tây Tây ngồi phía trước bỗng nhiên xen mồm vào, “Tôi cảm thấy nữ sinh kia là ở thời điểm anh Thủy đưa cô ấy về nhà mới coi trọng anh ấy. Ai da, chị lại không phải không biết, kỹ thuật lái xe của anh Thủy làm phụ nữ ngồi ở bên cạnh phải mê mẩn.”

Nói xong, Trương Tây Tây cười tươi sáng, hướng Giang Thủy bên cạnh đá lông nheo nói: “Đúng không anh Thủy.”

“Đừng nói lung tung, cô tập trung nhìn phía trước đi.”

“Vâng.” Trương Tây Tây méo miệng, không nói nữa.

Dương Mai suy nghĩ những lời này một chút, đột nhiên thình lình hỏi: “Anh Thủy giúp đưa học sinh của giáo viên khác về nhà?”

Trương Tây Tây hướng kính chiếu hậu gật đầu: “Đúng vậy, giúp người giúp tới cùng không phải sao.”

Dương Mai “à” một tiếng nói: “Không nghĩ tới anh Thủy còn nhiệt tâm như vậy đấy.”

Ngữ khí của cô lạnh lạnh, có hương vị trào phúng. Trương Tây Tây không nghe ra, còn đi theo phụ họa một chút. Những lời này chỉ có Giang Thủy có thể nghe hiểu, nhưng người duy nhất có thể nghe hiểu này còn muốn làm bộ như nghe không hiểu.

Trương Tây Tây vòng một vòng trở về, ngừng ở vị trí ban đầu, thay bằng Dương Mai.

Cô gái nhỏ kia thấy xe dừng, liền chạy đến, híp mắt nói chuyện cùng Giang Thủy.

Dương Mai khởi động xe, nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, nói: “Em gái, đừng dựa gần quá, nguy hiểm.”

Vừa dứt lời, cô cũng mặc kệ làm như vậy có phải thật sự nguy hiểm hay không, quyết đoán thả côn ra.

Cô gái nhỏ vội vàng né tránh sang bên cạnh, ngay sau đó, thân ảnh của cô ấy ngày càng nhỏ dần.

Lâm Dương nhịn không được nhìn về phía sau, tấm tắc hai tiếng: “Cô gái này cũng chỉ có buổi chiều mới tới trường dạy lái xe, thời gian ít như vậy còn không tập trung luyện xe, toàn đặt tâm trí trên người anh Thủy.”

Dương Mai nói: “Sao cái gì cậu cũng biết vậy.”

Lâm Dương dùng ngón tay cái cọ mũi của mình, nói: “Cô gái đó tự mình nói mà, ba ngày cô xin nghỉ kia, cái gì cũng đều nói cho chúng tôi biết, miệng thật lớn. Lảm nhảm một hồi, hoàn tất giám định.”

Dương Mai không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Dương một cái, nghĩ thầm, chỉ bằng cậu, cũng không biết xấu hổ nói đến ai khác.

Lúc này, Lâm Dương bỗng nhiên chúi người về phía trước, dán vào lưng ghế Giang Thủy, cười ha hả hỏi: “Anh Thủy, anh xem người ta là con gái, đứng ở đó lâu như vậy chờ anh thật vất vả, nếu không anh đi xuống giải quyết một chút, trên xe có em, hai người này cứ giao cho em đi.”

Giang Thủy trầm ngâm một chút, cuối cùng gật đầu: “Tôi xuống xe, mọi người tự mình luyện đi.”

Lâm Dương hoan hô một tiếng, chờ Giang Thủy xuống xe, cậu liền tung ta tung tăng chạy đến ghế phụ. Dương Mai nhìn cậu một cái, cũng xuống xe.

“Cô đi đâu thế?” Lâm Dương lay cửa sổ hướng ra ngoài kêu.

“Mua nước.” Dương Mai cũng không quay đầu lại.

Dương Mai xuống xe vốn không phải vì mua nước, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, yết hầu lại thất khô khốc, cô liền cầm ô chậm rì rì đi đến quầy bán quà vặt.

Em gái thu ngân ở quầy bán quà vặt nhận ra cô, cô vừa vào cửa liền vui vẻ nói chuyện: “Chị tới ạ? Mua nước phải không?”

“Ừm, mua nước.”

Em gái thu ngân nhiệt tình dùng ngón tay chỉ: “Nước ở bên kia.”

Dương Mai vừa thấy liền “à” một tiếng: “Đổi vị trí.”

Em gái thu ngân cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Hắc hắc, em không có việc gì nên lăn lộn mù quáng.” (lăn lộn mù quáng này ý chỉ cô ấy nghịch ngợm đổi vị trí thùng nước)

Dương Mai ngồi xổm xuống, lấy nước khoáng trong thùng, nhìn kỹ hạn sử dụng, ngoài miệng tùy ý đáp lại một câu: “Tôi cũng thích lăn lộn mù quáng.” (lăn lộn mù quáng này ý chỉ cô ấy làm những việc mù quáng thiếu sáng suốt, có thể hiểu là ẩn ý vụ anh Thủy nhưng tạm thời mình chưa biết để cụm từ này là gì cho ăn ý hai câu trên dưới, ai biết chỉ mình với nhé)

Em gái thu ngân nhìn về hướng Dương Mai, lại nhìn nhìn phía ngoài cửa, nói: “Người đàn ông lần trước cùng chị tới đâu? Không cùng nhau tới?”

“Phải, không cùng nhau tới.”

Năm phút đồng hồ sau, Dương Mai ôm bảy tám bình nước khoáng cùng đồ uống khác đi tới, em gái thu ngân kinh ngạc: “Mua nhiều như vậy, một mình chị có thể xách sao?”

Dương Mai ném cả đống chai lên trên quầy thu ngân, một trận tiếng lách cách vang lên.

Trong lúc em gái thu ngân đang tra giá đồ, Dương Mai liền đứng sang một bên gọi điện thoại, trong ống nghe truyền đến hai tiếng “ring ring” liền có người tiếp.

Dương Mai: “Giang Thủy, tôi ở quầy bán quà vặt, anh tới xách đồ đi.”

Dương Mai thanh toán tiền, lại đợi trong chốc lát thì thấy Giang Thủy chạy chậm lại đây.

Anh chưa bao giờ bung dù, trên làn da đen bóng mồ hôi phát sáng lập loè. Dương Mai đưa cho anh một tờ khăn giấy: “Lau mồ hôi.”

Giang Thủy lắc đầu, không nhận khăn giấy, trực tiếp túm áo lau qua loa trên đầu, coi như lau mồ hôi.

“Đồ đâu?” Anh hỏi.

“Đây.” Dương Mai đưa cho anh một túi đựng nước lớn.

Hai người sóng vai đi về trường dạy lái xe.

Giang Thủy xách theo bình nước bước đi ở đằng trước, Dương Mai bung dù theo ở phía sau.

Cô nhìn chăm chú vào áo ngắn tay ướt rượt của Giang Thủy, dưới ánh mặt trời, tay anh xách túi lộ ra gân xanh, giống như những con rồng dũng mãnh đang xoay quanh ở mặt trên.

Tay cô cầm dù nắm thật chặt, nói với bóng dáng trầm mặc kia: “Vào đi.”

Giang Thủy ngừng nửa giây, rất nhanh nói: “Không cần.”

Dương Mai không kiên trì mời, nhanh lẹ nói thầm một câu: “Phơi nắng không chết được anh.”

Còn chưa đi qua cửa trường dạy lái xe, quai túi bỗng nhiên bị đứt. Nước khoáng cùng đồ uống lăn hết xuống, nằm trên mặt xi măng.

Giang Thủy xoay người lại nhặt, trước mắt hiện lên đôi chân nhỏ nhắn thon thả của Dương Mai, ngón chân xinh đẹp sơn móng màu đỏ rực.

“Túi kiểu gì thế này.” Dương Mai thu dù, muốn giúp Giang Thủy nhặt đồ.

Giang Thủy ngăn cô lại: “Cô chờ ở đây, tôi đi mua lại túi khác.”

Anh mới vừa cất bước, đã bị Dương Mai bắt lấy tay.

Là tay, chứ không phải cánh tay.

Giang Thủy cúi đầu, bàn tay nhỏ, trắng mà mềm mại bắt lấy ngón tay thô to của anh, ngón út của cô ở trong lòng bàn tay anh khi nhẹ khi nặng cọ cọ, dường như mang theo ám chỉ ái muội nào đó.

Thanh âm nhẹ nhàng, giống như một sợi khói, bay từ dưới lên trên: “Là lấy, không phải mua. Đây là do chất lượng túi có vấn đề.”

Giang Thủy đột nhiên vung tay, trừng mắt nhìn cô.

Dương Mai đi về phía trước hai bước, cười: “Nghe thấy không vậy? Sao lại im lặng thế.”

Giang Thủy lui về phía sau hai bước, phía sau là cột điện, anh cơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt khí cuồn cuộn của cái cột kia bốc hơi lại đây, nóng đến mức sau lưng anh như bị lửa thiêu đốt.

Dương Mai đi theo anh, bức anh dựa vào trên cột điện. Cô nâng tay, muốn sờ lên mặt Giang Thủy.

Cái tay kia tựa hồ mang theo mát lạnh sảng khoái, giống như giấu gió lạnh trong nó muốn thổi tắt nóng bỏng thình lình xuất hiện của Giang Thủy.

Anh dùng sức phe phẩy đầu, tỉnh táo lại, bỗng nhiên bắt lấy cái tay kia.

“Cô muốn làm gì.” Thanh âm anh có chút ám ách, nhưng cũng đủ lạnh lẽo.

Dương Mai nhìn chằm chằm cặp mắt ngăm đen kia, nói: “Anh lại ra mồ hôi, lau một cái.”

Giang Thủy không buông tay lau mồ hôi, mồ hôi từ trán chảy xuống, khi đi ngang qua khóe mắt, anh cầm lòng không đậu mà nhắm mắt lại. Trong tay anh bỏ thêm chút sức, liền nghe thấy thanh âm của Dương Mai: “Đau.”

Giang Thủy nắm lấy cố tay Dương Mai, đẩy cô về phía sau một bước.

“Đau…” Thanh âm anh tràn đầy hương vị uy hiếp, “Đau thì đừng chọc tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.