Rất nhanh đã tới ngày thi đường trường, thời gian vào sáng sớm, ngày rực rỡ, ánh mặt trời chói mắt khiến người không mở mắt ra được.
Dương Mai đi nhờ xe Lý Diễm đến địa điểm thi, Lý Diễm ngừng xe ở vị trí râm mát nói với Dương Mai: “Tớ chờ cậu, lát nữa cùng ăn trưa.”
Dương Mai gật gật đầu, xoay người đi đến phòng chờ.
Phòng chờ là một gian nhà bình thường, thậm chí có thể nói là một gian nhà đơn sơ, bề ngoài thoạt nhìn giống nhà dân bình thường, cửa lớn bằng gỗ, khi đẩy ra kéo vào phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Không gian trong phòng không lớn, tổng cộng có hai gian phòng, nền nhà bằng xi-măng, đặt vài băng ghế gỗ ngồi đầy người.
Dương Mai tới không tính là muộn, nhưng nhìn nhân số trong phòng cô cảm thấy mình tới cũng không tính là sớm.
Tìm kiếm một lát giữa đầu người chen chúc, cuối cùng Dương Mai cũng tìm được một cái ghế trống.
Chiếc ghế một người ngồi được đặt dựa tường. Dương Mai ngồi xuống, trên mông lại cảm nhận được độ ấm, có lẽ trước cô đã có người ngồi ghế này, hơn nữa thời gian rời đi cũng chưa lâu.
Trong phòng tiếng động ồn ào, Dương Mai không chút để ý móc di động ra lướt web, bên cạnh một người đột nhiên thò đầu qua: “Ai, cô cũng tới thi à.”
Dương Mai nghe xong không tự giác nhìn qua, là một cô gái cột tóc đuôi ngựa trẻ tuổi, dưới nhiệt độ nóng hừng hực, sắc mặt lại trắng bệch, thoạt nhìn rất khẩn trương.
Người chờ ở chỗ này, đương nhiên đều là tới thi đường trường. Hỏi như vậy không phải vô nghĩa sao.
Bất quá cô nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu nói: “Phải.”
Tóc đuôi ngựa nghe xong, như là tìm được tri âm mở miệng: “A, thật à, cô học bao lâu thì tới thi vậy. Giáo viên của chúng tôi dạy một tuần, tôi cảm thấy căn bản vẫn không đủ …”
Dương Mai nói: “Vậy sao, giáo viên của tôi dạy một ngày.”
“Hả, một ngày á, có thể qua không.”
“Có thể qua.”
Dương Mai không tự chủ được nhớ tới ánh vàng rực rỡ lúc chạng vạng kia, kỳ thật chính thức luyện đi đường trường cũng không được một ngày, nhưng Dương Mai tin tưởng, cô có thể thi qua.
Sự tự tin này là từ sự tín nhiệm đối với Giang Thủy phát ra, dưới trướng tướng mạnh không có binh hèn. (Hay thầy giỏi thì có trò giỏi)
Bả vai đột nhiên bị người vỗ một cái, Dương Mai quay đầu nhìn lại thì thấy Bành Bằng đang đứng từ trên cao nhìn xuống.
Nháy mắt Dương Mai đã rõ, cô chỉ chỉ ghế dưới mông nói: “Vừa mới là anh ngồi.”
Cô làm bộ muốn đứng dậy, Bành Bằng xua xua tay nói: “Không có việc gì không có việc gì, cô ngồi đi, tôi đứng một lát.”
Dương Mai theo lời lại ngồi xuống, đôi mắt liếc về phía ngoài cửa.
Bành Bằng theo ánh mắt cô nhìn thoáng qua thấy thầy Hồ và các giáo viên khác đang đứng ở ngoài cửa: “Thầy Giang đâu?”
Dương Mai thu lại điện thoại: “Anh ấy có chút việc, không tới được.”
“Ừm.” Bành Bằng gật đầu, một lát sau lại hỏi, “Vậy cô tới đấy thế nào?”
“Bạn tôi đưa đến.”
“Vậy à.”
Nói tới đây, Bành Bằng như là vắt hết óc cũng nghĩ không ra đề tài gì, liền cứ lặng im mà đứng ở một bên. Qua một lúc lâu sau, Bành Bằng bỗng nhiên lại nói: “Cơm trưa cùng nhau ăn đi.”
Dương Mai theo tiếng ngửa đầu, đón lấy ánh sáng, thấy trán Bành Bằng đổ đầy mồ hôi. Rõ ràng chỉ là an an tĩnh tĩnh mà đứng, cũng không biết một đầu mồ hôi này làm sao mà đổ ra.
“Tôi đi cùng bạn.” Dương Mai nói.
“Vậy gọi cả bạn cô đi cùng.”
Dương Mai suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng nhàn nhạt nói: “Được.”
Thi đường trường giống như Giang Thủy nói, từ lúc lên xe đến lúc xuống xe tổng cộng cũng chỉ 7, 8 phút, bình quân mỗi người trên dưới 2 phút. Dương Mai thậm chí còn chưa gạt đến số 5 đã bị giám khảo kêu ngừng, Dương Mai lái sang bên dừng lại, vô thức liếc qua, thấy giám khảo nắm bút đen chấm điểm số.
90 điểm, vừa vặn, cô đã qua.
Sau khi xuống xe, Dương Mai trốn đến dưới bóng cây gọi điện cho Lý Diễm, kêu cô ấy có thể lại đây.
Vừa treo điện thoại thì một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô. Dương Mai cười nhìn qua, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Giang Thủy.”
“Ừm.” Giang Thủy đứng ngoài bóng râm, lộ dưới ánh mặt trời chói chang, làn da thiên đen của anh bởi vậy tỏa sáng, giống như được bôi lên một lớp than mỏng. Chỉ là răng anh rất trắng, dường như lóa sáng.
Dương Mai duỗi tay tháo xuống mũ lưỡi trai trên đầu anh nói: “Nóng không?”
“Không nóng.”
“Vậy sao anh ra nhiều mồ hôi như vậy.”
Sau khi tháo mũ lưỡi trai xuống, đầu tóc Giang Thủy cũng sáng lấp lánh, như là đã giũ qua nước một lần. Không chỉ có tóc, trên người anh cũng đều là mồ hôi, một mảnh trước ngực đều ướt. Chiếc xe kia của anh không có điều hòa, lái tới đây nhất định rất nóng.
Dương Mai cuốn mũ lưỡi trai thành quạt, quạt gió cho Giang Thủy, Giang Thủy cười một tiếng, nói: “Em không có sức gì cả.”
Vừa dứt lời, anh lấy lại mũ lưỡi trai, quạt trên dưới: “Mát không.”
Dương Mai chỉ cười không nói, duỗi tay qua lau mồ hôi cho Giang Thủy. Giang Thủy hơi trốn về phía sau, nói: “Đừng lau, dơ.”
Vừa buông tay liền thấy mồ hôi vẩn đục.
Dương Mai: “Anh đi đâu mà mặt đầy tro bụi vậy?”
“Nghĩa trang.”
Dương Mai ngẩn ra một giây, chưa kịp hỏi gì thì Lý Diễm đã lái xe tới.
Còi ô tô vang lên hai tiếng “bíp bíp”, Lý Diễm híp mắt dò ra nửa cái đầu, hướng Dương Mai nâng cằm: “Thế nào, lên xe không?”
Dương Mai nhìn Giang Thủy: “Xe anh đỗ ở đâu?”
Giang Thủy chỉ về hướng xa xa.
Dương Mai cũng không nhìn về hướng kia, chỉ lo nắm lấy cánh tay Giang Thủy kéo đến bên cạnh xe Lý Diễm: “Ngồi xe Lý Diễm đi, ăn cơm trước rồi lại trở về lái xe.”
Lý Diễm nhìn kính chiếu hậu một cái, Dương Mai cùng Giang Thủy đồng thời ngồi ở ghế sau, ghế phụ để trống.
“Đi đâu ăn?” Lý Diễm khởi động xe.
Dương Mai nói: “Đến nhà hàng chúng ta thường ăn đi.”
Lý Diễm nhấp môi, qua kính chiếu hậu đưa mắt ra hiệu cho Dương Mai: “Hỏi anh ấy một chút đi.”
Dương Mai: “Anh ấy nói thế nào cũng được.”
Giang Thủy nghe xong có thâm ý nhìn Dương Mai, Dương Mai ung dung đón nhận ánh mắt anh.
Tốc độ xe Lý Diễm không nhanh, còn bớt thời giờ quay đầu lại, cảm thấy rất thú vị nhìn bọn họ vài lần, sau đó cười hì hì trách cứ Dương Mai: “Đồng chí Dương Mai, cậu cũng được đấy, có hỉ sự mà không nói với tớ.”
Dương Mai nói: “Tớ muốn nói với cậu, nhưng không phải cậu bận quá sao.”
Bận việc Tôn Uy.
Dương Mai sợ Lý Diễm khổ sở nên không dám ở trước mặt cô ấy nhắc tới hai chữ này, ai ngờ Lý Diễm lại tự mình nhắc tới: “Tôn Uy đồng ý ly hôn.”
“Vậy à.” Dương Mai nhàn nhạt, “Cậu thấy ổn là được.”
Lý Diễm thở dài một tiếng, nghe không ra cảm xúc: “Tớ hiện tại là người cô đơn, đến lúc đó quấn lấy cậu, cậu cũng đừng chê tớ phiền đấy.”
“Tớ đã quen cậu luôn quấn lấy tớ.”
Lý Diễm cười: “Phi phi phi, tớ là người không biết xấu hổ như vậy sao. Cậu bớt ở trước mặt người khác bôi nhọ hình tượng cao lãnh (thanh cao, lạnh lùng) của tớ đi!”
Dương Mai vui sướng mà cười ra tiếng: “Được, tớ cái gì cũng không nói, đúng sai mọi người đều tự biết.”
Lý Diễm trắng mắt liếc nhìn cô, Giang Thủy trong tầm mắt vẫn lẳng lặng ngồi, vẻ mặt bình đạm. Cô ấy bỗng nhiên cố làm ra vẻ ho khan một tiếng nhưng không ai phản ứng, lại kéo dài thanh âm ho khan một tiếng nữa.
Dương Mai cười vỗ vỗ lưng ghế Lý Diễm: “Đừng khụ nữa, đèn xanh rồi.”
Trên bàn cơm, mợi người trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Chủ yếu là Lý Diễm cùng Dương Mai tớ một cậu cậu một câu mà trò chuyện, đề tài của hai người phụ nữ Giang Thủy là đàn ông không chen lọt nổi, anh chỉ yên lặng dùng bữa, ngược lại cũng không cảm thấy xấu hổ.
Trà đủ cơm no, Lý Diễm đi toilet, Dương Mai cùng Giang Thủy tới trước quầy thu ngân tính tiền.
Nơi này không phải quá có tiếng nhưng đồ ăn cũng không rẻ, thuộc về loại tiểu tư sản. Ba người bốn đồ ăn một canh, tiêu tốn hơn bốn trăm.
Giang Thủy mở ví tiền, nhíu mày.
Dương Mai thò lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Không mang đủ tiền?”
“Ừm.”
Không nói hai lời, Dương Mai đứng lên phía trước Giang Thủy, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, hấp dẫn nhân viên chú ý: “Trên dưới bốn trăm?”
“Bốn trăm hai mươi bốn.”
Dương Mai một bên kiểm tiền, một bên nói: “Không tính số lẻ đi.” Rồi móc ra bốn trăm hai mươi đặt trên mặt bàn.
“Được.” Nhân viên thu ngân nhận tiền, xác nhận không nhầm, “Tổng cộng bốn trăm hai mươi.”
Buổi chiều Giang Thủy phải về trường dạy lái xe, Lý Diễm đưa anh trở lại, anh lại lên xe mình về.
Dương Mai ngồi xe Lý Diễm đi, Lý Diễm vẫy vẫy tay chỉ vào ghế trống bên cạnh nói: “Cậu tới ngồi phía trước đi.”
Dương Mai đổi đến trên ghế phụ, khi thắt dây an toàn, nghe Lý Diễm nói: “Ở bên nhau đã bao lâu, thời điểm nào bắt đầu, như thế nào ở bên nhau, đúng sự thật trình bày mau.”
“Sao cậu nhiều vấn đề vậy.”
“Cậu không rên một tiếng liền thoát khỏi tình trạng độc thân, tớ đương nhiên muốn hỏi cẩn thận.”
Dương Mai loát loát tóc, Lý Diễm chờ mãi không thấy gì lại nói: “Cậu nói với tớ trước, anh ta là ai, sao tớ cảm thấy quen mắt như vậy.”
“Anh ấy là Giang Thủy, là giáo viên dạy xe của tớ.”
Lặng im một lát, Lý Diễm mới nhỏ giọng kêu lên: “Đồng chí Dương Mai, trong đầu cậu nghĩ thế nào vậy!”
“Làm sao?”
“Sao lại nghĩ đến muốn tìm giáo viên.”
Dường như là hồi tưởng cái gì, Dương Mai không khỏi nhíu mày.
Vấn đề này giống như đã từng gặp phải.
“Giáo viên thì làm sao?” Dương Mai nhàn nhạt nói.
Lý Diễm lúc này mới ý thức được vấn đề này có chút ý vị khác, lập tức giải thích: “Không phải, tớ cũng không phải nói giáo viên không tốt, nhưng cậu xem… Vừa rồi lúc trả tiền, anh ta cứ đứng ở đó để cậu trả tiền. Đây là việc đàn ông nên làm sao.”
“Anh ấy không đủ tiền.”
Lý Diễm “xuy” một tiếng: “Một bữa cơm mới bao nhiêu tiền? Một người đàn ông, ra cửa mang xấp xỉ một nghìn có gì lạ chứ?”
Dương Mai không nói chuyện, Lý Diễm tiếp tục nhắc mãi: “Để phụ nữ trả tiền còn chính mình đứng nhìn. Người đàn ông này không đáng tin cậy.”
“Vậy còn cậu, không phải là trốn vào toilet sao.”
Lý Diễm kinh ngạc nhìn Dương Mai liếc mắt một cái, tức khắc không còn lời nào để nói. Sau một lúc lâu, cô ấy vỗ tay lái một cái, thanh âm cứng rắn: “Lần sau để tớ mời cậu.”
Dương Mai nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Tớ không phải ý đó.”
Lý Diễm lại không nói chuyện, trầm mặc đưa Dương Mai trở về nhà. Dương Mai lười chào hỏi, lập tức lên lầu, phía sau truyền đến tiếng động cơ nổ vang, Lý Diễm lái xe phóng vọt đi.
Buổi tối, Giang Thủy bận việc xong liền gọi điện thoại cho Dương Mai, hai người đã hẹn cùng nhau ăn cơm chiều.
Rất mau Giang Thủy đã đến, Dương Mai ngồi vào trong xe hỏi: “Đi đâu ăn?”
“Chỗ nào cũng được, em chọn đi.”
Dương Mai suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: “Anh mang đủ tiền không?”
Giang Thủy liếc đầu nhìn, thanh âm vững vàng “ừ” một tiếng.
Dương Mai: “Vậy được, trước lái xe đi đã, đến lúc đó lại xem.”
Xe đi được nửa đường thì có tiếng tin nhắn vang lên.
Mở ra liền thấy, là Lý Diễm gửi tới.
[ tớ không phải xem thường người nghèo, tớ chỉ là lo lắng cậu lại bị vấp ngã. ]
Gió đêm phơ phất, trong không khí ướt nóng Dương Mai ngửi được mùi hoa không biết tên. Cô không rảnh bận tâm, không rảnh nhìn ngắm, chỉ cúi đầu xuống.
Sợi tóc giống như rong biển trôi nổi, khi có khi không quét qua màn hình di động.
Cuối cùng, màn hình tối xuống.
Thanh âm Giang Thủy truyền tới: “Ngồi xe đừng nhìn di động, cẩn thận say xe.”
Dương Mai “vâng” một tiếng, nói: “Anh còn vỏ quýt không?”
“Không còn.” Giang Thủy nhìn cô, “Khó chịu sao?”
Dương Mai lắc đầu, nghiêng người dựa vào một bên: “Em không say xe.”
Cô bật lại điện thoại, gửi tin nhắn trả lời Lý Diễm.
[ tớ biết, cậu yên tâm, anh ấy không phải người như vậy. ]