Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 27: Người đàn ông nấu cơm vì cô



Giang Thủy đi tới chợ bán thức ăn gần nhất.

Tới gần giờ cơm, chợ bán thức ăn đều là người.

Bất quá nơi này anh quen cửa quen nẻo, biết thịt nhà ai ngon bổ rẻ nhất, rau dưa nhà ai tươi mới nhất.

Nấm hương, cà rốt, rau xà lách, dưa chuột… Cánh gà, thịt bò, trai…

Biết rõ hai người ăn không hết nhưng mà anh vẫn mua. Anh có một cảm giác hết sức kỳ diệu, thật giống như cùng một người khác sinh hoạt, anh không muốn quá bủn xỉn quá mức tiết kiệm. Một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ sẽ tìm mọi cách dưỡng béo cô ấy.

Xách theo túi lớn túi bé, cuối cùng Giang Thủy đi vào cửa hàng cá anh thường mua. Tay mỏi, anh đặt túi lên bàn, khiến cái bàn hơi trĩu xuống.

Ông chủ nhìn qua liền vui vẻ đứng dậy: “Tới rồi à, A Thủy.”

Giang Thủy cúi đầu xem cá, ông chủ nhiệt tình tiếp đón: “Hôm nay muốn ăn cá gì?” Vừa thấy những cái túi màu sắc rực rỡ đó lại nói: “Nhiều đồ ăn như vậy, làm Mãn Hán toàn tịch sao.” (Mãn Hán toàn tịch là tên của bữa ăn lớn nhất, nổi tiếng nhất Trung Hoa quy tụ đầy đủ món ăn từ khắp nơi, mục đích là để hóa giải mối hận thù giữa hai dân tộc Mãn và Hãn trong lịch sử)

“Hai người ăn.” Giang Thủy nói.

“Cũng nhiều đấy.” Ông chủ xoa eo.

Chọn nửa ngày, Giang Thủy chỉ vào cá bát bảo: “Cái này đi.”

“Được.”

Giang Thủy nhanh chóng ngăn ông ấy lại: “Không, không phải con này. Ông chọn cho tôi con ngon chút.”

Ông chủ cười, chọn lựa mấy lần lại ngẩng đầu nhìn Giang Thủy: “A Thủy, ăn cơm với cậu là phụ nữ phải không, bằng không cậu cũng không chọn lựa cẩn thận như vậy.”

Giang Thủy không để ý, chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Ông chủ hiểu ra, có thâm ý mà “à” một tiếng: “Có nàng dâu nhỏ nhé.”

Lúc này, Giang Thủy mới dời tầm mắt khỏi đám cá, bình tĩnh nhìn ông chủ. Một lát sau, trịnh trọng nói: “Phải.”

Đợi ông chủ xử lý cá xong, Giang Thủy chạy nhanh về nhà. Nhưng mà Dương Mai đã không còn ở đây nữa.

Trên bàn dùng lon bia đè lên một tờ giấy —

[ có việc gấp, về trước. Tối nay liên hệ. ]

Anh thở ra một hơi, lặp đi lặp lại, sau khi nắm tờ giấy nhìn một lúc lâu mới buông xuống, một lần nữa áp trở về.

Dương Mai dọc theo đường đi gọi cho Lý Diễm hơn chục cuộc điện thoại, cuối cùng cũng có một cuộc thông, còn chưa nói được một câu đã lại tắt ngóm.

Dương Mai vô cùng lo lắng đuổi tới nhà Lý Diễm, cửa nhà rộng mở, ở huyền quan có một chiếc di động đã vỡ thành hai nửa. Cô bước một chân qua, trong phòng khách ngồi bốn người nhưng lại yên tĩnh không một tiếng động.

Luật sư Trịnh phát hiện ra Dương Mai đầu tiên liền vội vã đứng lên, như là rốt cuộc đã tìm được lý do thỏa đáng để thoát khỏi trạng thái yên lặng này: “Cô đã đến rồi.”

Dương Mai gật đầu, hất cằm về hướng bên kia: “Sao lại thế này?”

Luật sư Trịnh liếc mắt nhìn về phía sau một cái, kéo Dương Mai đi sang một bên, thuật lại giản lược mọi chuyện.

Lý Diễm lại không đồng ý ly hôn.

Tôn Uy thật vất vả mới đáp ứng, Lý Diễm lại đổi ý.

Dương Mai thở dài, vỗ vỗ cánh tay luật sư Trịnh: “Tôi biết rồi, chị đi về trước đi.”

“Tôi về rồi cô có thể chống đỡ được không?” Luật sư Trịnh cảnh giác nhìn về bên kia một cái.

Dương Mai đến gần, chỉ vào cửa lớn nói với Tôn Uy: “Các người đi đi.”

Tiểu tam kiêu ngạo kia ngồi ở bên cạnh Tôn Uy, nghe xong lời này ưỡn thẳng người muốn nói gì đó nhưng lại bị Tôn Uy ngăn cản.

“Dương Mai, hiện tại tôi còn xem cô là bạn, cô khuyên nhủ Lý Diễm cho tốt đi.” sắc mặt Tôn Uy lạnh lẽo, ngữ khí lạnh lẽo, “Ly hôn đối với tất cả mọi người đều tốt, cho nhau một con đường sống đi.”

“Cho mẹ nó cái đường sống chó má!” Lý Diễm đứng lên, kéo tay áo trợn mắt giận dữ.

Tôn Uy nhíu mày nhìn qua, một tiếng còn chưa thoát khỏi cổ họng, tiểu tam ngược lại đã không còn bình tĩnh, ngọ nguậy đứng lên, chỉ vào mũi Lý Diễm chửi ầm lên.

Tôn Uy ôm lấy cô ta trong khi luật sư Trịnh ở phía sau kéo kéo Lý Diễm.

Tiếng hai người phụ nữ giận dữ quát tháo không dứt bên tai, Dương Mai xoa xoa một bên huyệt Thái Dương, lúc này Tôn Uy đã dùng sức ôm tiểu tam kéo sang một bên. Khi đi ngang qua Dương Mai, hắn nói: “Dương Mai, xem ở việc tôi đã từng giúp cô, cô nói với Lý Diễm ly hôn đi.”

Dương Mai xua xua tay, chỉ vào cửa cho bọn họ chạy nhanh đi.

Hai người này vừa đi, luật sư Trịnh cũng thu thập đồ đạc cáo từ.

Lý Diễm không có đối thủ, sức lực cả người mất hết, nằm liệt xuống ghế như bãi bùn.

Dương Mai không đành lòng thấy bộ dáng này của Lý Diễm, nhắm mắt mới mở miệng: “Lý Diễm.”

Khuỷu tay Lý Diễm chống ở trên đùi, năm ngón tay che trán, dùng sức mà xoa đầu từng chút một. Sau một lúc lâu, cô ấy như không còn chút hơi sức nào lên tiếng: “Dương Mai, con đàn bà kia mang thai. Cho nên Tôn Uy muốn ly hôn. Thật mẹ nó ghê tởm.”

Như là muốn nhận được tán đồng, Lý Diễm đột nhiên ngẩng đầu, tìm đúng đôi mắt Dương Mai nhìn thẳng vào, nói: “Bọn họ làm tớ ghê tởm, sao tớ không thể làm cho bọn họ cũng cảm thấy ghê tởm?”

Nhìn mặt và ánh mắt Lý Diễm tiều tụy ảm đạm, Dương Mai thật sự cảm thấy chính mình bất lực. Cô không có lời gì để nói, cảm thấy nói cái gì cũng không đúng. Lý Diễm chính là không cam lòng, rõ ràng không hề làm gì sai nhưng lại phải gánh vác thống khổ do người khác phạm sai lầm mang đến, nên đi chỗ nào nên tìm ai để nói lí lẽ đây.

Dương Mai bỗng nhiên nhớ lại không lâu trước đây, Tôn Uy tìm đến nhà cô, hèn mọn khẩn cầu cô giúp hắn cầu tình, hắn không muốn ly hôn, không thể cùng Lý Diễm ly hôn.

Nhưng bây giờ thì sao, vẫn là hắn, cũng khẩn cầu cô như thế, chỉ là lần này là cầu cô thuyết phục Lý Diễm ly hôn.

Đối với Lý Diễm mà nói, ly hôn hay là không ly hôn, đều rất thống khổ.

Không ly hôn, nghĩa là muốn tiếp tục thứ quan hệ được pháp luật thừa nhận với một gã đàn ông đốn mạt; ly hôn, có nghĩa mặc kệ đôi nam nữ đê tiện kia tự do, đến lúc đó bọn họ một nhà ba người hạnh phúc viên mãn, Lý Diễm ngược lại trở thành người cô đơn.

Lý Diễm tuy là người địa phương, nhưng tại thành phố này cũng chỉ là con của một gia đình bình thường. Cha mẹ đều là công nhân, bạn bè thân thích cũng đều rất bình thường, nhà họ Lý chỉ có mỗi Lý Diễm là theo học trường cao trung (cấp 3) trọng điểm lại tốt nghiệp đại học hàng hiệu ra, hiện giờ lương tháng cũng được trăm vạn.

Nhưng như vậy so ra vẫn kém Tôn Uy. Tôn Uy có tiền có thế, quan hệ cũng rất mạnh.

Lý Diễm thanh bạch (trong sạch, giản dị, không mưu lợi) đi theo Tôn Uy, nào nghĩ đến Tôn Uy lại muốn kết thúc với cô ấy một cách hỗn độn như vậy.

Thật là mù mắt mất trắng thanh xuân.

Lý Diễm dựa vào sô pha khóc nức nở, Dương Mai không nói gì chỉ ngồi trên tay vịn vỗ vỗ lưng cố ấy.

Hồi lâu sau, Lý Diễm ngẩng đầu, một đôi mắt đã khóc sưng lên: “Dương Mai, tớ đã thảm như vậy, cậu ngàn vạn đừng giống như tớ. Cậu nhất định phải rửa mắt thật kĩ, đừng gặp gỡ đàn ông đê tiện.”

Trái tim Dương Mai co lại: “Ừm.”

“Đàn ông là phải quản lý, thật đấy.” Lý Diễm lau nước mắt, thanh âm khàn khàn, “Trước kia tớ còn không tin, chơi trò tín nhiệm với Tôn Uy, phi, đều là giả dối!”

Co ấy lắc lắc đầu gối Dương Mai, dường như chắc chắn nói: “Đàn ông ngoại tình kỳ thật đều để lại dấu vết, lúc trước là tớ không tim không phổi, mới để con hồ ly tinh kia tùy ý quyến rũ Tôn Uy.”

“Dương Mai, tớ nói cho cậu biết, WeChat, điện thoại, tin nhắn của đàn ông đều phải kiểm tra, không thể mặc kệ. Những mờ ám lúc ban đầu  đều nảy sinh trên tin nhắn, WeChat.”

Dương Mai ngẩn ra một chút, đầu óc rối loạn.

Sau khi về nhà, Dương Mai gửi tin nhắn cho Giang Thủy.

[ ngủ rồi sao. ]

Rất nhanh Giang Thủy đã trả lời: [ sắp. ]

Dương Mai nhìn chằm chằm hai chữ trên màn hình kia, buông di động, không nghĩ bất kỳ cái gì. Cô nên suy nghĩ lại mọi việc, chỉ là đầu óc rất mệt, không muốn lại tự hỏi bất luận việc phức tạp gì.

Giang Thủy đợi một lát, không chờ được tin nhắn lại của Dương Mai liền chủ động gửi một tin nhắn tới: [ anh còn chưa ngủ. ]

Một giây sau, lại thêm một cái: [ làm sao vậy. ]

Hai tiếng “Tít tít” vang lên bên tai Dương Mai, cô giống như không nghe thấy. Lại qua một lát, chuông di động vang lên.

Dương Mai nhận máy, Giang Thủy trực tiếp nói: “Có phải không ngủ được?”

Cô nhàn nhạt: “Vâng.”

“Anh nói chuyện cùng em một lát.”

“Vâng.”

“…” Thật muốn nói chuyện, anh lại không biết nên nói cái gì. Sau một lúc lâu, anh mới chậm rãi mở miệng, “Hôm nay anh làm một con cá, rất lớn, một mình anh ăn không hết.”

“Anh ăn không hết, con cá kia thực sự là rất lớn.” Dương Mai nói.

Giang Thủy cười: “Phải, một con rất lớn. Vốn là mua cho em ăn.”

“…”

“Chỉ tiếc em đi rồi.”

Dương Mai dừng một chút, nói: “Xin lỗi.”

Giang Thủy trầm mặc một giây: “Xin lỗi cái gì, là anh thấy tiếc cho em. Anh làm cá rất ngon.”

Dương Mai: “Em chưa từng ăn.”

“Lần sau lại làm cho em ăn.”

“Được.”

Lại hàn huyên trong chốc lát, Dương Mai nói: “Em mệt rồi.”

“Mệt? Mệt thì ngủ đi. Anh cũng mệt rồi.”

Tắt điện thoại.

Trò chuyện kéo dài nửa giờ.

Di động đã nóng lên, Dương Mai đặt nó dựa vào trước ngực, cảm thấy nó nóng như bàn ủi.

Cô nhắm mắt trong bóng tối tồi lại mở mắt, một lần nữa mở màn hình di động, tìm được chuỗi số đã ghi nhớ lúc giữa trưa.

Đầu ngón tay run rẩy, cuối cùng vẫn nhấn xuống.

Hiện tại là 11h đêm, thời điểm mọi âm thanh đều không còn.

Sau mấy tiếng tút tút, có người nhận máy.

Đầu kia là một giọng nói trong lười biếng còn mang theo một tia không kiên nhẫn, rất nhẹ, do bị đánh thức nên có chút hơi khàn khàn.

Trên tổng thể là một giọng nữ rất dụ hoặc.

“Alo, ai thế?”

Dương Mai không tiếng động mà hút khí, màng nhĩ nhẹ nhàng chấn động.

“Ai vậy? Sao không lên tiếng.”

“…”

“Nghịch sao…” Trong thanh âm mang theo chần chờ, mấy lần muốn treo điện thoại.

Một giây trước khi điện thoại bị ngắt, Dương Mai ho nhẹ một tiếng. Bên kia lập tức cảnh giác: “Ai thế?”

“Xin lỗi, tôi gọi lộn số.” Dương Mai tự nhiên bình tĩnh cắt đứt cuộc gọi.

Trên nút tắt có hơi nước mờ mờ, là mồ hôi tay cô đổ ra.

Ngày hôm sau, Dương Mai đến nhà Lý Diễm. Không ngoài dự kiến, Lý Diễm ăn vạ trên giường không chịu dậy.

Dương Mai vỗ vỗ mông Lý Diễm: “Hơn 10 giờ rồi.”

Lý Diễm đối diện với Dương Mai vài giây, lại lần nữa nhắm mắt lại.

Dương Mai trực tiếp xốc chăn lên, Lý Diễm ở bên trong còn mặc quần áo ngày hôm qua.

Gấp chăn thành một khối, ném tới một bên, Dương Mai quay người xắn tay áo lên: “Trong vòng mười phút phải rời giường, tớ làm bánh trứng cho cậu.”

Mười lăm phút sau, Lý Diễm đầu bù tóc rối ngồi ở trước bàn ăn, nhai bánh trứng.

Dương Mai lấy hai mảnh bánh mì nướng, đặt giăm bông trong đó rồi phết tương ngọt lên, đưa cho Lý Diễm: “Ăn xong thì trang điểm rồi đi mua cái di động mới.”

Sau khi ra cửa đi dạo một vòng, tinh thần Lý Diễm dần tốt hơn. Cuối cùng cô ấy vẫn mua Apple, giống chiếc cũ như đúc. Dương Mai nhìn cô ấy, cô ấy cười cười nói: “Dùng thuận tay.”

“Hoài cổ.” Dương Mai vạch trần cô ấy, chỉ vào loại mới ra trên quầy nói, “Hình như có công năng mới?”

Người bán hàng tươi cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng, không nhanh không chậm giới thiệu di động mới mà Dương Mai thích kia.

Dương Mai nghe gật đầu liên tiếp, Lý Diễm lại không mấy hứng thú, dựa vào một bên vò đầu bứt tai, cũng không biết nghe vào được bao nhiêu. Dù sao thì một chút dấu hiệu động tâm cũng không có, khóe mắt Dương Mai liếc đến, cảm thấy không thú vị. Lễ phép cười nói với người bán hàng: “Cảm ơn, để chúng tôi xem thêm.”

“Vâng ạ.” Người bán hàng mỉm cười khom người.

Dương Mai lôi kéo cánh tay Lý Diễm ra khỏi cửa hàng di động.

Lý Diễm xoa xoa tay áo bị kéo đến biến hình: “Có phải cậu muốn mua di động không, nghe cẩn thận như vậy.”

Dương Mai trắng mắt liếc cô ấy một cái, còn không phải là vì cô ấy sao, ngoài miệng lại nói: “Di động kia mới ra, công năng rất nhiều.”

“Cậu biết cái gì, loại đồ vật này đều có mánh lới. Chỉ lừa những người không biết hàng thôi.”

“Hừ, cậu hiểu vậy phổ cập khoa học cho tớ xem.”

Mặt Lý Diễm đỏ lên, nâng mí mắt liền bắt đầu lừa gạt người. Kỳ thật cô ấy cũng không hiểu những sản phẩm điện tử này, nhưng ở trước mặt Dương Mai lại thích to mồm.

“Cậu nhìn cái di động này xem, màn hình lớn, còn mỏng, công năng cũng rất toàn diện, còn có thể chống trộm, nghe nói di động bị mất cũng có thể tìm lại…”

“Vậy sao, tìm như thế nào?”

“Định vị á.” ánh mắt Lý Diễm sáng lên, nói, “Có thể căn cứ vị trí địa lý của cậu để tìm di động.”

Dương Mai hơi suy tư, một lát sau, cô hỏi: “Vậy có thể căn cứ số di động tìm được vị trí hay không?”

Lý Diễm không nghĩ tới Dương Mai sẽ hỏi kỹ hơn, sau một lúc sửng sốt mới mơ hồ đáp: “Có thể đi.”

“Tìm như thế nào?”

Lý Diễm: “…”

Ngừng một lát Lý Diễm mới nói: “Cái này sao, hẳn là muốn tìm cảnh sát. Trên TV không phải đều diễn như vậy sao, cảnh sát dựa vào định vị tìm đến địa điểm tội phạm đang trốn.”

Dương Mai gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.