Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 34: Uống say



Đã mấy ngày Tiểu Hà không đi làm, cửa hàng đồ trang điểm vẫn luôn do Dương Mai trông coi. Đã lâu rồi cô không rời cửa hàng một tấc như vậy, giữa mùa hè làm ăn cũng không tốt lắm, quá nhàm chán, đành phải dùng phim thần tượng ngược luyến cẩu huyết để tống cổ thời gian.

Bọng nước trên chân đã xẹp xuống, Dương Mai vỗn cũng không để nó ở trong lòng, cảm thấy không ngứa, cũng không để ý. Vừa rồi tiện tay sờ sờ, trong giây lát kinh ngạc vì lại có một cái bọng nước nữa mọc ra rồi.

“Đây là thứ gì vậy.” Dương Mai nhíu mày nói thầm một câu. Nhìn kỹ lại, trên làn da trắng treo ở gót chân dang chảy ra những điểm nhỏ đỏ sậm.

Vốn cô không cảm thấy chân có vấn đề gì nhưng vừa thấy những nốt đỏ đó cộng thêm nguyên nhân tâm lý quấy phá, Dương Mai bỗng nhiên cảm thấy chân ngứa lên.

Đúng lúc này Lý Diễm tới cửa hàng. Nhìn cô ấy tươi cười dào dạt, dường như tâm trạng không tệ.

Dương Mai nhìn qua nói: “Còn chưa tới cuối tuần đâu, sao cậu có thời gian rảnh tới đậy?”

Lý Diễm như người trong nhà kéo ghế ra tùy tiện ngồi xuống, thanh âm to lớn vang dội: “Xin nghỉ tới đó. Má ơi tớ nói cho cậu biết, cổ phiếu của tớ tăng giá rồi!”

À, thì ra là kiếm được tiền. Khó trách tươi cười đầy mặt như vậy.

Không lâu trước đây, Lý Diễm chạy theo “mô đen” xông vào thị trường chứng khoán mua bán cổ phiếu. Nghe nói năm nay giá thị trường không tồi, mua gì được nấy. Giống như Lý Diễm không hiểu cái gì nhưng dưới sự ở giúp đỡ của người chơi cổ phiếu lão làng cũng kiếm lời được một ít.

Tiền này tới dễ dàng hơn nhiều so với tiền lương, Lý Diễm đương nhiên hứng thú bừng bừng mà nói chuyện vui vẻ. Chỉ tiếc Dương Mai đối với việc này không có hứng thú, ừ ừ à à mà đáp lời, những lời đó vào tai trái lại ra tai phải.

Lý Diễm rốt cuộc phát hiện không thích hợp: “Này này, rốt cuộc cậu có đang nghe tớ nói hay không vậy?”

Dương Mai nhướng mày, từ sau quầy đứng lên, xách theo túi đi ra ngoài. Thời điểm đi đến bên cạnh Lý Diễm, cô ngừng lại nói: “Lý Diễm, cậu giúp tớ nhìn cửa hàng một lát, tớ tới bệnh viện.”

Lý Diễm đứng phắt dậy: “Đi bệnh viện, cậu làm sao?”

Tròng mắt còn theo bản năng nhìn về hướng bụng Dương Mai.

Dương Mai muốn giải thích, lại thấy Lý Diễm không đứng đắn như vậy, “hừ” một tiếng liền cười.

“Nổi mụn nước.”

“À.” Lý Diễm đảo mắt, lại ngồi xuống.

Chờ tới khi Dương Mai đã bước chân ra khỏi cửa, Lý Diễm mới đột nhiên nhớ tới, hô lớn: “Ấy, không phải còn có Tiểu Hà sao?”

Cách trong chốc lát, thanh âm Dương Mai mới từ xa bay tới: “Cô ấy xin nghỉ.”

Lý Diễm đuổi theo vài bước nhưng không bước ra khỏi cửa hàng: “Có khách tới thì làm sao bây giờ?”

Lúc này, không còn thanh âm truyền tới.

Dương Mai đi đến ngã tư đường, muốn ngăn một chiếc taxi nhưng mấy chiếc đi tới đều đã đầy khách.

Bên tai cô là tiếng ve kêu không ngừng, thanh âm này khiến lỗ tai người ta tê dại, vốn không cảm thấy quá nóng, nghe tiếng kêu này lại thấy nóng hơn nhiều rồi.

Không bao lâu sau, Dương Mai đã nóng không chịu nổi. Đi tiếp một đoạn có trạm giao thông công cộng, mới đứng ở dưới ánh nắng chói chang trong chốc lát, Dương Mai đã cảm thấy tứ chi mệt mỏi, cô không có một chút tâm tình chờ xe buýt nào.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng cô gọi điện thoại cho Giang Thủy.

Điện thoại thông, vang lên tút tút tút, nhưng mà không ai tiếp. Mãi cho đến khi tự động ngắt máy, chỉ một lát như vậy, Dương Mai đã ra một đầu mồ hôi nóng.

Cô đang muốn gọi lại thì điện thoại Lý Diễm lại gọi tới, thanh âm phách thiên cái địa (bổ trời lấp đất – ý chỉ giọng nói to lớn vang dội) lập tức khiến Dương Mai tỉnh táo vài phần.

“Tiểu Hà tới rồi.”

“Ừ.”

“Cậu đến bệnh viện chưa?”

“Chưa tới.”

“Còn chờ xe?”

“Ừ.”

“Ở đâu, tớ đưa cậu đi.”

Khi xe của Lý Diễm bỗng nhiên ngừng ở trước mắt, Dương Mai thoải mái phun ra một hơi.

Lúc thắt đai an toàn, Lý Diễm cười cười nói: “Thế nào, vẫn là khuê mật đáng tin cậy đi.”

Dương Mai không chút suy nghĩ liền nói: “Anh ấy đang dạy học viên, rất bận.”

Lý Diễm nghe xong ngây người một chút, sau một lúc mới hiểu được. Ngay sau đó liền chế nhạo nói: “Cậu gấp cái gì, tớ có nửa điểm ý tứ chỉ trích ai sao.”

Từ bệnh viện ra tới, đã qua chính ngọ. Hai người cũng chưa ăn cơm trưa, đang cân nhắc đi chỗ nào dùng bữa tạm.

Đi đến nửa đường lại gặp được người quen, là người quen của Dương Mai, nhưng lại do Lý Diễm nhận ra trước.

Lý Diễm không gọi được tên của hắn, vẫy vẫy tay liền liên tiếp “này này này”.

Nghe thấy tiếng, Bành Bằng nhìn qua.

“Dương Mai.” Bành Bằng nhìn Dương Mai trước, rồi sau đó mới dịch chuyển tầm mắt, khách khí duỗi tay, “Chào cô, tôi là Bành Bằng.”

“Lý Diễm.” Lý Diễm nắm lấy rồi lại buông ra.

Bành Bằng cười cười, chỉ về phía sau lưng hai người, lời nói chỉ nói một nửa: “Hai người đây là…”

Dương Mai không lên tiếng, Lý Diễm lanh mồm lanh miệng: “À, Dương Mai tới gặp bác sĩ.”

“A —” Bành Bằng quan tâm hỏi, “Sao lại thế?”

Dương Mai vặn vẹo mắt cá chân, giải thích: “Bệnh mề đay, bị côn trùng cắn dị ứng. Không có gì lớn.”

Bành Bằng “Ừm: một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía chân sau của Dương Mai, một mảng điểm đỏ, tróc da, còn có hai bọng nước. Tình huống này nếu đặt trên người đàn ông căn bản không cảm thấy gì, nhưng Dương Mai da thịt non mịn, thoạt nhìn lại thấy ghê người.

“Hình như rất nghiêm trọng đấy.” Bành Bằng nói.

Dương Mai mím môi, Lý Diễm tiếp lời: “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là da cô ấy trắng quá nên nhìn khá đáng sợ.”

Không nghĩ lại nói nhiều về đề tài này, Dương Mai nói sang chuyện khác: “Bành Bằng, tôi và Lý Diễm còn chưa ăn cơm, chúng tôi đi trước ăn cơm đây.”

Lý Diễm nói: “A, đúng vậy. Anh ăn chưa?”

Bành Bằng nhếch miệng cười: “Còn chưa ăn.”

“Cùng nhau đi.” Lý Diễm nói.

Quán ăn là Bành Bằng chọn, hắn nói vùng này hắn quen thuộc.

Ưu tiên phụ nữ, Bành Bằng để Dương Mai và Lý Diễm xem thực đơn trước. Đi cả một buổi sáng, Lý Diễm sớm đã đói đến bụng kêu vang, vừa cầm lấy thực đơn liền chọn món. Dương Mai ở bên cạnh uống trà, Bành Bằng liền nói: “Lần trước đã hẹn muốn cùng nhau ăn cơm, sau lại không thấy cô đâu.”

Dương Mai ngẩn ra nửa giây, Bành Bằng tiếp tục nói: “Không nhớ sao? Ngày thi đường trường đó.”

“Ừm.” Dương Mai gật đầu. Đó là việc đã lâu trước kia, dù hắn có nhắc tới như vậy, trong đầu cô cũng không nhớ được bất luận thông tin gì có liên quan tới hắn vào ngày hôm đó.

Bành Bằng nói: “Hôm nay coi như bù đắp đi.”

“Bù đắp cái gì?” Lý Diễm chọn món xong, đưa thực đơn lại cho Dương Mai. Dương mai tiếp nhận, tùy ý chọn hai món ăn, lại đưa cho Bành Bằng.

Bành Bằng cầm thực đơn nói: “Ngày thi đường trường tôi hẹn Dương Mai ăn cơm.”

“Ồ.” Lý Diễm liếc mắt ngó Dương Mai một cái.

Bành Bằng nói: “Kết quả ngày đó chỉ có tôi cùng nhóm thầy Hồ.”

Lý Diễm dùng khuỷu tay huých Dương Mai, nói đùa: “Cậu cho người ta leo cây?”

Dương Mai không nói một lời, trắng mắt liếc cô ấy một cái. Bành Bằng ở một bên nhìn vội vàng nói: “Không có gì, ngày đó thi xong mấy người đàn ông chúng tôi đua rượu, may mắn Dương Mai không tới.”

“Còn đua rượu?” Lý Diễm cười nói, “Vậy anh cùng thầy dạy lái xe quan hệ rất tốt nhỉ.”

Bành Bằng gật đầu nói: “Cũng được, gần đây cũng vẫn luôn liên hệ. Mới vừa còn gọi điện thoại nữa, trường dạy lái xe quá bận, thầy Hồ oán giận nói với tôi.”

Lý Diễm “ồ” một câu thật dài rồi sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Bành Bằng: “Có bằng lái rồi, có mua xe không?”

Bành Bằng nói: “Sắp tới tính toán mua, tôi đã nói chuyện với thầy Hồ, đến lúc đó sẽ hỗ trợ tham mưu việc mua xe cho tôi.”

“Được đó, đến lúc đó mang theo Dương Mai nữa.”

Bành Bằng bình tĩnh dời tầm mắt qua: “Có thể, nhưng mà Dương Mai hẳn là không cần.”

Lý Diễm ở một bên ồn ào: “Đồng chí Dương Mai, chừng nào thì cậu gọi bạn trai dạy lái cùng đi mua xe nhỉ.”

“Phải xem bao giờ trường dạy lái xe cho ngày nghỉ.” Dương Mai nói.

Bành Bằng: “Hôm nay thầy Giang không đến trường dạy lái xe. Nghe thầy Hồ nói là xin nghỉ.”

Dương Mai nhướng mày, Bành Bằng vừa thấy trong lòng có chút kinh ngạc: “Cô không biết? Nói là đi xem nghĩa trang.”

“Nghĩa trang?” Lý Diễm ngó trái ngó phải, cuối cùng chần chờ nói, “… Ai mất vậy?”

Bành Bằng nói: “Ông bà thầy ấy.”

“Sao chưa nghe nói tới…”

“À, là việc từ rất lâu trước kia, nhưng mà vẫn chưa mua được đất lập mộ.”

Đồ ăn được dọn lên, nóng hôi hổi, ngồi dưới máy lạnh, khí nóng kia ngược lại cũng không khiến người ta cảm thấy nóng bỏng.

Bành Bằng hô: “Dùng bữa dùng bữa.”

Lý Diễm lập tức hưởng ứng, nhặt đũa lên liền ăn uống thỏa thích. Dương Mai lại ngồi yên bất động, cả buổi mới lấy đũa niết trên tay.

Đồ ăn thực phong phú, sắc hương vị đều đầy đủ, chỉ là Dương Mai đột nhiên liền hết muốn ăn.

Một bên nhai thịt bò, một bên Lý Diễm nói: “Dương Mai, về tình về lý, hẳn là cậu nên cùng Giang Thủy đi xem nghĩa trang.”

Dương Mai nhàn nhạt: “Ừ.”

Lý Diễm nói: “Ăn cơm rồi gọi điện thoại đi?”

Dương Mai không hé răng, Bành Bằng ở một bên nhìn mặt đoán ý, đúng lúc tiếp lời: “Thầy Giang rất hiếu thuận, nghe nói vẫn luôn ăn mặc cần kiệm, sinh hoạt nửa điểm không lãng phí, chính là vì tích cóp tiền mua khối đất tốt tốt một chút…”

Lời còn chưa dứt, Dương Mai cũng chưa ngẩng đầu lên, đôi mắt đã quét qua, Bành Bằng vội vàng nói: “Thật mà, đây đều là thầy Hồ nói với tôi.”

Dương Mai như cũ trầm mặc không lên tiếng, Bành Bằng cho rằng cô không tin hắn nói, chính thức buông đũa, ngồi ngay ngắn lại, biểu tình trên mặt tỏ ra rất nghiêm túc: “Thầy Giang là do ông bà nuôi lớn, nhưng mà hình như không phải thân sinh. Chính là bởi vì không thân chẳng quen như vậy, cho nên mới đặc biệt để bụng, sau khi ông bà cụ đi cần phải mua đất tốt một chút để an trí.”

Lý Diễm dừng dừng, hỏi: “Cái gì gọi là ‘không phải thân sinh’?”

Bành Bằng bỗng nhiên ngừng lại, lúc này mới ý thức được mình là người ngoài không nên nhiều miệng như vậy. Huống chi Dương Mai còn ngồi ở nơi này. Sau một lúc lâu, Bành Bằng cũng không nói ra được câu nào, cuối cùng, hắn sụp bả vai, giấu đầu lòi đuôi nhặt lên chiếc đũa, nửa cúi đầu gắp đồ ăn, thanh âm thực nhẹ: “Dương Mai hẳn là đã biết rồi.”

Ánh mắt Lý Diễm dời về phía Dương Mai, giống như đèn pha trên biển đen, sắc bén, chói mắt.

Dương Mai không đón nhận ánh mắt kia, nhưng vẫn cảm thấy nửa bên mặt bị nhìn chằm chằm đến nóng như lửa. Một bữa cơm, rõ ràng có điều hòa, kết quả là vẫn ra một tầng mồ hôi.

Chia tay Bành Bằng trở lại trên xe, Lý Diễm không trực tiếp khởi động xe.

Đã nửa ngày, Dương Mai nhìn mũi chân chính mình, bỗng nhiên cong môi nói: “Anh ấy không nói gì với tớ cả.”

“Vậy cậu có hỏi không?”

Dương Mai cười khổ: “Tớ cái gì cũng không biết, nên hỏi như thế nào?”

Sau chạng vạng, Giang Thủy mới về đến nhà.

Chờ anh đến gần, khi chuẩn bị mở cửa, mới bừng tỉnh phát giác có một đoàn nho nhỏ, mềm mại bên chân.

Nương ánh đèn mỏng manh, anh thấy rõ gương mặt kia. Không nói nhiều trực tiếp túm Dương Mai từ trên mặt đất lên.

“Sao em lại tới đây?” Anh hỏi.

Cô không trả lời, trực tiếp dựa vào người anh, như cục đường dính ở trên người anh, hai tay như dây leo quấn quanh, cánh môi nóng bỏng dán lên.

Giang Thủy bị cô hôn đến không thể hiểu được, khoang miệng, xoang mũi, tất cả đều là mùi vị nồng nặc.

Thật vất vả bẻ được cô xuống nhưng cô không đứng vững, mấy lần liền theo thân anh chảy xuống.

Anh đè lại mông cô, hổ khẩu (phần giữa ngón cái và ngón trỏ) của tay kia kiềm trụ cằm cô, nhịn không được nhíu mày trầm thấp nói: “Đã tối rồi, còn uống nhiều rượu như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.