Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 39: Chạm mặt



Ngày Thất Tịch, bộ phận của Lý Diễm cùng bộ phận của một công ty khác tổ chức hoạt động giao lưu “xem mắt”, loại hoạt động này vốn dĩ nên tự nguyện báo danh tham gia, nhưng mà sau khi thống kê nhân số, lãnh đạo hai bộ phận đã đạt được ý kiến nhất trí, tạm thời sửa đổi nguyên tắc tự nguyện dân chủ thành cưỡng chế tham gia.

Căn cứ vào tâm tình đặc biệt khát vọng “Mùa xuân thứ hai”, Lý Diễm vô cùng vui vẻ tham gia loại hoạt động này, nhưng mà trộn lẫn trong đội ngũ của một đám các cô gái trẻ, củ cải trắng già Lý Diễm ở thời điểm cuối cùng đã kéo theo Dương Mai không tình nguyện tham gia, mong đợi trong buổi giao lưu này có thể may mắn bị một “đầu heo” nào đó đụng phải.

Thời gian tổ chức buổi giao lưu là sau 8 giờ, địa điểm định ở “Bờ biển hoàng kim” ở khu thương mại.

Sau khi vào ghế lô, Lý Diễm liền nói: “Không ngờ lại chọn nơi này, ông chủ thật biết tiêu tiền.” (Ghế lô ở đây cũng như kiểu phòng riêng trong các quán KTV của VN)

Lời này bị giám đốc bộ phận nghe thấy, liền quay đầu lại cười nói: “Đây không phải là săn sóc cấp dưới sao, vì công việc, tăng ca, thêm giờ nên vấn đề cá nhân cũng chưa được giải quyết, ông chủ lớn cũng rất lo lắng đấy.”

“Nếu ông chủ lớn đã tự xuất tiền túi, chúng ta cũng không cần bó tay bó chân, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên xuống tay thì xuống tay… Ai, Lý Diễm, chị còn mang người đẹp tới đoạt nam đồng bào chất lượng tốt trong công ty chúng ta sao, quá độc ác.”

Lý Diễm liếc người nói chuyện một cái, nói đùa: “Phi, cái gì mà đoạt với không đoạt, người đẹp đã có bạn trai rồi. Hơn nữa, dù tôi có không mang theo người đẹp tới, nam đồng bào chất lượng tốt cũng không thể coi trọng cô đâu.”

Bên kia đã ngồi xuống bắt đầu hát hò, nam đồng bào chất lượng tốt nghe xong lập tức cười, có mấy người còn phụ họa theo, mấy người đùa giỡn trêu đùa khiến không khí trở nên rất sinh động.

Bờ biển hoàng kim là KTV tốn kém nhất thành phố này, cấp bậc tự nhiên cũng là tối cao. Ghế lô lần này chọn đặc biệt lớn, hơn nữa bên trong đầy đủ mọi thứ thuận tiện, kho ca khúc khổng lồ, ca khúc cũ hay ít lưu trữ cũng có thể tìm thấy được.

Dương Mai ngồi trong một góc, cơ bản chỉ làm hai việc là uống đồ uống và ăn trái cây. Những người khác cãi cọ ầm ĩ, một mình cô yên tĩnh ngồi làm người ta không khỏi nhớ tới một hình ảnh trong phim điện ảnh — bối cảnh nhanh chóng mờ đi, chỉ còn lại nhân vật chính lẳng lặng đứng.

Có lẽ nhìn cô có vẻ cô đơn, một người hảo tâm tiến lại gần, khách sáo ân cần thăm hỏi vài câu.

Dương Mai liếc người nọ một cái, lắc đầu nói: “Tôi không biết hát.”

Người nọ nói: “Sao có thể? Cô xem, đến người ngũ âm không đầy đủ như tôi còn hát được.”

“Tôi thật sự không biết.”

“Đừng không biết chứ, tôi giúp cô chọn một bài nhé? Này, Lý Diễm, bạn cô ngày thường thích nghe nhạc gì?”

Lý Diễm nghe xong đi tới, đĩnh đạc đem cánh tay treo trên cổ Dương Mai, cười ha hả nói: “Được, anh chọn một bài hát thiếu nhi đi.”

Người nọ trừng lớn mắt: “Nói đùa sao, người đẹp sao lại hát nhạc thiếu nhi chứ…”

“Ý anh là xem thường thời thơ ấu của người đẹp hử.”

“Ấy, được được được, tôi đi chọn.”

Rất nhanh, trong dãy ghế lô rộng lớn vang lên tiếng nhạc thiếu nhi, Lý Diễm chỉ là đùa một chút, Dương Mai đương nhiên sẽ không thật sự đi ca hát. Ca khúc qua một nửa, rốt cuộc có người xung phong nhận việc cầm lấy micro.

Người nọ vừa hát vừa múa may khiến người nghe bên dưới cười ha hả.

Lý Diễm véo Dương Mai một cái: “Thế nào, song ca với tớ một bài để mọi người kinh ngạc không?”

“Thôi bỏ đi.”

“Thật?”

“Ừ, thật.”

“Đừng nha, cậu cứ ngồi một mình mãi như vậy làm tớ thấy ngại đó.”

“Nên làm gì thì làm đi, đừng động đến tớ là được.”

Lý Diễm khẳng định sẽ không để Dương Mai một mình trong khi chính mình lại chạy đi vui vẻ với những người khác. Hai người nhàm chán ngồi một lát, Dương Mai ngồi không nổi nữa, đứng lên nói với Lý Diễm: “Tớ đi toilet.”

Chạy đến bên ngoài mới cảm thấy không khí thật tươi mát. Ghế lô tuy lớn, nhưng cũng không chịu nổi trong không gian bịt kín mấy người đàn ông hút thuốc, mùi thuốc quanh quẩn.

Dương Mai cũng không phải quá phản cảm mùi thuốc, chỉ là cảnh tượng kia làm cô nhớ tới một người, một người đàn ông lúc hút thuốc cũng thực gợi cảm.

Cô không nhịn được muốn gọi điện thoại cho Giang Thủy nhưng rốt cuộc cũng không gọi, chỉ cúi đầu đi dọc theo bức tường bên ngoài. Cứ đi mãi đến vị trí dựa cửa sổ cô mới dừng lại, nhìn ra ngoài lang thang không có mục tiêu.

Khu thương mại xa hoa truỵ lạc, nơi này vĩnh viễn không có ban đêm.

Mặc dù thời gian đã không còn sớm, nhưng trước cổng Bờ biển hoàng kim vẫn ngựa xe như nước. Cổng lớn có một chiếc xe Mercedes đen dừng lại, từ ghế điều khiển có một người đi xuống, bước nhanh vòng qua xe, mở ra cửa sau.

Người ngồi sau xe hẳn là ông chủ lớn nào đó, có vẻ nóng tính, vừa xuống xe liền chỉ chỉ trỏ trỏ với tài xế. Ông chủ lớn này người lùn, tài xế lại cao ráo, anh khiêm nhường cúi đầu, tấm lưng rộng lớn cong như tôm.

Dương Mai nhìn không chớp mắt, đầu óc không nghĩ bất cứ điều gì, đôi chân tự động đi qua, đảo mắt đã đứng ở cổng lớn, vừa lúc gặp ông chủ lớn và tài xế kia đi tới.

“Tổng giám đốc Trần, ngài tới rồi.”

“Ừ.” Thời điểm đi qua cửa lớn, ông chủ lớn vô tình liếc mắt nhìn Dương Mai rồi nhanh chóng đi qua bên người cô.

Tài xế phía sau không theo kịp, nhiệm vụ của anh hẳn là đi theo ông chủ Trần.

Tổng giám đốc Trần là ông chủ của Bờ biển hoàng kim này, ngày thường lâu lâu sẽ tới một chuyến, mỗi lần đều lưu lại không lâu, thường lui tới nói vài câu công việc, hoặc là tiếp khách quan trọng một chén rượu rồi đi luôn. Bởi vậy tài xế phải tùy thời theo đuôi, để có thể lập tức đón người khi Giám đốc Trần muốn đi.

Chỉ là lần này, anh đi không nổi.

Giám đốc đi theo Tổng giám đốc Trần được vài bước, phát hiện tài xế không đuổi kịp, lại đi vòng trở về: “Tiểu Giang, mau lên cùng đi!”

Giang Thủy không nhúc nhích, giám đốc vỗ anh một cái, lại nói: “Cậu sao thế? Đi mau!”

Giang Thủy theo thói quen cúi đầu, đi theo giám đốc một đường, nhanh chóng đuổi kịp Tổng giám đốc Trần đi đằng trước.

Tổng giám đốc Trần vào một gian ghế lô rất lớn, Giang Thủy liền ở bên ngoài chờ.

“Thì ra anh đi làm ở đây.”

Giang Thủy lấy lại tinh thần, Dương Mai đứng ở bên tay phải anh. Anh không biết nên nói gì, cuối cùng chậm chạp gật gật đầu.

“Em đi cùng Lý Diễm tới đây.” Dương Mai nói.

Giang Thủy vẫn gật đầu. Dương Mai nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, bỗng nhiên cười một chút: “Anh ngoại trừ gật đầu còn có thể nói câu khác không?”

Anh sửng sốt một chút, bàn tay vô ý thức nhét vào trong túi quần, phát hiện bên trong không có thuốc lá, đành phải lại rút ra: “Các em cứ chơi đi.”

Cửa ghế lô lúc này mở ra, giám đốc bộ phận của Lý Diễm cùng Tổng giám đốc Trần đi ra, Tổng giám đốc Trần nói: “Anh dừng bước đi, tiếp tục giao lưu, có yêu cầu gì trực tiếp nói với giám đốc của chúng tôi là được.”

Nghe được hai chữ “Giao lưu”, Giang Thủy nhìn lại đây. Còn chưa kịp đối diện với tầm mắt Dương Mai, Tổng giám đốc Trần đã nói với anh: “Câu đi khởi động xe trước, tôi sẽ ra ngay.”

Giám đốc bộ phận nhìn thoáng qua, nói đùa: “Tổng giám đốc Trần à, Bờ biển hoàng kim của anh đều là tuấn nam mỹ nữ, mới vừa rồi một đồng nghiệp nam của chúng tôi nói, em gái thu ngân xinh đẹp như vậy, không nghĩ tới đến tài xế cũng soái như vậy a.”

“Ha ha ha, tài xế này mới tìm cách đây không lâu. Soái hay không không quan trọng, trọng điểm là kỹ thuật lái xe rất tốt.”

“Ồ, kỹ thuật lái xe tốt — một khi đã như vậy, Tổng giám đốc Trần không bằng cho chúng tôi mượn dùng tài xế này, anh xem một phòng con ma men chúng tôi kìa.”

Giám đốc bộ phận là nói chơi, Tổng giám đốc Trần cũng biết, nhưng hắn vẫn nói: “Được, đêm nay liền cho ông mượn.”

Vì thế, sau khi đã chơi tận hứng, mọi người trong bộ phận của Lý Diễm liền ngồi vào xe Giang Thủy.

Giám đốc bộ phần ngồi ở ghế phụ, ông uống nhiều rượu, nhưng đầu óc xem như còn tỉnh táo, vẫn còn biết trêu chọc tài xế vài câu: “Ai da, vừa rồi tôi thực không biết xấu hổ hỏi Tổng giám đốc Trần của các cậu mượn tài xế, Tổng giám đốc Trần một lời liền đáp ứng rồi, cho chúng tôi mượn cậu. Tổng giám đốc Trần hẳn là còn có tài xế khác chứ?”

“Có.”

Giang Thủy nhìn phía sau qua kính chiếu hậu.

Ngồi phía sau là đám người Lý Diễm, Dương Mai ngồi ở sau vị trí ghế phụ, dựa vào cửa sổ. Xếp sau có chút chật, Dương Mai cơ hồ là dán vào cửa xe, so sánh với những người khác, cô gầy hơn nhiều, dường như chỉ cần người ở giữa dùng một chút lực là có thể đẩy Dương Mai ra khỏi xe.

Động tác tiếp theo của Giang Thủy chính là khóa cửa.

Lúc này giám đốc hỏi: “Xưng hô như thế nào?”

“Giang Thủy.”

“À, Tiểu Giang. Vất vả cho cậu phải đưa chúng tôi trở về.” An tĩnh vài giây, giám đốc lại nói, “Tiểu Giang, cậu làm tài xế đã bao lâu?”

“Vừa mới làm.”

Giám đốc kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Thật à, vậy sao Tổng giám đốc Trần của các cậu còn khen kỹ thuật lái xe của cậu tốt. Xem ra là thiên phú à.”

Một lát sau, giám đốc lại nói: “Tổng giám đốc Trần rất thích người tài, có thiên phú giống cậu, khẳng định sẽ không bạc đãi — tiền lương của cậu hẳn là cũng được chứ?”

Giang Thủy liếc ông một cái, ông lập tức nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Cậu cảm thấy không thuận tiện cũng có thể không trả lời.”

“Ừm.” Giang Thủy liền thật sự không trả lời, giám đốc cảm thấy có chút xấu hổ, nghĩ thầm tài xế này xem ra là thực sự có một tay kỹ thuật, bằng không một người không biết nói đùa như vậy, nhân vật như Tổng giám đốc Trần sao có thể muốn?

Nửa giờ sau, người trên xe đã đi gần hết, còn dư lại hai người Dương Mai và Lý Diễm. Lý Diễm là cố ý lưu lại, chờ những người khác đều đi rồi, cô ấy mới nói: “Thầy Giang, anh đổi nghề rồi à?”

“Không.”

“Vậy sao lại …”

“Làm hai việc.”

Lý Diễm “ồ” một tiếng: “Trường dạy lái xe của các anh có thể đồng ý?”

“…” Giang Thủy không tiếp tục nói.

Lý Diễm bĩu môi, không tiếp tục hỏi nữa, cô ý vị không rõ mà nhìn Dương Mai liếc mắt một cái.

Cái liếc mắt kia, Dương Mai thấy nhưng giả vờ như không phát hiện.

Chờ sau khi đưa Lý Diễm về nhà, Dương Mai gõ gõ lưng ghế Giang Thủy: “Anh dừng xe lại.”

Dương Mai ngồi lên ghế phụ.

Giang Thủy nhìn cô, cô lại chỉ nhìn phía trước: “Sau khi đưa em trở về, anh còn phải về chỗ Tổng giám đốc Trần sao?”

“Ừm.”

“Ông ấy không phải có tài xế khác?”

“Nhưng mà ông ấy chỉ dùng anh.”

Lúc này, Dương Mai mới tinh tế ngắm nhìn Giang Thủy.

Trong xe rất tối, nhưng quầng thâm trên mắt Giang Thủy càng tối hơn. Thoạt nhìn chỉnh thể anh vẫn sạch sẽ, nhưng Dương Mai vẫn cảm thấy anh không có tinh thần.

“Đã bao lâu anh không nghỉ ngơi thoải mái?”

“Qua tuần này, anh sẽ có ngày nghỉ.”

Kỳ nghỉ của Giang Thủy cũng không dài, khoảng thời gian này anh đều dùng để ngủ bù. Dương Mai chạy tới nấu cơm cho anh, sau khi ăn xong anh lại nằm trên giường.

Nằm ngửa, tay đặt trên bụng.

Dương Mai nhìn anh trong chốc lát: “Em đi đây.”

Cô xoay người về sau rồi Giang Thủy mới nói: “Đừng đi.”

Dương Mai lại quay người lại, Giang Thủy vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không nhúc nhích, đôi mắt cũng không mở. Anh thật sự mệt muốn chết rồi.

“Em ngồi cũng được, đứng cũng được, ngủ cùng anh cũng được, như thế nào cũng được. Đừng đi vội.”

Dương Mai đứng đó một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nằm xuống. Một chiếc giường đơn nhỏ, hai người bọn họ cùng nhau ngủ.

Rất hẹp rất nóng, nhưng bọn họ vẫn dựa lại càng ngày càng gần nhau hơn.

Trên người Giang Thủy có một hương vị độc đáo, Dương Mai không thể nói đó là loại mùi hương gì, nhưng tinh tế ngửi là có thể đoán được. Loại hương vị này rất kỳ lạ, nó khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.

Dương Mai ôm lấy anh, nửa cánh tay đè trên bụng Giang Thủy. Giang Thủy vẫn nhắm mắt,  bỗng nhiên run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.