Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 4: Cô ấy rất bình thường với anh



Giang Thủy rửa tay xong, tùy tiện lắc lắc nước trên tay, còn một ít dính lại lau trên mông.

“Ừm.” Anh nhàn nhạt lên tiếng, nhìn thoáng qua Dương Mai, “Tôi đi trước.”

Dương Mai vo khăn giấy vừa lau mồ hôi thành một cục, ném vào thùng rác bên chân, lầm bầm lầu bầu: “WC của các anh cũng quá bẩn đi.”

Cô mở vòi nước rửa tay, tiếng nước xôn xao che đậy tiếng bước chân của Giang Thủy.

Nhưng bỗng dưng cô lại quay đầu lại.

Không biết vì sao, thời điểm anh tới gần, cô tựa như có cảm ứng. Cô biết, anh đã quay trở về.

Giang Thủy đứng ở vị trí cách Dương Mai một bước chân, ánh mắt bình tĩnh mà trực tiếp: “Nếu cô cần dùng gấp, có thể dùng WC bên kia.”

“Bên kia?” Dương Mai ngoài miệng hỏi như vậy nhưng đôi mắt lại không nhìn theo hướng ngón tay Giang Thủy chỉ.

Tự Giang Thủy nhìn theo hướng kia: “Ở trong căn nhà nhỏ kia, nơi giữa trưa mọi người dùng để ăn cơm. Từ cửa sau đi ra ngoài, có WC cho giáo viên dùng.”

“Ồ,” Dương Mai thực nể tình gật gật đầu, nói, “Dành cho giáo viên sử dụng, nhưng tôi không phải giáo viên cũng có thể sử dụng sao.”

Giang Thủy nghiêm trang đáp: “Có thể.”

Dương Mai đột nhiên cười, nói: “Được, tôi biết rồi.”

Giang Thủy không nói lời dư thừa, hướng Dương Mai gật đầu ý bảo gặp lại sau rồi đi thẳng.

Dương Mai đứng ở bên vòi nước, vòi nước vẫn còn đang mở, tiếng nước rất lớn, nhưng Dương Mai cảm thấy lỗ tai chính mình có thể từ trong âm thanh ầm ĩ này phân biệt ra được tiếng bước chân của Giang Thủy.

Cô nhàm chán nhìn chằm chằm bóng dáng Giang Thủy, bóng cây loang lổ rơi xuống người anh thành những quầng sáng mảng tối.

Dáng người Giang Thủy cứng rắn, anh mặc một chiếc áo phông đen ngắn tay bó sát, phía dưới là quần jean xanh đen. Anh đi không nhanh không chậm, nhưng chỉ chốc lát sau đã đi thật xa. Bởi vì chân anh dài, bước chân thật sự rộng.

Tầm mắt Dương Mai từ phía sau tấm lưng rắn chắc của anh rời xuống mông. Từ hai sườn đùi tới gần mông anh màu vải dệt chuyển đậm, là kết quả vừa rồi anh tùy tiện lau nước trên tay.

Bên tai tiếng ve kêu từng hồi, vầng sáng trước mắt xoay tròn.

Dương Mai đặt toàn bộ ánh mắt trên sân, nhìn gió hè thổi trên nền xi măng trần trụi, như là thổi quét một trận gió lốc, thế gió rào rạt, không thể ngăn trở.

Dương Mai không trở lại trong xe thầy Hồ, cô tìm một bóng cây râm mát, tùy ý ngồi xổm xuống.

Trong túi có kẹo cao su vị trà xanh, Dương Mai lấy ra một cái nhét vào miệng, hương trà xanh thanh mát từ khoang miệng xộc lên đầu, cảm giác choáng váng vì hấp thu quá nhiều khói xe dần dần mất đi, cả người cô đều trở nên tỉnh táo.

Cô cúi đầu nhìn xuống mặt đất, một đàn kiến kết bè kết đội đi qua, cô hơi dời giày đi một chút để đám sinh mệnh nhỏ này yên lặng đi qua.

Lúc này, trước mắt bỗng nhiên chụp xuống một bóng đen. Cô hơi hơi giương mắt, liền thấy một chiếc xe tập lái màu đỏ.

Vị trí Dương Mai đang ngồi vừa lúc là bên cạnh điểm dừng xe, bản thân cô đối với chuyện luyện xe này không để bụng nhưng cũng không thể chiếm dụng nơi người khác luyện tập. Vì thế cô liền đứng lên dịch sang bên cạnh.

Nhưng chiếc xe tập lái màu đỏ kia cố tình không dừng lại ở bên cạnh, mà lại một đường từ từ theo đuôi Dương Mai.

Dương Mai quay đầu lại, đối diện với ánh mặt trời, theo phản xạ có điều kiện mà híp mắt.

Cửa sổ vị trí điều khiển xe hạ xuống, đầu Lâm Dương chui ra: “Xin chào! Thật là khéo!”

Dương Mai không trả lời, liền nghe phía sau xe truyền đến một giọng nữ: “Vô nghĩa! Đều luyện xe ở một cái trường dạy lái xe, có thể không khéo sao! Lâm Dương, anh không nói lời vô nghĩa thì có thể chết à!”

Lâm Dương tùy tiện cười một tiếng, vẫy vẫy tay với Dương Mai, nói: “Cô làm gì mà ở bên ngoài phơi nắng? Muốn vào ngồi hay không?”

Dương Mai vốn là muốn từ chối, nhưng cố tình cô lại thấy Giang Thủy trên ghế phụ nên lập tức thay đổi chủ ý.

Cô ngồi vào ghế sau xe, cô gái da đen mặc cầu vồng trên người kia xê dịch mông, như là oán hận nhỏ giọng nói thầm: “Bên trong đã đủ nóng, còn chen vào thêm một người.”

Cô ấy nói như vậy, Dương Mai mới chú ý tới, chiếc xe này mở cửa sổ, đồng thời không có máy lạnh.

Lâm Dương nghiêng mặt liếc cô gái đằng sau một cái, nói: “Được rồi Dơ Hề Hề, anh Thủy còn chưa nói gì mà em nói nhiều vậy.”

Cô gái nhỏ nháy mắt nổi giận, cầm lấy gối ôm đập Lâm Dương tới tấp: “Anh gọi em là gì? Tin hay không em đánh chết anh bây giờ!”

Lâm Dương trốn tránh, nói: “Em đang đánh rồi còn gì!”

Cô gái nhỏ lại muốn xuống tay tàn nhẫn, Lâm Dương lộ ra biểu tình xem như em thắng, vội vàng xin tha: “Trương Tây Tây, Trương Tây Tây, đã được chưa?”

Trương Tây Tây thu liễm vài phần, Lâm Dương còn nhỏ giọng oán trách: “Hừ, ai kêu em lấy tên có phát âm nghe hài như vậy.”

Trương Tây Tây lỗ tai thính, cầm lên gối ôm lại muốn đánh người, liền nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Giang Thủy trên ghế phụ: “Đủ rồi.”

Giang Thủy chăm chú nhìn Lâm Dương, nói: “Cậu ngồi xuống phía sau đi, để Trương Tây Tây tới luyện.”

Lâm Dương cùng Trương Tây Tây thay đổi vị trí, xe một lần nữa khởi động, đi qua nơi dừng xe, chạy vào đường cong.

Giang Thủy một đường chỉ đạo Trương Tây Tây, Trương Tây Tây lái thật cẩn thận đường hình chữ S, cũng may vẫn luôn không đè vạch.

Lâm Dương ở phía sau ngồi thấy nhàm chán nên tìm Dương Mai nói chuyện: “Ai, thầy dạy lái của cô đâu?”

Dương Mai nhìn chằm chằm cái ót của người trước mặt, không chút để ý đáp: “Không biết.”

Lâm Dương kêu một tiếng, lòng đầy căm phẫn mà nói: “Bọn họ bỏ lại cô như vậy sao? Giáo viên của cô đâu, đều mặc kệ cô à?”

Dương Mai đối với đề tài này không có nhiều hứng thú lắm, chỉ là có lệ “ừ” một tiếng.

Lâm Dương tấm tắc mấy tiếng, nói: “Tôi biết mà. Vẫn là anh Thủy của chúng ta tốt nhất, có trình độ lại có trách nhiệm.” Cậu ngồi thẳng người lên, ngả về phía trước, nghiêng đầu nhìn Giang Thủy: “Anh Thủy, anh có phải là cái gì lái xe tốt nhất kia không? Em nhớ anh có cái cúp.”

Dương Mai thấy hứng thú, vểnh tai lên nghe.

Giang Thủy một lòng đặt ở việc hướng dẫn Trương Tây Tây luyện xe, qua bài đường cong, rất nhanh là tới bước xác định điểm dừng xe và chạy qua sườn dốc, đối với vấn đề của Lâm Dương, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Lâm Dương ngồi trở lại, vỗ đùi: “Em đã nói mà! Anh Thủy là người trẻ nhất trường dạy lái xe nhưng trình độ là tốt nhất.”

Dương Mai nói: “Anh Thủy là người trẻ tuổi nhất?”

Lâm Dương: “Đúng vậy, tôi nhớ anh Thủy còn không đến 30 đi?”

Dương Mai nhớ tới cái trường dạy lái xe này, thầy giáo không phải bụng phệ chính là Địa Trung Hải (Hói đầu), rất là tán đồng gật gật đầu: “Đúng là rất trẻ tuổi.”

Biểu tình Lâm Dương thực sùng bái: “Cái này cũng chưa tính là gì, cô biết không, có một lần luyện xe muộn, anh Thủy đưa chúng tôi về nhà, lộ trình hơn một giờ, anh Thủy giảm còn nửa giờ. Má ơi, sợ tới mức xe bên cạnh đều khóc.”

Dương Mai nhíu nhíu mày: “Lái nhanh như vậy, không sợ xảy ra chuyện sao?”

Lâm Dương vỗ ngực cam đoan: “Sẽ không, Anh Thủy lái xe rất ổn. Dù cho lái thành xe bay, bay lên bầu trời thì con đường đó cũng là đường thẳng.”

Dương Mai thả lỏng ấn đường, nói: “Ồ, vậy thật đúng là rất lợi hại.”

Nghe đến đó, Trương Tây Tây rốt cuộc chịu không nổi nữa: “Hai người có thể đừng đàm luận lớn tiếng như vậy về anh Thủy hay không? Anh Thủy còn đang ngồi bên cạnh kìa.”

Lâm Dương cười một chút, nói: “Có gì đâu, bọn anh đang khen anh Thủy chứ không phải nói xấu anh ấy. Em gấp cái gì.”

Trương Tây Tây hừ một tiếng không nói chuyện, Lâm Dương liền bò qua, nói với Giang Thủy: “Anh Thủy, hôm nay anh vẫn đưa nhóm em về nhà nhé.”

Giang Thủy: “Được.”

Tới thời điểm một ngày học xe kết thúc, Dương Mai đứng ở cửa trường dạy lái xe chờ Lý Diễm. Lý Diễm nói cô ấy sẽ đến đến tương đối muộn, bảo Dương Mai tìm chỗ ngồi chờ trước.

Toàn bộ người trong trường dạy lái xe đã đi về gần hết, trống trải vô cùng, căn nhà nhỏ để mọi người ăn cơm đã khóa cửa, Dương Mai không có chỗ nào để đi.

Sắc trời dần tối, Dương Mai dẫm ô vuông trên nền đất qua lại đếm số, Lý Diễm còn chưa tới.

Dương Mai nghĩ, nếu không dứt khoát gọi xe để về luôn. Chỉ là nơi này ở vùng ngoại ô, không dễ gọi taxi.

Đang thất thần mờ mịt, phía sau Dương Mai bỗng dưng sáng ngời, đó là đèn pha xe, sau đó là tiếng còi ô tô vang dội.

Dương Mai cảm thấy âm thanh chói tai này quả thực là tiếng trời, xoay người qua trên mặt đã là dào dạt mỉm cười sau khi đợi lâu.

Nhưng tươi cười rất nhanh liền suy sụp — kia không phải xe Lý Diễm, là xe tập lái đưa xong học viên lại trở về.

Dương Mai sững sờ đứng ở chính giữa đường, xe tập lái hướng về phía cô lại còi một tiếng. Dương Mai lúc này mới lui qua một bên, tiếp tục chờ.

Chiếc xe tập lái kia cọ qua bên người Dương Mai, bỗng nhiên ngừng lại.

Giang Thủy ngồi ở bên trong.

Anh ở vị trí thấp hơn, nhìn ra ngoài: “Sao cô còn ở đây?”

Dương Mai chờ đến có chút nản lòng thoái chí, nói chuyện cũng như không còn hơi sức: “Bạn tôi còn chưa tới.”

Giang Thủy nói: “Bạn cô tới đón cô?”

Dương Mai gật đầu, Giang Thủy liền không tiếp tục hỏi nữa, giẫm chân ga một cái đi vào trường dạy lái xe.

Dương Mai vuốt tóc, đầu óc trống trơn, một chút ý tưởng cũng không có.

Lúc này, đỉnh đầu bỗng nhiên bay tới một thanh âm thanh đạm: “Nếu cô không đi, trường dạy lái xe sẽ đóng cửa.”

Dương Mai quay đầu lại, thấy Giang Thủy thẳng tắp đứng ở nơi đó.

Cô yên lặng nhìn anh vài giây, trong lòng xoay quanh phiền muộn do chờ lâu kia đột nhiên biến mất từng chút một.

Dương Mai đến gần vài bước, nói với Giang Thủy: “Nếu không xin anh rủ lòng thương, đưa tôi về?”

Giang Thủy nhấp môi thành một đường thẳng, cơ hồ không hề trải qua suy nghĩ của đại não, anh nói: “Cô lại không phải đi theo tôi học xe.”

Này nói trắng ra là từ chối.

Nhưng mà Dương Mai cũng không lộ ra biểu tình không cao hứng mà ngược lại hứng thú dạt dào hỏi anh: “Theo anh, anh sẽ đưa tôi về nhà?”

Giang Thủy không cảm thấy những lời này có cái gì dị thường, vô cùng chắc chắn gật gật đầu.

Dương Mai liền không tiếng động mà cười, ngửa mặt nhìn thẳng anh, lời nói mang theo ý vị trêu đùa: “Được, tôi đây liền theo anh.”

Giang Thủy phản ứng trong chốc lát, mới suy nghĩ cẩn thận Dương Mai đang cười cái gì, tuy rằng cô cười đến thực vui vẻ, nhưng Giang Thủy một chút cũng không cảm thấy loại đùa này buồn cười.

Anh nói: “Tôi phải về nhà.”

Dương Mai ở phía sau kêu: “Anh đi rồi, tôi làm sao bây giờ?”

Giang Thủy chỉ vào quầy bán quà vặt: “Cô đến đó ngồi chờ đi.”

Dương Mai nói: “Anh không cảm thấy một người đàn ông để một người phụ nữ lẻ loi ở chỗ này rất không phong độ sao? Hiện tại đã không còn sớm.”

Giang Thủy lại đi trở về, Dương Mai nhìn anh từng chút một đi đến gần, nói: “Quyết định muốn đưa tôi về nhà?”

Anh đi ngang qua cô, dựa vào một cây cột điện, bình tĩnh nói: “Tôi chờ cùng cô.”

“…” Dương Mai nghĩ, người đàn ông này nhất định là làm bằng đầu gỗ.

Dứng trong gió đêm ướt ấm, Dương Mai nhìn những căn nhà nơi xa dần dần sáng đèn, cô cơ hồ có thể tưởng tượng những người đang ở trong nhà hiện tại thoải mái cỡ nào, ngược lại chính mình, phơi nắng một ngày, thân thể sớm đã mỏi mệt không chịu nổi.

Dương Mai không tiếng động thở dài, sau đó nói: “Tôi đã học xe rất lâu, nhưng vẫn không thông qua kỳ thi. Tôi thật hoài nghi, cứ ở đây mãi có phải rất không sáng suốt hay không.”

Cô quay đầu lại liếc nhìn Giang Thủy một cái, nói: “Lâm Dương nói anh lái xe rất tốt, như vậy anh ở chỗ này, chính là sáng suốt.”

Giang Thủy cúi đầu, không nói gì. Dương Mai không sao cả nhún nhún vai, quay người đưa lưng về phía anh.

Thật lâu về sau, phía sau Dương Mai bỗng nhiên toát ra một thanh âm, kéo suy nghĩ đang bay tán loạn của cô về hiện thực.

Đó là thanh âm của Giang Thủy, mang theo lạnh lẽo: “Không có sáng suốt hay không sáng suốt, chỉ có có đáng giá hay không. Cảm thấy đáng giá, cô hãy tới đây, cảm thấy không đáng, ngày mai cô có thể không tới.”

Dương Mai có chút kinh ngạc mà xoay người, sắc trời hoàn toàn tối xuống, bên cạnh trường dạy lái xe không có đèn đường, bóng dáng Giang Thủy bị đêm đen bao phủ.

Nhưng Dương Mai có thể tưởng tượng ra, Giang Thủy đứng ở nơi đó nhất định là mặt không biểu cảm.

Cách đó không xa có ánh đèn xe chiếu lại đây, Dương Mai lại hồn nhiên không phát hiện, cố chấp nương theo ánh sáng, thẳng tắp nhìn vào Giang Thủy.

Quả nhiên giống như cô đã đoán, sắc mặt Giang Thủy nhàn nhạt, giống một cây cỏ dại không biết tên lại nghìn bài một điệu (ý chỉ sự quen thuộc tẻ nhạt), lặng im cắm rễ ở nơi đó.

Cô không dự đoán được chính là, cặp mắt đen mà thâm trầm kia, giống như một chiếc đinh sắt cứng rắn, tinh chuẩn dừng ở trên mặt cô.

Cô không chút nào sợ hãi nhìn thẳng lại anh, giống như lẳng lặng chờ lỗ trống từ đinh sắt.

Bỗng nhiên, cô nói với anh: “Giang Thủy, tôi tên là Dương Mai.”

Qua vài giây, Giang Thủy mới chậm rãi gật đầu, nói: “Ừ.”

Như là muốn nghiệm chứng một loại quy luật đã định, Dương Mai nghiêng đầu chờ trong chốc lát.

Cái gì cũng không chờ được.

Dương Mai chủ động nhắc tới: “Anh không cảm thấy tên của tôi rất đặc biệt sao?”

Anh hẳn là giống như ngàn ngàn vạn vạn cá nhân như vậy, chờ cô tự giới thiệu xong, liền hỏi lại một câu “Sao cô lại có cái tên như vậy”.

Giang Thủy không có. Anh không phải ngàn ngàn vạn vạn cá nhân.

Anh nhíu lông mày suy tư một chút, cuối cùng nói: “Tên của cô… Có cái gì đặc biệt?”

Dương Mai bởi vì những lời này cong môi cười: “Phải, cũng không có gì đặc biệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.