Khi Dương Mai từ cửa hàng đồ trang điểm trở về, thuận đường đi siêu thị mua rau dưa thịt cho bữa tối.
“Thời gian này vừa lúc là cao điểm tan tầm, rất nhiều người sẽ tiện đường đi siêu thị.” Dương Mai nói, “Lúc mua đồ ăn chen lấn nhau muốn chết, em không thích như vậy chút nào.”
Giang Thủy nghe xong nhìn qua, Dương Mai đứng trong phòng bếp, anh chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt cô. Thời điểm nói “em không thích như vậy chút nào”, khóe miệng lại giương lên giống như không hề có ý như vậy.
“Ồ, để anh nhìn xem…” Giang Thủy đi qua, bóp thịt trên eo Dương Mai, “Ừ, hình như là, thịt đều bị vắt ra rồi.”
Dương Mai sửng sốt, ngay sau đó huých mông một cái, đẩy Giang Thủy văng ra: “Cút ngay. Còn có người hâm mộ em thon thả đấy.”
Giang Thủy nói: “Ai?”
“Người cũng mua đồ ăn á, mang theo con trai, rất béo, thấy em liền hỏi ‘cô gầy như vậy, bảo dưỡng như thế nào’.”
Giang Thủy ngồi trở lại, thuận miệng hỏi: “Em trả lời thế nào?”
“Em nói em còn chưa sinh con đâu.”
Giang Thủy không hé răng, thanh âm Dương Mai lại truyền tới: “Anh nói xem, sau khi em sinh con có thể mập ra hay không?”
Anh lắc đầu: “Anh không biết.”
Dương Mai như là lâm vào trầm tư: “Sẽ mập ra cũng không có vấn đề gì, trẻ con đáng yêu như vậy …”
Giang Thủy cắn khớp hàm bên má, chờ Dương Mai mang đồ ăn sang, nhìn chằm chằm tay cô: “Anh muốn từ chức.”
Dương Mai nói: “Bờ biển Hoàng kim?”
“Đúng vậy, còn có trường dạy lái xe.”
“Vì sao lại muốn rời khỏi trường dạy lái xe?”
“Anh muốn đi Bắc Kinh.”
“…”
Trên bàn củ cải trắng hầm thịt bò nóng hôi hổi, khói trắng mềm mại quanh quẩn trước mắt Dương Mai, như là tầng lụa trắng mỏng manh uốn lượn. Khuôn mặt cô trở nên mơ hồ không rõ, duy chỉ có cặp mắt đen sáng quắc, giống như trân châu đen dù có làm gì cũng không phủ bụi trần.
Giang Thủy vừa ngước nhìn lên, cũng không dám lại nhìn thẳng vào đôi mắt kia.
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào tay cô, trên ngón tay kia còn đeo chiếc nhân đá quý đắt tiền.
“Đi Bắc Kinh tìm công việc sao?” Dương Mai hỏi.
Giang Thủy gật đầu.
“Vậy cũng tốt, anh cứ đi đi.”
Nghe thấy câu trả lời này Giang Thủy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Dương Mai luôn khoan dung với mọi người, loại khoan dung này cho người khác cảm giác bình đẳng. Đêm nay mọi bất an cùng do dự của anh đều xuất phát từ áy náy đối với Dương Mai, cùng với thống hận chính mình không có bản lĩnh.
“Vậy khi nào anh sẽ đi từ chức?” Dương Mai nói.
“Trong mấy ngày tới anh sẽ giải quyết xong mọi chuyện.”
Dương Mai giật mình — giải quyết hết mọi việc, có phải cũng bao gồm cả cô hay không.
Chiều ngày hôm sau, Giang Thủy về quê. Anh đi tìm Vạn Thục Phân.
Khi đó, Vạn Thục Phân đang từ trong phòng đi ra tiễn khách. Giang Thủy vừa vặn đối diện với người kia.
Là một người đàn ông xa lạ. Đi rồi còn nhìn thoáng qua Giang Thủy.
Giang Thủy không khỏi xoay người nhìn nhưng lại bị cả người Vạn Thục Phân ngăn cản tầm nhìn, chị ta ngậm cười hỏi: “Thủy nhi, về có chuyện gì vậy?”
Gương mặt đang tươi cười kia đã có nếp nhăn, Vạn Thục Phân cũng đã sắp năm mươi, là phụ nữ trung niên, lý ra nên là tuổi tác được hưởng phúc, chỉ tiếc…
Giang Thủy cúi thấp đầu, nghĩ, nếu tuổi già chị ấy có thể tìm được một người làm bạn thì cũng tốt. Chỉ là nhìn mặt người đàn ông vừa rồi, không giống người chịu an phận.
“Tôi muốn đi Bắc Kinh.” Giang Thủy nói.
Tin tức này đối với Vạn Thục Phân không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang, chị ta bắt lấy cánh tay Giang Thủy: “Cậu đùa cái gì vậy? Cậu muốn đi Bắc Kinh? Đi Bắc Kinh làm gì? Có phải muốn bỏ tôi lại đây không? Cậu có lương tâm không! Cậu phải nuôi tôi chứ!”
Giang Thủy né người về phía sau, nhíu mày nhìn Vạn Thục Phân: “Mỗi tháng tôi sẽ gửi tiền về cho chị.”
Vạn Thục Phân bình tĩnh trở lại, nói: “Cậu đi Bắc Kinh tìm công việc?”
Giang Thủy gật đầu.
Vạn Thục Phân ha hả cười hai tiếng, biểu cảm thâm sâu khó đoán khiến người ta thực không thoải mái: “Cậu cho rằng tiền ở Bắc Kinh dễ kiếm sao, loại địa phương đó, là phải liều mạng.”
Giang Thủy cũng cười: “Tôi cũng chỉ có một cái mạng.”
Vạn Thục Phân bỗng nhiên câm nín, toàn thân từ từ phát lạnh. Là cảm giác như đứng giữa trời băng đất tuyết, lạnh lẽo như ngấm vào da thịt. Giang Thủy chỉ có một cái mạng, chị ta lại làm sao không phải. Tốt xấu gì Giang Thủy cũng là mạng cứng, lại đần độn mà tồn tại, chị ta thì sao, một đống tuổi, mệnh tiện.
Chị ta nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, khi bà nội còn sống.
Ấn tượng sâu nhất chính là trước khi bà lâm chung, gương mặt không cam lòng lại độc miệng —
“Bạch nhãn lang, bạch nhãn lang. Mày là đồ tai họa. Không chết được, không chết được, vậy sống không bằng chết đi.”
Nào có bà nội ruột thịt mắng cháu ruột của mình sống không bằng chết? Bởi vì là bên ngoài nhặt về, mới có thể khi còn sống làm bộ dịu dàng, trước khi chết lại mọi cách nguyền rủa.
Lúc ấy, Giang Thủy còn chưa tới hai mươi, nhưng trong một đêm đã trưởng thành. Giống như một gốc dương xỉ tránh trong góc tối âm u, im ắng mà hít thở.
Hiện tại bỗng nhiên nói với chị ta, muốn trôi dạt tới phía bắc (Bắc Kinh ở phía Bắc). Dương xỉ cũng ảo tưởng xuyên qua tầng tầng tán cây rậm rạp, để hướng về tương lai có thể nhìn thấy ánh mặt trời sao?
Trong lòng Vạn Thục Phân cảm thấy khó chịu, dựa vào cái gì chứ, khi chị ta còn sống, kẻ bị thân nhân duy nhất nguyền rủa lại muốn chạy trốn đến vùng trời mới?
Giang Thủy nói: “Cuối tuần sẽ lên đường, tôi tới để nói với chị một tiếng.”
Nhìn xem, cậu ta tới chỉ là để “Nói một tiếng” mà thôi. Giọng điệu cũng thật lớn!
Vạn Thục Phân cong cong khóe miệng, thanh âm lạnh lùng: “Được lắm, cậu muốn đi tôi ngăn cũng không được. Nhưng mà làm trưởng bối, tôi còn một điều cuối cùng muốn nói với cậu — Thủy nhi à, cậu nếu là được chăng hay chớ, trải qua được hay không được cũng vẫn như vậy. Nhưng nếu cậu có tâm tư muốn nhảy lên chỗ cao thì phải cẩn thận đừng để ngã xuống, khi đó sẽ phải chết rất khó coi.”
Giang Thủy im lặng gật gật đầu, những lời này cũng không phải lần đầu tiên nghe.
Buổi sáng đã có người nói với anh như vậy.
Thầy Hồ ở trường dạy lái xe, biết được anh muốn đi Bắc Kinh, cũng có cùng một biểu cảm như vậy.
“Người giống cậu ấy, nếu mà giấu tài, ngày cũng sẽ cứ như vậy qua đi, nhưng nếu bộc lộ mũi nhọn thì — súng thường bắn chim đầu đàn.”
Thầy Hồ một bên xỉa răng một bên nói. Hắn đã ở trường dạy lái xe vài thập niên, đã gặp qua không ít người, Giang Thủy có bản lĩnh, có bản lĩnh rất lớn, thanh thản ổn định lãnh tiền lương thật tốt, một hai phải đi ra bên ngoài đâm đầu vào tường làm gì. Ngẫm lại liền cảm thấy bất bình trong lòng.
Nhưng nghĩ lại thì thầy Hồ lại cảm thấy không sao cả. Hắn một năm chẳng làm gì cũng có thể bắt được ba mươi vạn tiền thuê nhà, Giang Thủy có sao?
— không có. Nếu như vậy, cứ để kệ anh đi nơi nào bôn ba, cũng không có lý do gì để ngăn anh lại.
Không có vấn đề gì, bởi anh tới trên đời này cũng chỉ là một người đơn độc. Hiện tại bên người cũng chỉ nhiều hơn một Dương Mai mà thôi.
Giang Thủy nghĩ, nếu không có Dương Mai, có lẽ anh sẽ còn tiếp tục ở trường dạy lái xe, an phận thủ thường, mỗi tháng lãnh tiền lương, chờ tích cóp đủ tiền, mua khối đất tốt cho ông bà để họ có thể vẻ vang mà xuống mồ.
Sau đó, liền không còn gì mong đợi. Ngày qua ngày dạy người ta lái xe, cho đến già đến chết.
Nhưng còn bây giờ thì sao, không còn như vậy nữa.
Trai tim vốn trầm mặc bắt đầu mãnh liệt nhảy lên, có vô cùng vô tận niệm tưởng cùng dục vọng chui từ dưới đất ra —
Anh muốn kiếm được thật nhiều tiền, muốn mua một căn nhà lớn, muốn có một chiếc xe tốt, muốn cưới vợ.
Nghĩ tới ngày lành.
Anh nhất định phải đi Bắc Kinh.
Người không thể bỏ được nhất đương nhiên là Dương Mai.
Giang Thủy một chút cũng không muốn ở sân bay rộng lớn diễn tiết mục sinh ly tử biệt với Dương Mai, nhưng mà Dương Mai cầm ngón tay anh, như có như không mà vân vê, trong lòng anh liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nếu Dương Mai ôm anh, hôn anh, nói một câu giữ anh lại, có lẽ anh sẽ phải bỏ qua chuyến bay hôm nay.
Nhưng anh đã hạ quyết tâm phải đi, ai cũng không ngăn được.
Dương Mai: “Em muốn đi Bắc Kinh cùng anh.”
Giang Thủy cười cười: “Không có nhà cũng không có tiền, em đi chỉ có chịu khổ.”
Dương Mai không đồng ý: “Em có tiền mà.”
Giang Thủy nói: “Ở Bắc Kinh, anh sẽ không dùng một phân tiền của em.”
Dương Mai không hé răng, nhìn chăm chú người đàn ông trước mắt.
Làn da ngăm đen, đầu tóc ngắn ngủn, trang phục rất đơn giản, không có gì trói buộc.
Anh vẫn đơn giản như vậy, nhưng trong ánh mắt, trong lòng lại phức tạp.
“Em sẽ đi tìm anh, nhưng không phải ngay lập tức.” Dương Mai nói, “Chỉ mang vé máy bay và tiền, khi đó anh nhất định phải sắp xếp cho em thật tốt.”
Giang Thủy nhấp miệng, cổ họng lên xuống. Ngừng thật lâu, anh mới gật gật đầu nói: “Được.”
Lý Vân đã ở Bắc Kinh chờ anh, mặc một thân đen tuyền — áo khoác da màu đen, quần da màu đen, đôi ủng màu đen.
Giang Thủy nhìn cô ta, trong lúc nhất thời không dời đi ánh mắt, cô ta liền cười nói: “Hôm nay tôi rất kỳ quái?”
“Không, cô mặc toàn đen.”
Lý Vân hất hất đầu, tóc mái nghiêng trong nháy mắt bị hất sang bên cạnh, lộ ra hai con mắt, nhưng rất nhanh nửa con mắt lại bị tóc mái như thác nước che khuất: “Tôi thích màu đen.”
“Ừ.”
“Nếu Bắc Kinh không có ban ngày, tôi nhất định sẽ sướng muốn hỏng rồi.”
Bắc Kinh sao có thể không có ban ngày, Bắc Kinh ban ngày còn rất dài nữa kìa.
Trong khoảng thời gian này, Giang Thủy sống ở gian phòng Lý Vân thuê cho anh. Gian nhà này rất nhỏ, chỉ có đồ dùng đơn giản cơ bản nhất, nhưng vẫn tốt hơn căn nhà nhỏ của anh nhiều.
Nhìn từ cửa sổ, bên ngoài là diện mạo thường thấy nhất của thành phố này — một thành phố nổi tiếng.
Dưới lầu là cửa hàng sửa xe ô tô, chủ tiệm là Vương Chấn, là người quen cũ của Lý Vân, thoạt nhìn quan hệ rất tốt. Vương Chấn bận việc trong tiệm, ban ngày Giang Thủy nhàn rỗi không có việc gì thì sẽ đi xuống hỗ trợ, Vương Chấn kêu cơm hộp, sẽ gọi cho cả Giang Thủy xem như trả công.
Cả ngày, Giang Thủy cơ hồ không có chi tiêu thêm vào. Như vậy cũng tốt, anh vừa tới, tiền trên người cũng không tính nhiều, không nên tiêu phí ở nơi vô dụng. Theo Giang Thủy thì lấp đầy bụng đã xem như một việc vô dụng.
Ban đêm, Giang Thủy mới có thể ra cửa.
Lý Vân lái xe tới, đổi thành Giang Thủy ngồi ghế lái. Cả đêm, Lý Vân muốn Giang Thủy lái xe vòng vèo.
Đây là “Công việc” gì? Giang Thủy không hiểu lắm, nhưng Lý Vân cũng không giải thích thêm gì. Nghe Vương Chấn nói, Lý Vân có rất nhiều tiền. Kẻ có tiền luôn có một hai dạng đặc thù đam mê khác biệt, không quá giống người thường.
Kẻ có tiền ở thủ đô rất nhiều, cách chơi lại đa dạng khác biệt với người ở địa phương khác.
Sau khi trở về, trước khi sắp ngủ, Giang Thủy nhận được một cuộc điện thoại của Dương Mai.
“Ai vậy?” Giang Thủy hỏi. Lúc ấy anh đang tắm rửa, di động ở ngoài phòng tắm vang lên, anh còn chưa mặc gì đã chạy ra, vội vã tiếp nhưng không thấy ai nói chuyện.
“…”
Thực an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở lẳng lặng. Giang Thủy có thể nghe thấy bao gồm của cả chính anh, hợp với hô hấp trong một đầu khác của di động, dần dần trở nên dồn dập cùng vui sướng.
Anh đoán được: “Dương Mai?”
“Là em.” Dương Mai nói.
“Em chờ một chút.”
“…”
Giang Thủy chạy nhanh vọt vào phòng tắm, rửa sạch bọt biển trên thân thể, không đến một phút đồng hồ liền ra ngoài, một lần nữa đặt điện thoại bên tai. Ghét bỏ phòng trong tín hiệu không tốt, ba bước thành hai bước đi đến bên cửa sổ. Đêm Bắc Kinh đêm chưa ngủ, thanh âm ồn ào, anh than một tiếng, lại lần nữa đi trở về giữa nhà.
“Nói chuyện.” Tay nắm di động của anh cũng đang run rẩy.
Không biết là làm sao, trước kia cũng từng trải qua những khoảng thời gian dài không thấy mặt nhau, nhưng lúc này đây, lại vô cùng tưởng niệm.
Đất khách quê người làm sự tưởng niệm của một người trong đêm tối càng trở nên đặc biệt tra tấn người, nếu không có cuộc điện thoại này, Giang Thủy nghĩ, có lẽ anh sẽ nằm trong ổ chăn, làm một giấc mộng chứa đầy Dương Mai.
Dương Mai khụ một tiếng, giống như mang theo ý cười: “Không biết nói cái gì.”
“…” Giang Thủy hít vào một hơi thật sâu, “Nói em nhớ anh.”
“Cái gì?”
“Có phải em nhớ anh không.”
Dương Mai cười, tiếng cười thực sự vui vẻ, không thèm che dấu, lập tức xuyên thẳng vào não Giang Thủy.
“Đừng cười.” Mặt Giang Thủy có chút nóng lên. Anh trước nay không hề nói thẳng lời âu yếm như vậy, ngượng ngùng, nhưng anh thật sự rất muốn biết, có phải Dương Mai cũng giống anh hay không.
Cười đủ rồi, Dương Mai nói: “Nhớ.”
May mắn, bọn họ đều giống nhau.
Giang Thủy thở ra một hơi, giống như ông già sau khi uống được một ly trà tươi mát liền vô cùng thỏa mãn.
“Một tháng sau em tới có được không?” Dương Mai nói.
Một tháng.
Giang Thủy theo bản năng nhìn nhìn chung quanh, căn phòng trống trải, ngoài anh ra không có vật dư thừa.
“Anh có muốn em không?” Dương Mai hỏi.
“Có.” Sau khi nghĩ nghĩ, anh lại nói, “Rất muốn.”
“Vậy một tháng sau em sẽ tới.”
“… Được.”
Tắt điện thoại.
Giang Thủy có chút sốt ruột, loại sốt ruột này sau vài phút đã tìm được giải thoát —