Những cây xanh vào thu nay đã đầy lá đỏ, một trận gió thổi qua, rào rào rơi xuống, hoa cả mắt, tạo nên một thịnh cảnh rực rỡ.
Nhưng mà hiện tại là mùa thu, mùa thu tiêu điều.
Dương Mai quấn chặt áo khoác hơn, nói: “Mang anh đi một vòng được không?”
“Được.”
“Qua đường cái, ngồi xe buýt đối diện. Thông về hướng biển.”
Giang Thủy gật gật đầu: “Bên này em quen thuộc, anh đi theo em.”
Xe buýt rất nhanh đã tới, hơn nữa còn khá trống, cả toa xe phía sau đều tùy bọn họ chọn lựa. Thành thị nhỏ tốt ở điểm này, người không nhiều lắm, có vẻ thanh nhàn, đường không rộng lắm nhưng khá sạch sẽ.
Lúc lên xe, Dương Mai đột nhiên quay đầu lại: “Có tiền lẻ không?”
Giang Thủy nói: “Có.” Nói rồi móc ra 4 tiền xu 10 đồng, bị cô ấn về: “Một người năm đồng là đủ rồi.”
Bọn họ ngồi vào vị trí dựa cửa sổ ở phía sau. Không ai nói gì.
Tốc độ xe không nhanh, có thể thấy rõ biển hiệu những mặt tiền cửa hàng sáng lên sau hàng cây bên đường. Dương Mai nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói: “Đó là trường học cũ của em.”
Cổng trường hẹp nhỏ, đang khép chặt, bên cạnh có tảng đá lớn dùng để trang trí, mặt trên dùng sơn đỏ viết bốn chữ to “Trung học Thành Nam”.
Bên cạnh là tấm dù lớn màu đỏ trắng đan xen, Dương Mai vẫn còn nhớ rõ bác bảo vệ đang đứng dưới dù, một lần trốn học duy nhất trong cuộc đời cô chính là bị bác bảo vệ này bắt được.
Đi cùng cô khi đó là người bạn nói lắp ngồi cùng bàn, một người hơi mập mạp, miễn bàn có bao nhiêu khẩn trương. Người như vậy còn dám xúi giục Dương Mai cùng trốn học, cuối cùng vẫn là Dương Mai mặt không đổi sắc tim không nhảy giải quyết bác bảo vệ không ngừng dò hỏi.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi cong cong khóe môi.
“Cười cái gì?”
Dương Mai sờ sờ môi dưới, chỉ vào một hiệu sách bên cạnh trường học nói: “Vì mua tiểu thuyết nên trốn học, thiếu chút nữa bị bảo vệ bắt được gọi thầy giáo.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… Sau đó không bị bắt được.”
Giang Thủy cười nhạt nhìn cô: “Vậy em hẳn là chạy trốn rất nhanh.”
Cô liếc anh một cái: “Em căn bản không chạy. Anh đừng nhìn bác bảo vệ kia người vạm vỡ, kỳ thật đặc biệt dễ lừa gạt. Em nói gì cũng tin, còn bảo em trên đường cẩn thận về sớm một chút nữa kìa.”
Giang Thủy kinh ngạc: “Em nói gì với ông ấy?”
Dương Mai giảo hoạt nhướng mày: “Không nói cho anh.”
Xe rẽ về bên phải, không nhìn thấy cổng lớn của Trung học Thành Nam nữa. Đường phố này náo nhiệt hơn hẳn, bởi vì có nhiều cửa hàng đồ ăn vặt, cửa hàng vật phẩm trang sức linh tinh, đều là những thứ nữ sinh thích.
Còn chưa tới thời gian tan học, trên đường đã có khá nhiều học sinh kết nhóm đi lang thang, một đám vui vẻ rực rỡ, nam sinh kề vai sát cánh, nữ sinh tay trong tay ôm eo nhau, ở trong xe cũng có thể nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của bọn họ.
Giang Thủy nhìn nhìn nghĩ, có lẽ Dương Mai cũng từng là một trong số bọn họ. Nơi này cách trường học của cô gần như vậy, khẳng định đã cùng bạn bè đi qua vô số lần.
Dương Mai nói: “Phố này em thường xuyên đi qua, em có một người bạn thân, đặc biệt thích mua trang sức, khi đó kẹo cười rất hot, em thường đi cùng cô ấy. Nhưng em không mua đồ ở đó.”
“Vì sao?”
“Bởi vì em muốn tích cóp tiền mua đồ trang điểm.”
Giang Thủy cười: “Nhỏ như vậy đã biết trang điểm chải chuốt? Khẳng định có người yêu thầm.”
Cô thành thật gật đầu: “Có chứ.”
“Là ai?”
Lại là giảo hoạt cười: “Không nói cho anh.”
“…” Giang Thủy buồn bực, “Sao cái gì em cũng không nói cho anh?”
Dương Mai nói: “Em cái gì cũng nói có vẻ ngốc quá rồi? Bởi vì anh cũng không nói chuyện của anh với em.”
Vô luận là trước đây, hay là hiện tại, luôn có nhiều dấu diếm như vậy.
Thời điểm ở bệnh viện xác định mang thai, có một khắc nhất thời cô muốn gạt anh. Không vì cái gì khác, chỉ là vì giận. Nhưng sau lại cô vẫn nói ra, vuốt bụng chính mình, vẫn gọi cho anh.
Giang Thủy nhìn Dương Mai vuốt nhẹ trên bụng, mềm nhẹ mà vỗ về giống như sờ lông mèo. Nhìn lâu rồi, bị Dương Mai phát hiện: “Nhìn cái gì vậy? Xem bụng em lớn chưa? Lúc này mới được bao lâu đâu, chưa hiện bụng được.”
“Ừm, vậy bao lâu có thể nhìn ra?”
“Ít nhất phải bốn năm tháng?” Cô tự hỏi, “Hiện tại mới một tháng, nếu không phải khi đó eo đau đi xem bác sĩ, cũng sẽ không biết.”
Xe buýt nhắc nhở đến trạm, Dương Mai cùng Giang Thủy một trước một sau xuống xe.
Đi về phía trước mấy trăm mét là có thể thấy biển.
Biển đang lúc hoàng hôn, đựng đầy ánh chiều tà lúc mặt trời lặn, sóng nước lóng lánh phập phồng trên mặt biển, như là vô số thuyền giấy phiêu đãng giữa ánh vàng rực rỡ.
Tìm được một tảng đá chắc chắn, Dương Mai ngồi xuống, ngửa đầu cười nhìn Giang Thủy: “Gần đây chỉ có mỗi tảng đá này sạch sẽ, anh đứng tạm một lát đi.”
An tĩnh trong chốc lát, cô hỏi: “Anh tới đây như vậy, Bắc Kinh bên kia đồng ý sao?”
“Anh xin nghỉ.”
“Nhưng mà như em được biết, nghề này cơ hội kiếm tiền là khả ngộ bất khả cầu, sẽ không sợ bỏ lỡ?” (Khả ngộ bất khả cầu – chỉ có thể gặp không thể cầu)
Giang Thủy lắc đầu: “Em đang mang thai.”
Dương Mai cười nhạt nhẽo: “Nói như vậy, vẫn là em quan trọng hơn?”
Giang Thủy không trả lời, thẳng tắp đứng, hồi lâu mới nói: “Anh muốn nuôi em, không có tiền anh sẽ không cưới em.”
Dương Mai nói: “Vậy bây giờ phải làm sao? Anh vẫn là không có tiền, mà lại quá mấy tháng, bụng em đã có thể nhìn ra. Anh còn muốn đi làm công việc nguy hiểm như vậy?”
“…… Không nguy hiểm như em nói đâu.”
“Phải không.” Dương Mai nói, “Đừng gạt người, chính anh rõ ràng hơn em, đua xe như vậy, đều là đem mạng treo trên đỉnh đầu.”
Anh bỗng nhiên cảm thấy khổ sở: “Dương Mai, là anh vô dụng, trừ bỏ lái xe, anh không có bản lĩnh nào khác.”
Tùy tiện túm lấy một người trên đường cũng ra một đống sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, nghiên cứu sinh tiến sĩ cũng không hiếm lạ. Anh chỉ mới tốt nghiệp cao trung, lấy cái gì cạnh tranh với người ta? Huống chi anh không có sở trường đặc biệt gì, không có kỹ thuật gì.
Anh chỉ biết lái xe.
“Anh biết, người giống như anh, khẳng định không có điểm tốt gì.” Anh tự giễu nâng khóe miệng, cười đến thê lương, “Một mình anh tùy tiện sống thế nào cũng không sao, nhưng anh không muốn em đi theo anh chịu khổ. Ai cũng xem thường anh, anh xứng đáng đứng ở tầng chót cùng. Nhưng bây giờ anh không cam lòng, anh…”
Đứng trước biển rộng ánh vàng, anh âm thầm hô hấp thật sâu, thanh âm hòa vào tiếng gió: “Anh muốn cưới em, Dương Mai.”
Gió nổi lên, cuộn mây tan đi. Cả một vùng trời đất to như vậy, ồn ào náo động, thét chói tai. Anh chỉ có một ước nguyện nho nhỏ, giống như một hạt giống nhỏ bé, nếu bị vứt vào giữa đại dương mênh mông, lập tức sẽ biến mất không thấy đâu nữa.
Những tiếng gió cùng âm thanh sóng biển rất lớn, nhưng bên tai Giang Thủy lại rất an tĩnh — chỉ nghe thấy tiếng tim đập như sấm, thậm chí mơ hồ có thể nghe thấy tiếng máu đang chảy ngược thầm thì — giờ phút này anh vô cùng khẩn trương, bởi vì Dương Mai chưa nói một câu.
“Hô…” Anh thử phun một hơi giải tỏa cảm xúc hoảng loạn của chính mình, nhưng hiệu quả cực nhỏ.
Dương Mai ngồi ôm đầu gối, ngắm nhìn xa xa, khuôn mặt bình tĩnh, cũng không biết có nghe thấy anh vừa nói hay không.
Rốt cuộc —
Trong sóng gió cô vuốt mái tóc ngăn trở đôi mắt: “Em không cầu đại phú đại quý, Giang Thủy, nếu em ham giàu sang, ngay từ đầu sẽ không tìm anh.”
Giang Thủy nhịn không được lăn lộn cổ họng. Cô nói đúng, nếu cô muốn tiền, bọn họ đến bắt đầu cũng sẽ không bắt đầu.
Nguyên nhân chính là như thế, mới càng cảm thấy muốn quý trọng hơn nữa. Làm sao dám bạc đãi cô?
“Anh nên làm như thế nào, em nói cho anh đi, anh nên làm như thế nào?” Anh hỏi.
“Có thể — đừng đi Bắc Kinh nữa không?”
Bần cùng, gian khổ, cái gì cô cũng có thể chịu đựng. Khát cầu duy nhất chính là tồn tại cảm giác an toàn — cô muốn người cô yêu được an toàn, khỏe mạnh.
Giang Thủy đi mạo hiểm, là vì cô. Điểm này cô rất rõ ràng.
Mà hiện tại —
Sau thật lâu trầm tư, thanh âm anh có chút ám ách, nhưng vẫn có thể nghe được rất rõ ràng: “Được.”
Anh từ bỏ mạo hiểm, cũng đồng dạng là vì cô.
Vào đêm. Mặt biển biến thành màu lam đen, tầm nhìn rất thấp. Chỉ có thể bằng lỗ tai xem biển, nhất định là gió không ngừng, sóng không lặng.
“Anh cảm thấy nơi này thế nào?” Dương Mai hỏi.
Anh đáp: “Nơi này rất tốt.”
“Anh thích sao?”
“Thích.”
Dương Mai sờ sờ gương mặt lạnh lẽo: “Em không thích.”
“Vì sao?”
“Nơi này sóng biển rất lớn, giống như không có thời điểm nào bình tĩnh trở lại.”
“…”
Cô chà xát hai tay, từ trên tảng đá nhảy xuống: “Đi thôi, lạnh quá.”
Bọn họ theo đường cũ đi xe buýt trở về, Dương Mai thay Giang Thủy tìm một nhà nghỉ, thuê một phòng nhỏ. Trước khi đi, bị anh bắt lại: “Có thể không quay về không?”
Cô cười: “Anh muốn em không về ngủ đêm sao?”
“Không thể sao?”
Cô làm như có thật mà nghĩ nghĩ, nói: “Mẹ em sẽ không cho.”
Nhìn dáng vẻ mất mát của anh, cô lại nói: “Nhưng mà có thể ở cùng anh đến 10 giờ.”
Bọn họ song song ngồi xuống ghế mềm, cách một cái bàn, nắm tay.
Cái gì cũng không nói, chỉ ngồi đó, Dương Mai nhịn không được cười: “Anh muốn nói gì không?”
“Ừm.”
“Anh đến đây như thế nào?”
“Ngồi xe buýt.”
Không có xe khách tới thẳng nơi này, xe lửa thì không cần thiết, thật ra xe buýt là nhanh và tiện nhất, nhưng mà phải ngồi hơn ba giờ, Dương Mai hỏi: “Rất mệt phải không?”
Giang Thủy lắc đầu: “Còn được, tự mình lái xe còn mệt hơn.”
“Trước khi tới không báo cho em.”
Anh nói: “Gọi điện thoại cho em nhưng em không tiếp.”
Dương Mai lúc này mới nhớ tới, mấy ngày nay cô cũng chưa dùng di động.
Sau khi về nhà, lấy di động ra liền thấy có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, hơn hai mươi cuộc là Giang Thủy gọi tới. Còn lại là một dãy số máy bàn.
Cô gọi lại, Tiểu Hà nghe máy: “Chị! Rốt cuộc chị cũng gọi lại cho em!”
“Sao em lại ở trong tiệm? Không làm phu nhân giàu có nữa à.”
Tiểu Hà ai nha một tiếng: “Chị đừng lấy em nói giỡn, em chỗ nào là phu nhân giàu có chứ…”
“Mạnh Đạt á.”
“Tiền của anh ấy lại không phải tiền của em.”
“Kết hôn còn phân cái gì anh tôi, là tiền “chung” của hai người.”
Tiểu Hà tĩnh một hồi lâu, mới khổ thanh âm nói: “Trong nhà là anh ấy quản tiền, ngày thường em đòi anh ấy tiền mua quần áo mua trang sức anh ấy sẽ cho nhưng cái khác thì…”
Dương Mai hiểu ra, cố ý dẫn đề tài tới cái khác: “Em vẫn tính tiếp tục làm công cho chị à?”
“Đúng vậy, em cũng không quen biết người nào khác. Chị đừng có vứt bỏ em đấy!”
Dương Mai vui sướng cười: “Chị còn sợ chút tiền lương này cho em, em còn coi thường đấy.”
“Sao có thể chứ!” Tiểu Hà nói, “Em còn muốn tự mình kiếm tiền… Ai, chị à, bao giờ chị trở về?”
Dương Mai nói: “Em để chị lười mấy ngày đi.”
Lại lười cũng phải đi về làm việc. Sau khi từ quê trở lại chuyện đầu tiên phải làm chính là chạy đến cửa hàng đồ trang điểm.
Tiểu Hà còn đang chờ, sau khi nhìn thấy Dương Mai, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, chưa nói được vài câu lại phải tách ra.
“Mạnh Đạt tới đón em sao?”
Tiểu Hà gật gật đầu: “Em phải đi trước, tới giao lộ chờ anh ấy.”
Dương Mai liếc mắt nhìn bầu trời bên ngoài đang tối dần, nói: “Ở đây chờ đi, anh ta tới rồi sẽ gọi cho em. Trời tối rồi, bên ngoài lại lạnh.”
“Em không có vấn đề gì, chủ yếu là sợ anh ấy chờ phiền.”
“Từ đây đi qua có vài bước, không cần đến hai phút, có cái gì mà phiền.”
Ánh mắt Tiểu Hà ảm đạm xuống, khóe miệng còn treo cười: “Anh ấy là người không muốn chờ …”
Đến tận đây, Dương Mai bỗng nhiên hiểu ra, trong quan hệ tình yêu với Mạnh Đạt, Tiểu Hà ở vào thế yếu. Không có người đàn ông nào là không muốn chờ — nếu đủ coi trọng.