Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 60: Dũng sĩ



Dương Mai từ trong phòng mẹ Dương đi ra, lại lén lút vào phòng chính mình.

Đẩy cửa vào, thấy Giang Thủy đang đứng bên cửa sổ, đưa lưng về phía cô, tựa hồ không nghe thấy âm thanh cô vào cửa, chờ cô đóng cửa lại, vẫn đứng thẳng cứng còng như cũ.

Trái tim Dương Mai bỗng nhiên sụp xuống. Giống như bánh tart trứng bị nhét vào lò nướng, bộ phận non mềm nhất yếu ớt nhất ở giữa, rầm một cái, hoàn toàn sụp xuống.

Cô lẳng lặng chạy tới, từ sau lưng ôm chặt anh.

“Làm sao vậy?” Giang Thủy cúi đầu, nhưng không nhìn thấy mặt cô. Mặt cô đã vùi thật sâu vào lưng anh.

“Buồn ngủ không?” thanh âm Dương Mai thực buồn.

“Ừm… Chưa đâu.”

“Sáng sớm đã rời giường, lái xe tới đây cũng mất bốn tiếng, khẳng định rất mệt mỏi.” Dương Mai nắm tay anh ngồi xuống mép giường, “Anh nghỉ trưa một chút đi.”

Nằm xuống, Giang Thủy đột nhiên hỏi: “Mẹ em có phải không hài lòng anh không?”

Dương Mai ngẩn ra một chút, nói dối: “Không đâu.”

Anh nhíu mi, tinh tế hồi tưởng vừa rồi một chút, nói: “Anh thấy mẹ em  rất không vui.”

Dương Mai nói: “Không phải không vui, không phải bà vẫn luôn cười với anh sao.”

“…” Anh lại không ngốc, tươi cười đó, bao nhiêu là thiệt tình bao nhiêu là giả ý, vẫn có thể cảm nhận được.

Còn muốn nói nữa, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang.

Giọng mẹ Dương cứng rắn lạnh lẽo vang lên: “Dương Mai, đừng ngủ vội, ba có chuyện muốn nói với con.”

Dương Mai theo bản năng nhíu mày — nói là ba có chuyện nói, kỳ thật là chính bà có chuyện muốn nói. Trong nhà mọi việc lớn nhỏ vẫn luôn là mẹ Dương làm chủ, dạy dỗ con gái cũng vậy, chỉ cần mẹ Dương nói không thể, ba Dương liền sẽ không nói có thể.

“Anh ngủ trước đi, em lập tức quay lại.”

Cửa khép lại. Trong nhà một mảnh yên tĩnh.

Giang Thủy ngẩng đầu nhìn trần nhà, tuy đã đắp chăn nhưng làm thế nào cũng không ấm lên được.

Dương Mai đi ra ngoài khoảng nửa giờ, trong nửa giờ này, không phải không nghe thấy âm thanh từ cách vách. Nhưng vì cố tình đè thấp nên không nghe rõ được nội dung cụ thể mà thôi.

Nửa giờ này đối với Giang Thủy mà nói, thật sự gian nan.

Nửa giờ sau, buồn ngủ cùng mỏi mệt đã không cánh mà bay.

Dương Mai vừa vào, anh lập tức ngồi dậy, một câu không nói, chỉ nhìn chằm chằm cô.

“Ngủ đi.” Chỉ nói hai chữ như vậy, cô liền nằm xuống bên cạnh.

Hồi lâu sau, cô mở mắt ra, phát hiện người đàn ông bên cạnh còn chưa nằm xuống, đang dựa vào đầu giường, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô cũng nhìn qua, không phát hiện cái gì kỳ lạ, liền hỏi: “Anh đang nhìn cái gì?”

“Nhìn cây. Dưới nhà em có hai cây đang nở hoa.”

Là tử vi. Một gốc nở hoa màu phấn hồng, một gốc nở hoa màu trắng, cũng không quá diễm lệ, nhưng ở giữa một mảnh đất vàng nâu lại là sáng nhất.

“Mẹ em trồng đấy, ngày thường cũng không chăm sóc cẩn thận lắm. Khát uống nước mưa, đói thì phơi nắng. Không nghĩ tới qua mấy năm, cũng lớn như vậy.” Dương Mai nói, “Thời điểm nở hoa còn khá đẹp.”

Giang Thủy gật gật đầu: “Thật hạnh phúc.”

“?” Dương Mai nhìn về phía anh.

Anh nói: “Nếu anh là một cái cây thì thật tốt, cứ như vậy lớn lên trong đất, tùy tiện tự mình lớn lên hay không, tùy tiện tự mình nở qua hay không.”

Dương Mai híp mắt cười: “Nếu anh là một cái cây, nhất định là một cây đại thụ che trời.”

“Vì sao?”

“Bởi vì em sẽ là một cái cây thấp bé hơn anh, tránh ở phía dưới anh, anh phải rậm rạp một chút, mới có thể che mặt trời cho em. À đúng rồi, em muốn nở hoa, nở ra loại hoa nhỏ màu hồng phấn.”

Ging Thủy nặng nề cười, nếu cô cũng là một cái cây, nhất định không phải chỉ là một cái cây thấp bé, ít nhất cũng cao lớn không khác gì anh, có lẽ so với anh còn cao lớn một ít. Chỉ là sẽ rất thon thả, không thô tráng bằng chạc cây của anh. Nếu muốn nở hoa, cũng không phải loại hoa nhỏ màu hồng phấn — cô sẽ nở ra màu đỏ thẫm, đóa hoa lớn như lửa thiêu đốt.

Giống như cô hùng hổ xông vào tầm nhìn của anh.

Đột nhiên, cô như là không có đầu óc hỏi: “Nếu có người muốn chặt anh đi, anh làm sao bây giờ?”

Giang Thủy hơi hơi trầm tư, một lát sau, mới trầm tĩnh nói: “Vậy mùa xuân năm sau lại nẩy mầm, một lần nữa lớn lên.”

“Nếu người kia lại tới chặt anh, nhất định phải chặt đứt anh thì sao?”

“Anh sẽ lại lớn lên, sẽ luôn mọc lại.”

Dương Mai hít hít mũi, nhẹ giọng nói: “Mẹ em kiên quyết không đồng ý, làm sao bây giờ?”

Anh nói từng chữ một: “Anh không lùi bước.”

Dương Mai kéo chăn cao lên, che khuất mặt.

Đủ rồi, thế là đủ rồi. Cô ở trong lòng nói như vậy.

Ăn xong cơm chiều, Dương Mai lôi kéo Giang Thủy ra bên ngoài dạo quanh. Đi một hồi lại vòng qua bến xe buýt, lúc này hai người đã đi bộ được một vòng. Mới đầu còn lạnh, cứ đi tiếp, cả người đều nóng lên.

Vòng một vòng xong rồi, lượng vận động cũng đủ lớn.

Áo ngoài bị Dương Mai thoát đến khuỷu tay: “Em phải đi về tắm rửa.”

Giang Thủy cau mày mặc áo cô đã cởi một nửa lại: “Vậy trở về đi.”

Ở cổng lớn, mẹ Dương vừa vặn đứng ở đó, cười nói: “A, hai đứa đã về rồi? Cái kia, Tiểu Giang à, có thể giúp bác đi mua ít đồ về không?”

Giang Thủy nói: “Vâng, mua cái gì ạ?”

Mẹ Dương đưa một tờ giấy nhỏ cho anh, nói: “Đây, mặt trên viết hết. Trái cây này, phải đi siêu thị lớn nhất mua. Quả hạch này, phải đi cửa hàng nhà… Bác viết chỉ đường xuống rồi, cháu nói với ông chủ là Ngô Tuệ Trân muốn mua, ông ấy sẽ giúp cháu lấy.”

“Vâng.”

“Đi sớm về sớm, trên đường chú ý an toàn!”

“Vâng.”

Nhìn theo Giang Thủy đi xa đến lúc không thấy được bóng dáng nữa, mẹ Dương nắm tay Dương Mai vào nhà.

“Dương Mai.”

Dương Mai ngẩn ra một chút, theo bản năng nhìn mẹ Dương, mẹ Dương quay đầu đi, vui tươi hớn hở đón nhận: “Cháu ngồi đi, ngồi đi.”

“Vâng ạ.” Phó Lập Nghiệp một lần nữa ngồi xuống, cha Dương đẩy mâm đựng trái cây qua, anh ta cung kính nói tiếng cảm ơn.

“Sao lại thế này?” Dương Mai đè nặng thanh âm, kéo lấy vạt áo mẹ Dương.

Mẹ Dương vỗ lên tay cô một cái, liền thẳng tắp đi về phía Phó Lập Nghiệp: “Lập Nghiệp, cháu ngồi một lát đã, dì đã nhờ người đi mua trái cây và quả hạch rồi, cháu chờ một chút nhé.”

Phó Lập Nghiệp lại muốn đứng lên, vội vàng xua tay: “Không cần đâu dì, dì quá khách khí.”

“Nên thế nên thế.” Mẹ Dương cười vài tiếng, vui rạo rực nhìn người trẻ tuổi trước mặt, khen nói, “Cháu lớn lên thật giống mẹ cháu, dì biết mẹ cháu mà, thời trẻ là đại mỹ nữ số một số hai đấy!”

Phó Lập Nghiệp thẹn thùng cười cười, nói: “Không có không có, dì quá khen.”

“Không phải khen đau, cháu xem cháu lớn lên, cùng cái cậu, ai, cậu nam minh tinh kia… Ai, Quốc Cường, nam minh tinh kia gọi là gì nhỉ?”

Cha Dương nhắc nhở: “Gọi là Lý Dịch Phong.”

“Đúng đúng đúng! Chính là Lý Dịch Phong! Cháu rất giống Lý Dịch Phong kia!”

“Dì thật là…” Phó Lập Nghiệp mặt đỏ đến không biết nên nói cái gì cho phải.

“Dì đây chính là ăn ngay nói thật!” Mẹ Dương tươi cười đầy mặt, “Chẳng qua cháu có thêm một bộ mắt kính thôi.”

Phó Lập Nghiệp cười, không tiếp tục nói chuyện. Nâng mắt thấy Dương Mai còn đứng ở huyền quan, liền đứng lên nói: “Dương Mai, cũng ngồi lại đây đi.”

“A đúng đúng, Dương Mai con lại đây.” Mẹ Dương vẫy tay nói.

Dương Mai lại không nhúc nhích.

Phòng khách ba người, hoàn toàn là bộ dáng hoà thuận vui vẻ. Cô cảm thấy hết sức chói mắt, trong lòng vô cùng khó chịu. Trời lạnh như vậy, tối như vậy, Giang Thủy ra ngoài chạy vặt cho mẹ Dương, chẳng lẽ cô còn muốn ở trong phòng ấm áp, cùng cha mẹ nói chuyện phiếm cười hì hì với đối tượng xem mắt?

Không, cô không vui.

“Con đi đâu?”

“Cửa hàng nhà kia không dễ tìm, con cùng Giang Thủy đi mua.”

“Trở về!” Bà cất cao âm lượng, quay mặt đi, đối với Phó Lập Nghiệp vẫn cười vui vẻ, “Cháu ngồi một chút nhé, xem TV một lát.”

Ngoài cửa lớn, mẹ Dương cản Dương Mai lại.

Mở miệng là lạnh như băng: “Làm cái gì vậy? Khách tới mà con lại có loại thái độ này? Có lễ phép hay không!”

Dương Mai nâng mặt, khuôn mặt bình tĩnh: “Vậy còn mẹ? Mẹ đối chúng con có tôn trọng sao?”

“Tôn trọng không tôn trọng cái gì? Kêu cậu ta mua ít đồ chính là không tôn trọng?”

Dương Mai lạnh lạnh cười: “Giang Thủy đã đến rồi vì sao còn tìm đối tượng xem mắt tới?”

“Không phải chúng ta tìm tới! Mọi người đã sớm hẹn trước. Chính con còn nói được, chuyện Tiểu Giang giấu mẹ với ba con đã bao lâu? Nếu không phải mẹ bức con, con sẽ nói cho chúng ta biết? Nếu con nói sớm một chút, hôm nay Lập Nghiệp cũng sẽ không tới.”

Dương Mai nói: “Được, bây giờ nói cho anh ta biết con có bạn trai, cũng không tính muộn đi.”

“Đứng lại!” Mẹ Dương quát lớn một tiếng, vòng đến trước mặt Dương Mai, “Người này, mẹ sẽ không đồng ý! Nhân lúc còn sớm chia tay đi. Lập Nghiệp các phương diện điều kiện đều không tồi, lại là đồng hương, mọi người hiểu tận gốc rễ, con với cậu ấy nói chuyện yêu đương, mẹ rất yên tâm.”

“Con không thích anh ta.”

“Cái gì thích không thích, đều là ở chung ra tới. Con đến ở chung đều không muốn ở chung, từ đâu ra cảm giác?”

“…”

“Được rồi, đừng cáu kỉnh. Cùng mẹ trở về.”

Mẹ Dương hướng nhà đi, phía sau không có một chút thanh âm. Quay đầu lại, thấy Dương Mai còn đứng ở đàng kia, bà nóng nảy, muốn đến kéo cô, bị cô đột nhiên trốn thoát: “Mẹ, con không muốn đi vào. Con rất thích Giang Thủy, ở chung với anh ấy con rất thoải mái. Phó Lập Nghiệp kia, có tốt hơn ưu tú hơn đều so ra kém, con đi vào nhất định sẽ rất khó chịu. Mẹ, mẹ đừng làm con khó chịu.”



Giang Thủy từ thật xa đã thấy Dương Mai, ở dưới một trản đèn đường chán nản đi đi lại lại.

Trên tay anh xách theo hai túi đồ lớn, rất nặng, nhưng vẫn chạy nhanh tới: “Đang đợi anh?”

Dương Mai nhấc đầu, dùng sức gật đầu.

“Bên ngoài rất lạnh, em đừng để bị cảm.” Khuỷu tay Giang Thủy duỗi ra ngoài, lưu ra một cái động cho cô túm.

Thấy cô không khoác tay anh, chỉ nhìn chằm chằm đồ trong tay.

Giang Thủy giơ đồ ra, nói: “Anh mua cho em trái kiwi, ruột hồng. Lát nữa em ăn mấy quả, bổ sung vitamin C.”

Giọng nói trôi dần đi, anh đang muốn đi về phía trước. Trên eo liền nhiều một đôi tay.

“Đừng trở về.”

“?” Giang Thủy quay đầu lại.

“Đừng đi vào.”

“…”

Anh xoay người, xách theo vật nặng gian nan mà ôm lại cô: “Sao lại thế này?”

Đầu trước ngực anh liều mạng mà lắc.

Anh thực đau lòng: “Em sẽ đông lạnh cảm mất.”

Cuối cùng cũng có thanh âm từ trong quần áo truyền ra: “Có người cầm thanh đao lớn tới chém cây, em không muốn mùa xuân tới cây mới lớn được, bây giờ em phải bảo vệ cho tốt.”

Trong tình yêu, cô là dũng sĩ. Vung thanh kiếm sắc bén, trên người chỉ một kiện chiến bào hoàng kim, không sợ lạnh lẽo, không sợ kẻ địch.

“… Được.” Giang Thủy buông đồ vật trong tay, nhẹ nhàng ôm vòng lấy cô, “Rễ cây già trăm năm, rễ cây ngoan cố, sẽ không dễ dàng bị chặt đứt như vậy.”

Trong tình yêu, cô là dũng sĩ. May mắn, cô không phải một mình chiến đấu hăng hái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.