Sáng sớm, Giang Thủy lái xe đưa Dương Mai đến công ty Lý Diễm. Lần trước Lý Diễm mua áo cưới cho cô, để quên ở trên xe Lý Diễm, cô chưa lấy về.
Thời gian còn sớm, trên đường xe chưa nhiều lắm, Giang Thủy ngừng xe ở ven đường. Dương Mai đi đến đứng ở cạnh cửa Starbucks, chỉ cần Lý Diễm từ công ty ra, cô nhất định có thể nhìn thấy ngay.
Một lúc sau, trong tòa nhà có người đi ra. Nhưng mà không phải Lý Diễm, là ba bốn cô gái trẻ tuổi, khoác tay nhau, thoạt nhìn quan hệ có vẻ thân mật. Trong đó có hai người Dương Mai quen mặt, cô nhớ hai người này vào ngày cô đi mua áo cưới đã khua môi múa mép ở Starbucks.
Dương Mai hơi rũ đầu, không chút để ý nhìn mặt đất. Cô không muốn nghe mấy người lia nói chuyện nhưng mà bọn họ thật sự quá ồn ào.
Giữa phụ nữ đề tài nói tới nói lui cũng chỉ đơn giản có mấy thứ, Dương Mai không có hứng thú. Nhưng mà không biết sao, đề tài của họ bỗng nhiên lại chuyển tới chuyện đồng nghiệp trong công ty, Lý Diễm tự nhiên thành bia ngắm cho những người này tán gẫu.
Nói không dễ nghe, cũng không hàm súc. Bọn họ vô cùng náo nhiệt mà nghị luận sinh hoạt cá nhân của Lý Diễm, Dương Mai nghe nghe trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.
Tuy rằng đã là thế kỷ 21 mở ra tự do bình đẳng, nhưng nói đến cùng, địa vị của người phụ nữ cũng không cao như vậy. Đàn ông ly hôn giống như không có vấn đề gì, nhưng phụ nữ ly hôn chính là đáng giá nói đại sự.
Dường như phụ nữ đã ly hôn so với những người phụ nữ khác đã thấp hơn hẳn một cái đầu, xứng đáng trở thành đề tài câu chuyện cho người khác.
Mấy người phụ nữ kia tay cầm tay hướng về Starbucks, Dương Mai lẳng lặng nhìn, người đang nói chuyện về Lý Diễm bỗng nhiên liền im miệng, đôi mắt thẳng tắp nhìn lại Dương Mai.
Đến gần, ánh mắt như cũ vẫn gặp nhau.
Cô ta bỗng dưng dừng chân lại, cặp mi tô đậm nhăn lại, ngữ khí không tốt: “Nhìn cái gì mà nhìn.”
Những cô gái đồng hành cùng cô ta cũng nhìn theo, thấy Dương Mai chỉ có một mình, ăn mặc cũng thập phần bình thường, lập tức có người nói giỡn phụ họa: “Thấy cô đẹp nên nhìn ấy mà.”
Nhóm phụ nữ này đích xác khác nhau rất lớn so với Dương Mai, Dương Mai không trang điểm, hơn nữa đang mang thai, ra cửa cơ bản chỉ bôi kem dưỡng da. Những người phụ nữ kia lại trang điểm đậm, rực rỡ, ngày mùa đông, gió lồng lộng thổi mà họ còn mặc quần đùi váy ngắn màu sắc rực rỡ, cổ áo thấp đến lộ cả ra rãnh ngực.
Cảm giác đầu tiền, các cô ấy trực giác Dương Mai là đang xem các cô ấy ăn mặc đẹp, vì thế cũng không để ý lắm. Cười đùa với nhau, đi vào quán Starbucks.
Dương Mai nhìn chằm chằm bóng dáng các cô ấy đi vào rồi lại đi ra, chuông gió trên cửa kính leng keng rung động. Thế nhưng họ vẫn còn tiếp tục trò chuyện đề tài vừa rồi, giống như cả người Lý Diễm đều có chỗ đáng giá cho bọn họ cười nhạo.
“Có thể câm miệng hay không.”
Mới vừa đi ra khỏi Starbucks bọn họ đồng thời ngừng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Người cầm đầu cầm chocolate nóng quay lại, môi đỏ lúc đóng lúc mở: “Cô đang nói với chúng tôi?”
Dương Mai nhìn qua: “Đúng vậy.”
Bọn họ cảm thấy không thể hiểu được, một người trong đó hỏi: “Cô là ai chứ?”
Dương Mai đáp: “Bạn của Lý Diễm.”
Bỗng nhiên, bọn họ im tiếng, mấy người nhìn nhau. Người cầm đầu kia rõ ràng da mặt đủ dày, lúc này còn nghênh ngang đi qua, giả mô giả dạng mà nói: “À, vậy xin hỏi cô có chuyện gì sao?”
Dương Mai lành lạnh nhìn cô ta, trên mặt cô ta còn treo loại cười như không sao cả. Phía sau có người cũng đi lên, nhìn ánh mắt hai người, kéo kéo tay áo cô ta, nhỏ giọng nói: “Ai nha, đừng để ý đến cô ta, đi thôi đi thôi.”
Dương Mai nhận ra, người nói chuyện nhỏ giọng chính là người vừa xuất ngoại trở về, là cấp dưới của Lý Diễm.
“Thích.” Cô ta đang muốn theo bậc thang đi xuống, bỗng nhiên nghe Dương Mai lại nói: “Sau lưng nghị luận thị phi của người khác, không sợ bị rút lưỡi sao?”
Cái này, vì mặt mũi, hiển nhiên là sẽ không thể xem như không có chuyện gì.
Giang Thủy ngồi ở trong xe, thời gian một điếu thuốc, liền thấy Dương Mai nổi lên xung đột với người ta. Anh vội vã chạy tới, đối phương khí thế kiêu ngạo, không biết là cố ý hay là thất thủ, chocolate nóng bỏng rơi xuống cổ tay trắng gầy của Dương Mai, dưới tình thế cấp bách cô cũng bất chấp lau đi, chất lỏng màu nâu đen còn lưu lại trên tay, nơi đó rất nhanh sưng đỏ lên. Bởi vì màu da trắng nên nhìn vô cùng rõ ràng.
Ngược lại cô gái đổ chocolate hơi dừng dừng, nhất thời không có động tĩnh gì.
Dương Mai cũng không có biện pháp lại phân thần, cau mày, hãy còn nhìn cổ tay. Nóng rát đau.
Giang Thủy lập tức mang tay Dương Mai kéo qua xem, đỏ một tảng lớn, làm anh vô cùng đau lòng, ngọn lửa nhỏ ở đáy lòng nổi lên, sắc mặt bất thiện nhìn đám phụ nữ đối diện kia, từng chữ một nhảy ra: “Làm cái gì.”
Đối phương thấy bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông cao tráng, không khỏi có chút khiếp đảm, nhưng bọn họ người đông thế mạnh, vì thế người cầm đầu theo bản năng ưỡn ngực, nói: “Chính anh hỏi cô ta đi, cô ta chọc chúng tôi trước.”
Giang Thủy hỏi cũng không hỏi, tiếp tục đối với người kia nhảy ra hai chữ: “Xin lỗi đi.”
Người phụ nữ kia ngốc một chút, bị bộ dáng hung thần ác sát lại ngang ngược vô lý dọa tới rồi. “Chị em tốt” phía sau cô ta không một ai dám hé răng. Đúng vậy, chocolate nóng kia là cô ta hất, các cô mới sẽ không hé răng.
Nguyên nhân chính là như thế, cô ta mới càng hẳn là ngoan cố: “Nói cái gì chứ, tôi lại không phải cố ý.”
Nói xong, lại không dám nhìn thẳng Giang Thủy liếc mắt một cái, xoay người liền muốn bỏ đi, đột nhiên, khuỷu tay bị hung hăng nắm chặt.
Giang Thủy sức lớn, vừa nắm như vậy, liền đau đến mức cô ta thay đổi cả sắc mặt. Cô ta từ nhỏ đã bị bạn bè thân thích chiều chuộng lớn lên, chưa từng bị đàn ông xa lạ động tay động chân như vậy bao giờ, vừa không cao hứng, chút đuối lý cùng áy náy như cái đinh liền biến mất, thay thế chính là đại tiểu thư điêu ngoa: “Làm gì? Anh còn muốn động tay chân?”
Giang Thủy thả tay ra nhưng người phụ nữ kia còn không buông tha: “Tới đi, có bản lĩnh anh đánh tôi thử xem. Hừ, đánh phụ nữ cũng là đàn ông sao.”
Bước chân Giang Thủy mới vừa dịch một tấc, Dương Mai liền kéo cánh tay anh lại, đôi mắt nhìn phía trước, nói: “Lý Diễm xuống rồi.”
Lý Diễm đưa Dương Mai tới gara ngầm, lấy áo cưới trên xe, không yên tâm nhìn chằm chằm tay cô xem: “Ở chỗ tớ có thuốc trị bỏng, cậu đi lên với tớ bôi một chút đi.”
Dương Mai nói: “Bỏ đi, quá phiền toái, Giang Thủy còn đang chờ nữa.”
Xoay người phải đi, Lý Diễm chợt bắt lấy tay cô: “Dương Mai, cậu như vậy, tớ cảm thấy không có mặt mũi nào nhìn mặt cậu.”
Dương Mai cười một cái, trấn an nói: “Không có việc gì. Nhưng thật ra cậu —”
Cô không tiếp tục nói, Lý Diễm cúi đầu, sắc mặt trắng nhợt: “Các cô ấy… Tớ đều đã quen.”
Đoạn thời gian khi cô ấy vừa ly hôn, đám phụ nữ kia càng quá phận. Không hề cười nhạo trực tiếp, đều là nghị luận sôi nổi sau lưng. Như vậy càng khó giải quyết — thường là khi cô ấy vừa bước chân vào văn phòng, đám người đang ríu rít liền an tĩnh lại, không ai nâng mắt nhìn cô ấy, chờ cô ấy đi qua, lại từng người một nhìn chằm chằm.
Sau lưng cô ấy không có mắt, nhưng vẫn có thể “Thấy” những ánh mắt ý vị không rõ đó. Tựa như một ngọn lửa, muốn đốt cháy cô ấy sạch sẽ.
Không phải không cảm thấy khổ sở, nhưng cô ấy chỉ có một mình, khổ sở thì có ích lợi gì? Sẽ bị các cô ấy càng thêm làm càn mà giễu cợt thôi.
Cô ấy vẫn không cảm thấy cùng Tôn Uy ly hôn có gì sai, dù sao cũng là anh ta ngoại tình trước. Nhưng mà sau đủ loại chuyện, ngược lại như là đang trừng phạt cô ấy. Áp lực sinh hoạt của cô ấy càng lúc càng lớn, đến lúc sắp không chịu nổi, Tôn Uy bỗng nhiên xuất hiện muốn tái hợp với cô ấy.
Cơ hồ không có đắn đo, cô ấy lập tức đáp ứng rồi.
“Lý Diễm, cậu đừng mềm yếu như vậy được không?”
Lý Diễm lắc lắc tóc, đẩy Dương Mai hướng ra ngoài gara: “Được rồi, đừng nhọc lòng tớ. Cậu đi về trước đi, tớ còn phải đi làm.”
Buổi tối trở về nhà, Dương Mai đặc biệt chú ý che lấy cổ tay bị phỏng, nhưng mẹ Dương mắt sắc, một chút manh mối liền phát hiện. Sau khi hỏi rõ ràng chân tướng, tự nhiên là không đành lòng quở trách Dương Mai, toàn bộ hỏa khí liền hướng về phía Giang Thủy.
Trách anh không bảo vệ tốt cô, trách anh hại cô bị thương, còn trách anh này cũng không được kia cũng không được.
Càng đến mặt sau càng thái quá, Dương Mai kêu một tiếng “Mẹ”, mẹ Dương mới dừng lại.
Toàn bộ quá trình, Giang Thủy không rên một tiếng. Cúi đầu, nhìn mặt đất, trầm mặc mà nghe người ta răn dạy.
Trở lại phòng mình, Dương Mai bỗng nhiên nói với Giang Thủy: “Mẹ em vẫn như thế, anh đừng không vui.”
Giang Thủy rầu rĩ: “Không.”
Anh ngồi lên giường, lấy điều khiển từ xa nhưng làm thế nào cũng không mở được TV.
Dương Mai đi qua thay anh mở TV, kênh giải trí, đang nói tới chuyện giữa nữ minh tinh cùng các nam minh tinh.
Một lát sau, Dương Mai cười: “Còn nói không có không vui đâu, tiết mục giải trí xem đến xuất thần như vậy, không phải anh không thích xem sao, hử?”
Giang Thủy không nói chuyện, lấy lại điều khiển từ xa, đổi kênh thể dục.
Dương Mai đứng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm mặt anh.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ TV, chiếu lên mặt anh, một lát sáng một lát lại tối. Anh vẫn không nhúc nhích, giống như trận bóng đá kia thật sự hấp dẫn ánh mắt anh.
Dương Mai cũng không nói lời nào, vài bước đi đến trước TV, chặn màn hình. Giang Thủy lập tức chuyển đầu sang một bên.
“Anh không vui cũng đúng.” Dương Mai nói, “Mẹ em đối với anh có chút không công bằng.”
Cô bò đến trên giường, ngồi ở trên đùi Giang Thủy, hơi có chút ủy khuất mà giơ cổ tay duỗi về phía anh: “Nhìn này!”
Đôi mắt anh ngó sang bên này, đầu cũng chầm chậm quay lại, không dùng lực cầm tay cô, nhìn trong chốc lát, nâng mắt nhìn cô: “Còn đau?”
Dương Mai không nói chuyện, anh cũng không tiếp tục hỏi, ngón tay cái mang theo một tia run rẩy rất nhỏ, nhu hòa cọ xát qua lại. Anh nâng tay cô đến bên miệng, thổi khí lạnh.
“Mẹ em tâm không xấu, chỉ là đau lòng em. Anh đừng giận bà, coi bà như người già tính tình trẻ con, được không?”
Giang Thủy trầm mặc, buông tay đang nắm của hai người ra. Đôi mắt vẫn như thường nhìn qua, cái gì cũng không nói, lại như đã nói rất nhiều điều.
Không thể nhìn vào đôi mắt đen sáng quắc của anh, đặc biệt ở là thời khắc như bây giờ.
Dương Mai cảm thấy trái tim như một nồi dầu đang sôi trào, làm cô đau lòng lại khẩn trương.
Một người phụ nữ bắt đầu sinh ra ý muốn bảo hộ một người đàn ông, người phụ nữ này sẽ trở nên vô cùng cường đại.
Cô bỗng nhiên nhớ tới lúc ấy, nếu không phải ngăn cản anh, anh nhất định sẽ ra tay với cái người điêu ngoa lại không nói lý kia. Hơn nữa xuống tay sẽ không nhẹ.
Thế nên nếu tất có một ngày như vậy, người phụ nữ này sẽ so với người đàn ông ấy càng cường đại.
Chợt, Dương Mai từ trên giường nhảy đến trên mặt đất, tay Giang Thủy vẫn còn giữ người cô: “Em cẩn thận một chút.”
Giọng nói vui sướng của cô vang lên: “Em mặc áo cưới cho anh xem nhé.”