Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 68: Bị chia rẽ



Người phục vụ trừng lớn đôi mắt nhìn qua, một đầu tóc đỏ chóe. Trên dưới đánh giá, còn ăn mặc quần áo lố lăng. Vừa thấy liền biết không phải người tốt, không khéo còn là xã hội đen.

Vì thế khí thế kiêu ngạo vừa rồi lập tức bị dập tắt hơn phân nửa, tròng mắt chuyển động qua lại giữa “Quỷ nghèo” và “Tóc đỏ”. Cuối cùng, hắn bẹp miệng nói: “Anh là bạn của người này à? Vậy anh trả tiền đi…”

“Lấy đi.” Nhét tiền cho người phục vụ, không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay, “Đi đi!”

Từng chai bia được đặt trước mắt, giơ tay là có thể với tới. Tầm mắt Giang Thủy lại không nhìn xuống chúng, anh ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nói: “Lý Vân bảo cậu tới?”

Tóc đỏ cười hắc hắc, tùy tiện mở chân ra dựa ghế ngồi xuống, hai cánh tay gác trên lưng ghế: “Đúng vậy.”

“Tôi sẽ không theo cậu đi Bắc Kinh.”

“Đừng tự mình đa tình, tôi muốn cậu trở lại sao.”

Giang Thủy mặc kệ hắn, thấy dáng vẻ hắn cợt nhả liền thu ánh mắt, đi lấy bia trên bàn.

Tìm không thấy cái mở nắp chai.

Tóc đỏ nhếch miệng cười, giơ giơ cái mở nắp trên tay lên.

“Đưa đây.”

Hắn không cho.

Giang Thủy há mồm cắn mở nắp bình.

Vẻ mặt Tóc đỏ cả kinh, dựng ngón tay cái lên với Giang Thủy. Sau đó chính mình sử dụng cái mở nắp mở một chai, chạm vào chai bia của Giang Thủy. Binh một tiếng, nói: “Cụng ly!”

“A — thật sảng khoái!” Tóc đỏ một ngụm uống hết một cổ chai, đáy chai nặng nề nện trên bàn, Giang Thủy ở đối diện uống không phát ra chút thanh âm nào, hắn nhất thời xem đến ngây người, không nghĩ tới anh có thể một ngụm uống hết nguyên bình.

Tóc đỏ thò lại gần, tay đè ở trên bàn, vừa áp lên mới phát hiện không thích hợp, cánh tay phía dưới bóng nhẫy, mắng một câu “chết tiệt” rồi vội vàng dùng khăn giấy lau.

Khi lại nâng mắt lên, Giang Thủy đã đang tu chai thứ hai.

Tóc đỏ thò người qua, cầm đáy chai bia của anh: “Này này này! Cậu uống như vậy không tốt đâu.”

Nhoáng lên một cái Giang Thủy đã gạt được bàn tay đang nắm chai bia xuống.

“Được được được, tùy cậu.”

Khi Giang Thủy uống rượu rất yên tĩnh, giống như một lu nước to, dung lượng rất lớn, không thấy được đáy lu. Hầu kết anh lăn lộn trên dưới, chất lỏng vàng cam nhanh chóng biến mất.

Anh uống bia cơ hồ không hề phát ra âm thanh, không giống một số người, khi uống rượu động tĩnh rất lớn, ừng ực ừng ực, nhưng nếuthật muốn so tửu lượng, lại không so nổi.

Không tiếng động mới là đáng sợ nhất.

Tóc đỏ xem đến đôi mắt đều thẳng. Hắn nhớ tới thời điểm ở Bắc Kinh, Trần Nhất Trầm cố ý gây khó dễ, bức Giang Thủy uống một rương bia.

“Khó trách… Khó trách cậu dám đồng ý.” Tóc đỏ không dám tin mà nhìn chai bia trước mắt lại không còn chút nào, nói, “Cậu đây là cao nhân bất lộ tướng!”

Giang Thủy lại muốn mở chai mới, Tóc đỏ nhanh chóng đè tay anh lại, dỗ dành nói: “Được rồi được rồi, thấy được rồi thì thu tay thôi.”

Thật vất vả Giang Thủy mới ngừng lại, Tóc đỏ lại nói: “Xem câu uống như vậy, thế nào, mượn rượu giải sầu? Cãi nhau với bạn gái?”

Giang Thủy nhàn nhạt liếc hắn một cái, không có biểu tình gì. Nhân lúc người không chú ý, lại mở một chai.

“Trời ơi, tôi cũng thật khó lòng phòng bị mà!” Tóc đỏ mắt trợn trắng, yên lặng bắt đầu thu lại mấy chai bia còn dư, ngoài miệng nói thầm, “Đều đặt ở chỗ tôi đây, xem cậu lấy như thế nào.”

Mấy chai bia đều đặt bên chân hắn, nhìn hai mắt, cảm thấy yên tâm, lúc này mới đi xem Giang Thủy. Anh liên tục làm hai chai, đây là chai thứ ba. Đã là uống khá chậm rồi.

Nhìn nhìn rồi chợt sinh ra một tia thương xót.

Một người đàn ông trong quán ăn khuya dơ bẩn bóng nhẫy uống rượu giải sầu, một người đàn ông thậm chí tiền cũng không trả nổi. Trong đêm đông rét lạnh, vô duyên cớ làm người ta cảm thấy đau lòng.

Tóc đỏ nghĩ, lúc hắn vừa đến Bắc Kinh, cũng xấp xỉ như Giang Thủy bây giờ đi. Sau lại Lý Vân giải cứu hắn, làm hắn không quẫn bách đến mức ôm chăn bông nằm ngủ trên cầu thang.

Giang Thủy gợi lên hồi ức nghèo túng của hắn, làm từ sâu trong nội tâm hắn đối với người đàn ông này có cùng tâm trạng: “Này,” hắn dùng mũi chân đá cổ chân Giang Thủy một cái, nói, “Không có gì là không qua được, nhân sinh ấy mà, khẳng định có những chuyện không được như ý. Tôi trước kia nghèo đến muốn chết, hiện tại trong túi không phải có cả ngàn tệ sao. Cậu so với tôi có thể kiếm tiền, cuộc đời này, có tiền chính là đại gia.”

Động tác uống rượu của Giang Thủy dừng dừng, Tóc đỏ nhân cơ hội đoạt lấy chai bia của anh, còn dư lại chút bia dưới đáy chai, hắn  ngửa cổ thay anh uống hết.

“Anh vừa đi liền không trở về, cũng không nói một tiếng, chị Vân tức đến mức gần nửa tháng không mở miệng nói chuyện. Chị ấy ấy mà, hỉ nộ đều giấu ở trong lòng, bề ngoài thoạt nhìn không có chuyện gì, nhưng người quen đều biết, đây là bình tĩnh trước cơn bão.”

Lúc này, Giang Thủy rốt cuộc mở miệng nói một câu: “Xin lỗi, liên lụy đến mọi người.”

“Không.” Tóc đỏ nói, “Không đến mức liên lụy, chỉ là qua ngày không tốt lắm. Tôi cũng đã một thời gian không gặp chị Vân, hai ngày trước chị ấy gọi điện thoại bảo tôi tới đây làm chút việc, tôi nơi nào dám không đáp ứng.”

Tóc đỏ dừng một chút, tinh tế nhìn biểu tình của Giang Thủy, chợt bật cười: “Cậu một chút cũng không hiếu kỳ tôi tới đây làm gì?”

Giang Thủy không phản ứng. Tóc đỏ chà xát mũi, nói: “Cậu được lắm, đủ lãnh đạm.”

Thình lình, Giang Thủy nói: “Chuyện cần làm đã làm thỏa đáng chưa?”

Tóc đỏ lắc đầu: “Không đâu, bát tự còn chưa so.”

“Ừ.”

Trời càng ngày càng lạnh, gió lạnh từng trận thổi tới, khiến lỗ tai người cũng sắp không còn tri giác.

Tóc đỏ chà xát cánh tay, hỏi: “Cậu ở đâu?”

Giang Thủy không trả lời, một lát sau, đột nhiên đứng lên, tay đút túi, nói: “Đi thôi.”

Tóc đỏ cũng đi theo, kêu lên với bóng dáng của anh: “Này! Cậu đi đâu vậy?”

Không chờ đến đáp án, Tóc đỏ bước nhanh đuổi kịp, người phía trước dừng mạnh lại, hắn liền đụng phải lưng anh.

Giang Thủy quay đầu lại, thanh âm không có cảm xúc: “Đừng đi theo tôi.”

Tóc đỏ sửng sốt, nói: “Được, tôi không đi theo.” Bỗng nhiên bàn tay với qua sờ thái dương anh, trong ánh đèn tối tăm tinh tế phân biệt, sắc mặt tỏ ra kinh ngạc: “Này, cậu có tóc bạc rồi.”

Lưng anh bỗng dưng cứng đờ, lại như cũ không nói một lời.

Tóc đỏ cho rằng anh không nghe thấy, lớn giọng hơn, chỉ chỉ thái dương chính mình: “Nơi này! Tóc bạc!”

“Ừ.”

“…”

“Đi thôi.” Giang Thủy vỗ vỗ vai Tóc đỏ, “Cậu tìm nơi ở chưa? Xin lỗi, tôi không có cách nào chiêu đãi cậu.”

Tự thân anh đã khó bảo toàn.

Nhà Dương Mai khẳng định không vào được, nhưng mà tất cả gia sản của anh đều đã dọn vào, nhà của chính anh đã chỉ còn bốn bức tường.

Dư lại một cái giường nhỏ sạch sẽ – vô cùng sạch sẽ, không có khăn trải giường cũng không có chăn.

Anh đứng ở cạnh cửa nhà trong chốc lát, bên cạnh tường rào bảo vệ sông đào là đường ray, anh nghe thấy âm thanh xe lửa đi qua, cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh.

Bị âm thanh xe lửa che lấp, một câu nói ba lần Giang Thủy mới nghe rõ. Anh quay đầu, thấy dì Hứa hàng xóm. Bà đang xách một túi hàng lớn, một bàn tay xách, vai bên kia liền sụp xuống một chút.

Bà gọi anh một tiếng, nói: “Đã lâu không gặp, cậu bận chuyện gì à?”

Giang Thủy cười với bà một chút, dì Hứa lại nói: “Nhân lúc gặp được cậu, tôi đang có việc muốn tìm cậu đây!”

Giang Thủy nói: “Chuyện gì? Dì nói đi.”

Dì Hứa cười hai tiếng, nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì… Là thế này, dì có quen một cô gái, người lớn lên rất xinh đẹp, đang làm giáo viên ở trung tâm phụ đạo, cô ấy đang chuẩn bị thi vào biên chế, nhờ dì tìm xem có người thích hợp hay không…

Vốn dĩ, cô ấy ở tuổi này cũng không cần gấp như vậy, nhưng mà cha mẹ cô ấy đều là công nhân về hưu, nhàn rỗi quá cả ngày tìm dì nói chuyện này … Tiểu Giang, dì cảm thấy, cháu và cô ấy rất thích hợp…”

Nói xong, dì Hứa vui rạo rực mà cười rộ lên, kỳ thật bà đã sớm coi trọng Giang Thủy. Người lớn lên “soái”, tính cách lại tốt, tuy nói điều kiện gia đình hơi kém một chút, nhưng điều kiện nhà gái cũng không tốt hơn bao nhiêu. Nói thật, hai người kỳ thật là môn đăng hộ đối.

Dì Hứa sớm cùng nữ giáo viên kia nói qua Giang Thủy, gia cảnh đối phương giống nhau, tỏ vẻ Giang Thủy như vậy có thể tiếp thu, tiền sao, vợ chồng son sẽ cùng nhau kiếm.

“Cháu xem thế nào? Muốn hẹn thời gian gặp mặt một lần không? Dì đã nói với cô ấy, cháu là giáo viên trường dạy lái xe, khả năng về mặt thời gian cần cô ấy phối hợp một chút, cái này cô ấy đồng ý.”

Dì Hứa đầy mặt là cười, giả bộ ho khan một tiếng, chờ mong Giang Thủy gật đầu.

Giang Thủy giật mình, vốn dĩ muốn nói mình đã có người yêu, nhưng tình huống bây giờ giữa anh và Dương Mai, những lời này thế nhưng làm thế nào cũng không thể thản nhiên nói ra. Tự hỏi một lát, cuối cùng anh nói: “Dì Hứa, trường dạy lái xe bên kia, cháu đã từ chức rồi.”

“Cái gì?” Dì Hứa biểu tình khoa trương hô lên, thanh âm lớn đến mức chính dì ấy còn giật nảy mình. Xấu hổ mà “à” một tiếng, nói: “Vậy cháu bây giờ làm công việc gì?”

“Cháu còn chưa có công việc ổn định.”

Vẻ mặt dì Hứa ở một khắc kia thay đổi thất thường, muốn nói cái gì, lại cái gì cũng nói không nên lời.

Giang Thủy thực hiểu ý nói: “Cảm ơn dì, không cần giúp cháu giới thiệu.”

Dì Hứa vừa nghe, lập tức theo bậc thang xuống: “Ừm ừm, cháu nếu là không đồng ý cũng đúng, dì lại hỏi người khác …”

“…”

“Kia, vậy, dì còn có việc, đi về trước nhé.” Bà chỉ chỉ túi mua hàng, ba bước cũng thành hai bước mà đi, chạy so với thỏ còn nhanh hơn.

Nhìn cửa hàng hiên đen sì, Giang Thủy khó coi mà cười cười.

Đêm nay không có ánh trăng, giống như đáy lòng anh, đen nhánh một mảnh.

Giang Thủy nằm một đêm trên ván giường trống rỗng, ngày hôm sau, anh đến nhà Dương Mai.

Mấy ngày hôm trước anh bận chuyện hậu sự của Vạn Thục Phân, có một đoạn thời gian không trở về, hôm nay lái xe muốn vào tiểu khu, lại phát hiện thế nhưng không vào được.

Bảo vệ cửa đã thay đổi người, người này không chút nào cẩu thả, quy định muốn cà thẻ vào cửa nhất định phải cà thẻ vào cửa, một chút tình cảm cũng không cho. Giang Thủy muốn kiểm tra mặt, bỗng nhiên lại nghĩ tới tới anh và người bảo vệ này là lần đầu tiên đối mặt.

Cuối cùng, anh ngừng xe ở ven đường, đi bộ tiến vào tiểu khu.

Mở cửa là mẹ Dương, vừa thấy là anh, sắc mặt lập tức thay đổi. Dưới đáy lòng Giang Thủy cười lạnh, thì ra một người có thể giả nhân giả nghĩa đến vậy.

“Chuyện gì?” Mẹ Dương là hoàn toàn không tính toán duy trì mặt ngoài bình thản cùng Giang Thủy, nếu ở bệnh viện đã xé rách mặt, vậy thái độ lạnh băng bây giờ chính là thái độ chân thật của bà.

“Cháu tới gặp Dương Mai.”

“Dương Mai còn chưa xuất viện.”

“Cô ấy đã xuất viện, cháu mới từ bệnh viện lại đây.”

“…”

Mẹ Dương không nói hai lời, đóng cửa lại.

Giang Thủy tiếp tục ấn chuông cửa, không hề sợ phiền phức, mẹ Dương lại lần nữa mở cửa ra: “Làm gì?”

“Cho cháu gặp Dương Mai.”

“Không có cửa đâu!” Không thể hiểu được, hỏa khí của mẹ Dương lại tới nữa, không tự giác cất cao âm lượng, “Có phải bị tôi mắng còn chưa đủ? Cậu lại tới cửa tìm mắng?”

Nói còn chưa dứt lời, đôi mắt bà đã tìm kiếm khắp nơi. Đang tìm chổi lông gà.

May mắn ba Dương đúng lúc xuất hiện, trước một cái chớp mắt mẹ Dương giơ chổi lên, ba Dương “bang” một tiếng đóng cửa lại.

Nhốt mẹ Dương ở bên trong, chính mình cùng Giang Thủy ở bên ngoài.

“Tiểu Giang, tới đây, chúng đi trong tiểu khu một chút.”

Giang Thủy lo sợ bất an lại thấy chết không sờn mà theo ở phía sau, đi đến chỗ yên lặng, ba Dương dừng lại, cầm một điếu thuốc.

Ông hút một ngụm, nói: “Dương Mai khôi phục không tồi, so với mấy ngày hôm trước đã có thể ăn. Sắc mặt đã tốt hơn, cũng có thể xuống giường hoạt động, cậu không cần lo lắng.”

Giang Thủy gật đầu, lẳng lặng chờ.

Ba Dương nói: “Tiểu Giang, tôi thấy cháu là người thông minh. Cho nên làm trưởng bối, có mấy câu cần thiết nói với cháu.”

Ông lộ ra biểu tình hồi ức: “Thời điểm tôi cùng mẹ Dương Mai ở bên nhau, trong nhà rất nghèo, nhưng khi đó hai người yêu nhau, cái gì cũng không nghĩ liền kết hôn. Sau khi kết hôn cùng nhau phấn đấu, có hôm nay. Mẹ Dương Mai đi theo tôi là ăn qua khổ, nguyên nhân chính là như thế, bà ấy mới không muốn con gái mình cũng phải chịu khổ. Cháu hiểu ý tôi chứ?”

Ông nhìn Giang Thủy liếc mắt một cái, lại tiếp tục nói: “Có câu nói như vậy — người nghèo chí không nghèo. Tiểu Giang, cháu còn rất trẻ, có rất nhiều cơ hội đi tranh đua, tôi kiến nghị vẫn là không cần quá sớm định ra. Đàn ông, muốn chí tại tứ phương.”

“Cháu có bản lĩnh kiếm tiền, cháu đi ra ngoài kiếm tiền, nếu không có bản lĩnh kiếm tiền, hãy bồi dưỡng ra bản lĩnh kiếm tiền. Cháu cảm thấy sao?”

Giang Thủy chậm rãi ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt tựa như đốm lửa của tàn thuốc lúc sáng lúc tối: “Chú, nếu cháu kiếm được tiền, cháu có nhà, có xe, lại đến tìm Dương Mai…”

Ba Dương vẫy ngón tay, ngắt lời anh: “Ý của mẹ Dương Mai chính là ý của tôi — Tiểu Giang à, tôi thấy, cháu và Dương Mai vẫn là thôi đi.”

Vê thuốc, đốm lửa đang giãy giụa hoàn toàn tắt ngóm. Trong gió còn có tàn tro của nó đang bay — khói bụi màu xám trắng kia.

Giống như tóc trắng bên thái dương Giang Thủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.