Gần một tuần, Giang Thủy lười đến sắp mốc meo. Không công việc không ra ngoài, cả ngày ở trong căn nhà trống rỗng, khát thì uống nước, đói bụng ăn mì gói. Cho đến khi đồ ăn trong nhà bị anh đào rỗng, mới có ý niệm ra cửa.
Anh cũng không tính toán đi mua nguyên liệu nấu ăn mà trực tiếp đến quán ăn, ăn đồ có sẵn.
Nhà hàng này mở chuỗi cửa hàng, trong đó mì gà là món nổi tiếng nhất. Một chén mì gà mười lăm đồng, Giang Thủy gọi một chén, lúc trả tiền, móc túi quần lại chỉ có thể lấy ra mười đồng duy nhất.
“Quý khách, mì gà là mười lăm đồng.”
Giang Thủy niết mười đồng tiền trong lòng bàn tay, đổi tay đi sờ một túi tiền khác —
Anh chỉ có mười đồng.
Em gái thu tiền còn đang đợi anh trả tiền, phía sau có khách hàng khác tới gọi mì, cô ấy không dám chậm trễ, liền tiếp đón khách hàng kia trước.
Giang Thủy đứng ở nơi đó, hơi có chút ý vị xấu hổ.
Tiền lương của anh trước kia đều trực tiếp gửi vào thẻ của Dương Mai, trên người không có nhiều tiền, nhưng sẽ để lại chút tiền lẻ dùng để mua thuốc. Bây giờ anh nghèo đến mức thuốc cũng không có tiền mua, càng miễn bàn là một chén mì gà.
Anh nghĩ, dứt khoát cứ như vậy rời khỏi đi, trong lúc còn chưa có người phát giác.
***
“Con lén lút muốn đi đâu?”
Bước chân bỗng dưng khựng lại, cô quay đầu lại, mẹ Dương đang ôm ngực đứng ở trước mặt.
Dương Mai đơn giản thẳng lưng, quang minh chính đại mà nói: “Con muốn đi tìm Giang Thủy.”
“Không được!”
Mẹ Dương đưa một ánh mắt qua, ba Dương lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn từng bước một dịch qua, nghe lời mà khóa trái cửa phòng trộm.
“Con ở nhà đợi cho mẹ!” Mẹ Dương lôi kéo Dương Mai đi về hướng bàn ăn, ấn bả vai cô ngồi xuống, lời nói thấm thía, “Lập Nghiệp là đặc biệt chạy tới thăm con, còn là trong tình huống biết được con đã phá thai. Này thuyết minh cái gì? Thuyết minh cậu ấy rất có cảm giác đối với con! Con xem, con vừa nói muốn ăn mì đậu phụ phơi khô, cậu ấy lập tức chạy ra ngoài đi mì cho con. Chàng trai tốt như vậy, con nhất định phải nắm chắc.”
Dương Mai nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt nhàn nhạt. Cô không trang điểm, hơn nữa do thân thể còn yếu, sắc mặt thoạt nhìn vẫn còn tái nhợt, môi cũng không có chút huyết sắc nào.
Mẹ Dương ở một bên nhìn vừa nóng vội vừa đau lòng, muôn vàn cảm xúc ngưng kết thành một câu thở dài, tràn ngập trìu mến sờ sờ tóc cô: “Ngoan, trong khoảng thời gian này con nghe lời mẹ, dưỡng thân thể cho tốt, đừng đi lung tung.”
Dương Mai nhìn sang, tay duỗi ra, nói: “Được, vậy mẹ trả điện thoại lại cho con.”
“Không được! Con bây giờ phải tĩnh dưỡng cho tốt, chơi di động cái gì! Phóng xạ di động rất có hại.”
“Mẹ ít nhất để con xem một cái…”
“Không được!”
“…”
Mẹ Dương lại không nhiều lời nữa, đứng lên muốn đi, phía sau giọng nói bi thương của Dương Mai đột nhiên vang lên: “Mẹ, có phải mẹ lại không đồng ý không?”
“…”
Mẹ Dương đi về hướng phòng ngủ, ba Dương đi tới, nói: “Đừng làm cho mẹ con sốt ruột nổi giận, Dương Mai, con đã trưởng thành rồi.”
Dương Mai cúi đầu, không nói một lời. Ba Dương lại nói: “Con ăn đồ ăn sáng một chút đã, bây giờ chắc đã đói lả. Chờ Lập Nghiệp trở về đi, muốn nói cái gì, ăn xong cơm trưa rồi nói sau.”
***
Phó Lập Nghiệp đứng ở trước quầy thu ngân, gọi ba chén mì gà, một phần mì đậu phụ phơi khô.
Em gái thu ngân tươi cười thân thiết: “Xin chào quý khách, tổng cộng là 55 đồng.”
Phó Lập Nghiệp đưa cho cô ấy một đồng năm mươi và một đồng mười, đang muốn thối tiền lẻ, cô ấy bỗng nhiên nói: “A, vị khách này, anh có lấy mì gà nữa không?”
Người đàn ông bên cạnh đang xoay người muốn đi bỗng dừng lại, anh quay đầu lại cười không hề có cảm xúc: “Tôi không mang đủ tiền, bỏ đi, không lấy nữa.”
“À…”
Phó Lập Nghiệp liếc anh một cái, thuận miệng hỏi em gái thu ngân: “Anh ta còn thiếu bao nhiêu tiền?”
Em gái thu ngân nghĩ nghĩ, đáp: “Năm đồng.”
“Vậy tính năm đồng kia của tôi cho anh ta đi, cô không cần thối lại.”
Em gái thu ngân phản ứng lại, gật gật đầu, giơ năm đồng tiên trong tay, kêu với Giang Thủy: “Anh muốn mua mì gà ơi, có người giúp anh trả tiền này!”
Giang Thủy nhìn qua, Phó Lập Nghiệp thân thiện gật gật đầu với anh.
Gương mặt này anh biết — tây trang giày da, mang một bộ mắt kính không gọng.
“Cảm ơn.” Giang Thủy đi trở về, rất nhanh, mì gà của anh đã được mang tới.
Bốn chén mì của Phó Lập Nghiệp cũng đóng gói xong, một tay anh ta xách hai túi đóng gói, nước canh vừa đầy vừa nóng, bởi vậy phải hết sức cẩn thận. Giang Thủy không khỏi nhìn nhiều liếc mắt một cái, Phó Lập Nghiệp theo ánh mắt anh, cười nói: “Hương vị của cửa hàng này thật sự rất ngon.”
Giang Thủy gật đầu, nói: “Anh mua bốn phần.”
Anh ta nói: “Trong nhà có người bệnh, bỗng nhiên muốn ăn mì. Tôi và ba mẹ cô ấy đành phải theo. Anh từ từ ăn, tôi đi trước.”
Anh ta như đi trên băng mỏng mà ra khỏi quán mì, Giang Thủy bưng bát mì, nhất thời nhìn đến nhập thần.
Em gái thu ngân nhắc nhở anh: “Anh à, bên kia còn thừa một chỗ kìa.”
Cô ấy chỉ chỉ vị trí dựa bên cạnh cửa. Giang Thủy vừa muốn bưng bát qua, đã bị những người khác nhanh chân đến trước.
Quán mì này làm ăn rất tốt, chỉ chốc lát sau, tất cả vị trí đều đã có người ngồi.
Giang Thủy nói với em gái thu ngân: “Cô giúp tôi đóng gói đi.”
“Vâng, được.”
Thời điểm mang mì về đến nhà, đã có chút nở.
Anh đổ mì ra chén trong nhà, lấy đũa trúc ăn.
Hương vị mì đích xác rất tuyệt, nhưng anh ăn một lát liền ăn không vào nữa. Không thể nói là bởi vì cái gì, rõ ràng bụng vẫn là trống không, nhưng cố tình lại không có ham muốn ăn uống gì.
Chén mì này là cùng người đàn ông xem mắt Dương Mai mua.
Người sợ nhất là đối lập, vừa so sánh liền trở nên không thoải mái.
Nhưng Giang Thủy vẫn nhịn không được mà suy nghĩ, toàn thân anh bất luận là điểm nào cũng đều không so được với người đàn ông kia. Mà anh bây giờ còn muốn ăn mì người đàn ông kia mua cho mình.
Anh ăn không nổi.
Cứ như vậy ngây người một lát, chén mì gà kia đã nở hết. Mì sợi hút nước canh, trở nên vừa thô vừa phì, sắp trướng ra khỏi chén rồi.
Anh bỗng nhiên muốn cười, tình cảnh này làm anh nhớ tới Dương Mai. Dương Mai ăn mì, luôn ăn thành cái dạng của anh bây giờ — càng ăn càng nhiều, cuối cùng anh không có biện pháp nào, đành phải giúp cô giải quyết nốt.
Hiện tại, anh ngồi ở vị trí Dương Mai từng ngồi, ăn mì Dương Mai từng ăn, giống như cái gì cũng chưa thay đổi, hết thảy thoáng như hôm qua. Lúc bừng tỉnh, lại bỗng nhiên phát giác, kỳ thật hết thảy đã sớm đổi thay.
Anh là một thân cây, nếu có người muốn chém đứt anh, anh sẽ làm thế nào bây giờ?
Vậy mùa xuân năm sau lại nẩy mầm, một lần nữa lớn lên.
Nếu người kia nhất định phải chém đứt anh thì sao?
Anh sẽ lại lớn lên, vẫn luôn lớn lên.
Gốc cây trải qua mưa bão phong sương, dưới trời giá rét đã rụng hết lá cây, chỉ còn lại chạc cây trụi lủi cùng thân cây chồng chất vết thương. Sắp không trụ nổi nữa rồi.
Anh run rẩy tay, máy móc mà lại găp một đũa mì vào miệng. Nhạt như nước ốc.
Mũi anh đã không ngửi được mùi gà nữa, thậm chí trong một lúc nhất thời, hô hấp cũng có vẻ gian nan. Anh phục hồi tinh thần lại, thì ra mũi anh đã tắc, bởi vì nó chống cự không được nước mắt đang yên lặng chảy xuống.
Chén mì kia vẫn luôn đặt trên bàn, vài ngày cũng không được thu dọn.
Giang Thủy ngủ đến lúc trời đen kịt.
Lúc lại trở dậy, anh cũng không biết bây giờ là thời gian nào. Nếu không phải có tiếng đập cửa vang lên, có lẽ anh sẽ vẫn nằm yên, nằm đến khi cành khô đứt đoạn, rễ cây hư thối, cả gốc cây đều biến mất.
Người gõ cửa rất có nghị lực, gõ ngày càng vang, rất có ý tứ nếu không mở cửa sẽ còn gõ tiếp.
Giang Thủy từ cửa sổ phòng bếp nhìn ra, có thể thấy người đứng trước cổng lớn. Tóc đỏ, thế nhưng bị hắn tìm tới nơi này rồi.
Cách lần trước ở quán ăn khuya uống rượu với anh ta, đã qua đi hơn một tuần.
“Mở cửa mở cửa! Giang Thủy tôi biết cậu ở bên trong!” Tóc đỏ gõ cửa đến nắm tay phát đau, nghỉ ngơi vài giây xoa xoa tay, tiếp tục nâng lên gõ tiếp.
Nắm tay còn chưa rơi xuống, cổng lớn đã mở ra.
Thời điểm hai người đối diện, một câu cũng chưa nói — Giang Thủy là lười nói, Tóc đỏ là nói không nên lời.
Mới ngắn ngủn mấy ngày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tóc đỏ kinh ngạc trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, người tùy tiện, thần kinh thô như hắn, cũng có thể dễ như trở bàn tay mà nhìn ra, Giang Thủy gầy đi, làn da thô ráp, không biết đã bao lâu không tắm rửa, trên người có mùi hôi thối.
Dáng vẻ anh bây giờ, đẩy anh vào đống rác, một chút cũng không cảm thấy không hợp.
Càng đáng sợ hơn chính là tóc của anh.
Tóc đỏ mở to miệng, cơ bắp trên môi run rẩy vài cái mới tìm được thanh âm của chính mình: “Giang Giang Giang Thủy, cậu mới nhuộm tóc à?”
Giang Thủy không để ý đến hắn, hắn cầm lòng không đậu duỗi tay đi vuốt đầu tóc người trước mặt, nửa ngày mới nói: “Cậu đã soi gương chưa?”
Nếu từng soi gương, anh hẳn có thể thấy một đầu tóc hoa râm của chính mình.
Rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, Tóc đỏ nghiêm mặt lại. Giang Thủy sao có thể đi nhuộm tóc? Một đầu tóc bạc này của anh, xác định vững chắc là tự mọc ra.
Tóc đỏ cả kinh nói không nên lời, hồi lâu sau, hắn như cũ trợn mắt há hốc mồm, ngoài miệng lẩm bẩm lầm bầm: “Một đêm đầu bạc? Tiểu thuyết sao.”
Hắn lấy điện thoại di động ra, để mặt gương đặt trước mặt Giang Thủy: “Cậu xem, tự cậu xem đi, này rốt cuộc là chuyện gì?”
Giang Thủy nhìn chính mình, có trong nháy mắt dại ra. Nhưng thực mau, anh lại khôi phục khí chất không mảy may dao động.
Quay người lại, anh đi trở về.
Phía sau Tóc đỏ đuổi theo, vừa đi vừa nói: “Giang Thủy, cậu biết bây giờ mình giống cái gì không? Giống như một ông già! Mẹ tôi ơi, anh đây là chịu cái gì kích thích? Ngày đó thấy anh mới chỉ mọc mấy sợi tóc bạc ở thái dương, hiện tại toàn bộ đầu đều mọc, anh phát triển cũng thật đủ nhanh.”
“…”
Tiến vào cửa phòng, Tóc đỏ liền im tiếng không nói. Căn nhà âm u này, làm hắn không khỏi rùng mình một cái.
Giang Thủy từ trong ngăn tủ lấy ra một lọ Nông Phu Sơn Tuyền, đưa cho Tóc đỏ, Tóc đỏ bị không khí này làm cho sợ tới mức quá sức, đại não không đưa ra mệnh lệnh, tay liền vặn nắp bình, uống một ngụm luôn.
Giang Thủy cũng không thèm nhìn tới hắn, tiếp tục đi vào bên trong, lại nói: “Xem hạn sử dụng trước đã.”
Tóc đỏ phun ra một ngụm nước.
“Cậu mẹ nó có phải có bệnh hay không.” Rồi lại luống cuống tay chân đi xem hạn sử dụng, may mắn, còn không quá hạn.
Hắn ném nước khoáng sang một bên, đi theo Giang Thủy đến mép giường.
Trên ván giường bày một tầng chăn bông — trên thực tế chính là bông sợi, là cái loại ruột bông không có vỏ chăn.
Giang Thủy trực tiếp nằm ở mặt trên như vậy, trên sàn nhà ở mép giường ném đầy đầu mẩu thuốc lá.
Tóc đỏ cảm thấy chính mình sắp không có chỗ đặt chân nữa.
Hắn muốn mắng Giang Thủy vài câu, nhưng vừa thấy mặt anh, vọt tới họng mắt lại nói nuốt xuống đi.
Cuối cùng, hắn chỉ nhẹ giọng nói: “Giang Thủy, cậu bây giờ như thế này, chị Vân thấy, sẽ rất khổ sở.”