Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng

Chương 74: Bước vào chảo nhuộm



Tóc đỏ ở cửa hội sở chờ Giang Thủy.

Từ xa đã nghe thấy tiếng động cơ ù ù rung động, không bao lâu liền thấy xe Giang Thủy bay qua. Tóc đỏ liệt miệng, đi tới mở cửa xe: “Anh Thủy, mau lên, chỉ chờ anh thôi.”

Vào phòng bao, Ông chủ Hoàng liền nói: “Nhân vật lớn khoan thai tới muộn à.”

Giọng điệu âm dương quái khí này, nghe khiến cả người Giang Thủy không thoải mái. Anh hơi nghiêng người, dùng ánh mắt chất vấn Tóc đỏ: Sao không nói sớm với tôi lão già này cũng ở đây?!

Tóc đỏ đầy bụng ủy khuất nháy nháy mắt: Anh tới vội vàng, đi cũng vội vàng, đi đường như một cơn gió, nào có thời gian cảnh báo trước cho anh chứ!

Cũng thế thôi, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền.

Thần sắc Giang Thủy như thường, chủ động đi qua tự phạt ba ly, rượu trong ly một giọt không thừa, sạch sẽ. Chiêu này dùng vẫn là tốt nhất, ông chủ Hoàng lập tức liền không nói, u ám cười một cái, kêu anh tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Trong phòng bao ngoại trừ ông chủ Hoàng, còn có mấy người đàn ông trung niên khác. Có vẻ là bạn ông chủ Hoàng mang tới, một đám đầy mặt bóng nhẫy, bụng phệ. Đều là ông chủ ăn ngon ngủ ngon chơi tốt.

Giang Thủy theo thường lệ ngồi ở một góc, lo chính mình hút thuốc uống rượu, không phản ứng bất luận kẻ nào, cũng cầu mong đừng có kẻ nào phản ứng anh, dường như làm vậy thì anh có thể ngụy trang thành mình chưa bao giờ đặt chân vào nơi chảo nhuộm này.

Ở loại địa phương này đợi hồi lâu, anh hút nhiều thuốc, uống cũng nhiều rượu. Nơi này đàn ông cơ hồ là thuốc lá và rượu không rời tay, quay đầu vừa thấy mấy gã đàn ông đầu trọc, bụng bia, trong lòng Giang Thủy lộp bộp, nắm chặt điếu thuốc.

Đang trong cảnh mờ mịt, một giọng nam thô kệch nhảy ra: “Sao em lại đi?”

Nghe tiếng nhìn qua, là một ông chủ trong đó đang nói chuyện, ngồi trên sôpha mềm không nhúc nhích, tay nắm lấy một cô gái, cô gái kia đứng lên, đang muốn đi ra ngoài.

Giang Thủy phân biệt một chút, nhận ra cô gái này là Nhục Nhục bụ bẫm.

“Ông chủ, thật ngại quá, hôm nay là sinh nhật em, đã xin giám đốc  nghỉ nửa ngày rồi ạ.”

“Phải không? Chưa nói với tôi mà.” Ông chủ bắt đầu chơi xấu, bá đạo nói, “Ăn sinh nhật? Chúng ta đón sinh nhật với em!”

Chung quanh người thì phụ họa, người thì xem kịch vui.

Nhục Nhục cứng lại một chút, mắt to tròn xoe băn khoăn trên mặt những người xung quanh, giống như đang tìm kiếm người có thể hỗ trợ nói chuyện. Ánh mắt cô ấy ngừng trên người Giang Thủy, ánh nhìn mang theo xin giúp đỡ, nhìn rất vô tội.

Thật giống một con nai lạc đường. Một con nai mập mạp, đầy đặn, đang đợi làm thịt.

Giang Thủy không dấu vết nhìn về một bên.

Ánh sáng trong mắt con nai dần dần tối xuống.

“Nhiều người như vậy chúc mừng sinh nhật, em còn không muốn sao?”

“Khó được ông chủ thích như vậy, em ở lại ăn sinh nhật đi. Ông chủ cao hứng, không chừng còn cho em quà sinh nhật đấy.”

“Đúng thế, còn ngượng ngùng xoắn xít làm cái gì!”

Nhục Nhục nhấp môi cười cười: “Được ạ! Để em hát một bài cho các ông chủ, nếu cảm thấy em hát tốt, đưa em món quà lớn được không?”

“Chứ còn gì nữa!”

Cô ấy hát một bài tiếng Trung hơi “tục”, là ca khúc thịnh hành, ca từ lộ liễu. Một bên hát một bên nhảy, một bên nhảy một bên sờ thân thể. Vào sinh nhật mười tám tuổi của mình, cô ấy cười thật to.

Một ông chủ trong đó làm về vàng bạc, lập tức không nói hai lời, đặt một cái vòng cổ vàng cho Nhục Nhục, vì biểu hiện hắn xa hoa, vòng cổ là loại thô nhất, lượng vàng rất cao, giá cả sang quý. Nhưng thoạt nhìn đặc biệt xấu, mang lên cũng thế.

Còn có một người là thương gia địa ốc, đương nhiên sẽ không đưa cho cô gái ở vũ trường một căn hộ, nhưng mà trừ nghề đó ra hắn còn làm về ngà voi, tùy thân mang theo mấy thứ, lắc tay, vòng cổ đều có, cho cô ấy chọn lựa.

Ông chủ Hoàng cũng nhìn trúng một khối trong đó, điêu khắc Phật Di Lặc, là một dấu hiệu tốt: “Cái này bán bao nhiêu tiền?”

“Còn bán cái gì, trực tiếp tặng ông!”

Ông chủ Hoàng liên tục xua tay: “Ông đây là cảm thấy tôi mua không nổi à?”

Cuối cùng ông chủ Hoàng mua nó với giá gốc.

“Còn nhìn trúng cái gì không? Tới tới tới, đều lại đây nhìn xem.” Hắn thần bí giải thích, “Là voi ma-mút đấy, được gọi là ‘hoàng kim màu trắng’.”

Ông chủ Hoàng cười, nhìn người chung quanh: “Mọi người có thích gì không? Chiếu cố việc làm ăn của ông chủ Lưu một chút đi.”

Ông chủ Lưu bị trêu đến vui vẻ, hắn nào yêu cầu nhóm người này “Chiếu cố”? Ngày thường, hắn có rất nhiều phương pháp ra tay với đám ngà voi này. Ngà voi làm thành trang sức điếu trụy (thờ cúng, trưng bày) cũng không đáng giá, chân chính đáng giá là khối ngà voi lớn, điêu khắc thành sản phẩm trang trí — hắn làm loại nghề này mới kiếm nhiều tiền nhất.

Mà hiện tại những thứ này, bất quá là để chơi chơi thôi.

Giang Thủy nhìn trúng một khối khá xinh xắn. Hình bầu dục, hai mặt phẳng, phía trước nhô ra một khối, khắc hình Thiên Thủ Quan Âm. Ngồi thiền trên hoa sen, nội liễm trầm tĩnh, khiến người ta nhìn một cái liền cảm thấy tâm an.

Thiên Thủ Quan Âm là quả đức tôn sư, “Thiên” đại biểu vô lượng cùng viên mãn, đủ phù hộ người đeo vượt qua cửa ải khó khăn, tiêu trừ tai nạn, đạt tới cả đời hạnh phúc, bình an cát tường.

Giang Thủy liếc mắt một cái nhìn trúng nó, đặt trong lòng bàn tay càng là yêu thích không buông tay.

Ông chủ Lưu nhìn ra, cười nói: “Người anh em thích cái này?”

“Ừm, tôi thấy cái này khá tốt.”

“Vậy mua đi, tự mình mang hay đưa cho bạn bè đều được.”

“Được.”

Ông chủ Lưu lại lắm miệng hỏi một câu: “Cậu muốn tặng người khác hay là tự đeo?”

“Tặng người khác.”

Ông chủ Hoàng cười ha ha: “Vừa lúc! Hôm nay không phải là sinh nhật vị tiểu thư này sao, cậu liền mua tặng cho cô ấy đi!”

Nhục Nhục cả kinh, đỏ mặt nói: “Không cần, em đã chọn một miếng rồi.”

“Ai — tự mình chọn, cùng với đàn ông tặng, có thể giống nhau sao!” Ông chủ Hoàng vui tươi hớn hở nhìn Giang Thủy, “Thế nào? Đưa cho cô ấy làm quà sinh nhật?” Bỗng nhiên quỷ bí mà hạ giọng, rất có ý vị mà nói: “Cô ấy khẳng định không quên được cậu.”

Giang Thủy không tiếng động cười cười, quay đầu hướng Nhục Nhục: “Em thích sao?” nói rồi chỉ vào khối Thiên Thủ Quan Âm trong lòng bàn tay kia.

Nhục Nhục cắn cắn môi, có điểm sờ không chuẩn rốt cuộc là nên nói thích, hay là nói không thích. Cô ấy sợ chọc các ông chủ không cao hứng, suy xét hàm ý của bọn họ.

Ông chủ Hoàng nói: “Thích thì nói thích, có gì phải ngượng ngùng?”

Lúc này nghe được thực rõ ràng, Nhục Nhục một chút do dự cũng không còn, đột nhiên gật đầu một cái, nói: “Thích ạ!”

“Được! Vậy tặng đi!” Ông chủ Hoàng nhanh chóng quyết định.

Lòng bàn tay Giang Thủy dán lên mặt trái ngà voi kia, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve chính diện Thiên Thủ Quan Âm, không đổi sắc nói: “Vốn là tính lấy về tặng cho người yêu tôi, nếu em đã nói thích, lại là thọ tinh (người có sinh nhật), không bằng đưa cho em.”

Người bên cạnh không nói chuyện, trong lòng Nhục Nhục lại kinh ngạc. Cô ấy nói sai rồi? Nhìn đám người ông chủ Hoàng một cái, dáng vẻ mặt không đổi sắc, giống như cũng không có nói sai. Lại nhìn Giang Thủy một cái, cô ấy lại thấy u mê.

Chờ nhận lấy khối ngà voi vuốt phỏng tay kia, cô ấy mới hiểu được — đám người này không phải một lòng.

Đám người đi hết, Nhục Nhục ở bên một chiếc xe thể thao tìm được Giang Thủy, anh đang muốn lên xe rời đi, cô ấy cẩn thận kéo kéo tay áo anh.

Anh quay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh: “Có việc gì?”

Nhục Nhục lắc đầu, đưa ngà voi Thiên Thủ Quan Âm lại cho anh: “Cái này.”

Anh kinh ngạc, ánh mắt nhìn cô ấy không tự giác mềm mại xuống: “Em có ý gì?”

Cô ấy tổ chức ngôn ngữ nói: “Hình như anh rất thích? Kỳ thật cũng không phải em rất thích, để lại cho anh.”

Ban đêm đen thui, khả năng có gió thổi qua, Giang Thủy mặc dày nên không cảm giác được. Nhưng cô gái nhỏ trước mặt ăn mặc mỏng manh lộ liễu, đột nhiên run lên trong không khí, giống một con nai con đáng thương — dường như còn lạc đường.

“Còn em thì sao?”

Nhục Nhục chưa kịp phản ứng lại: “A?”

Giang Thủy nói xong câu hoàn chỉnh: “Tôi hỏi, em thích hay không thích?”

Cô ấy nghe hiểu, xấu hổ cười một chút — lúc cô ấy thẹn thùng hay xấu hổ, mà hình như là bất luận thời điểm gì, đều là dùng biểu tình “Cười” này thay thế những biểu tình khác, nghìn bài một điệu, không biết là bản thân như thế, hay là được huấn luyện như thế.

“Em thật sự thấy bình thường.”

Giang Thủy hỏi: “Thật sự? Không gạt người chứ?”

“Thật sự. Em không thích màu tối như vậy.”

Cũng đúng, vẫn là cô gái nhỏ tuổi, hẳn là thích những thứ màu sắc rực rỡ.

“Tôi lấy lại vậy.”

“Vâng.”

Một chân Giang Thủy đã đặt vào trong xe, một cái chân khác còn ở bên ngoài, bỗng nhiên dừng lại, nhìn về sau: “Em về nhà sao?”

Cô ấy lắc đầu: “Em không có nhà.”

“Vậy em ở đâu?”

Cô ấy chỉ chỉ phía sau: “Phía sau hội sở có ký túc xá nhân viên.”

“Ừm.”

Một lát sau, anh lại hỏi: “Có máy sưởi không?”

Cô ấy lắc đầu, “Vậy có điều hòa không?”

Vẫn là lắc đầu, anh buồn cười hỏi: “Kia có cái gì?”

“Có một ống cơm một gáo uống, một cái ngõ hẹp.” Nói xong chính mình cũng nhịn không được thê lương mà cười cười.

Giang Thủy nhíu mi lại: “Có ý gì?”

Nhục Nhục trừng mắt ngọc nhìn anh: “Anh nghe không hiểu?”

“Đúng vậy, em có thể phiên dịch một chút hay không?”

“Trời ơi! Anh có từng học cổ văn không vậy!”

Giang Thủy không nói câu nào. Nhục Nhục đột nhiên kinh ngạc, nụ cười trên mặt có chút cứng lại, thanh âm lấy lòng: “Thực xin lỗi, em…” Cô ấy nói sai rồi, không biết như thế nào, thế nhưng vừa rồi cô ấy quên mất người đàn ông trước mặt là vị khách tôn quý của hội sở, cô ấy quên mất, liền nói bậy. Sao có thể không cẩn thận như vậy.

“Không có gì, tôi không học qua cổ văn.” Giang Thủy cười, “Ừm, khả năng học qua, tôi cũng không nhớ rõ lắm — tôi chưa bao giờ tự giác đi học. Đặc biệt là tiết ngữ văn, thường xuyên trốn học.”

Nhục Nhục kinh ngạc trừng mắt, bộ dáng ngơ ngác.

Giang Thủy nghĩ tới thời cao trung, trong lớp cũng không phải đều là một đám quậy phá không cầu tiến. Cũng có một hai “Học trò tốt” không muốn thông đồng làm bậy như vậy.

Đó là một nữ sinh có mắt kính dày ngang đáy bình rượu, mặt tròn tròn, trên mặt có vết rỗ. Rất dễ dàng giật mình, đã từng ngồi cùng bàn với Giang Thủy.

Sở dĩ khắc sâu ký ức, là bởi vì nữ sinh này vừa nhìn thấy Giang Thủy liền sợ tới mức thân thể run như cái sàng. Kỳ thật Giang Thủy không thường ngồi trong phòng học, nhưng mỗi lần ngồi vào phòng học, nữ sinh ngồi cùng bàn này cũng không dám ngẩng đầu, Giang Thủy đùa dai thường dùng bút lông chọc cô ấy một cái, liền có thể sợ tới mức từ trên ghế nhảy dựng lên, lúc nhìn qua, đôi mắt trừng to giống long nhãn.

Tựa như dáng vẻ của Nhục Nhục bây giờ.

Giang Thủy mỉm cười, hỏi: “Em bao nhiêu tuổi?”

Nhục Nhục theo phản xạ đáp: “Mười tám — vừa qua sinh nhật.”

“Ừm. Đã thành niên.”

Chốc lát sau, lại hỏi: “Em trai em đâu? Em trai muốn vào đại học kia, bây giờ đang ở nơi nào?”

“Nó trọ ở trường, cứ ba cuối tuần về nhà một lần.”

Giang Thủy nói: “Không phải em không có ‘nhà’ sao?”

Bị gió thổi, Nhục Nhục ôm thật chặt thân mình: “Trở về ký túc xá của em.”

“Ký túc xá nhân viên còn cho em dìu già dắt trẻ?”

“Gần một tháng mới tới một lần không phải sao, chật một chút cũng không có việc gì.”

“Ừm.”

Nhục Nhục nhìn Giang Thủy ngồi vào trong xe, cong lưng chuẩn bị cúi chào anh. Đầu anh vừa chuyển qua, trước khi cô ấy nói chuyện, bỗng nhiên nói: “Muốn lên ngồi không? Anh có nhà, có máy sưởi, có điều hòa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.