Ở cửa hộp đêm, Dương Mai đã đứng chờ mười phút. Mười phút sau, Giang Thủy nắm di động đi ra, bước chân có chút gấp gáp.
“Chuyện gì?” Anh nói.
Dương Mai hơi mang kinh ngạc nhìn thẳng vào mặt anh, cảm thấy người đàn ông đứng trước mắt cô bây giờ vô cùng xa lạ — từ đêm qua đến nay bất quá mới mười tiếng đồng hồ, anh lại giống như người không có việc gì, vẻ mặt không gợn sóng nói chuyện với cô.
Cô bây giờ đã không quan trọng đến vậy sao? Chỉ một khoảng thời gian ngắn đã có thể làm anh quên hết khổ sở? Nhưng mà cô vẫn còn rất khổ sở.
Hơn hai mươi năm qua, cô tự do tiêu sái, hành sự quyết đoán tuyệt không ướt át bẩn thỉu, từ trước đến nay, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ trở nên nóng nảy như vậy, giờ phút này, đứng trong gió đêm Bắc Kinh ào ào, cô lại muốn hỏi một câu lựa chọn thường thấy nhất trong lịch sử: “Bắc Kinh và em, anh hãy chọn một.”
Giang Thủy có ngắn ngủi ngây người, nhưng rất nhanh, anh thực nể tình cho cô một đáp án tiêu chuẩn trong lòng cơ hồ tất cả đàn ông đối với loại vấn đề này: “Em đừng náo loạn nữa được không?”
Lúc này, Dương Mai rốt cuộc cũng phát hiện ra rằng vấn đề giữa cô và Giang Thủy thực chất là ở chỗ nhận thức các vấn đề cốt lõi khác nhau.
Tỷ như, Dương Mai chính trực, cô cho rằng không thể đua xe, không thể cho vay nặng lãi, mà Giang Thủy dã tâm bừng bừng, cho rằng đua xe không có gì sai, vay nặng lãi cũng không có gì là không thể.
Lại tỷ như, Dương Mai cảm thấy có thể không có tiền, nhưng Giang Thủy lại cảm thấy không thể không có tiền.
Lại tỷ như, Dương Mai cảm thấy chính mình không phải đang nháo, mà Giang Thủy là thật sự cảm thấy Dương Mai đang nháo.
Loại khác nhau này không thể lập tức giải quyết, hơn nữa rất dễ dàng nháo hỏng —
Giang Thủy nói: “Em bình tĩnh lại đi.”
Cái từ ít dùng kia vừa ra, Dương Mai vẫy vẫy ống tay áo quay đầu liền đi.
Lão Lưu nói đúng, cô quả thực quá có tính tình.
***
Ngày hôm sau, cô liền đáp chuyến bay sớm nhất rời khỏi Bắc Kinh.
Lý Diễm nghe tin tới đón, cuối tuần sáng sớm không ngủ no, một bên đánh ngáp một bên lau ghèn mắt. Dương Mai nhìn thấy hình ảnh hòa ái dễ gần như vậy, thiếu chút nữa khóc ngất đi.
“Ai ai ai, không cần phải cảm động thành như vậy chứ?” Lý Diễm dùng tay vừa mới lau ghèn giúp Dương Mai gạt nước mắt.
“Tớ cho rằng cậu có niềm vui mới đã quên tình cũ.” Dương Mai đến bây giờ còn nhớ rõ Lý Diễm phát ảnh chụp cùng bạn bè trên tường, không có cô.
“Đó là bởi vì tớ muốn cho cậu không gian tự do, để cậu bình tĩnh lại.”
Dương Mai nuốt nước mắt vào, sao ai cũng kêu cô nên bình tĩnh, cô biểu hiện rất không bình tĩnh sao?
Lý Diễm nói: “Kỳ thật tớ đã sớm muốn hỏi cậu vấn đề này, nhưng sợ cậu nghe xong lại không vui. Bây giờ, hẳn là có thể hỏi đi? — Dương Mai, tớ không nghĩ ra, loại đàn ông như Giang Thủy rốt cuộc có gì tốt?”
Dương Mai ngẩn người, nhất thời nghẹn lời.
Nói thật, đừng nói Lý Diễm, ngay cả chính Dương Mai, cũng không biết Giang Thủy có gì tốt. Sao cô lại bị anh hấp dẫn? Lúc học lái xe, sao lại cảm thấy họ Giang bảo bối như vậy chứ?
Sau khi tự hỏi thật lâu, đầu óc Dương Mai vẫn trống rỗng như cũ. Nhưng thật ra lại nhớ tới một ca khúc, ca từ đặc biệt phù hợp với tình hình lúc này: Có người không thể nói rõ tốt chỗ nào, nhưng mà ai cũng không thay thế được.
Dù có bao nhiêu phong cảnh cũng không làm cô ngừng bước, chỉ một lòng tìm kiếm tốt đẹp cô đã đánh rơi.
Bất quá bây giờ cô muốn thử ngừng lại một chút, nói không chừng có thể tìm về tốt đẹp cô đã đánh rơi.
Lý Diễm đối với điều này tỏ vẻ vui mừng khắp chốn, từ không biết gì hóa thân thành bà mối, liên tiếp giới thiệu cho Dương Mai đủ loại kiểu dáng nam thanh niên chưa lập gia đình hợp độ tuổi.
Chiếu theo Lý Diễm nói thì — chỗ cô ấy có tài nguồn nguyên tốt cần khai phá gấp, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, không bằng để Dương Mai nếm cái ngon trước.
Có một người cằm có râu, thoạt nhìn khá gợi cảm, cách cư xử cũng đặc biệt lãng mạn — lần đầu tiên hẹn hò liền mang đến 999 đóa hoa hồng đỏ thẫm. Dương Mai nghĩ, nếu không phải anh ta nhiều tiền thì chính là tiền quá nhiều.
Cuối cùng bọn họ cũng không thành, cô báo cáo với Lý Diễm như vậy: Làm người quá phô trương lãng phí, tư tưởng thiên mã hành không (rong chơi khắp chốn), không thích hợp sinh hoạt bình thường.
Lý Diễm nghĩ, à, Dương Mai không thích loại nghệ thuật gia.
Cô ấy lại giới thiệu một người rất thực tế, mặc áo khoác lông do người nhà đan, một cái quần jean chưa bao giờ giặt, một tháng tiền lương đủ mua ba chiếc IP6, nhưng trong lòng ngực lại ôm Nokia ném cũng không vỡ.
Ngay cả ăn cơm cũng đặc biệt thành thật — Dương Mai vừa không cẩn thận chọn hơi nhiều, mắt thấy trong miệng người đàn ông đối diện đã nhét đầy, vẫn còn cố nhét thêm vào miệng.
Anh ta cười cộc lốc: “Tôi sợ lãng phí.”
Đối với người này, Dương Mai đánh giá tương đối ngắn gọn sáng tỏ: Quá tiết kiệm.
Lý Diễm cuối cùng đẩy ra pháp bảo (bảo bối pháp thuật, vũ khí quý giá) cực phẩm — cao phú soái (cao to, giàu có, đẹp trai) vô cùng có hơi thở sinh hoạt thời thượng.
Lúc này hẳn có thể thành đi? Không! Dương Mai đến cơ hội gặp mặt cũng không cho người ta, làm xe thể thao của cao phú soái đợi hai giờ ở bên ngoài.
“Vì cái gì chứ?” Lý Diễm bắt lấy bả vai Dương Mai liều mạng lắc.
Dương Mai nói: “Tớ không quá thích nhà tư bản, tớ theo đuổi chính là thâm nhập quần chúng, đặc biệt là cái loại quần chúng nhân dân lao động ở tầng dưới chót này.”
Lý Diễm phát ra từ nội tâm nói: “Ánh mắt của cậu đủ cao.”
Dương Mai vẫy vẫy tóc, “Các phương diện điều kiện của tớ đều tốt như vậy, bắt bẻ một chút cũng phải thôi, không phải sao.”
Lý Diễm trợn trắng mắt nhổ cô một ngụm.
Qua một tuần, Lý Diễm suy nghĩ cẩn thận. Loại chuyện tốn công vô ích này, cô ấy vẫn là ít làm đi.
Sau một tuần, Lý Diễm thần không biết quỷ không hay biến mất trong sinh hoạt của Dương Mai.
Một tuần này, Dương Mai tính về quê thăm hương thân phụ lão.
Nào nghĩ đến ăn cái bế môn canh — trong nhà không có ai, cô còn quên mang chìa khóa. Gọi điện thoại cho ba Dương lại không ai tiếp, thời điểm gọi cuộc thứ năm, cô nghiêng tai lắng nghe, cách một cánh cửa sắt, rốt cuộc mơ hồ nghe thấy tiếng chuông quen thuộc vang lên.
Chờ ba Dương mẹ Dương ra ngoài trở về, trời đã tối đen. Giữa thang lầu duỗi tay không thấy năm ngón, vừa nghe thấy tiếng nói chuyện quen tai, Dương Mai đã nhảy dựng lên, “Ba! Sao ba lại không mang theo di động vậy!”
Bang một tiếng, đèn cảm ứng âm thanh sống sờ sờ bị Dương Mai dọa sáng.
Trước mắt sáng bừng, ba Dương, mẹ Dương, cùng với… Phó Lập Nghiệp sợ ngây người.
Dương Mai nhất thời thu hồi biểu tình giương nanh múa vuốt, năm phút đồng hồ sau, thần thái khó lường ngồi ngay ngắn ở đối diện Phó Lập Nghiệp.
Bọn họ ngồi trong ở cửa hàng trà sữa cách tiểu khu không xa. Dương Mai sở dĩ ngồi ở chỗ này, ngoại trừ muốn cảm tạ Phó Lập Nghiệp buổi tối đã mời hai ông bà đi ăn cơm còn phụ trách đưa hai người về nhà, còn có một chút chính là, cô bị ba Dương thuyết phục.
Ba Dương nói, có thể trở về đã nói lên sự tình có chuyển cơ. Người thông minh sẽ không từ bỏ loại cơ hội này. Có người cả đời đều không nghĩ thông, nếu may mắn nghĩ thông suốt, cho người khác một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội.
Dương Mai muốn cho chính mình một cơ hội, ai biết tương lai của cô có thể bởi vậy mà có thể hoàn toàn sửa lại hướng đi hay không?
Phó Lập Nghiệp nói: “Tôi không nghĩ tới hai ta còn có cơ hội ngồi cùng nhau như vậy.”
Dương Mai cười một cái.
Phó Lập Nghiệp lại nói: “Cô đồng ý thử xem sao khiến tôi rất vui. Bởi vì tôi cảm thấy hai ta thật sự rất thích hợp với nhau.”
Dương Mai nhìn ra ngoài cửa sổ, có con mèo hoang đang vây quanh chiếc ô tô ngừng ở ven đường, phai sau là một đứa trẻ bướng bỉnh, đang nhặt nhánh cây tìm đúng thời cơ vụt mèo, mèo hoang chui xuống dưới gầm xe trốn, đứa trẻ cũng nằm sấp xuống ngó vào.
“Nếu cô nguyện ý, chúng ta có thể thử xem xem. Trước từ bạn bè tiến lên, kỳ thật tôi là người khá dễ ở chung…”
Mơ hồ có thể thấy đuôi mèo, đứa trẻ lại quơ nhánh cây vào, cần gạt nước dường như đang quét.
“Tự bản thân tôi cảm thấy, cô tương đối mạnh mẽ. Nhưng mà không sao cả, tôi và cô vừa vặn có thể bổ sung cho nhau…”
Tiếng mèo kêu vô cùng thảm thiết, cũng không biết có phải bị nhánh cây đánh trúng rồi không.
“Về sau trong sinh hoạt, mọi người bao dung lẫn nhau là được, cuộc sống chính là như thế không phải sao…”
Trong một cái nháy mắt, tiếng mèo kêu bỗng nhiên dừng lại. Tim Dương Mai thắt lại, không phải chứ? Con mèo đang yên lành, cứ như vậy bị giết chết?
“Nếu tiện thì, tôi kiến nghị bây giờ hai ta nói về điểm tốt điểm xấu của từng người, tránh về sau dẫm phải địa lôi…”
Chiếc xe kia khởi động, phun khói xe rời đi nơi đó. Phía dưới xe sạch sẽ, không thấy bóng dáng con mèo nào. Đứa trẻ có chút phát ngốc, nhưng cũng không có biện pháp nào, vẻ mặt phiền muộn mà rời đi.
Dương Mai thở ra một hơi, khóe miệng không tự giác nâng lên.
Đây mới là kết quả tốt nhất — mèo hoang tự do tản mản, dù cho có tạm thời bị vây ở dưới xe, cũng sẽ tìm mọi cách chạy trốn. Đứa trẻ ngỗ nghịch kia tính là cái gì, nhánh cây tính cái gì, trói không được nó.
“… Tốt xấu của tôi cũng chỉ có này đó, cô thì sao? Nói về cô đi.”
Dương Mai nhíu mi, thu hồi tầm mắt. Ánh mắt nhìn Phó Lập Nghiệp phá lệ chân thành, tươi cười sáng lạn: “Tôi không có gì đặc biệt chán ghét, nhưng có đặc biệt thích. Hai thứ khác biệt: Thứ nhất là tự do, thứ hai là Giang Thủy.”
Cô đứng lên, vẫy vẫy tay: “Tôi còn không thích anh. À, dùng lời của anh phiên dịch lại đây chính là — chúng ta ‘không thích hợp’.”
***
Cô lại bay đi Bắc Kinh, vội vã đi tìm Giang Thủy, dùng ngữ khí dứt khoát kiên quyết, thấy chết không sờn nói, anh đi đâu, em đi đó. Anh đi đâu làm cái gì, em đi theo làm cái đó. Em đi theo anh.
Nghe xong thông báo thâm tình như vậy, Dương Mai nghĩ, dù cho Giang Thủy không lập tức ôm cô như ôm công chúa đi lăn giường, thì cũng nên có chút ý tứ cảm động kéo cô vào trong lòng ngực chứ.
Bây giờ sao lại thế này?
Dương Mai vẫy vẫy tay trước mặt Giang Thủy, anh nhắm mắt lại, một lát sau, lại mở ra.
Vẻ mặt của anh so với cô còn dứt khoát kiên quyết thấy chết không sờn hơn.
Sau lại Dương Mai mới biết được, Giang Thủy đầu tư cho vay nặng lãi bị ngâm nước ấm. Tất cả tiền đều ném đá trên sông, ông chủ Lưu trong một đêm như bốc hơi khỏi nhân gian, anh tức giận đến mức đập vỡ đồ đạc đầy đất.
Tóc đỏ đẩy anh một phen, hung dữ nói: “Ném cái gì mà ném? Mảnh vỡ bắn vào chân tôi này biết không!”
“Biết cái rắm!” Anh hung tợn nói.
Sau đó, anh cùng Tóc đỏ vặn vào đánh nhau, lại sau đó, anh giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm mà đứng ở trước mặt Dương Mai.
“Đau không?” Dương Mai hỏi anh.
Anh nói: “Tiền đã không còn, anh tìm không thấy họ Lưu.”
“Đau không?”
“Anh không thể lên toà án tố cáo hắn, chính anh cũng sẽ xong đời.”
“Đau không?”
“Anh cái gì cũng không có, chỉ còn lại có một chiếc motor nát.”
“…”
“…”
Giang Thủy chôn mặt trong lòng bàn tay, Dương Mai lắc lắc cánh tay anh, nhẹ nhàng dịu dàng nói: “Giang Thủy, Giang Thủy, anh nhìn em xem.”
Anh nghe lời mà ngẩng đầu, nhìn cô.
“Em có gì thay đổi không?”
Anh lắc đầu. Cô không có gì biến hóa, vẫn xinh đẹp như hoa, vẫn bình tĩnh như nước.
“Vậy anh sợ cái gì chứ?” Cô cười nói.
Buổi tối bọn họ ôm nhau ngủ, chờ hơi thở người bên cạnh bình ổn, Giang Thủy nhẹ nhàng cởi bỏ cánh tay của cô, đi chân trần ngồi ở mép giường.
Đèn ở tủ đầu giường bị anh vặn đến mức tối nhất nhưng ánh sáng tối tăm kia đủ đã chiếu ra ánh sáng từ điếu thuốc giữa ngón tay anh. Một bao Trung Hoa, đại khái là bao Trung Hoa cuối cùng của anh. Trong thời gian hút hết một điếu thuốc, anh không hề hút, chỉ nhìn điếu thuốc từng chút một tàn đi.