Kiếp trước, tôi và thanh mai trúc mã Đàm Thịnh cả đời không qua lại với nhau.
Nhưng để có tiền chữa bệnh cho tôi, hắn bị bọn cho vay nặng lãi đánh đến ch/ế/t.
Lần nữa gặp lại, hắn cười tự giễu quay đầu đi, cho rằng tôi sẽ mắng hắn.
Tôi không thể nhịn được nữa, lao vào vòng tay hắn, nói với hắn tôi nhớ hắn bao nhiêu.
Vành tai người đàn ông đỏ bừng, khẩu thị tâm phi nói:
“Còn nhỏ mà không biết xấu hổ...”
Bình luận truyện