Lần đầu tiên Đàm Thịnh ch/ế/t là vì quyên tiền cho tôi.
Lần thứ hai tôi không cho anh biết tôi bị bệnh, nhưng anh vẫn bị đám người kia gi/ế/t ch/ế/t.
Vấn đề chính là những người th/ố/i n/á/t đó.
Dù thế nào đi chăng nữa, tôi không thể để Đàm Thịnh dính vào những chuyện tồi tệ đó nữa, tôi muốn mang anh ấy đi.
Tôi không quan tâm đến kỳ thi tuyển sinh đại học nữa.
Tôi chỉ muốn nói với Đàm Thịnh, tôi chỉ muốn anh ấy sống thật tốt.
Khi Đàm Thịnh trả lời điện thoại như hai lần trước, tôi ngay lập tức trở nên run rẩy.
Đàm Thịnh vội vàng đỡ lấy tôi, tôi bắt đầu khóc: "Anh ơi! Hôm nay ở trường em mệt quá nên ngất xỉu rồi!"
Quả nhiên, vẻ mặt của Đàm Thịnh ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Không quan tâm đến điện thoại di động, anh ấy liên tục hỏi tôi có chỗ nào không khoẻ.
Tôi ấp úng, nhưng không thể nói ra nguyên nhân.
Đàm Thịnh nóng lòng muốn ch/ế/t: "Em định làm anh tức ch/ết sao?! Đi! Đi bệnh viện."
Với tốc độ nhanh chóng, chúng tôi đã nhận được kết quả về bệnh của tôi.
Khuôn mặt của Đàm Thịnh tái nhợt, anh ấy đã nhiều lần xác nhận lại với bác sĩ.
Khi đến cửa bệnh viện, anh ấy đột nhiên đứng lại.
Tôi vừa định ngẩng đầu lên thì một bàn tay to lớn đã che mắt tôi lại, tôi bị ôm vào trong vòng tay ấm áp.
Anh ấy run rẩy ôm chặt lấy tôi.
Một lúc lâu sau, trên đỉnh tóc tôi có chút ẩm ướt.
Giọng nói Đàm Thịnh khàn khàn, nghẹn ngào: "Thực xin lỗi Chiêu Chiêu... Anh không chăm sóc tốt em, thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Tôi lắc đầu, Đàm Thịnh kéo tôi ra khỏi vòng tay anh, nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe khiến tim tôi đau nhói.
"Anh à, em sẽ ch/ết sao? Bệnh viện ở Nam Thành có thể chữa khỏi không?"
“Đừng sợ.” Anh lau nước mắt, lập tức an ủi tôi: “Anh đưa em đi chữa trị, chúng ta sẽ đến bệnh viện tốt nhất chữa trị.”
Đúng như dự đoán, sau khi trở về nhà, Đàm Thịnh đã liên lạc với bạn bè của mình ở Bắc Kinh nay trong đêm.
Tôi biết, dưới đòn kép là bị đối tác đâm sau lưng và cái ch/ết của người thân, anh ấy đã cắt đứt mọi liên lạc với bạn bè bất chấp sự ngăn cản của mọi người.
Năm đó, khi những người bạn của Đàm Thịnh đến chia buồn, Đàm Thịnh đã lạnh lùng chặn họ ra ngoài, những người đó tức đến mức bỏ đi trong đêm.
Ngoại trừ mấy ngày mẹ Đàm qua đời, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy ủ rũ như vậy.
Xin lỗi……
Tôi khó chịu quay đầu đi chỗ khác.
Nhưng bệnh của tôi là lý do tốt nhất để đưa anh ấy ra khỏi Nam Thành.
Ngồi trên giường gần cả đêm, Đàm Thịnh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Anh ấy nửa quỳ bên giường tôi: “Chiêu Chiêu, ngày mốt chúng ta sẽ đến Bắc Kinh, nhất định sẽ khỏi bệnh thôi.”
Tôi chạm vào khuôn mặt hốc hác của anh và khẽ gật đầu.
Tôi sợ Đàm Thịnh sẽ lặp lại sai lầm tương tự rồi đi lấy tiền từ công ty cho vay nặng lãi nên tôi chỉ có thể giả vờ yếu đuối, làm cho Đàm Thịnh sợ đến mức không dám rời xa tôi trong 24 giờ.
Đêm trước khi đi, tôi đã yêu cầu Đàm Thịnh ngủ trên sàn trong phòng của tôi, tôi nắm chặt tay anh ấy trước khi ngủ.
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi ngủ không ngon và gặp rất nhiều ác mộng.
Sáng sớm tỉnh lại, tôi liền xuống giường muốn đi tới phòng khách uống nước.
Lúc tỉnh dậy, tôi toát mồ hôi lạnh.
Đàm Thịnh không có ở trong phòng, chân tôi khuỵu xuống rồi vội vàng mở cửa.
Phòng khách im ắng.
"Đàm Thịnh...Đàm Thịnh?"
Không có ai phản hồi.
Tôi run rẩy, chỉ còn biết dựa vào khung cửa để chống đỡ cơ thể, vô số hình ảnh đau lòng hiện lên trong đầu tôi.
Không không thể nào!
Tôi không còn nghĩ được gì nữa.
Đột nhiên điện thoại vang lên.
11
Đây là lần thứ ba tôi đối mặt với cái ch/ế/t của Đàm Thịnh.
So với nhưng lần trước, tôi có vẻ đã vơi đi vài phần cảm xúc.
Tôi thất thần bước ra khỏi nhà x/á/c, một nữ cảnh sát đi tới khoác áo khoác cho tôi.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía đối diện, tôi nhìn lên.
Người đàn ông mặc thường phục đầu bê bết má/u.
Tôi đã nhận ra người này là ai.
Cảnh sát Vương.
12
"Cái ch/ế/t của mẹ anh ấy không phải là tai nạn."
Cảnh sát Vương đưa cho tôi một tách trà nóng.
"Trong nhóm cho vay nặng lãi đó, chỉ huy thứ hai là Trâu Lão Tam. Năm đó hắn ta say rượu lái xe đ/â/m mẹ của Đàm Thịnh. Nơi đó quá hẻo lánh nên không có đủ bằng chứng. Trâu Lão Tam đã đưa ra bằng chứng ngoại phạm, nên hắn ta không bị kết tội."
Cảnh sát Vương nhổ nước bọt, xoa xoa tay vịn của chiếc ghế đẩu, tỏ vẻ áy náy: “Trâu Lão Tam quá gian xảo, chúng tôi đã theo dõi hắn mấy năm rồi nhưng vẫn không thể làm gì được hắn.
"Đàm Thịnh vào công ty của chúng để thu thập chứng cứ. Cháu nói xem có nực cười không. Có một lần, Đàm Thịnh mắt đỏ hoe nghiến răng nói với tôi rằng lần đó đụng phải anh Trâu, hắn nói không nhớ mình đã gi/ết ai và như thế nào?" Trớ trêu thay, trên thế giới này, những người giàu có có thể biến ma thành quỷ, nhưng cuộc sống của một người bình thường lại không bằng một con kiến trong mắt họ.
"Vài ngày trước, chúng sẽ đến nhà máy xi măng ở ngoại ô để thực hiện đơn hàng lớn, chúng hợp tác trong và ngoài nước, Trâu Lão Tam và những người khác đã mất cảnh giác. Kết quả là Đàm Thịnh đã đến gặp tôi vào nửa đêm hôm đó và muốn giao bằng chứng cho tôi, cậu ấy nói cậu ấy đang vội rời khỏi Nam Thành một thời gian." Khuôn mặt của người đàn ông trung niên đột nhiên lộ ra sự tiếc nuối và buồn bã, "Kết quả đã bị thuộc hạ của Trâu Lão Tam phát hiện, khi chiếc xe đó xông tới..."
Ông ấy che mặt, thanh âm khàn khàn nghẹn ngào: "Tiểu tử này, đẩy tôi ra."
"Nhưng yên tâm, những chứng cớ này đủ để Trâu Lão Tam ngồi t/ù cả đời."
Là vậy sao?
Hóa ra anh đã phải chịu nhiều đau đớn như vậy.
Tôi không biết gì cả.
Tôi nhìn lên, trà nóng trong cốc đã trở nên ấm áp.
"Ngồi t/ù cả đời... Không phải hắn nên bồi mạng sao?"