Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 25



Dụ Kiến: "..."

Bùi Thù: "..."

Bị đóng cửa ngay trước mặt, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Thầy chủ nhiệm lớp em bận không gặp phụ huynh được à?" Bùi Thù tính tình tốt, chẳng tức giận chút nào, cũng không nghĩ ngợi gì: "Vậy chúng ta đi đã, đợi họp phụ huynh xong rồi quay lại cũng được."

Dụ Kiến lúng túng: "Chắc không phải đâu ạ." Nếu không sao Trì Liệt có thể ở trong được.

Không hiểu Trì Liệt đang làm trò gì, cô chuẩn bị gõ cửa thì cửa văn phòng lại mở ra.

Lần này, Trì Liệt kéo cửa hẳn ra, nhưng anh không bước ra ngoài, vẫn đứng yên tại chỗ.

Đuôi mắt anh sắc lạnh, lạnh lùng quét ngang Bùi Thù: "Anh có việc gì?"

Giọng đầy cảnh giác, kèm theo sự thù địch.

Bùi Thù hoàn toàn bối rối.

Do ở trong trường nên anh không thể cãi nhau với học sinh nhỏ hơn mình năm, sáu tuổi. Chỉ có thể nhìn Dụ Kiến, hy vọng cô giải thích.

Dụ Kiến cũng mù tịt.

"Sao anh lại đột nhiên thù địch với thầy Bùi thế?" Cô quay đầu hỏi Bùi Thù: "Hai người từng gặp nhau à?"

Bùi Thù vội lắc đầu phủ nhận: "Chưa bao giờ."

Thế nên Dụ Kiến càng thấy lạ.

Cô xoay người, không hy vọng nhiều nhưng vẫn cố thuyết phục Trì Liệt, thì thấy anh sững người một chút.

Thực sự rất ngắn ngủi, gần như chỉ là chớp mắt, đuôi mắt anh đã trở lại bình thường, đôi mắt đen hạ xuống, che đi vẻ hung ác giấu nơi đáy mắt.

Sau đó, Trì Liệt nghiêng người, nhường chỗ cho Bùi Thù bước vào văn phòng: "Thầy Lý ở trong đấy."

Thậm chí còn lịch sự nhắc nhở.

Bùi Thù vốn tính hào sảng, hoàn toàn không để ý chuyện vừa rồi: "Cảm ơn em nhé."

"Em về lớp đi, lát còn phải phát biểu mà." Anh còn dặn dò Dụ Kiến: "Thầy nhớ đường rồi, lát nữa tự thầy quay lại được."

Dụ Kiến chưa kịp phản ứng thì cửa văn phòng vừa mở lập tức đóng lại ngay trước mặt.

Dụ Kiến bị đóng cửa hai lần liên tiếp: "..."

Hai người này bị làm sao vậy!

"Lúc nãy anh đóng cửa làm gì? Lại còn hung dữ nữa chứ?" Bùi Thù đã đi, Dụ Kiến chỉ có thể trừng Trì Liệt: "Tôi tưởng anh và Bùi Thù có hiềm khích gì đó."

Cô gần như cho là Trì Liệt và Bùi từng có chuyện xích mích.

Cô gái mắt trong veo nhìn qua, hơi tức giận, nhưng lại rất linh động, xinh đẹp.

Trì Liệt vô thức gãi chân mày, tránh ánh mắt cô: "Trượt tay."

Giọng điệu của chàng trai thờ ơ, lười biếng, trả lời hết sức qua loa.

Dụ Kiến nháy mắt tức tối.

Được thôi, lần sau cô cũng sẽ "tay trượt" vài lần, cho anh cảm nhận thử xem sao!

Hơi tức giận, Dụ Kiến vô thức phồng má.

Đáy mắt Trì Liệt chợt tối sầm.

Anh nuốt nước bọt, làm bộ bình thường: "Bọn họ để gia sư đến dự họp phụ huynh thay à?"

Anh nói đến ông bà Sầm.

Dụ Kiến không ngờ Trì Liệt lại hỏi chuyện này, sững sờ một chút rồi lắc đầu: "Sầm Thanh Nguyệt cũng thế thôi." Vậy nên không phải chuyện lớn.

Dù ông bà Sầm nghĩ thế nào đi nữa, bề ngoài vẫn đối xử công bằng, cô không thể phàn nàn gì.

Trì Liệt nghe vậy, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng.

Nhưng Dụ Kiến nói rất bình tĩnh, giống như mọi khi, không nghe ra buồn phiền hay oán hận. Nên anh cũng không nói gì thêm, chỉ lẩm bẩm: "Chỉ có mỗi em là tính tình tốt vậy thôi."

Lúc đe dọa Sầm Thanh Nguyệt, cô rất gan lì mà.

Dụ Kiến nghe ra Trì Liệt đang nói ngược, nhưng cô không định cãi nhau với anh, cô lắc lắc tờ giấy: "Tôi đi đây."

Thầy Lý bảo cô phát biểu trong lúc họp phụ huynh, mặc dù đã có bài viết sẵn, nhưng trước khi lên nói côn vẫn cần ôn lại.

Trì Liệt không ngăn cản Dụ Kiến, cũng không đi theo cô.

Anh dựa vào tường, hai chân thoải mái chồng lên nhau, lơ đễnh gật gật đầu, ra hiệu cô có thể đi trước.

Thế nên Dụ Kiến thực sự bỏ đi.

Lo lắng chuyện phát biểu, cô đi rất nhanh, không quay đầu lại, tất nhiên cũng không chú ý động tác của Trì Liệt.

Nhìn bề ngoài, chàng trai vẫn thong dong tựa tường, hai tay ôm ngực, toát lên sự tùy tiện ngạo mạn.

Nhưng đôi mắt đen nháy không rời bóng lưng nhỏ nhắn của cô gái, cho đến khi chiếc áo sơ mi xanh trắng bay phất phơ biến mất ở cuối hành lang, hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng, mới khó nhọc thu mắt về.

Vẫn cảm giác đầu nặng chân nhẹ, Trì Liệt ngã người ra sau, dựa hết trọng lượng vào tường, cuối cùng cảm thấy mình có thể đứng vững.

Anh đưa tay vuốt ngực.

Vô thức thở dài một hơi.

Thực ra lúc nãy Trì Liệt không đùa giỡn Dụ Kiến, đóng cửa thực sự là phản ứng vô thức, hoàn toàn theo bản năng, lúc đó anh hoàn toàn không suy nghĩ gì.

Không biết vì sao.

Chỉ thấy Bùi Thù đứng thân mật phía sau Dụ Kiến, phản ứng đầu tiên của anh không phải là hỏi han, mà là bỏ chạy.

*

Họp phụ huynh diễn ra rất suôn sẻ.

Dụ Kiến ngoan ngoãn, học giỏi, sau phần phát biểu liền nhận được cảm tình của nhiều phụ huynh.

Sau khi họp phụ huynh kết thúc, có phụ huynh không tiếp cận được thầy Lý đã chuyển qua tìm Dụ Kiến: "Cô bé à, lúc nãy em nói về những phương pháp học tập mà tôi không ghi hết, có thể cho tôi chụp vài tấm bài phát biểu của em không? Tôi muốn mang về cho con học theo em!"

Phụ huynh này to tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của các phụ huynh khác trong hành lang.

Thậm chí cả phụ huynh các lớp khác cũng nhòm ngó ở cửa: "Phương pháp học tập nào vậy? Cho tôi chụp một bản với!"

"Bố mẹ em không đến thật đáng tiếc quá!" Là "phụ huynh" của Dụ Kiến, Bùi Thù tất nhiên là tâm điểm của sự chú ý: "Thầy nói với em nhé, bây giờ đầu óc thầy choáng váng hết cả rồi!" Não anh giờ bị ứ đầy những lời khen ngợi của thầy cô và phụ huynh.

Dụ Kiến phải nhắc nhở: "Thầy Bùi, thầy bình tĩnh đi ạ."

Người gì mà cứ cười tươi hớn hở, hoàn toàn phí phạm ngoại hình thanh lịch kia.

Bùi Thù dù sao cũng còn trẻ, chưa đủ sự trầm ổn, nghe Dụ Kiến nhắc, mới miễn cưỡng giữ nụ cười trên mặt: "Được rồi, thầy bình tĩnh đây."

Miệng thì nói vậy, nhưng vẫn nhịn không được nhếch mép cười.

Đang ngẩng đầu lên, nụ cười Bùi Thù chợt đông cứng.

Anh vô thức tiến lên phía trước hai bước, che chắn trước mặt Dụ Kiến, không cho cô nhìn thấy hai người ở xa.

Nhưng Dụ Kiến đã thấy rồi.

Ở cổng trường, một bà mẹ đang dắt con gái rời đi.

Hôm nay họp phụ huynh khối 11, rất nhiều cặp mẹ con cùng đi như thế, tay trong tay, vai sát vai. Thân mật, dường như mối quan hệ giữa hai người rất khăng khít.

Nếu họ không phải là bà Sầm và Sầm Thanh Nguyệt thì càng tốt.

"Chắc là thầy Chu bận việc gì đó, nên bà chủ vừa kịp trở về?"

Bùi Thù không phải đứa ngốc, cô nhận ra sự đối xử khác biệt của nhà họ Sầm với hai đứa trẻ, anh cố gắng an ủi Dụ Kiến: "Hôm qua thư ký Lục còn gọi điện cho thầy..."

Chưa nói hết câu, Dụ Kiến đã lên tiếng, bình tĩnh cắt ngang: "Thầy Bùi, chúng ta cũng về thôi."

Giọng cô bé nhẹ nhàng, không nghe ra vui buồn.

Bùi Thù nghẹn họng: "Kiến..."

Dụ Kiến lắc đầu: "Thầy đừng lo, em không sao đâu."

Cô quay lại lớp lấy cặp sách, cùng Bùi Thù đi ra cổng trường.

Hôm nay đón Dụ Kiến là một tài xế trẻ cô chưa gặp bao giờ. Theo yêu cầu của Dụ Kiến, tài xế đưa Bùi Thù về trường đại học Bình Thành trước.

Suốt quãng đường, Bùi Thù đứng ngồi không yên, nụ cười hớn hở trong trường đã biến mất từ lâu, thay vào đó là vẻ lo lắng khi nhìn Dụ Kiến.

Thế nên Dụ Kiến không thể không an ủi Bùi Thù khi anh xuống xe: "Em thực sự không sao, thầy đừng suy nghĩ nhiều nữa."

Dụ Kiến nói thật với Bùi Thù.

Cô thực sự không đặt chuyện này vào lòng.

Trước khi được nhận lại về nhà họ Sầm, có lẽ Dụ Kiến vẫn còn chút hy vọng với ông bà Sầm, nhưng sau khi trở lại, những hi vọng non nớt đó dần bị mài mòn, thổi bay bởi gió hè, sạch sẽ, không còn dấu vết.

Đối với Dụ Kiến, ông bà Sầm chỉ là những người xa lạ có quan hệ máu mủ.

Vì vậy, cô sẽ không buồn phiền vì bà Sầm tham gia họp phụ huynh cho Sầm Thanh Nguyệt, trái lại, do cách cư xử của đối phương quá mức vụng về, Dụ Kiến thậm chí còn muốn cười.

Tài xế trẻ mới vào làm ngồi ở ghế lái, nghe tiếng cười nhẹ phía sau, vội vàng mở miệng lấy lòng: "Hai chị em thân thiết quá nhỉ!"

Dụ Kiến sững sờ: "Cái gì cơ?"

Tài xế mới vào hôm nay, chỉ biết nhà họ Sầm có hai con gái, không rõ ràng tình hình bên trong.

Thấy Dụ Kiến nhỏ con, anh ta tự động coi cô là em gái nhỏ hơn vài tuổi của Sầm Thanh Nguyệt: "Hôm nay là sinh nhật cô cả, cô chủ vui vẻ như vậy chắc hẳn hai chị em rất thân thiết phải không?"

*

Sau buổi họp phụ huynh.

Hai tiếng đồng hồ sau, thầy Lý mới thoát khỏi vòng vây của phụ huynh, vất vả về tới văn phòng, thấy Trì Liệt vẫn còn đó, ông giật mình: "Sao em còn chưa về?"

Trì Liệt im lặng giơ lên đề thi cấp 3 trên tay.

Hôm nay anh bị Lý Văn Chương gọi lên phòng, không biết ông kiếm ở đâu ra một đống đề thi các môn, nói cháu họ thầy năm nay trượt đại học, để lại tài liệu học chưa dùng hết, không nỡ vứt bỏ nên mang cho Trì Liệt làm luôn.

Như vậy không lãng phí, rất có ý thức bảo vệ môi trường.

Còn việc làm sao cháu họ thi tháng Sáu mà để lại có đề thi tốt nghiệp năm nay, thầy Lý nói chắc vì cháu thầy rất yêu thích học tập, dù đã chuẩn bị về quê trồng khoai lang rồi nhưng vẫn mua lại một bộ đề làm kỷ niệm.

"Văn phòng chật chội, đừng ngồi làm ở đây, cầm về làm luôn đi!"

Thầy Lý vẫy tay, vài sợi tóc còn lại trên đầu cũng rung rung theo: "Lát các thầy cô khác tới, em sẽ bị đuổi đi mất."

Các thầy cô môn tiếng Anh dùng chung phòng làm việc lớn, ít người nên thường có giáo viên các tổ khác ôm bài tập hoặc giáo án ra đây làm việc.

Vừa dứt lời, cô chủ nhiệm lớp bên cạnh đẩy cửa bước vào, nghe thấy vậy lắc đầu: "Hôm nay không có ai cả, chỉ mình tôi thôi."

Thầy Lý thắc mắc: "Sao vậy?"

"Lớp xã hội có phụ huynh mời cơm, nói con gái sinh nhật, tất cả thầy cô từng dạy con bé đều được mời." Cô chủ nhiệm bên cạnh không thích cách làm đó, nhăn mặt: "Chỉ nghĩ đến chuyện vui chơi, cứ làm những chuyện rườm rà như vậy."

Thầy Lý lập tức hiểu ra: "Là cô bé họ Sầm lớp 10 phải không? Nghe nói gia đình rất giàu, vừa vào trường năm ngoái đã mời cơm một lần rồi, còn gửi thiệp mời cho tôi nữa."

Nhưng lúc đó bị thầy Lý từ chối với lý do phải đi bệnh viện điều trị rụng tóc.

Trì Liệt nghe hai thầy cô trò chuyện tán gẫu, mặt không biểu cảm.

Lúc đó anh còn ở nhà họ Sầm, nên hiểu rõ hơn thầy Lý.

Sầm Thanh Nguyệt học dốt, Sầm Bình Viễn dùng mọi cách để nhờ người xin cho con vào trường Nhất Trung, sợ thầy cô khinh con do học kém nên cố tình mời hết thầy cô trong khối.

Không ngờ năm nay lại tổ chức lại lần nữa.

Trì Liệt cúi đầu, mỉa mai nhếch mép.

Cô chủ nhiệm bên cạnh vẫn càu nhàu: "Nghe nói thuê cả hội trường của khách sạn sang trọng nhất thành phố, sinh nhật hoành tráng thật đấy."

Khách sạn Bình Thành là khách sạn đắt đỏ nhất thành phố, thuê cả hội trường tốn ít nhất sáu con số.

Trì Liệt không quan tâm đến việc nhà họ Sầm, càng không để ý bữa tiệc sinh nhật của Sầm Thanh Nguyệt tốn bao nhiêu tiền.

Anh thu dọn đề thi các môn khác mà thầy Lý mang tới, đặt đề tiếng Anh lên trên cùng.

Ánh mắt lướt qua đề thi, tay Trì Liệt chợt khựng lại.

"Này, này!" Thầy Lý đang uống trà, thấy chàng trai lao ra ngoài thì hoảng hốt, suýt làm rơi chiếc cốc trên tay: "Trì Liệt, em đi đâu vậy? Quay lại! Đề thi này thầy mệt nhọc mới vác từ hiệu sách về, em mang đi được rồi đấy!"

Tiếng bước chân vội vã vang lên như tiếng gió thổi qua hành lang.

Chỉ mấy giây sau, đã nghe không rõ.

*

Trì Liệt đã trèo tường vài lần, lần này càng thuần thục.

Khu biệt thự rộng lớn, anh trốn tránh bảo vệ tuần tra, cuối cùng đến được biệt thự nhà họ Sầm, sắc trời cũng đã dần tối.

Ánh hoàng hôn còn đọng lại mờ nhạt trên bầu trời, một vệt đỏ mong manh yếu ớt. Gió tối thổi qua, tắt dần.

Trì Liệt nhảy qua hàng rào chạm trổ bao quanh biệt thự.

Anh nhẹ nhàng rơi xuống đất, ánh nắng cuối cùng trên bầu trời lúc đó đã tắt hẳn, tĩnh mịch, như bị bóng đêm nuốt chửng.

Trì Liệt men theo vườn hoa đi vòng qua bên hông nhà. Ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.

Cửa sổ phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp hôm đó giờ đã chìm trong bóng tối, đen kịt không ánh đèn.

Chủ nhân căn phòng dường như không có trong đó.

Trì Liệt chỉ do dự một giây, tận dụng những hoa văn chạm trổ trên tường để leo lên.

Giống như lần trước, một tay anh nắm lấy mép cửa sổ, tay kia gõ lên mặt kính.

Ngón tay vừa chạm vào cửa kính, cửa sổ hơi không khóa nhẹ nhàng trượt ra, gió đêm thổi qua, mùi hương dịu dàng thuộc về cô gái lan tỏa.

Trì Liệt nuốt nước bọt.

"Nhóc lùn. " Anh siết chặt cửa sổ, nén giọng: "em ngủ rồi à?"

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gió lay cành đa, khe khẽ sột soạt.

Trì Liệt do dự một lúc.

Nghĩ kỹ, anh cẩn thận đẩy cửa sổ, mở ra khe hở ra độ khoảng 10cm, thận trọng nhòm vào trong.

Không bật đèn, phòng tối om, nhưng có thể nhìn rõ chiếc giường lớn ở giữa phòng, ga gối xếp gọn gàng, không có ai nằm. 

Hay cô ấy cũng đi dự tiệc?

Ý nghĩ này vừa nhảy ra bị Trì Liệt lắc đầu, đè xuống.

Không thể, nếu thế, hôm nay Dụ Kiến sẽ nói với anh.

Không biết phải làm sao, Trì Liệt treo lủng lẳng ngoài cửa sổ tầng hai một lúc, cho đến khi gió đêm lạnh lẽo thổi tới, trong tiếng gió, anh nghe thấy một vài âm thanh không rõ.

Từ sâu trong phòng vọng ra.

Chỉ loáng thoáng, không rõ ràng lắm.

Trì Liệt cau mày, lắng nghe một lúc, cuối cùng anh cắn răng, đẩy cửa sổ, dùng sức nhảy vào trong.

Anh tiếp đất nhẹ nhàng, tiến về phía có tiếng động.

Còn vài bước nữa là tới, Trì Liệt dừng bước.

Mặc dù đã nhiều năm không bước vào căn phòng này, anh vẫn còn sót lại chút ký ức. Theo hướng này, đi hết đường... là phòng tắm.

Mặt chàng trai chợt đỏ bừng.

Vô thức muốn quay lại, chân tay lại vụng về không nghe theo. Vừa nhấc chân đã suýt té nhào. Anh vội níu tủ sách bên cạnh, mới không ngã sấp xuống đất.

Chết tiệt!

Trì Liệt rủa thầm.

Anh ước gì có thể nhảy ra cửa sổ lúc nãy, nhưng hai chân vẫn cứng đờ không chịu tách ra, chỉ có thể ngượng ngùng đứng yên tại chỗ.

Trong phòng rất yên tĩnh.

Vì vậy, tiếng động từ phòng tắm càng rõ hơn.

Trì Liệt nghiến răng, trán nổi gân xanh, tay siết chặt thành nắm đấm.

Lòng bàn tay bị ép đến rướm máu, cảm giác đau nhói, anh bừng tỉnh.

Ngay sau đó là sững sờ.

Tiếng vọng ra từ phòng tắm không phải là tiếng nước.

Mà là giọng Dụ Kiến nhẹ nhàng, hơi run run.

"Mừng ngày sinh nhật của tôi, mừng ngày sinh nhật của tôi, mừng ngày...”

Trong bóng tối, tiếng hát cứ lặp đi lặp lại mãi.

Cô đang tự hát bài chúc mừng sinh nhật cho chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.