Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 39



Quả thật Trì Liệt cười lên trông rất đẹp.

Anh rũ mắt, mí mắt mỏng khép xuống tạo thành một nếp nhăn sắc bén. Gió đêm thổi qua, trong ánh đèn lung lay, đôi mắt đen vẫn luôn lạnh lùng kia hẹp lại đôi chút nghịch ngợm.

Không hề mỉa mai.

Giữa đêm tháng Chín, thậm chí còn thoang thoảng vẻ dịu dàng.

Trì Liệt nhìn chằm chằm Dụ Kiến: "Người nhà sao?"

Anh nhướng mày.

Tiếng cười trầm thấp phát ra từ lồng ng.ực, nam tính, lọt vào tai hơi ngứa ngáy.

Dụ Kiến sững sờ.

Cô nhớ lại lời mình vừa nói, hai má lập tức đỏ bừng.

"Anh đừng nói linh tinh."

Vầng trán trắng nõn của cô gái ửng hồng, bối rối quay mặt đi: "Đại... Đại Hổ là Đại Hổ, tôi là tôi, khác nhau mà!"

Cái tên này.

Lúc nào cũng vô liêm sỉ như vậy, suốt ngày nghĩ lung tung cái gì thế.

Tai Dụ Kiến hơi nóng lên.

Không hiểu sao, cô chợt nhớ đến hình ảnh Trì Liệt lúc đi dã ngoại, ánh mắt lạnh lùng, tay cầm ba lô xanh hồng.

Hay ánh mắt thẳng thắn của Thẩm Tri Linh làm người ta đỏ mặt.

Trì Liệt chỉ mỉm cười.

"Ừ, khác nhau."

Giọng anh lười biếng, vừa như đáp lại vừa chứa đựng chút tình cảm khó nắm bắt, không thể diễn tả thành lời.

Mặt Dụ Kiến càng đỏ hơn.

Cô liếc anh một cái rồi đứng dậy, cầm chiếc ghế nhỏ chạy đi tìm Đại Hổ và Thỏ ở bên kia sân.

Đôi mắt cô gái ngượng ngùng xen lẫn tức giận, khóe miệng Trì Liệt nhếch lên, anh không đuổi theo mà vẫn thong thả ngồi dưới gốc cây đa.

Một lúc lâu sau, anh mới đưa tay lên vành tai.

Một mảng nóng rực.

Cháy bỏng chết người.

*

Sau khi ăn bánh xong, các em chạy nhảy nô đùa trong sân thêm một lúc thì đã đến giờ tắm rửa, đi ngủ.

Cô giáo dẫn bọn trẻ về phòng, công việc dọn dẹp để lại cho Dụ Kiến và Trì Liệt.

Nhớ lại lời chọc ghẹo lúc nãy, Dụ Kiến chỉ cúi đầu dọn dẹp, trong suốt quá trình mắt không rời mặt đất, chẳng thèm liếc anh lấy một cái.

May mắn là Trì Liệt cũng không nói gì thêm.

Hai người nhanh chóng dọn dẹp xong xuôi, trong viện im ắng không một tiếng động

Đêm đầu thu.

Gió nhẹ se lạnh, bóng cây xào xạc.

Trong đêm tĩnh mịch, vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời, trông gần mà thật xa.

Dụ Kiến rửa tay xong, lúc ra ngoài, đã thấy Trì Liệt đứng dưới gốc cây đa.

Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt trăng sáng trên bầu trời đêm.

Khuôn mặt lộ ra biểu cảm Dụ Kiến chưa từng nhìn thấy.

Hầu như lúc nào ánh mắt của Trì Liệt cũng lạnh băng và sắc bén như gai nhọn. Nếu vô tình nhìn qua sẽ bị chúng xước cho đầy vết thương, máu chảy lênh láng.

Lúc này, ánh trăng nhẹ nhàng phủ lên mắt anh, gió thổi qua giữa màn đêm yên tĩnh.

Gương mặt luôn lạnh lùng kia ẩn trong ánh trăng mềm mại, lúc này đã bớt đi chút sắc bén, nhưng nét lạnh lẽo vẫn khó mà che đậy.

Dụ Kiến đứng từ xa, nhìn một hồi lâu.

Cuối cùng cô quyết định tiến lại.

"Trì Liệt?" Cô lo lắng nói.

Trì Liệt vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu, cằm hơi ngước lên kéo ra một đường cong hoàn hảo trên cổ.

Lúc sau anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

"Bánh ngon lắm." Anh nói.

"Sinh nhật trước đây, ông cũng hay mua cho tôi."

Dụ Kiến chợt đứng hình.

Ánh mắt lướt qua chiếc mũ sinh nhật trên tay anh, cô nghĩ một lúc mới hiểu người anh đang nhắc đến là ông cụ mỉm cười hiền từ trong bức ảnh đặt trên bàn học.

Cũng chính là người ông nội mà cô chưa từng gặp.

Dụ Kiến cắn môi, không nói gì.

Một lúc sau, cô nhẹ giọng hỏi: "Ông ấy là người tốt phải không?"

Có thể thấy từ cách Trì Liệt đối xử với Sầm lão gia, dù đã rời khỏi nhà họ Sầm nhưng anh vẫn mang theo bức ảnh đó bên mình, còn đặt ở nơi mỗi ngày đều có thể nhìn thấy được.

Dù có ghét vợ chồng Sầm thị, nhưng anh vẫn luôn nhớ đến ông.

Trì Liệt nghe vậy thì không có biểu cảm gì.

Mi mắt phủ một lớp sương, lâu sau anh mới thì thầm: "Ông ấy rất tốt."

"Lý do tôi đến nhà họ Sầm, cũng là do ông đề xuất, ông muốn tôi được sống vui vẻ hơn."

Gió thổi qua, tiếng xào xạc của cây đa vang lên.

Dụ Kiến chớp mắt.

Cô nhớ Phương Thư Nghi từng nói Sầm Bình Viễn là người đã chủ động đề nghị đón Trì Liệt về nhà.

Nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn không phải như thế.

Dụ Kiến không hỏi gì thêm, Trì Liệt cũng không nói tiếp. Cho đến khi con mèo hoang vô tình giẫm phải cành lá khô phát ra tiếng động, họ mới quay đầu nhìn sang.

Đôi mắt đen phảng phất ánh trăng, lạnh lẽo và tịch mịch.

Anh nhìn cô: "Cô muốn nghe không?"

Giọng anh điềm tĩnh không chút gợn sóng, như không để tâm đến câu trả lời mình sắp nhận được.

Nhưng đôi mắt phản chiếu ánh trăng vẫn chăm chú nhìn Dụ Kiến, thoáng chút thận trọng và dè dặt.

Dụ Kiến không do dự.

Cô khẽ gật đầu.

*

Ban đầu, quả thật Sầm lão gia là người đầu tiên đưa ra đề xuất đón Trì Liệt về nhà họ Sầm.

Sầm lão gia có quan hệ với gia đình mẹ đẻ của Trì Liệt, thương cảm đứa trẻ không có người chăm sóc nên đã bàn bạc với bố của Trì Liệt rồi đưa anh trở về Bình Thành.

Sầm lão gia sinh được hai người con trai.

Lúc đó, Sầm Bình Viễn với tư cách là con thứ, chưa phải là chủ tịch Sầm như hiện tại, nhiều năm trôi qua vẫn chỉ là cấp dưới, bị anh cả chèn ép. Mặc dù đã lập gia đình, sinh con gái, nhưng ông ta vẫn chưa thể thâm nhập vào vòng lợi ích trung tâm của nhà họ Sầm, chỉ có danh mà không có thực.

Nên sau khi nghe tin Sầm lão gia đón Trì Liệt về, Sầm Bình Viễn đã nhanh chóng đề nghị cho Trì Liệt đến nhà mình sinh sống. Ông ta liệt kê ra đủ thứ lý do, cố gắng chứng minh với Sầm lão gia rằng với tuổi tác của ông thì không thích hợp để chăm sóc Trì Liệt cho lắm.

Phương Thư Nghi ở bên cạnh cũng đánh trống lảng, lấy lý do vừa mới mất một đứa con gái, thuyết phục ông Sầm giao Trì Liệt cho bọn họ nuôi dưỡng.

Lúc đầu.

Có một hai năm, cuộc sống của Trì Liệt cũng khá tốt.

Vợ chồng bọn họ làm việc thì khỏi phải chê, mọi thứ ăn mặc đi lại đều sắp xếp chu đáo, đôi lúc Sầm Thanh Nguyệt cãi nhau với Trì Liệt , bọn họ cũng sẽ lập tức đứng về phía anh.

Cho đến khi Sầm lão gia đột ngột xuất huyết não.

Phải gọi luật sư đến soạn di chúc trong tình trạng nguy kịch.

"Họ bảo tôi đến bên giường bệnh khóc lóc” Trì Liệt điềm tĩnh kể: “Nói như vậy ông sẽ thương tôi hơn."

Dụ Kiến không khỏi sửng sốt: "Làm thế..."

Lời nói thật sự quá rõ ràng, không phải do cô nghĩ nhiều.

“Tôi không muốn khóc lóc làm phiền ở ngoài phòng bệnh, bọn họ không lay chuyển được nên hôm sau đã đuổi tôi ra khỏi nhà.”

Từ căn phòng rộng rãi cùng đống đồ chơi và truyện tranh kia giờ đây đã biến thành gian cầu thang nhỏ hẹp đến một cái giường cũng không có.

Dù vậy Trì Liệt vẫn nhất quyết không đi.

Mặc kệ Sầm Bình Viễn và Phương Thư Nghi có đe dọa thế nào, anh cũng không chịu chạy đến nói dối Sầm lão gia, anh dự định sẽ liên hệ với thư ký để nói hết những chuyện mà vợ chồng Sầm thị đã làm.

Nhưng Trì Liệt còn chưa kịp liên hệ thì bệnh tình của Sầm lão gia bất ngờ trở nặng, ông lại một lần nữa bị đẩy đến phòng phẫu thuật.

Dưới sự chứng kiến của luật sư, ông ký tên vào tờ văn bản.

Chuyển 50% cổ phần cho Sầm Bình Viễn, còn 50% còn lại, sau khi ông qua đời hai anh em bọn họ sẽ tự chia đều.

Đến khi anh cả từ nước ngoài vội vàng trở về, chạy tới bệnh viện, lúc ấy Sầm Bình Viễn đã nắm trong tay gần như toàn bộ cổ phần nên hiển nhiên một bước trở thành người đứng đầu nhà họ Sầm.

Mà Sầm lão gia nằm trong phòng ICU hai tháng, cuối cùng bệnh tình cũng dần ổn định nhưng tinh thần của ông đã không còn tỉnh táo như trước nữa.

Hai người con của mình mà ông còn không nhận ra chứ đừng nói gì đến Trì Liệt.

Dụ Kiến đột nhiên cảm thấy hơi khó thở.

Cô khó khăn nói: “Sao, sao có thể như vậy!”

Sử dụng trẻ con để tranh giành tài sản trong lúc cha mình đang nguy kịch, việc tồi tệ và ghê tởm như vậy mà vợ chồng bọn họ cũng dám làm.

Trì Liệt cúi mặt xuống.

Anh không nhắc đến Sầm Bình Viễn nữa mà chỉ ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời.

Gió thổi mạnh hơn, quanh mặt trăng có vài vòng mây, dịu dàng, tỏa ra từng lớp ánh sáng.

"Nhưng mỗi lần tôi đến thăm ông, ông vẫn cười tươi hỏi tôi tên gì, bao nhiêu tuổi, thích ăn gì, học có tốt không." Dưới ánh trăng nhẹ nhàng, nét mặt anh đã dịu đi phần nào: "Có lần hôm ấy sinh nhật tôi, ông cố chấp không chịu ăn, nhất định phải đợi tôi đến để cùng nhau ăn bánh."

Dụ Kiến cắn môi.

Cô khó có thể tưởng tượng được Trì Liệt sẽ cảm thấy như thế nào khi ông Sầm ra đi.

Về việc xảy ra trong đám tang, cô cũng đoán được một chút, chắc hẳn lúc đó vợ chồng Sầm thị không cần phải giả vờ nữa, chính thái độ đó của họ đã khiến anh tức giận.

Bao năm qua.

Bị coi như công cụ hay ở trong cầu thang anh cũng có thể chịu được, nhưng điều duy nhất Trì Liệt không thể tha thứ đó chính là thái độ của Sầm Bình Viễn và Phương Thư Nghi đối với Sầm lão gia.

Trong đám tang mà họ vẫn tự nhiên cười cười nói nói, thậm chí cũng không buồn giả vờ, vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm.

"Thật ra sau này tôi hối hận lắm."

Trì Liệt nhắm mắt lại: "Dù thế nào đi nữa, ông ấy nên được ra đi một cách thanh thản."

Chứ không phải bị quấy rầy cho đến giây phút cuối cùng.

Mặt trăng treo trên đỉnh trời.

Đêm yên tĩnh không một tiếng động.

Gió ngừng thổi, tiếng xào xạc của cây đa im bặt.

Trong không gian tĩnh lặng, đột nhiên Dụ Kiến vươn tay ra.

Cô cẩn thận, không chút do dự nắm lấy ngón tay Trì Liệt.

Không dám siết chặt mà chỉ nhẹ nhàng nắm lấy, ngón tay dán vào lại tách ra, dịu dàng nắm chặt lòng bàn tay chàng trai, giữa đêm thu bỗng dưng lại có chút ấm áp.

Trì liệt lập tức cứng người.

“Ông sẽ không giận anh đâu.”

Tay bị bắt lấy, giọng nói cô gái mềm mại.

Làm người ta cảm thấy an tâm.

Dụ Kiến chỉ định an ủi Trì Liệt một chút.

Sau khi nói xong, một lúc sau, nhận ra mình còn đang nắm lấy tay anh, cô ngại ngùng muốn rút tay lại.

Nhưng còn chưa kịp làm gì.

Thì chàng trai đã đảo ngược tình thế.

Ngón tay trắng nhợt nắm lấy cổ tay cô, hơi lạnh, đầu ngón tay quệt nhẹ trên cổ tay rồi tách từng ngón tay ra, khép chặt vào tay mình.

Mười ngón đan xen.

Lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay.

Dụ Kiến cứng đờ người, sửng sốt tại chỗ, để mặc Trì Liệt cứ thế siết chặt lấy, rút ngắn khoảng cách thân mật mà không thể trốn tránh.

Dưới ánh trăng.

Cô gái bị chàng trai nắm chặt tay, ánh trăng sáng tỏ kéo ra hai bóng dáng một cao một thấp.

Đêm đầu thu, gió mang theo hơi thở se lạnh.

Nhưng những ngón tay ấm áp đan vào nhau, cảm giác ngứa ngáy lan tỏa từ đầu ngón tay, đến mặt và trán cũng nóng bừng.

Nóng bỏng thiêu đốt cả hơi thở.

Nhịp tim đập vang vọng.

Cho đến khi chú mèo hoang lại lần nữa đi ngang qua, nghiêng đầu tò mò nhìn hai người dưới gốc cây, kêu lên một tiếng, rồi lẻn vào bóng đêm.

Lúc này Trì Liệt mới buông tay.

Tiếc nuối đầu ngón tay mềm mại của cô gái, anh buông ra rất chậm, từng chút một, mong muốn không nỡ rời xa.

"Sau này đừng làm thế nữa."

Trong gió đêm tĩnh mịch, anh thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.