Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 48



Bùi Thù ho xong, thở đều đều, đóng sách lại, giả vờ như không có chuyện gì với Dụ Kiến: "Em yên tâm, thầy không thấy gì cả!"

Dụ Kiến thực sự muốn làm ngơ, nhưng nghe anh nói vậy, mặt cô lập tức đỏ bừng. Giả bộ bình tĩnh, vỗ lưng Bùi Thù thêm hai cái, mím môi ngồi xuống chỗ của mình.

Cô cắn chặt môi, má nóng rát.

Sao Trì Liệt có thể...

Mấy kiểu ảnh như vậy, phải cất kỹ chứ, làm sao có thể để lung tung.

Trì Liệt đang tập trung sửa code, hoàn toàn không để ý tình hình bên này.

Bùi Thù không dám đụng đến quyển sách nữa, làm bộ không có chuyện gì, đặt xuống, quay lại phòng lấy những quyển còn lại. Lần này rút kinh nghiệm, không vội lật ra xem, nhìn sang mép trang đầu tiên.

Nụ cười anh lập tức trở nên gượng gạo: "Ha ha, ra là... đồ đánh dấu sách còn cả bộ nữa à."

Dụ Kiến: "..."

Đừng nói nữa! Xin thầy hãy im miệng lại đi!

Cuối thu, còn một tuần nữa hệ thống sưới mới chính thức được mở. Phòng khách chỉ đốt một cái lò sưởi nhỏ, khả năng giữ ấm cũng bị hạn chế, nên nhiệt độ không cao lắm.

Nhưng mặt Dụ Kiến thì nóng bừng như bốc lửa, ngay cả hơi thở cũng nóng rát, bức bối lạ thường.

Cô cúi đầu, tai đỏ ửng, nắm chặt bút, cuối cùng không nói gì.

Trì Liệt sắp xếp lại dòng cuối cùng của đoạn code, ném giấy nháp sang bên Bùi Thù: "Xong rồi, anh chạy thử xem có đúng không."

Bùi Thù lập tức nhận lấy, lấy laptop ra: "Chắc chắn không sai!"

Bùi Thù cũng là dân nghiện công việc, gõ lia chia trên bàn phím, đã quên mất sự xấu hổ lúc nãy.

Chỉ còn Dụ Kiến nắm bút, suy nghĩ lung tung mà vẽ vời trên bài tập.

Trong đầu cứ hiện lên bức ảnh kẹp trong sách.

Dụ Kiến viết xong một mặt bài, chuẩn bị lật sang trang kế tiếp, chưa kịp hành động, một bàn tay lạnh toát vươn tới, đặt lên tay phải cô.

Đã lâu không đánh nhau, những vết thương cũ mới trên ngón tay đã lành hẳn, móng tay cắt ngắn gọn gàng, sạch sẽ tinh tươm.

"Đáp án câu này sai rồi." Anh đứng sau lưng cô, cúi người thấp xuống, cùng cô phân tích câu hỏi: "Em xem đây này, đây mới là chủ ngữ thật sự."

Lòng bàn tay anh rộng rãi, nhẹ nhàng bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, tay còn lại vòng qua vai cô, chống lên mặt bàn.

Dụ Kiến không hiểu sao cảm thấy tư thế này quen quen.

Giống lúc ở trong buồng không gian chụp ảnh hẹp, bị tấm màn hồng bao quanh đó. Cô ngồi trong vòng tay anh, bên tai là hơi thở đứt quãng, như có như không thoảng qua.

Dịu dàng, lại mang theo phài phần lưu luyến hiếm thấy.

Trì Liệt nắm tay Dụ Kiến, phân tích từng bộ phận của câu. Cúi đầu xuống, thấy cô bé đang suy nghĩ lung tung gì đó, tai hồng hồng, mi mắt cúi xuống, rung nhè nhẹ theo hơi thở.

Rõ ràng hoàn toàn không chú ý nghe anh giải thích.

Dụ Kiến vẫn đang mải suy nghĩ.

"Bốp" một tiếng, trán bị anh búng nhẹ một cái.

Cô giật mình, đưa tay che trán, chợt nhớ ra Bùi Thù vẫn còn ở đấy, nghiến răng nén giọng: "Trì Liệt!"

Cái người này định làm gì vậy!

"Hả?" Trì Liệt rút tay về, nghiến răng, híp mắt cười: "Đang nghĩ đến ai vậy?"

Anh ở ngay bên cạnh cô, mà không hiểu sao cô bé này cứ thả hồn bay lung tung đi đâu đâu.

Trì Liệt vô tình nói vậy, nhưng Dụ Kiến lại hơi áy náy, cô che trán, im lặng.

Một lúc sau cô mới phản ứng, người áy náy phải là anh chứ không phải mình, liền ngước lên nhìn anh: "Cái đánh dấu sách... kẹp trong sách, là thế nào?"

Dụ Kiến da mặt mỏng, không dám nói thẳng ra là ảnh, vẫn dùng lời giải thích của Bùi Thù.

Trì Liệt lại ngẩn ra: "Đánh dấu sách?"

Anh liếc nhanh qua mấy quyển sách bên cạnh, lại nhìn đến đôi tai đỏ ửng của cô, mới hiểu cô đang nói gì.

Trì Liệt nhướng mày, gật gù chậm rãi: "À, cái đánh dấu sách ấy tôi dùng rất tiện đấy."

Nói rồi anh khẽ cong môi, đuôi mắt nhếch lên, nở nụ cười lười biếng, hàm chứa chút tinh nghịch.

Nụ cười của Trì Liệt khiến mặt Dụ Kiến càng đỏ hơn.

"Anh làm gì thế." Cô không dám nhìn thẳng anh, lẩm bẩm: "Phải cất kỹ chứ."

Cho dù không để trong album như cô, ít ra cũng phải cất trong túi giấy chứ, làm sao có chuyện lấy ảnh làm đánh dấu sách.

Gò má cô bị nhuộm như trái hào hồng, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, khiến lòng người ngứa ngáy.

Nụ cười trên môi Trì Liệt càng rạng rỡ.

Tâm trạng anh rất tốt, cười tươi nói: "Không."

Dụ Kiến bẽ mặt.

Xin lỗi, cô quên mất, anh chưa bao giờ là người biết lý lẽ cả.

Một lúc không biết phải nói gì, Dụ Kiến mím môi, chưa kịp suy nghĩ câu trả lời thì bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng phía trên.

Anh cao hơn, ngay cả khi nghiêng người nhìn xuống cô, cũng che hết ánh đèn nhà trên cao chiếu xuống.

Phần lớn ánh sáng bị che đi, mặt mày của anh chìm trong bóng tối, trông dịu dàng hơn bình thường.

"Anh không có ý gì đâu." Anh cong mắt nhìn cô, cười nhẹ: "Chỉ là muốn nhìn em thêm một chút thôi."

Con người luôn rất tham lam.

Ban đầu, anh chỉ cần nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon là đủ. Dần dà, muốn nhiều hơn, muốn nắm tay, muốn ôm, mặc dù gặp nhau hàng ngày ở trường, cuối tuần vẫn rất nhớ cô, gặp muốn cô.

Vì vậy mới kẹp ảnh trong sách, mỗi lần lật ra, anh luôn thấy nụ cười dịu dàng mềm mại của cô.

Tươi đẹp.

Lấp lánh trong ánh đèn vàng mờ nhạt mùa thu.

*

Những câu bài tập sau, Dụ Kiến không làm thêm được câu nào.

Cho đến khi Bùi Thù chở cô về trường, suốt quãng đường, trong đầu cô vẫn là đôi mắt cười của Trì Liệt.

Anh cười rộ lên thật đẹp, đuôi mắt thường sắc bén giờ lại khẽ cong lên, hai khóe miệng giương lên, lộ vẻ vẻ dịu dàng và chan chứa tình cảm hiếm thấy.

Từ khi thấy tấm ảnh đó, hôm nay ở phòng khách Bùi Thù không dám thở mạnh, cả buổi chỉ ước gì có thể gõ bàn phím lạch cạch, chứng minh mình thật sự không nghe thấy gì.

Trên đường, anh cũng rất thông minh, giữ im lặng, không hỏi thêm một lời nào.

Dừng xe trước cổng trường Nhất Trung, anh mới gọi Dụ Kiến.

"À..."

Bùi Thù cuối cùng vẫn trẻ hơn Lý Văn Chương rất nhiều, bản thân anh vốn là đứa trẻ đang lớn, suy nghĩ một lúc, không đề cập đến mối quan hệ của hai người, thay vào đó anh hỏi việc khác: "Bé Kiến, Trì Liệt có nói với em về cuộc thi của chúng tôi không?"

Dụ Kiến ngẩn ra.

Cô ngơ ngác nhìn Bùi Thù: "Cuộc thi gì ạ?"

*

Một tuần sau.

Đại học Bình Thành.

Trên bức tường bên ngoài cổng trường được treo tấm băng rôn đỏ, dòng chữ "Cuộc thi Lập trình Quốc tế dành cho Sinh viên - Vòng loại châu Á" vô cùng rõ ràng sắc nét, nổi bật lên dưới nắng thut.

Vòng loại chưa chính thức khai mạc, phòng chờ ở cánh gà sau sân khấu, các thí sinh đến từ mọi miền đất nước ngồi từng nhóm nhỏ, chuẩn bị tài liệu có thể mang lên sân khấu.

Bùi Thù sắp xếp xong đồ đạc, liếc quanh một lúc, quay lại nhìn Trì Liệt: "Tôi vẫn không hiểu, sao cậu không chịu nói với bé Kiến?"

Trì Liệt nhìn chằm chằm vào giấy nháp trên tay, mi mắt không buồn nâng lên: "Không cần."

Chỉ là vòng loại khu vực châu Á, chưa biết có thể đạt thứ hạng bao nhiêu, hoàn toàn không cần phải nói riêng với Dụ Kiến.

"Nhưng như vậy trông chúng ta cô đơn quá." Bùi Thù tựa cằm, lo lắng nói: "Tôi xem mọi người đều có rất nhiều bạn bè và người thân ủng hộ, chỉ có hai người chúng ta, không ai ở phía sau cả, tinh thần thi đấu đã thua mất một nửa rồi."

Trì Liệt khẽ khịt mũi.

Anh lật sang trang giấy nháp khác, ngước nhìn Bùi Thù: "Vậy bây giờ anh có thể rút lui rồi." Dù sao cũng đã thua mất một nửa rồi mà.

Bùi Thù: "..."

Anh chỉ nói cho vui thôi.

Bùi Thù tính tình tốt, bị cắt ngang cũng không giận, ngược lại Trì Liệt cảm thấy mình hơi quá, anh hiếm hoi nói một câu xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không có ý nhắm vào anh."

Bùi Thù mỉm cười gật đầu: "Không sao, tôi hiểu mà."

Dù sao đây cũng là cuộc thi có lớn, nếu có thể đoạt vị trí nhất ở vòng loại, sẽ thẳng tiến vào vòng chung kết toàn cầu, cho dù không lấy được huy chương vàng, cũng là một trải nghiệm tốt.

Cho dù Trì Liệt có sớm thành thục đến mấy thì anh vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Lần đầu tham gia cuộc thi kiểu này, hồi hộp là chuyện bình thường.

Trì Liệt hoàn toàn không biết Bùi Thù đang nghĩ gì.

Anh kiểm tra lại tất cả tài liệu, cất kỹ từng thứ, rồi nghiêng đầu: "Tôi ra ngoài hít thở chút."

Điện thoại Bùi Thù reo lên, anh nhìn qua màn hình, vẫy tay: "Đi đi, đừng đi lâu quá, 10 phút nữa nhớ quay lại."

Trì Liệt ừ nhẹ.

Anh bước ra hành lang, xung quanh đại sảnh, khắp nơi đều thấy các thí sinh được gia đình và bạn bè vây quanh, có người nghiêm túc, cũng có người hồi hộp, nhưng không ai không là không có người ủng hộ đứng sau lưng.

Trì Liệt đi ngang qua đám đông.

Mãi đến tận cuối hành lang mới dừng bước.

Hộ trường của trường đại học rất lớn, do kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, chỉ quẹo quay một góc là tiếng ồn ào đã bị bỏ lại phía sau.

Thiếu niên dựa vào vách kính cuối hành lang.

Anh thở ra một hơi thật dài.

Trì Liệt thực ra không hồi hộp như Bùi Thù tưởng.

Anh luôn coi nhẹ thứ hạng thành tích, ở Nhất Trung liên tục đứng nhất lớp anh cũng chẳng cảm thấy gì.

Cuối cùng cũng chẳng ai vui mừng hay phấn khích vì thành tích của anh cả.

Khác với đám thí sinh kia.

Anh không có bạn bè, càng không có gia đình, chưa bao giờ cảm nhận được sự kỳ vọng của ai, cũng vì thế mà chịu áp lực hay đau khổ.

Trước đây Trì Liệt cảm thấy thế cũng tốt.

Tự do thoải mái, không ràng buộc.

Nhưng mỗi khi Bùi Thù vô tình nhắc đến Dụ Kiến, trong lòng anh luôn xuất hiện một cảm giác khó chịu kỳ lạ không thể diễn tả.

Chính Trì Liệt cũng không hiểu tại sao.

Anh có thể trực tiếp nói với Dụ Kiến về cuộc thi, và cô chắc chắn cũng sẽ đến xem, vui mừng vì thành tích của anh, vẫn cười nói anh giỏi như ngày xưa.

Hoặc có lẽ...

Trì Liệt cúi đầu, không chút do dự dập tắt ý nghĩ chưa kịp thành hình trong đầu.

Anh giơ tay lên, sờ túi áo khoác có khóa kéo phía trước.

Bên trong cất một tấm ảnh mỏng manh, gần như không có trọng lượng.

Vừa chạm vào đường viền tấm ảnh, vẻ mặt hơi căng thẳng của thiếu niên bình tĩnh lại, anh liếc nhìn cây cổ thụ đang rụng lá ngoài cửa sổ, rồi bước quay trở lại.

Không có giả thiết nào cả, cho dù Dụ Kiến có đến hay không cũng vậy, nếu không lấy được thứ hạng, anh sẽ coi như chưa từng tham gia cuộc thi này. Nếu kết quả tốt, lần sau anh sẽ mời cô đi xem vòng chung kết, như vậy cũng chưa muộn.

Trì Liệt nghĩ thế, lại sờ tấm ảnh trước ngực một lần nữa.

Anh lại đi ngang qua đám thí sinh được bao quanh, mặt không cảm xúc đẩy cửa phòng chờ, tiến về phía Bùi Thù.

Bước chân anh chợt dừng lại.

"Bé Kiến, em thật chu đáo, thầy đang lon coca này lắm!" Bùi Thù vui vẻ mở nắp lon, ánh mắt liếc qua, cười híp mắt: "Bên này xong rồi, em sang động viên cậu ấy đi."

Trì Liệt đông cứng tại chỗ.

Một lúc lâu anh vẫn không thể tiếp nhận sự thật, anh bối rối, cho đến khi Dụ Kiến tiến lại trước mặt, ngước nhìn anh, anh mới từ từ bình tĩnh trở lại.

"Em... "

Trì Liệt vừa định hỏi Dụ Kiến tại sao lại ở đây.

Khoảnh khắc sau, một cô gái nhỏ ôm chầm lấy anh.

"Cố lên nhé!"

Cô nhanh nhẹn ôm anh một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.