Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 50



Dụ Kiến rất phiền vì bị Lâm Ninh Chi quấy rầy.

Sau khi kết quả được công bố, cậu ta lại không kiềm chế được cái miệng, lúc bảo chưa từng thấy Trì Liệt có kỹ năng lập trình, lúc lại bảo nhờ công của Bùi Thù mới đoạt được vị trí thứ nhất.

Cuối cùng còn thêm một câu: "Không ngờ cậu lại thích kiểu người như vậy."

Dụ Kiến vốn không muốn gây xung đột với Lâm Ninh Chi nơi công cộng. Nhưng cậu ta cứ lải nhải mãi không dừng, Dụ Kiến không phải là người nhún nhường, lần trước trong buổi dã ngoại có thể làm Lâm Ninh Chi tức giận, thì lần này cô cũng không ngại phản bác.

Quả nhiên, Lâm Ninh Chi bị chọc tức đến mức câm nín.

Nghe Dụ Kiến nói câu cuối cùng xong, Lâm Ninh Chi ấp úng không nói nên lời, mặt mày cậu ta mét, môi mấp máy, rồi bỗng nhiên quay người, chạy thẳng về hướng khác.

Dụ Kiến: "..."

Sao lại chạy mất thế?

Sức chịu đựng còn kém hơn cả Sầm Thanh Nguyệt nữa.

Thấy cậu ta chạy đi, Dụ Kiến cũng không đuổi theo, cô muốn bị đi tìm Trì Liệt.

Cô xoay người, bước chân khựng lại.

Trì Liệt đứng đó, chứng kiến cô gái cách đó vài bước đang ngạc nhiên, rồi vài giây sau, gương mặt trắng nhợt ửng hồng.

Vẻ tức giận biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng hốt, cô liên tục chớp mắt: "Anh... anh đến từ lúc nào!"

Chẳng trách thảo nào Lâm Ninh Chi chạy đi luôn!

Lúc đầu Dụ Kiến không kịp phản ứng, một lúc sau mới nhớ ra câu cuối cùng nói với Lâm Ninh Chi.

Mặt vốn đã đỏ giờ còn nóng hơn nữa.

Như muốn bốc cháy, nóng rát từng đợt.

"Tôi... không phải ý đó." Lúc đối đầu Lâm Ninh Chi, Dụ Kiến nói năng lưu loát, nhưng giờ chỉ biết cũng lắp bắp, một câu cũng nói không trôi: "Là cậu ta... tôi chỉ nói theo lời cậu ta thôi, tôi không..."

Nói đến đây, giọng Dụ Kiến càng nhỏ dần.

Cuối cùng cô vò đầu bứt tai: "Anh rốt cuộc đã nghe được những gì?"

Nếu nghe từ đầu thì cô không cần giải thích nữa.

Trì Liệt không nói gì.

Anh đứng tại chỗ, nhớ lại lời cô nói ra mang theo sự tức giận lúc nãy, khẽ mỉm cười.

Giọng anh run rẩy không rõ: "Em..."

Trì Liệt chỉ kịp nói một tiếng, còn lại chưa kịp thốt ra, vai bị vỗ nhẹ.

Một thí sinh cạnh tranh hạng nhất với họ đến từ Thân Thành đứng sau anh, nhìn anh một lúc rồi hỏi không chắc: "Cậu phải Liệt đúng không? Tớ là Dương Ích nè! Hồi nhỏ chúng ta ngồi cùng bàn với nhau nè!"

*

Kết thúc phỏng vấn, ban tổ chức bắt đầu dọn dẹp.

Dụ Kiến và Bùi Thù đứng ngoài hành lang, nhìn hai người thanh niên trò chuyện cách đó không xa.

Bùi Thù thắc mắc: "Trì Liệt quen Dương Ích hả? Cậu ta là người Thân Thành mà?"

Dụ Kiến lắc đầu: "Em cũng... không biết."

Tiết trời cuối thu se lạnh, hệ thống sưởi ấm mới bắt đầu bật, nên chưa ấm lắm.

Nhiệt độ hành lang hơi thấp, Dụ Kiến đưa tay sờ má, vẫn còn hơi nóng.

Nhưng cảm xúc lúng túng, xấu hổ đã lắng xuống phần nào, cô mím môi, lo lắng nhìn Trì Liệt.

Anh quay lưng về phía cô, không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ thấy đường nét lưng anh thẳng tắp. Dù mặc áo khoác mùa thu dày, nhưng trông vẫn gầy gò hơn các bạn cùng tuổi rất nhiều.

Lúc này anh đứng trước cửa sổ, ánh đèn từ trên cao rọi xuống, in bóng mờ ảo trên kính.

Mông lung tựa như chạm vào sẽ lập tức tan vỡ.

Trì Liệt và Dương Ích nhiều năm không gặp, hai người hỏi thăm vài câu xã giao, trao đổi sơ qua tình hình, rồi cho nhau số điện thoại, sau đó không nói gì thêm.

Anh quay người lại, đối diện với tầm mắt cô, anh không tránh né, cũng không lảng đi.

Hai người bình tĩnh nhìn nhau, anh vừa nhìn vừa tiến lại gần.

"Anh về nghỉ đi, để tôi đưa cô ấy về trường."

Anh nói với Bùi Thù.

Dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng Bùi Thù cũng không có ý định làm bóng đèn, anh vui vẻ chào tạm biệt rồi đi thẳng về ký túc xá.

Trì Liệt lấy túi hạt dẻ từ tay Dụ Kiến: "Đi thôi."

Khuôn viên trường Đại học Bình Thành rộng lớn, hội trường ở góc đông nam, còn họ phải ra cổng tây, gần như vòng qua cả khuôn viên.

Gần vào đông, ngày ngắn dần, sắc trời đã tối.

Đèn đường dọc lối cây nhạt nhòa ánh sáng.

Trời lạnh, có thể thấy khói trắng khi thở ra. Hai người đi sánh vai đi sát bên, không ai nói gì, cứ vậy im lặng bước qua hàng cây đang thay lá, cành nhánh trơ trụi.

Gió bấc thổi xuyên qua cành.

Lạnh buốt thấu xương.

Rất lâu sau.

Dụ Kiến nhìn hai chiếc bóng đổ dài trên đường: "Trì Liệt..."

Cô gọi tên anh rồi dừng lại, không biết nên nói gì.

Dụ Kiến hoàn toàn không rõ những chuyện trong quá khứ của Trì Liệt.

Chuyện nhà họ Sầm, là anh tự kể ra vào đêm trung thu. Trước đó, anh không hề đề cập gì về gia đình, như thể đó là khoảng trống, chưa từng xuất hiện trong đời anh.

Không có cha mẹ, không có người thân, không có gì cả.

Cho đến khi Dương Ích chặn Trì Liệt lại, Dụ Kiến mới giật mình, dù ở nhà họ Sầm bao nhiêu năm, trước đó anh hẳn phải có một gia đình riêng.

Ít nhất cũng phải có một cặp cha mẹ để anh gọi.

Nhưng Trì Liệt chưa bao giờ nhắc tới.

Giọng cô nhỏ lắm, bị gió thổi bay đi, tên anh như tan ra thành mảnh nhỏ.

Trì Liệt hơi nhướng mày.

"Sao thế." Anh cười nhàn nhạt: "Đau lòng cho tôi hả?"

Giọng Trì Liệt nhẹ bẫng, thoáng chút ý cười, nhưng không nghe bất kỳ cảm xúc nào.

Dụ Kiến cắn môi.

Cô do dự một lúc, rồi rút tay ra khỏi tay áo của áo len mỏng, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay anh.

Tay Trì Liệt đang cầm túi hạt dẻ, bị gió lạnh thổi, bàn tay anh lạnh cóng.

Bàn tay mềm mại của cô ấm áp, vỗ vài cái rồi do dự, cố bám lấy ngón tay anh.

Nhịp tim Trì Liệt đập nhanh trong chốc lát.

Anh cúi đầu, tránh tay cô: "Cất vào, ngoài trời lạnh lắm."

Anh hiểu cô muốn an ủi mình, nhưng trời quá lạnh, cô quá nhỏ nhắn và mềm mại, bị gió lâu sẽ lạnh cóng mất.

"Thực ra cũng chẳng có gì."

Trong tiếng gió rít, giọng anh bình tĩnh lạ thường: "Chỉ là chuyện để người ta lời ra tiếng vào trong lúc rảnh rỗi mà thôi."

*

Trì Liệt sinh ra ở Thân Thành.

Là trung tâm kinh tế của cả nước, ban đêm thành phố này thậm chí còn rực rỡ hơn Bình Thành. Hàng ngày có vô số người ào ạt đổ về Thân Thành, ôm theo hoài bão tràn đầy khí thế, hy vọng tìm được ánh đèn riêng trong đêm neon vốn không bao giờ tắt.

Trong khi đó, gia tộc họ Trì là một gia tộc lâu đời ở Thân Thành, đã lập được vị thế vững chắc tại thành phố này từ lâu. Không cần phải lao vào tranh đấu, chỉ cần dựa vào hôn nhân gia tộc là có thể củng cố địa vị của gia tộc họ Trì.

Trì Liệt chính là sản phẩm của cuộc hôn nhân gia tộc, hay nói cách khác, là sản phẩm của sự trao đổi lợi ích.

Giữa cha mẹ anh hoàn toàn không có tình yêu, chỉ làm theo sự sắp đặt của các bậc trưởng bối mà kết hôn, tổ chức hôn lễ long trọng, rồi vội vã sinh con theo sự thúc giục, sau đó mỗi người sống một cuộc sống riêng.

Thuở nhỏ, Trì Liệt hiếm khi gặp cha mẹ.

Anh luôn được người vú nuôi chăm sóc.

Cho đến năm 4 tuổi, mẹ Trì Liệt bỗng nhiên mắc bệnh nặng, lúc đó anh mới được gặp mẹ mà cả năm chỉ gặp vài lần ở nhà.

Do lâu ngày không gần gũi, tình cảm mẹ con thực sự rất nhạt nhẽo, mặc dù ở nhà chữa bệnh nhưng hai mẹ con vẫn không mấy thân thiết.

Trì Liệt chơi bóng ở sân vườn dưới nhà, mẹ anh truyền dịch ở phòng ngủ chính trên lầu, thỉnh thoảng khi sức khỏe tốt hơn bà cũng gọi anh lên nói chuyện một chút.

Ba Trì Liệt vẫn rất ít khi về, chỉ là tháng nào ông ta cũng dặn thư ký thanh toán đều đặn các chi phí y tế.

Ngày tháng trôi qua như vậy, nửa năm sau tình trạng bệnh của mẹ Trì Liệt chuyển biến xấu, rất nhanh không thể cầm cự được nữa.

Trước lúc ra đi, ba Trì Liệt vẫn không xuất hiện bên giường bệnh, bà chỉ có thể gọi Trì Liệt đến bên giường, dặn anh: "Trước kia là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi con, sau này mẹ đi rồi, con phải mạnh mẽ, đừng nghe theo ba con quá."

Lúc đó Trì Liệt còn nhỏ, mặc dù thường ngày tình cảm mẹ con khá nhạt nhẽo, nhưng khi người thân thực sự ra đi trước mặt, anh vẫn đau buồn khôn xiết.

Hoàn toàn không có tâm trạng, cũng không hiểu hết ý nghĩa của câu nói cuối cùng của mẹ.

Cho đến tối ngày đầu tiên sau lễ tang, anh mới hiểu điều đó có nghĩa là gì.

Ban ngày tổ chức lễ tang, tối hôm đó, ba Trì Liệt đã dẫn một người phụ nữ trẻ đẹp về nhà. Hoàn toàn không quan tâm đến vợ mới qua đời, cũng chẳng để ý đến đứa con trai chưa đầy 5 tuổi vừa mới mất mẹ.

Ông ta thậm chí còn chỉ vào người phụ nữ đó, say khướt, bảo Trì Liệt: "Nào, gọi bằng mẹ đi."

Trì Liệt không kìm được nữa.

Đêm đó, vú nuôi vội chạy tới can ngăn mới khiến anh buông ba ra khỏi cái miệng anh đang cắn chặt.

Nhưng ba Trì Liệt vẫn phong lưu đào hoa, mỗi đêm đều dẫn những người phụ nữ khác nhau về nhà. Trong số đó không thiếu những người có ý đồ xấu, lợi dụng lúc người vú nuôi không để ý, lén bóp mạnh cánh tay Trì Liệt, đưa nước sôi cho anh.

Lúc đầu Trì Liệt vẫn tự động tố giác, nhưng thấy ba không hề quan tâm, lần sau anh đã túm lấy tóc người phụ nữ một cách mạnh bạo.

Theo thời gian, trong giới ở Thân Thành đều biết rằng nhà họ Trì có một đứa con trai tính khí bốc đồng, ngang ngược.

Dụ Kiến ngay từ đầu nghe anh kể vẫn luôn cau mày.

Khi nghe đến đây, trái tim cô như thắt lại, không quan tâm Trì Liệt có muốn hay không, cô chủ động đưa tay nắm lấy anh.

Lần này cô dùng sức rất mạnh.

Như sợ anh sẽ giật tay ra, cô nắm chặt bàn tay anh, tách từng ngón tay anh ra, đan chặt.

Trì Liệt bị cô nắm đến đau: "Tôi không sao đâu".

Anh không rút tay lại, ngón tay nhẹ cử động, nắm lại tay cô: "Ít ra như vậy thì không ai dám bắt nạt tôi".

Sau khi tính khí nóng nảy của Trì Liệt lan xa, những người phụ nữ mà ba anh đưa về không dám chọc tức anh nữa, một số người thậm chí còn tỏ ra thân thiết, muốn nhân cơ hội tranh thủ cảm tình của anh, hy vọng sẽ trở thành bà Trì tiếp theo.

Nhưng tất cả đều bị Trì Liệt đuổi đi hết.

"Sau này ông ta cưới người vợ thứ hai, đó là một người phụ nữ rất tốt bụng và dịu dàng, cũng không chê anh hay nghịch ngợm, coi anh như con ruột của mình, bà ấy còn dạy anh chữ viết và đọc sách." Nhớ lại khoảng thời gian đó, giọng Trì Liệt thậm chí có vài phần cười đùa vui vẻ: "Lúc đó anh cảm thấy sống như thế này cũng tốt lắm, chờ dì Lâm sinh con rồi anh sẽ được làm anh."

Nhưng sự tốt đẹp hiếm hoi đó đã không kéo dài lâu.

Người vợ thứ hai của ba Trì Liệt xuất thân từ gia đình bình thường, không biết tính khí đào hoa của ông ta. Sau khi sinh một con gái, bà mới phát hiện ra chuyện ba Trì Liệt ngoại tình. Trong cơn trầm cảm sau sinh cùng với nỗi đau vì chồng ngoại tình, bà quyết định đem con gái rời khỏi nhà họ Trì Liệt.

Trì Liệt lại trở thành một đứa trẻ cô độc.

Lần này, ba Trì Liệt đã rút ra bài học kinh nghiệm từ lần trước, khi Sầm Bình Viễn đề nghị muốn chăm sóc Trì Liệt một thời gian, ông ta đồng ý ngay mà không suy nghĩ, lập tức gửi đứa con bất trị này đến Bình Thành.

Không hề hỏi han.

Suốt mười năm qua không thèm ngó ngàng.

Ông ta không biết, càng không quan tâm Trì Liệt sống thế nào ở nhà họ Sầm.

Dụ Kiến cắn môi.

Gió bấc ào ào thổi tới, cơn gió lạnh buốt thổi tới trên mặt, cô cảm thấy toàn thân lạnh cóng, cảm giác lạnh lẽo từ trái tim lan ra từng đợt.

Cô không lên tiếng, chỉ siết chặt tay Trì Liệt.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi ra khỏi khuôn viên trường Đại học Bình Thành, tới trạm xe buýt gần nhất.

Trì Liệt có vẻ mệt, ngồi thẳng xuống ghế chờ dưới biển quảng cáo.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đang cắn chặt môi trước mặt, cười nhẹ: "Sao thế, khiến em buồn à?"

Dụ Kiến hạ mắt xuống, ánh sao rơi trong con ngươi cô, hiện lên một tầng nước lấp lánh.

Trong veo, sạch sẽ.

Giọng anh nghe có vẻ thờ ơ, không quan tâm, cô hít mũi một cái, hỏi nhỏ: "Vậy còn anh?"

Anh có buồn không?

Trạm xe buýt chỉ có hai người họ.

Đêm xuống, hai bên đường ánh đèn neon rực rỡ, không xa phía trước là những tòa cao ốc bật sáng từng ngọn đèn chờ người trở về. Dòng xe cộ và đèn đường hợp lại thành dòng sông vàng lặng lẽ chảy qua bên cạnh những người lòng tràn đầy hy vọng, muốn về nhà sum họp.

Trì Liệt cười nhẹ.

Anh nắm tay cô: "Có chút."

Anh từng nghĩ bản thân sẽ không còn cảm xúc yếu đuối như vậy, cho dù chỉ còn một mình, anh vẫn có thể sống cuộc sống nổi loạn, không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Nhưng bây giờ anh mới 17 tuổi.

Đôi lúc trằn trọc không ngủ được, anh vẫn nghĩ đến cảm giác ganh tị khi 7 tuổi, nhìn các bạn cùng lớp đều có cha mẹ đón về, còn mình ngồi một mình trong lớp chờ tài xế.

Anh vẫn vậy.

Rất muốn có một gia đình bình thường.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa."

Trì Liệt thấy Dụ Kiến cắn môi chặt hơn, lười nhác cười một tiếng, "Lúc nãy tôi nghe em nói chuyện với Lâm Ninh Chi..."

Trì Liệt ban đầu chỉ muốn chuyển đề tài.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó.

Trong cái lạnh thu se của gió bắc, đôi môi anh bất ngờ chạm vào một đôi môi mềm mại.

Ấm áp, ướt át.

Chỉ chạm nhẹ liền lập tức rời đi.

Túi hạt dẻ rang Trì Liệt cầm trên tay "bịch” một tiếng rơi xuống đất với, anh ngồi ngay lập tức thẳng dậy.

Nụ cười nổi trên mặt biến mất, mặt mày anh lập tức lạnh như băng.

"Dụ Kiến." Hơi ấm môi cô vẫn còn vương lại, anh nhìn thẳng vào cô, giọng run rẩy: "Em có ý gì?"

Mí mắt Dụ Kiến run lên.

Cô đứng tại chỗ, bối rối chẳng dám cử động, đối mặt với đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, cô vô thức xoắn chặt ngón tay.

Một lúc sau, cô nói nhỏ: "Em..."

Dụ Kiến thực sự rất rõ tình cảm của mình.

Mặc dù cô không bao giờ chịu lắng nghe anh thổ lộ rõ ràng, cũng không cho phép anh đùa cợt nói ra miệng, nhưng cô hiểu rất rõ những cảm xúc rung động mềm mại, những tình cảm mơ hồ khó nói ấy.

Vì vậy hôm nay cô mới phản bác Lâm Ninh Chi dứt khoát như vậy.

Tuy nhiên, Dụ Kiến da mặt mỏng, càng không nghĩ đến chuyện yêu sớm, nên cứ thế cứ kéo dài.

Cô cũng không biết phải kéo đến khi nào, có lẽ là sau kỳ thi đại học, lên đại học, khi cả hai đều trưởng thành rồi, mới cân nhắc những tình cảm khó nói nên lời này.

Nhưng bây giờ Dụ Kiến không muốn kéo dài nữa.

Cô không muốn để Trì Liệt buồn thêm.

Vừa căng thẳng vừa xấu hổ, Dụ Kiến nắm tay rất chặt, móng tay cắt tỉa sạch sẽ hằn sâu vào lòng bàn tay.

Cô lấy động hết can đảm, nói nhỏ nhẹ: "Em..."

Chưa kịp nói hết câu, cánh tay anh vòng qua vai cô, dùng sức kéo cô vào lồng ng.ực.

Anh cúi xuống, đôi môi áp lên, bịt kín những lời cô muốn nói.

Dụ Kiến bối rối mở to mắt.

Anh cũng đang nhìn cô.

Bàn tay lạnh lẽo của anh đang nắm cằm cô, hơi thở anh gấp gáp, dồn dập, hôn vừa sâu vừa mạnh.

Đôi mắt vốn đen thẳm càng thêm u tối, những vực thẳm vốn ẩn sâu trong đôi mắt dâng lên, theo động tác anh cắn nhẹ khóe môi cô, cuộn trào thành những con sóng mãnh liệt dữ dội.

Sâu thẳm, lạnh lẽo.

Khiến người ta chìm đắm, mê muội.

Toàn thân Dụ Kiến mềm nhũn không còn sức lực.

Cô không dám nhìn vào mắt Trì Liệt nữa, cô nhắm mắt lại, ngồi trên đùi anh, tựa vào khuôn ngực rắn chắc của anh, bị ép ngửa đầu đón nhận nụ hôn quá mãnh liệt, không hề dịu dàng này.

Đêm đã khuya.

Hai bên đường, đèn neon dần sáng lên, dòng xe cộ nườm nượp trên đường không ngớt. Tiếng còi, tiếng nhạc ồn ào huyên náo, một chiếc xe lao nhanh qua trạm xe buýt, đi ngang qua đôi trai gái đang ôm nhau trên băng ghế chờ.

Rất lâu sau.

Đầu lưỡi Dụ Kiến tê dại, cô không thở nổi, run rẩy dùng sức đẩy anh mấy cái, anh mới chịu buông tha cô.

"Dụ Kiến." Anh thở hổn hển, vuốt nhẹ đôi môi còn đọng vệt nước của cô, nói khẽ: "Anh thích em."

Rất thích.

Thích một cách vô phương cứu chữa.

Dụ Kiến hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào, cô nhắm mắt lại, nhẹ gật đầu.

Vài giây sau, đôi vai cô chùng xuống.

Anh vòng tay qua eo cô, cúi đầu, chôn mặt vào cổ cô.

"Anh sẽ luôn thích em."

Anh nhấn mạnh một lần nữa, giọng khàn khàn: "Em cũng phải luôn thích anh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.