Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 53



Trong khoảnh khắc ấy, Dụ Kiến tưởng mình nghe nhầm.

Bởi vì câu nói này hoàn toàn không giống với những lời Trì Liệt sẽ nói ra.

Trong ấn tượng của Dụ Kiến, Trì Liệt luôn thể hiện thái độ rất bình thường trước gian khó.

Anh không để tâm khi cô thấy nơi anh sống chỉ là góc cầu thang nhỏ hẹp ở nhà họ Sầm, cũng không che giấu chuyện đi làm thu mua phế liệu ở nhà Ngô Thanh Quế, thậm chí lần đầu gặp nhau, lúc anh bị đâm, vết thương chảy máu ngất đi, tỉnh dậy vẫn không lộ chút yếu đuối nào.

Anh ghét sự thương hại của người khác.

Đồng thời anh cũng không cần nó.

Dụ Kiến như người mất hồn, cô nhìn chằm chằm Trì Liệt, một lúc sau thấy anh liếc sang Tiền Tư Vực, ánh mắt dừng lại vài giây rồi quay lại.

Đôi mắt đen tuyền nhuộm ý cười, anh nhìn cô: "Thật sự rất đáng thương."

Thậm chí còn nhấn mạnh lại lần nữa.

Dụ Kiến: "..."

Chắc chắn là anh bị bệnh nặng!

Lúc khâu vết thương bằng kim bấm giấy còn không thấy mình đáng thương, bây giờ vì một chút ăn uống mà làm ầm lên.

Dụ Kiến chỉ thấy cảnh này một lần, đó là ở cô nhi viện, cô cầm kẹo, bị một đám trẻ con mắt tròn xoe vây quanh.

Dụ Kiến suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: "Thỏ còn không như anh." Đại Hổ thì vẫn vì kẹo mà lăn lộn ăn vạ.

Trì Liệt không để tâm việc cô so sánh mình với trẻ con, anh đặt bút xuống, vươn tay vuốt tóc, nở một nụ cười mơ hồ: "Vậy em cũng hung dữ với thằng bé như với anh vậy à?"

Giọng anh quá tự nhiên, Dụ Kiến nhẹ nhàng bĩu môi.

Cô nói chậm rãi: "Thỏ chưa bao giờ phá phách cả." Cô vẫn chưa quên chuyện xảy ra ở tiết tiếng Anh đâu đấy.

Giọng cô gái nhỏ nhẹ, vì trong lớp còn người khác nên cô nói rất khẽ, nghe có vẻ cẩn thận sợ người khác nghe được, lại thoáng chút tức giận đáng yêu.

Khiến cõi lòng anh ngứa ngáy.

Không hiểu sao Trì Liệt bỗng có hơi nóng nảy, cổ họng giật giật.

Anh hiểu Dụ Kiến ám chỉ điều gì, nhưng anh không có ý định thay đổi, chỉ cười nói: "Được rồi, dù sao cũng không chẳng có ai thương anh cả."

Trì Liệt nói một cách vô tình, dù sao anh cũng không định so đo với Tiền Tư Vực, huống hồ là với đám nhóc chưa bằng nửa vóc dáng mình. Nên chỉ là nói cho có.

Bản thân anh cũng không để tâm lắm.

"Bốp!"

Nhưng chưa nói dứt câu, cánh tay đã bị vỗ mạnh một cái.

Đánh không hề nhẹ, đến Thẩm Tri Linh đang cãi nhau phía sau cũng phải quay lại nhìn, rồi bị Tiền Tư Vực quay đầu lại tiếp tục cãi.

Trì Liệt hơi bối rối.

Không hiểu sao Dụ Kiến đột nhiên tức giận thế, anh nghiêng đầu, thấy cô gái cau mày, rất bực tức lục tìm trong tay áo đồng phục, ném một thứ về phía anh: "Cầm lấy đi".

Thực ra Dụ Kiến không giận Trì Liệt.

Chỉ là nghe anh nói không ai thương, trong lòng bỗng rất khó chịu, nên mới nói nhỏ thêm: "Anh ăn đi, không lát lại nguội mất".

Trời lạnh, sợ đi đường bị gió thổi lạnh, nên cô cất kỹ trong tay áo, ống tay áo đồng phục rất rộng rãi, vừa đủ chứa.

Trì Liệt vươn tay đón bóng mờ hình elíp bay tới, rõ ràng mới vừa ra lò đã được cô gái ôm trong ngực, còn nóng hổi, áp vào lòng bàn tay anh rất ấm.

Anh mở bàn tay ra.

Bên trong là củ khoai nướng mềm mềm.

"Chỉ có củ lang nướng là ngọt thôi, những cái khác anh có lẽ không thích lắm."

Dụ Kiến đi lòng vòng trước cổng trường nửa ngày, ghé hết từng quán một, cuối cùng thấy củ lang nướng là hợp ý anh nhất: "Nếu anh không muốn ăn... thì trả lại cho em."

Mỗi năm vào mùa đông, cô Đổng lại nướng khoai ngọt cho các em, nên Dụ Kiến cũng rất thích.

Lần đầu yêu đương, Dụ Kiến hoàn toàn không có kinh nghiệm, chỉ có thể cố học theo Thẩm Tri Linh một cách vụng về.

Thực tế cô không tự tin chút nào.

Cô vẫn đang đợi phản ứng của anh, nửa ngày sau, Trì Liệt đột nhiên cúi đầu nở nụ cười.

Khóe miệng anh cong lên một đường cong rõ ràng, anh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, ngã người ra sau, lộ ra lò sưởi bị anh che khuất từ nãy đến giờ, anh chỉ cho Dụ Kiến xem: "Xem ra tâm hồn chúng ta rất có sự giao cảm đấy."

Hệ thống sưởi đã bắt đầu hoạt động, lò sưởi trong lớp thường để đủ thứ linh tinh, từ sữa bò đến thuốc Đông y cái gì cũng có.

Giờ đây, phía bên lò sưởi của Trì Liệt cũng có một củ khoai nướng được bọc trong giấy bạc.

Đã qua giờ ăn trưa, nên chắc chắn không phải anh mua cho mình.

Dụ Kiến chợt sững sờ, sau đó mặt cô đỏ bừng.

Mi mắt run run, cô cắn môi, vươn tay đòi lại củ khoai trên tay anh: "Trả cho em."

Trì Liệt nghĩ cũng không nghĩ: "Không trả."

Anh đổi củ khoai sang tay kia, đẩy củ khoai trên lò sưởi vào tay Dụ Kiến: "Em ăn cái này."

Mùa đông phương Bắc lạnh nên hệ thống sưởi hoạt động rất mạnh, lò sưởi nóng rực, củ khoai vẫn còn nóng hổi, áp vào tay thậm chí còn hơi bỏng, khiến cả vành tai cô gái cũng đỏ lên.

Cô lẩm bẩm: "Rõ ràng giống nhau cả mà."

Đồ cùng nướng một lò, không có gì khác biệt lắm.

Trì Liệt nghe vậy bật cười.

Anh không dùng muỗng được người bán tặng kèm mà trực tiếp bóc giấy bạc ra, xé lớp vỏ nướng vàng ửng bên ngoài, cắn thẳng một miếng.

"Khác chứ."

Anh liếc cô, khóe mắt đuôi lông mày đều đầy ý cười: "Củ này ngọt hơn."

*

Trì Liệt ăn hết một củ khoai nướng với tâm trạng rất vui vẻ.

Bên cạnh, cô gái cúi đầu ăn từng muỗng củ khoai anh đưa, mặt đỏ bừng.

Vài ngày sau Trì Liệt không gây sự nữa, dù sao tiết học tiếng Anh hôm đó cũng anh quá đáng, tính tình Lý Văn Chương dù tốt, nhưng nếu còn chống đối trên lớp lần nữa, e là ông cũng khó tránh việc hối hận, trực tiếp đuổi anh về ngồi cuối lớp.

Thời gian ở trường luôn trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt đã tới thứ bảy.

Sau khi quyết định hợp tác viết code với Bùi Thù, Trì Liệt tạm ngừng công việc ở bãi phế liệu nhà Ngô Thanh Quế.

Lần thi vòng loại trước anh đoạt giải nhất có tiền thưởng, Bùi Thù cũng sẽ chia sẻ công việc freelance cho anh làm. Anh đã thanh toán xong tiền nhà vài tháng tới, thậm chí cả học phí và sinh hoạt phí năm sau cũng có dư, không cần đi thu gom phế liệu nữa.

Nhưng thứ bảy tuần này, Ngô Thanh Quế vẫn gọi điện cho anh từ sáng sớm.

"Cô ở ngay cổng nhà con nè, lẹ lên! Con chưa xem tin nhắn hả? Cô có nói hôm nay cô ghé mà. Chỉ hai thùng cam thôi, vừa gửi từ quê về đấy. Đừng lằng nhằng nữa, con ra lấy lẹ lên! Tí nữa cô còn phải giao cho Viện trưởng Trình nữa."

Ngô Thanh Quế nói liên tục không thở, rồi cúp máy, khiến Trì Liệt không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể thay đồ ra nhận.

Hai thùng cam nặng trịch.

Quả nào quả nấy rất chắc tay.

"Hôm nay con có rảnh không?" Mặt mày Ngô Thanh Quế đỏ au vì trời lạnh: "Nếu không bận thì đi với cô đến cô nhi viện nhé."

Xe tải chở nhiều cam, trong viện toàn trẻ con, bà còn việc khác phải làm, một mình bốc dỡ sợ không kịp.

Trì Liệt nhảy lên chiếc xe con: "Nay con cũng không bận việc gì."

Không phải đi thu gom phế liệu, nên thời gian rảnh của anh nhiều lắm, xử lý các dự án Bùi Thù chia sẻ cũng không mất nhiều thời gian.

"Vậy thì tốt." Ngô Thanh Quế cười: "Cô chỉ sợ làm lỡ việc của con! Mấy thứ con làm cô cũng không hiểu, nghe rất lạ lùng."

Trì Liệt đã giải thích rõ lý do không đi gom phế liệu cho Ngô Thanh Quế, nhưng bà nghe không hiểu lắm, chỉ biết là đây là chuyện tốt, rất vui vẻ đồng ý.

"Sau này nếu cô bận quá thì cứ gọi cho con."

Trì Liệt thắt dây an toàn: "Con cũng không bận lắm đâu."

"Không được!" Ngô Thanh Quế đạp chân ga: "Lúc học bài phải tập trung! Bà Ngô con chịu thiệt thòi không có văn hóa, chứ không bây giờ cô đã sớm mua nhà ở thành phố rồi!"

Trì Liệt nghe vậy bật cười, không nói gì.

Ban đầu anh còn tranh cãi vài câu với Ngô Thanh Quế, sau thấy không thắng nổi bà, nên im lặng luôn.

Những người liên quan đến Dụ Kiến dường như đều giống cô, lớn lên trong môi trường này nhưng vẫn giữ được sự tốt bụng.

Lúc đầu Trì Liệt rất không thích ứng.

Giờ cũng đã quen rồi.

"Quao! Cam lớn! Cam lớn!" Chiếc xe Ford Transit nhỏ chạy vào viện phúc lợi, vừa dừng lại, đám trẻ con ùa ra như ong vỡ tổ. Trong đó, Đại Hổ chạy nhanh nhất, cậu bé chạy tới cửa xe, thấy Trì Liệt, lại hét to: "Ối! Quái vật lớn! Quái vật lớn!"

Rồi quay đầu chạy ngược vào trong.

Trì Liệt: "..."

Thôi được rồi.

Dù sao thì đứa nhỏ này nhìn anh không vừa mắt cũng không phải chuyện mới ngày một ngày hai.

Trì Liệt giúp Ngô Thanh Quế dỡ cam xuống, không cho nhóm giáo viên cô Đổng làm, tự anh ôm cam vào nhà ăn, xếp từng thùng một.

Cô giáo Đổng rót cho anh ly nước nóng: "Mau ngồi đây nghỉ ngơi! Đã lâu lắm rồi con không ghé qua đây!" Lần trước là vào Trung thu.

Trì Liệt cầm ly nước, nói cảm ơn.

Hai hôm trước tuyết vừa rơi, bây giờ là lúc tuyết tan, nhiệt độ thấp hơn bình thường, đám trẻ thường chơi đùa, chạy nhảy ngoài sân giờ đều trốn trong hành lang, anh nhìn qua một lượt, không thấy bóng dáng cô đâu.

Có lẽ em ấy đang ở trên lầu, Trì Liệt nghĩ.

Trước khi đến, anh không nói với Dụ Kiến, chắc hẳn cô không biết anh đang ở đây.

Trì Liệt đồng ý với Ngô Thanh Quế đến đây để chuyển cam, ngoài việc giúp đỡ, anh cũng muốn lợi dụng cơ hội này để gặp Dụ Kiến.

Mặc dù hôm qua, hai người vẫn ngồi cạnh nhau, cúi đầu cùng giải bài tập.

Thậm chí còn bị Lý Văn Chương nhìn chằm chằm với ánh mắt khó chịu.

Trì Liệt đang suy nghĩ có nên đi thăng lên lầu hay nhắn tin trước, nhưng chưa kịp quyết định, thì cậu bé Thỏ bọc kín trong áo len từ bên ngoài lạch bạch chạy về.

Trong tay bé đang cầm một túi nhựa.

"Ôi! Anh cả!" Thỏ thấy Trì Liệt, vui mừng cười, suy nghĩ một lúc, lại đưa túi nhựa cho Trì Liệt: "Anh mang lên cho chị ấy nhé! Trên người em lạnh, sợ làm chị ấy lạnh theo."

Nói rồi, Thỏ lại chạy lạch bạch vào trong thay đồ.

Trì Liệt có hơi bối rối.

Túi nhựa trong suốt, anh vô thức cúi đầu nhìn qua, lông mày nhíu chặt lại.

*

Trên lầu.

Dụ Kiến đóng chặt cửa sổ, lục tìm chăn bông dày nhất trong tủ, rồi đổ nước sôi vừa đun sôi vào túi chườm nóng, mới ôm túi chườm nóng cuộn tròn trong chăn.

Nhà trẻ mồ côi có điều kiện sưởi ấm khá tốt, hệ thống sưởi nóng lên rất nhiều. Nhiệt độ trong phòng cao, đôi khi chỉ cần mặc áo dài tay là đủ, rất ít khi trẻ con bị lạnh.

Nhưng Dụ Kiến vẫn cảm thấy lạnh.

Từ nhỏ sức khỏe cô đã yếu ớt, mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt Dụ Kiến đều rất khó chịu, phải uống thuốc giảm đau trước, nếu không sẽ đau đến mức không thể ngồi dậy được.

Lần này quay lại nhà trẻ mồ côi, cô quên mang thuốc theo, ban đầu định tự đi mua, nhưng bụng dưới đã bắt đầu nhức nhối, đành nhờ Thỏ đi mua viên thuốc ibuprofen (thuốc chống viêm).

Dụ Kiến quấn mình trong chăn, cuộn tròn lại, nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp.

Thật sự rất dồn dập, so với gõ cửa thì càng giống như đập cửa hơn.

Dụ Kiến mệt mỏi nói: "Cửa không khóa."

Cô thật sự không muốn đứng dậy.

Lời cô vừa dứt.

Bóng dáng cao lớn của chàng trai gần như lập tức áp sát trước mắt cô.

"Anh... "

Trì Liệt đứng bên giường, nhìn cô, giọng run run: "Em bị thương ở đâu?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.