Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 54



Dụ Kiến hơi bối rối: "Hả?"

Cô không biết nên ngạc nhiên trước việc Trì Liệt đột nhiên xuất hiện ở viện phúc lợi, hay là thắc mắc tại sao anh lại hỏi như vậy. Cô vén chăn lên định ngồi dậy.

Thì thấy sắc mặt của Trì Liệt đột nhiên thay đổi.

Trong mắt Dụ Kiến, Trì Liệt chỉ có hai dáng vẻ. Đuôi mắt nhếch lên, khóe miệng vẽ nên nụ cười mỉa mai, thái độ thờ ơ, toát lên vẻ không bận tâm, không quan tâm bất cứ điều gì.

Hoặc là lạnh lùng, đôi môi vẽ thành một đường thẳng, mặt mày cứng răn băng giá, ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng trôi.

Vừa xa cách vừa lạnh nhạt.

Đối với thế giới này luôn hờ hững.

Tuy nhiên, bây giờ Trì Liệt đứng bên giường, cúi đầu xuống, Dụ Kiến có thể thấy rõ lông mi anh đang run lên, hơi thở gấp gáp phập phồng, tay đặt trên vai cô cũng đang run lên bần bật: "Là ai? Lại là lũ tóc đỏ sao?"

Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Có thể nghe ra sự giận dữ và căng thẳng không thể kiềm chế được từ trong lời nói.

Dụ Kiến càng thêm bối rối: "Anh đang nói gì vậy?"

Tại sao lại lung tung hết thảy, lũ tóc đỏ rõ ràng đã bị cảnh sát đưa đi từ lâu rồi mà.

Dụ Kiến mù mờ, ngước nhìn Trì Liệt một lúc lâu, ánh mắt lướt qua bàn tay siết chặt của anh, nhìn thấy cái túi nhựa nhàu nát không còn hình dạng, cuối cùng lúc này cô mới hiểu anh nghĩ cái gì.

"..."

"Trì Liệt." Dụ Kiến im lặng một lúc, chọn cách nói tương đối khéo léo: "Có lẽ, anh đã từng học qua môn giáo dục giới tính chưa?"

"..."

*

Trì Liệt thực sự chưa học qua môn giáo dục giới tính, anh rót nước nóng cho Dụ Kiến, nhìn cô uống hết thuốc giảm đau, ôm chăn nằm lại trên giường.

Dụ Kiến không có tinh thần, cô ôm túi chườm nóng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Bình Thành vào mùa đông tuyết rơi dày, không lâu sau, bầu trời bên ngoài đã tối sầm, gió bắc gào thét, mang theo mưa tuyết mịn nhỏ li ti như muối quét qua cành cây. Một vài cành khô bị gió thổi bay, đập vào cửa sổ, lộp cộp vang lên.

Trì Liệt bỏ viên thuốc vào hộp, cất vào ngăn kéo, ngẩng đầu nhìn màn mưa tuyết lạnh lẽo bên ngoài, vô thức thở dài.

Trời mới biết anh nghĩ gì khi nhìn thấy viên thuốc giảm đau lúc nãy.

Trì Liệt đã quen với việc bị thương, thành thử sức chịu đựng của anh cũng vượt xa người bình thường, anh chưa bao giờ dùng thuốc giảm đau, chỉ dựa vào bản thân để chống chọi.

Nhưng anh hoàn toàn không dám tưởng tượng những chuyện tương tự như thế xảy ra trên người Dụ Kiến.

Trì Liệt đóng ngăn kéo lại, kéo ghế nhỏ ngồi bên giường.

Cô gái nằm trên giường ngủ say, thân hình mảnh mai, toàn thân cô chìm trong chăn dày, hầu như không nhìn thấy sự phập phồng theo hơi thở. Chăn kéo lên rất cao, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, trắng mịn to độ bàn tày.

Có lẽ vì đang trong thời kỳ kinh nguyệt, nên trông cô tái nhợt hơn so với bình thường.

Trì Liệt chợt nhớ đến đêm hè ở bệnh viện cộng đồng.

Đêm đó, anh đứng trong hành lang bệnh viện nhìn xuống cô, dưới ánh đèn trắng mờ, cô gái cúi đầu, phần gáy mảnh khảnh của cô lộ ra, mong manh, tưởng chừng gió nhẹ thổi qua cũng có thể thổi bay đi.

Sau đó, khi chạy trốn, dáng vẻ cô thật nhanh nhẹn, giống một con mèo nhạy bén và cảnh giác.

Đây là một cô gái rất lạ.

Cô không sợ bọn du côn vô công rồi nghề ở khu phố cũ, cũng sẽ không rơi nước mắt vì cha mẹ ruột quên ngày sinh nhật mình, thậm chí đêm chuyển ra khỏi nhà họ Sầm, cô vẫn ngồi cạnh anh trên bậc thềm trước tòa nhà ký túc xá, tự khúc khích cười.

Mặc dù cô trông rất mỏng manh đến nỗi tưởng như chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan.

Dụ Kiến ngủ rất lâu, khi tỉnh dậy vẫn còn choáng váng, cô chớp mắt mơ màng vài cái, mới nhớ ra mình đang ở viện phúc lợi.

Cô ngước mắt, đối diện với đôi mắt sâu thẳm quen thuộc.

Bên ngoài gió tuyết buốt lạnh tê tái, tuyết rơi càng lúc càng lớn, ánh mặt trời nhợt nhạt mờ ảo. Rèm cửa kéo chặt, trong phòng lại không bật đèn nên ánh sáng cực kỳ hạn chế. Chàng trai ngồi bên giường, quay lưng về phía cửa sổ, lông mày và đôi mắt như chìm trong bóng tối, nhìn không rõ.

Nhưng Dụ Kiến dường như đọc hiểu được cảm xúc trong mắt anh.

Ấm áp, trìu mến.

Mang theo sự dịu dàng không che giấu.

Dụ Kiến cứ tưởng mình còn ngái ngủ.

Cô chớp mắt mạnh hai cái, nhìn lại, Trì Liệt đã đứng dậy, rót nước nóng vào cốc, kiểm tra nhiệt độ rồi đưa cho cô: "Em uống đi."

Cốc nước ấm áp trên lòng bàn tay được anh thêm vào đường đỏ.

Dụ Kiến nhấp từng ngụm nhỏ, uống hết phân nửa cốc, cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mới nhớ hỏi anh: "Sao anh lại ở đây?"

Trì Liệt giải thích ngắn gọn về việc anh được nhờ mang cam đến.

Dụ Kiến bật cười: "Bà Ngô vẫn luôn như vậy."

Ngô Thanh Quế không con, đối với đám trẻ ở đây rất chiều chuộng. Đặc biệt những dịp lễ tết lại càng chở đủ thứ đến tặng, nếu không nhận, bà sẽ đứng giữa sân la lối nổi giận.

Cô gái dựa vào thành giường, ôm cốc nước, cười vô cùng dịu dàng. Bên ngoài trời tối sầm, nụ cười cô vừa mềm mại vừa rạng rỡ, lấp lánh dưới tiếng gió tuyết.

Một lát sau.

Có vẻ nhớ ra điều gì đó, đôi mày Dụ Kiến nhăn lại, cúi đầu chán nản, toàn thân có phần rủ xuống.

"Em cũng muốn ăn cam."

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, lòng chẳng ôm chút hy vọng nào.

Ngô Thanh Quế chọn cam từ vườn nhà mình gửi tới, mỗi năm đều lựa loại ngon nhất. So với cam bán ngoài chợ thì tốt hơn nhiều. Nhưng xét tình trạng Dụ Kiến hiện giờ chỉ có thể ôm túi chườm nóng uống thuốc giảm đau, huống hồ ăn cam, chỉ cầm trên tay có lẽ cũng khó chịu với cái lạnh buốt giá đó.

Cô gái hiếm khi lộ vẻ chán nản, mi mắt rủ xuống, rõ ràng không vui, ngón tay vặn vẹo góc chăn.

Trì Liệt khóe miệng nhếch lên: "Đồ tham ăn."

Giọng nói của chàng trai đượm ý cười, Dụ Kiến mím môi, hiếm khi giở tính trẻ con vô lý phản bác: "Em muốn ăn."

Dụ Kiến rất ít khi không suy nghĩ như vậy, Trì Liệt nghe vậy giật mình, liền bật cười thành tiếng.

Tiếng cười anh trầm ấm, nam tính, nhẹ nhàng v.uốt ve màng nhĩ.

"Được." Anh vén chăn cho cô: "Chờ anh." Anh đứng dậy, đi xuống lầu lấy hai quả cam và một cái bát sứ lớn.

Dụ Kiến ngồi trên giường, ôm túi chườm nóng, nhìn chàng trai đứng bên bàn, đặt cam vào bát, rồi nhấc bình nước nóng lên, đổ vào.

Rõ ràng là anh đang dùng nước nóng luộc cam.

Cũng được thôi, Dụ Kiến nghĩ.

Mặc dù cam luộc nước nóng không ngon bằng cam tươi, nhưng có còn hơn không.

Dụ Kiến ngoan ngoãn chờ đợi, một lúc sau, cảm thấy cảnh tượng trước mắt có phần quen thuộc.

Năng lượng có hạn, cô suy nghĩ thật kỹ, cho đến khi Trì Liệt vớt cam ra khỏi bát, ngồi bên giường bắt đầu gọt vỏ, cô mới chợt nhận ra tại sao thấy quen quen.

Vài tháng trước, chàng trai từng nằm trên chiếc giường này. Gương mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, mặc dù đã lau khô mái tóc ướt sũng nhưng vẫn như đang chìm đắm dưới nước. Đôi môi mím chặt thành một đường sắc nhọn, nhìn rõ đường mạch máu xanh nhạt trên đôi mi mỏng.

Khi tỉnh dậy, anh thậm chí còn đánh mạnh tay cô, không hề do dự, vừa hung dữ vừa tàn nhẫn.

Lúc đó hai người chưa thân thiết cho lắm, Dụ Kiến giả vờ như không biết gì, lờ đi sự việc.

Dù sao mỗi người đều có bí mật không muốn người khác biết, không cần phải truy vấn làm gì.

Tuy nhiên, bây giờ.

Trong căn phòng kéo kín rèm cửa, đèn ngủ trên bàn được bật lên toản ra ánh sáng màu vàng ấm áp, những đường nét sắc sảo thường thấy trên gương mặt chàng trai giờ trở nên mềm mại và bình lặng, toát lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Anh ngồi bên giường, cúi đầu gọt vỏ cam, đôi bàn tay từng cầm chai bia, đầy vết thương mới, cũ đang chuyển động nhanh nhẹn, không lâu sau đã gọt xong một quả cam tròn trịa béo ú.

Trì Liệt đưa cam cho cô, nhướn mày: "Nhìn cái gì đấy?" Cảm thấy cô cứ nhìn anh từ nãy giờ.

Cam trong lòng bàn tay ấm áp, không lạnh chút nào, Dụ Kiến chớp mắt.

"Tại sao?"

Cô nhẹ giọng hỏi.

Tại sao anh lại sợ nước đến thế, rõ ràng chỉ là một con mương nước cạn, trẻ con mười hai mười ba tuổi còn dám chơi đùa trong đó, chỉ riêng anh lại ngất đi, thậm chí còn bị sốt cao.

Thực ra câu hỏi của Dụ Kiến hơi bất ngờ.

Như rơi từ trên trời xuống.

Trì Liệt giật mình nhẹ, rồi nhanh chóng phản ứng lại cô đang hỏi việc gì.

Anh cười: "Trí nhớ của em kì lạ thật."

Chuyện mùa hè còn nhớ đến tận mùa đông.

Dụ Kiến im lặng, nắm cam nhìn Trì Liệt, đôi mắt đen trong veo, lặng lẽ đối diện ánh mắt anh.

Vẫn là ánh nhìn dịu dàng và ấm áp.

Nhưng lại mang theo vài phần kiên định không thể từ chối.

Trì Liệt hơi bất lực.

Anh chỉ vào cam trong tay cô: "Ăn đi, lát lạnh bây giờ."

"Thực ra bây giờ nhìn lại không có ảnh hưởng gì." Anh cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng: "Lúc đó tôi còn nhỏ quá, không chịu đựng nổi."

"Em biết mà tính khí anh vốn không tốt, thường xuyên cãi vã với những người phụ nữ bố anh đưa về. Họ làm tai mắt cho bố anh, sa thải người giúp việc chăm sóc anh từ trước."

Lúc đó, bố Trì Liệt thực sự không coi việc sa thải người giúp việc là chuyện lớn, không có người giúp việc thì nhà họ Trì vẫn còn đầu bếp, ba bữa không thiếu được.

Nhưng trẻ con cuối cùng vẫn là trẻ con, không có người trông nom, rất dễ xảy ra đủ chuyện.

"Hôm đó anh đá bóng xuống ao phía sau nhà, thấy trái bóng cũng ở gần bờ quá bèn tìm cây gậy dài vớt lên nhưng vớt không được, ngược lại bản thân bị ngã xuống. "

Trì Liệt kể đến đây, thậm chí còn cười khẩy: "Không biết lúc đó nghĩ thế nào nữa, ngu quá."

Đó thực sự chỉ là tai nạn thông thường.

Không ai cố ý đẩy Trì Liệt, cũng không ai muốn làm hại anh.

Nhưng cũng bởi vậy, sau khi anh rơi xuống nước, cũng chẳng ai đến cứu.

"Hôm đó trời nắng lớn, bảo vệ đều ở trong lều gác cổng, mọi người cũng không đi ra phía sau nhà, anh tự vùng vẫy trong ao một lúc lâu."

Sức lực của trẻ con rất hạn chế.

Trì Liệt nhanh chóng mất hết sức giãy giụa.

Nước dâng lên, vô tận, anh từ từ chìm xuống đáy ao, trước khi ngất đi, tầm nhìn cuối cùng là quả bóng cô độc trôi qua trên đầu, xuyên qua từng đám mây trắng trên bầu trời xanh.

Khoảnh khắc đó, dù tâm trí mơ hồ nhưng Trì Liệt vẫn tỉnh táo nhận ra một điều.

Hơn là bị ghét bỏ, căm hận, anh chỉ đơn thuần là một sự tồn tại không ai cần, không ai quan tâm.

"May mắn sau đó người làm vườn đi ngang qua, vớt anh lên." Giọng Trì Liệt nghe rất nhẹ nhõm, như đang kể lại một trò đùa: "Chỉ từ đó anh có chứng sợ nước, thậm chí cả bồn tắm cũng không dùng nổi."

Mỗi lần nước dâng lên đều như nhắc nhở anh.

Trên thế giới này, không ai quan tâm đến anh, cũng chẳng ai bận lòng về anh.

Vì thế bị tóc đỏ đâm một dao, Trì Liệt ngoài cảm giác đau ra thì không có cảm xúc gì khác. Anh tự mình lảo đảo, lê lết, cố hết sức để sống, nhưng nếu thất bại thì cũng chẳng sao.

Cuối cùng cũng chẳng ai quan tâm.

Bản thân anh thì đã chẳng còn bận lòng từ lâu rồi.

Dụ Kiến từ khi nghe Trì Liệt nói đã cắn môi, mím chặt lại.

Tay vẫn cầm cam, cô với tay ra chỗ anh, dựa vào sức anh mà đứng dậy, quỳ gối trên giường rồi ôm chặt lấy anh.

Rất chặt, không buông ra.

"Sau này không được như vậy nữa."

Cô vùi đầu vào cổ anh, nói nhỏ: "Em quan tâm anh mà."

Vì vậy không được tự suy nghĩ lung tung, ăn uống không đều đặn, chỉ một mình đi đánh nhau với lũ du côn, nghĩ rằng trên đời này không ai thương anh cả.

Em quan tâm anh.

Em sẽ thương anh.

Giọng Dụ Kiến rất nhẹ, mềm mại và ngoan ngoãn, thoáng chút khàn khàn, có vẻ hơi tủi thân.

Trì Liệt bật cười.

Chàng trai vòng tay ôm lấy cô gái, kéo vào lòng mình, rồi vuốt nhẹ đỉnh đầu cô.

"Ừ." Anh dịu dàng đáp lại: "Sau này anh sẽ nghe lời em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.