Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 60



Trì Liệt trả lời quá dứt khoát, Bùi Thù sững lại: "Cậu không cân nhắc kỹ càng hơn à?"

Trì Liệt gõ phím đánh máy ào ào: "Không cần."

Bùi Thù im lặng, cho đến khi Trì Liệt kiểm tra xong mã nguồn, mới do dự hỏi: "Vì bé Kiến hả?"

Anh cũng rõ mối quan hệ của hai đứa.

Trì Liệt liếc Bùi Thù, không lên tiếng, tự đi rửa mặt.

Ngày mai phải kịp chuyến bay sớm, hai người tắt đèn đi ngủ sớm. Hôm nay mệt mỏi, Bùi Thù vừa đụng đầu vào gối đã ngủ say, Trì Liệt nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay mình, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.

Trì Liệt biết, Bùi Thù là vì tốt cho anh.

Cơ hội tham gia dự án bí mật không phải ai cũng có, chỉ cần vài năm, về sau vẫn đi học, đi làm bình thường.

Với kinh nghiệm này, sự nghiệp sau này chắc chắn thuận lợi, cho dù không làm được chuyện gì lớn lao, ít nhất cũng đảm bảo đủ ăn.

Ở ngoài kia, cơ hội này khiến nhiều người sẵn sàng giành giật.

Nhưng Trì Liệt vẫn không muốn đi.

Bùi Thù nói không sai, lý do Trì Liệt không đi thực sự liên quan đến Dụ Kiến. Nhưng không phải vì Dụ Kiến, mà là vì chính anh.

Trì Liệt không muốn xa Dụ Kiến.

Có lẽ nói ra hơi ích kỷ, nhưng anh thực sự nghĩ vậy, huống hồ dự án cần vài năm để hoàn thành, thậm chí chỉ là bay hai tiếng đến Thân Thành tham gia thi đấu, anh cũng suy nghĩ muốn sớm về, nên mới đặt vé sớm nhất vào ngày hôm sau.

Hiện tại như thế này rất tốt rồi.

Anh và cô cùng đi học, ăn uống, cuối tuần về viện Ánh Dương, rảnh rỗi ngồi dưới gốc cây đa dạy kèm các em nhỏ, bận rộn thì ngồi cạnh nhau làm bài tập.

Anh đứng sau lưng cô, cầm tay cô phân tích đề tiếng Anh, cô viết trên giấy nháp quá trình giải bài toán hóc búa rồi cong mày cười, đưa cho anh.

Họ sẽ cùng tham gia thi đại học, trúng tuyển vào cùng một trường, tốt nghiệp cùng nhau. Khi ra trường, anh sẽ cầu hôn cô.

Nếu cô muốn con, họ sẽ có con, không thích thì nuôi hai chú chó, hoặc đi bắt một chú mèo ba màu béo tròn ở viện.

Như thế là tốt rồi.

Như thế là đủ.

Trong bóng tối, Trì Liệt nghĩ mãi, khẽ cười thành tiếng.

Nửa đêm không ngủ nằm suy nghĩ lung tung.

Đôi khi, anh cảm thấy bản thân càng ngày càng mềm yếu. Rõ ràng trước đây chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chẳng quan tâm những chuyện không liên quan tới mình.

Xưa kia, với anh điều đó chỉ như ảo ảnh xa vời, không thể nào có được.

Nghĩ tới chuyến bay sớm ngày mai, Trì Liệt nhìn trần nhà thêm một lúc nữa rồi nhắm mắt, mang theo nụ cười ngủ thiếp đi.

*

Hôm sau.

Từ khách sạn đến sân bay phải đi tàu điện ngầm gần một tiếng, Trì Liệt thức dậy sớm, xuống ăn sáng gặp Dương Ích ở nhà hàng.

Sau lần gặp nhau ở vòng loại, hai người trao đổi số điện thoại, nhưng ít liên lạc. Lần này Dương Ích tuy không đoạt hạng, nhưng tâm trạng cậu rất tốt, không hề thất vọng, cầm khay đồ ăn vui vẻ ngồi cạnh Trì Liệt.

Dù sao cũng là bạn thời thơ ấu, Dương Ích có ấn tượng tốt về Trì Liệt. Chúc mừng anh đoạt giải xong, nói mãi, cũng bắt đầu lo lắng cho Trì Liệt: "Cậu cứ ở Bình Thành không ổn, này, cậu có biết không, bố cậu mấy hôm trước đón về một..."

Cha mẹ Dương Ích cũng là người trong giới kinh doanh, rất rõ chuyện nhà họ Trì.

Dương Ích vừa nói vừa dừng lại, Trì Liệt bình thản nói: "Ông ấy muốn đón loại phụ nữ nào về thì đón, tôi không quan tâm."

Dù sao từ nhỏ đã quen rồi.

"Không phải." Dương Ích hơi ngượng ngùng: "Người ông ấy đón về... là một đứa trẻ."

"Cũng... cũng không phải con gái của Lâm dì." Nói tới đây, Dương Ích cũng thay Trì Liệt bứt rứt: "Có vẻ như... là... con ngoài giá thú."

Cha Trì Liệt là trò cười trong giới kinh doanh Thâm Thành.

Con trai ruột bỏ nhà hơn mười năm không về, vợ kế dắt con rời khỏi nhà. Trước kia liên tục đón phụ nữ về nhà, giờ lại công khai đón con hoang về.

Chẳng ai làm cha có thể tệ hại hơn ông ta.

"Liệt." Dương Ích thấy vẻ mặt Trì Liệt chợt u ám, suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhắc nhở: "Tôi nghĩ cậu nên cẩn thận, bố cậu không được bình thường, biết đâu sau này ông ấy lại đón người đàn bà kia vào nhà, cậu và dì Lâm sẽ không còn chỗ đứng đâu."

*

Lúc Trì Liệt kéo vali về thì Dụ Kiến đang ngồi dưới gốc cây đa, chấm bài tập về nhà cho các em.

Đám trẻ con ban đầu vẫn xếp hàng ngoan ngoãn cầm vở, thấy Trì Liệt liền quên cô: "Anh Liệt! Anh Liệt!"

Chúng vụt chạy tới, vây quanh Trì Liệt, mắt sáng rực nhìn chiếc vali trên tay anh.

Trì Liệt nhướng mày, không nói gì cũng không cử động.

Cho đến khi Đại Hổ quấn lấy chân anh, miệng nhõng nhẽo gọi: "Anh Liệt tốt nhất!" Anh mới cười khẽ, ngồi xuống mở vali: "Không được lấy tay, không đừng giành giật, mỗi đứa một phần."

Lần này đi Thân Thành, Trì Liệt chỉ mang vài bộ quần áo thay, nửa vali còn lại chứa toàn là đồ ăn.

Ngoài bánh hồ điệp anh đã nói với Dụ Kiến, còn có song chưng đoàn, bánh đầu và bánh trung thu nhân thịt.

Các em nhận đồ ăn liền vui mừng chạy tán loạn khắp sân.

Trì Liệt cầm gói bánh hồ điệp, cũng không lấy ghế, ngồi sát bên Dụ Kiến, dựa thân vào gốc cây đa: "Ăn thử không?"

Dụ Kiến vươn tay lấy một cái, cắn nhẹ một miếng.

Bánh hồ điệp thực sự rất ngon, giòn tan, cắn một cái, vị béo ngậy trào ra. Cô dùng tay hứng lấy vụn bánh, mắt cong cong cười: "Ngon thật đấy."

Trì Liệt cũng mỉm cười: "Ngon là được rồi, sau này..."

Anh định nói sau này sẽ thường xuyên mua cho em, nói đến nửa chừng, chợt nhớ lời Dương Ích sáng nay, lại dừng lại.

Tháng Năm, ve sầu chưa kịp chui lên mặt đất.

Có loại côn trùng nhỏ kêu đều đều trên cây đa, gió thổi qua khiến tiếng kêu ngắt quãng, thoáng mang theo chút hương vị mùa hè.

Trong tiếng kêu êm đềm của côn trùng, Trì Liệt im lặng một lúc, đứng dậy, thản nhiên nói: "Anh đi đưa đồ ăn còn lại cho cô Đổng, trời nóng, để ngoài hỏng mất."

Cô gái ngồi dưới gốc cây, ngoan ngoãn ăn bánh trong tay. Có vẻ không cảm nhận được gì khác lạ, cô cười tươi nói: "Vậy anh đi đi!"

Ăn xong cơm trưa, các cô dẫn các em đi ngủ trưa.

Dụ Kiến không ngủ, quay về phòng, không nằm xuống giường. Cô đi đến cửa sổ, hất màn lên một chút, cúi người trên cửa sổ, nhìn xuống dưới sân.

Trì Liệt cũng không ngủ trưa, ăn cơm xong có hứa với cô Đổng sẽ dọn dẹp đồ đưa đi bán ve chai. Bây giờ, anh đang thu dọn những thứ đó trong sân.

Cuối xuân đầu hạ, mặt trời không gay gắt lắm, ánh nắng xuyên qua kẽ lá đa, rọi nhẹ nhàng xuống bóng hình gầy gò nhưng rắn chắc của chàng trai, theo gió nhẹ khẽ đưa đẩy.

Cô và anh đã quen biết nhau cũng gần một năm rồi.

Nhìn chằm chằm vào những tia sáng lấp lánh lung linh kia, Dụ Kiến nghĩ.

Trong một năm qua, so với lần gặp đầu tiên trong con hẻm nhỏ, Trì Liệt đã thay đổi rất nhiều.

Anh không còn gầy gò đến nỗi chiếc áo đồng phục bay phần phật trong gió. Anh cũng không còn toàn thân mọc đầy gai nhọn, liều mạng chống đối với mọi thiện chí của người khác, luôn tỏ ra giễu cợt và lạnh lùng cười.

Anh thậm chí còn không ghét khi bị các em nhỏ vây quanh, vòi vĩnh bồng ẵm cao cao nữa. Gần như tất cả các đứa bé trong viện, từ lớn đến bé đều từng được anh bồng lên ít nhất một lần. Nếu chúng học bài tốt, anh sẽ miễn cưỡng bồng thêm vài lần nữa.

Thật sự Trì Liệt đã thay đổi rất nhiều.

Nhưng vẫn còn một số điều bất biến, từ đầu đến cuối đều không thay đổi.

Chẳng hạn như, những ngày trước, mỗi khi gặp chuyện liên quan đến cô nhưng không thể nói ra, anh vẫn theo bản năng lẩn tránh, lúng túng tìm cách trốn chạy, xa xa rời khỏi bên cạnh cô.

Giống như bây giờ.

Hôm qua sau khi kết thúc cuộc thi, Trì Liệt còn gọi điện ngay cho Dụ Kiến. Nhưng hôm nay vừa trở lại, anh hầu như chẳng nói với cô vài câu gì, chỉ biết kéo vali vội vã đi lên lầu.

Đến bữa ăn cơm, Trì Liệt tìm cớ giúp cô Đổng trông mấy đứa nhỏ, dứt khoát ngồi riêng một bàn.

Cơm nước xong xuôi, anh thậm chí còn tránh không cùng Dụ Kiến lên lầu, thay vào đó anh hỏi xem còn đồ đạc nào cần mang đi bán ve chai không, rồi bắt đầu ra vào, xách từng chuyến từng chuyến một.

Dù cô Đổng đã nói, nửa tháng nữa mới cần mang đi, không cần phải vội gì cả.

Dụ Kiến dựa vào cửa sổ phía trước nhìn một lúc, suy nghĩ rồi cầm điện thoại lên.

*

Trong sân.

Những chiếc gãy chân được Trì Liệt xếp chồng lên nhau, buộc chặt bằng dây thừng. Anh lùi lại vài bước, cảm thấy chồng ghế có chút hơi nghiêng, liền đi tới tháo dây ra.

Thật ra anh hoàn toàn không cần phải làm như thế.

Dù sao đến lúc đó, cũng sẽ ném thẳng vào thùng phế liệu của Ngô Thanh Quế mà thôi. Bán ve chai chứ không phải bán đồ quý giá gì, nghiêng hay không nghiêng cũng chẳng quan trọng tí nào.

Nhưng Trì Liệt vẫn cẩn thận đem từng cái ghế xuống, xếp lại trên mặt đất, ném dây thừng sang một bên, im lặng bắt đầu sắp xếp lại một lần nữa.

Anh không biết phải đối mặt với Dụ Kiến như thế nào.

Chỉ có thể lấy những việc lặt vặt rườm rà này làm cớ, tránh xa cô càng nhiều càng tốt.

Thật ra Trì Liệt vẫn chưa đưa ra quyết định, anh thậm chí còn chẳng bắt đầu suy nghĩ đến, cuối cùng sẽ chọn đi con đường nào.

Tuy nhiên, sau khi nghe lời Dương Ích nói, đêm hôm qua anh đã có chút dao động khi hôm qua lỡ từ chối Bùi Thù không chút do dự, anh vẫn chưa nhận ra sự do dự mong manh ấy trong mình, nhưng anh cảm nhận rõ một xúc cảm khác thường.

Là xấu hổ và áy náy.

Khiến anh không thể ngẩng đầu lên được.

Trì Liệt chưa bao giờ có cảm giác này, trong suốt mười mấy năm cuộc đời, dù là đi nhặt ve chai để kiếm sống, đi làm thuê ở bãi phế liệu để kiếm tiền, thậm chí từng đứng tại phiên chợ bán sạp hàng, bị tên lừa đảo chửi bới trước mặt mọi người rằng anh là kẻ ăn cắp, nhưng anh cũng chẳng hề có chút xấu hổ hay lo lắng nào.

Nhưng bây giờ, chỉ vẻn vẹn đứng dưới bóng cây đầu hạ, Trì Liệt cảm thấy bản thân giống như đang phơi mình dưới ánh nắng gay gắt của tháng bảy.

Ánh nắng tàn nhẫn thiêu đốt, chiếu rọi những suy nghĩ bí mật, những ý định không thể nói ra, phơi bày hết cả ra ngoài, vô cùng rõ ràng.

Dụ Kiến lo lắng anh về Thân Thành sẽ gặp rắc rối, muốn đi cùng anh. Trong khi đó, anh chỉ vì vài câu nói của người khác, lại nảy sinh những ý nghĩ, những ước muốn không đáng có.

Lần đầu tiên Trì Liệt nhận ra bản thân mình lại là một người đê tiện đến thế.

Vừa lạnh lùng vừa ích kỷ.

Không xứng với một cô gái lương thiện hoàn mỹ và sạch sẽ như cô.

Trì Liệt cau mày, một lần nữa xếp lại đống ghế chồng chất, còn chưa kịp buộc dây, lại thấy vạt áo phất phơ bị túm lại.

Nhẹ nhàng, dịu dàng.

Trên đời này chỉ có một người đối xử với anh như thế.

Trì Liệt hít sâu một hơi.

Quay lưng về phía Dụ Kiến, anh điều chỉnh tâm trạng mình thật tốt, cố không để lộ ra dấu hiệu gì, rồi xoay người lại: "Sao thế?"

Dụ Kiến giơ tay ra trước mặt Trì Liệt: "Đây, anh chọn một cái nhé."

Cô cầm một bó hoa trắng trong tay.

Là loài hoa dại màu trắng bình thường, phổ biến mọc ở bờ tường của viện. Những cánh hoa hình ngũ giác nhỏ xíu. Một bó như vậy cầm trong lòng bàn tay thiếu nữ cũng không chật chội, tinh tế rải rác một nắm nhỏ, làm nổi bật đầu ngón tay trắng muốt của cô.

Trì Liệt không hiểu Dụ Kiến định làm gì.

Nhưng cô đứng trước mặt anh, mặt mày cong cong, sâu trong đôi đồng tử màu hạnh là ý cười lung linh. Vậy nên anh tùy tiện chọn một bông, chậm rãi rút ra.

Rồi mỉm cười: "Ý em là gì đây?"

Loại hoa dại màu trắng này có cánh hoa rất nhỏ, rễ dài, nhưng bông hoa trong tay Trì Liệt chỉ còn một đoạn thân ngắn ngủn.

Hiển nhiên là mới vừa dùng kéo cắt qua, vết cắt vẫn còn tươi, nhựa bên trong vẫn đang rỉ ra.

"Đây là cách cô Đổng từng dạy em." Dụ Kiến cũng mỉm cười nhẹ theo anh: "Nếu có quyết định nào không làm được, hãy dùng hoa dại mà chọn, nếu rút được bông bị cắt ngắn cánh, thì hãy làm điều mình mong muốn."

Tháng Năm, dưới tàng cây đa.

Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên dịu dàng trong làn gió, nhưng nụ cười của thiếu niên nháy mắt đơ ra. Từ từ, vẻ mặt anh cũng dần trở nên lạnh lẽo, đôi mắt đen sâu thẳm không chút ý cười nữa, đăm đăm nhìn thẳng vào cô, bất động.

Dụ Kiến không tránh né.

Cô chỉ đứng đó, ngước mặt lên, đôi tay nâng bó hoa, yên lặng nhìn anh.

Hai người không ai mở miệng nói gì .

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Trì Liệt vẫn vươn tay, trước tiên bắt lấy cổ tay Dụ Kiến, rồi kiên nhẫn, cẩn thận từng ngón một gỡ những ngón tay đang siết chặt của cô ra.

Những bông hoa trắng rơi xuống đất.

Toàn bộ cánh đều đã bị cắt ngắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.