Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 64



Dụ Kiến đã cố nén lại, nhưng cuối cùng vẫn rơi lệ.

Khi anh ôm chặt cô, giọng nói khàn khàn, hơi nghẹn ngào nói câu "Anh về rồi", chỉ trong khoảnh khắc đó, tất cả những uất ức và đau khổ giấu kín trong lòng bấy lâu nay lập tức ùa về.

Như con sóng vỗ vào bờ, nuốt chửng lấy cô.

Bảy năm trôi qua, Trì Liệt đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Sự thay đổi rõ ràng nhất đó là anh không còn gầy như trước nữa, mặc dù vẫn thon thả, nhưng thân hình dưới bộ vest chắc chắn và cường tráng. Đôi tay ôm chặt eo Dụ Kiến, ghì cô vào lòng.

Khít khao gần như không thở nổi.

Dụ Kiến bị ôm chặt như thế, giống như quay trở lại năm lớp mười một, buổi sáng mùa đông giá rét đó, sau khi mất tích hơn nửa tháng, anh quay về, đứng trước cổng viện, dang rộng vòng tay, dịu dàng nói với cô: "Dụ Kiến, anh về rồi."

Như thể hai ngàn năm trăm ngày xa cách chỉ trong một cái chớp mắt.

Cách xa mấy năm, bây giờ gặp lại, lúc đối diện với cô, anh vẫn là chàng trai kiêu ngạo, đôi mắt lấp lánh như ngày nào.

"Anh thật sự không đi nữa đúng không?"

Khi nãy lúc đứng sau bức tường, thấy Trì Liệt, cô không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng giờ phút này, giọng cô gái không ngừng run rẩy: "Anh đừng lừa em, anh thật sự không đi nữa đúng không?"

Trì Liệt vùi đầu vào cổ cô, cảm nhận đôi vai gầy run lên, những giọt nước mắt nóng hổi rơi từng giọt lên gáy anh.

Nóng rực, bỏng rát.

Như muốn thiêu đốt, khiến khóe mắt Trì Liệt cũng cay xè, tim nhói lên từng cơn.

"Ừm." Trì Liệt siết chặt Dụ Kiến: "Anh không đi nữa, anh sẽ không bao giờ đi nữa."

Cuối cùng cũng đã gặp lại, lần này anh sẽ không bao giờ rời xa cô nữa.

*

Hai người ôm nhau thật lâu trong con ngõ nhỏ, đến khi mắt Dụ Kiến đỏ hoe rời khỏi vòng tay Trì Liệt, vừa ngước lên đã thấy Thỏ và Đại Hổ đứng xa xa, ló đầu nhìn trộm.

Đối mặt với ánh mắt của Dụ Kiến, hai đứa vội vàng lao như bay trốn ra sau bức tường gạch.

Thậm chí cô còn nghe thấy giọng điệu vụng về, giả vờ ho khan của Đại Hổ.

"Anh sắp dạy hư bọn trẻ mất rồi."

Mắt Dụ Kiến nhức nhối vì khóc, nhưng cô vẫn mỉm cười vỗ nhẹ lên cánh tay Trì Liệt: "Bà biết chắc chắn sẽ mắng anh đấy."

Cô gái không còn xa cách, ngượng ngùng như lúc ăn cơm nữa, cái vỗ này khá mạnh, dù được ngăn cách bởi lớp vải dày của áo vest song vẫn thấy hơi đau.

Trì Liệt nhìn cô gái mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố cười toe toét, anh cũng không kìm được mà cười theo: "Đây coi là gì chứ? Sau này sớm muộn gì tụi nó cũng phải yêu đương thôi."

Giọng anh đùa cợt và nghịch ngợm, anh đưa tay ra trước mặt cô.

Đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt, khuôn mặt Dụ Kiến lập tức đỏ lên. Cô cắn môi, liếc mắt trừng anh một cái: "Ai nói với anh chuyện này chứ!"

Ý cô là, rõ ràng ban nãy anh đang dạy hư Thỏ.

Nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, đôi mắt hạnh bị che mờ bởi một tầng hơi nước, hờn dỗi liếc nhìn anh.

Trái tim Trì Liệt khẽ lay động.

Nhưng vì đang trong hẻm nhiều người qua lại nên anh cũng không làm gì, mà chỉ chậm rãi giúp cô lau nước mắt, rồi nhân cơ hội xoa xoa mái tóc đen mượt trên đỉnh đầu: "Anh thấy em nghĩ nhiều quá rồi, nên mãi mới không lớn được đây này."

Nếu tính theo tuổi tác, thì bây giờ Dụ Kiến cũng phải đến học thạc sĩ rồi nhỉ.

Nhưng vóc dáng cô vẫn y như năm đó lần đầu anh gặp cô, mảnh mai, nhỏ bé, trông giống học sinh cấp hai chưa trưởng thành hơn là một nghiên cứu sinh.

Lòng bàn tay anh rộng rãi, đặt trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng v.uốt v.e.

Dụ Kiến cảm thấy khóe mắt mình hơi nóng, nhưng cô vẫn cố nén lại, hít hít mũi hỏi anh : "Anh về bao giờ thế, sao không gọi điện báo trước cho em?"

"Hôm nay" Trì Liệt khẽ cười: "Vừa xuống máy bay là anh chạy thẳng đến đây, còn chưa kịp thay đồ nữa. Vậy mà mới leo lên tường chưa được bao lâu thì đã bị thằng nhóc kia kéo xuống, suýt làm rách cả quần áo của anh đây này."

Giọng anh hơi khàn khàn, lúc cười lên còn phát ra âm thanh lười nhác, không khác gì ngày xưa.

Dụ Kiến không kìm được liếc nhìn anh: "Sao anh lại mặc trang trọng thế?"

Lúc trước, hầu như anh chỉ mặc mỗi đồng phục. Áo sơ mi xanh trắng được giặt sạch sẽ, gió thổi đung đưa ôm lấy dáng vẻ thon gầy, thẳng tắp.

Vai rộng hông hẹp, bây giờ anh mặc vest cũng rất đẹp, đường vai vuông vức, đôi chân thon dài.

Nhưng Dụ Kiến chưa từng thấy anh bận như thế này bao giờ, cô hơi bỡ ngỡ.

"Mấy người viết code không phải đều..."

Vốn Dụ Kiến định hỏi thêm vài câu, nhưng nhận ra Trì Liệt tham gia vào dự án bí mật trong suốt mấy năm qua, cô lập tức lấy tay che miệng: "Thôi thôi, em không hỏi nữa, coi như không nghe thấy gì đi."

Dáng vẻ khi tự bịt miệng của cô thật sự rất đáng yêu.

Trì Liệt chỉ muốn ôm lấy cô mà v.uốt v.e thêm lần nữa, nhưng thấy hai đứa nhóc kia vẫn còn lớ ngớ ở đầu ngõ, anh đành từ bỏ ý định.

Rồi cùng Dụ Kiến đi về phía viện phúc lợi.

Dù không nhớ ra Trì Liệt là ai, nhưng khi thấy chị mình ôm ấp người đó, Đại Hổ vẫn hớn hở nhảy cẫng lên.

Chưa vào đến viện, cách cổng chỉ còn cách mười mấy mét, Đại Hổ đã hò hét: "Anh rể về rồi! Anh rể về rồi!"

Gió tháng Năm hơi se lạnh.

Vốn mặt của Dụ Kiến đã hết đỏ, nhưng khi nghe Đại Hổ cứ vô tư la làng lên, trán và đầu tai cô lập tức nóng bừng.

Ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Trì Liệt, mặt cô lại càng nóng hơn, cô lúng túng giải thích: "Em... em không có dạy nó thế đâu!"

Đồ ngốc này.

Gây chuyện còn hơn cả Thỏ!

Mí mắt cô gái còn đọng nước, môi run run, gương mặt trắng hồng tức giận, Trì Liệt bèn nở nụ cười: "Đỏ mặt làm gì."

"Anh thấy rất tốt mà." Anh nhướn mày, khóe miệng nhếch lên: "Đại Hổ giờ có vẻ ngoan hơn hồi nhỏ nhỉ."

Ngày xưa chỉ biết nhét sâu vào tay anh, còn bây giờ đã biết ra oai hộ chị rồi.

Dụ Kiến định giải thích, nhưng không ngờ Trì Liệt lại cứng đầu như vậy.

Đôi mắt anh cong cong, nụ cười hơi ác ý, đùa cợt, toát lên vẻ nham hiểm và trêu ghẹo.

Mặt Dụ Kiến nóng bừng, cô lẩm bẩm: "Quá đáng."

May là không lâu sau đó, nghe tiếng Đại Hổ la, cô Đổng từ trong nhà chạy ra, giúp Dụ Kiến giải quyết vấn đề.

Bảy năm trôi qua, cô Đổng đã không còn trẻ nữa.

Nhưng bà vẫn nhanh nhẹn, lao ra cổng, thấy Trì Liệt, mắt bà đỏ ngầu: "Con... con..."

Trì Liệt cúi đầu: "Cô Đổng."

Bao năm qua, vào những đêm khó ngủ, khi nằm trên giường, ngoài việc nhớ lại đôi mắt đẹp dịu dàng của cô gái ra, anh còn nhớ đến từng người anh gặp sau khi rời khỏi nhà họ Sầm, chuyển đến khu phố cũ sống.

Họ khác hẳn với những người anh đã gặp trong mười bảy năm đầu đời.

Chỉ là những người cư dân bình dị và thường thấy nhất ở mấy khu phố cũ, không có hoài bão, tầm nhìn xa, sẽ ti tiện tính toán chỉ vì một hai đồng hay suốt ngày chỉ đứng ở đầu đường cuối ngõ la lối ầm ĩ.

Nhưng chính những con người này.

Trong năm mười bảy tuổi u ám ấy, cùng cô gái mỉm cười dịu dàng, đã dành cho anh một nơi trong sạch ấm áp, có thể che mưa che nắng.

Trì Liệt vẫn nhớ lần đầu ngủ lại viện phúc lợi Ánh Dương, mặc dù thức trắng cả đêm nhưng sáng hôm sau, anh vẫn dậy rất sớm.

Cúi người đứng ngoài hành lang, nhìn xuống sân.

Lũ trẻ chạy nhảy ồn ào, tiếng cười nói rộn rã vang lên bên tai. Khoảnh khắc đó, không hiểu sao, anh chợt có cảm giác đây mới là nhà.

Lòng Trì Liệt nhói lên.

Mắt nóng ran, anh cố kiềm chế, định nở nụ cười, thì thấy cô Đổng đã vớ lấy cây chổi để bên cửa.

"Đồ xấu xa! Không có lương tâm!"

Cô Đổng không nương tay, mắt đỏ hoe, vừa quát vừa dùng chổi đánh Trì Liệt: "Bao nhiêu năm rồi! Giờ mới biết quay lại tìm Dụ Kiến hả?"

*

Lúc này Trì Liệt hai mươi bốn tuổi, anh bị cô Đổng cầm chổi đuổi khắp sân viện.

Từ sân trước đến sân sau, từ sân sau ra sân trước, cuối cùng Dụ Kiến không nhịn được, vội ngăn cô Đổng lại: "Đủ rồi ạ, cô đánh nữa cây chổi sẽ gãy mất!"

"Cô làm là vì ai?"

Cô Đổng khó chịu trừng mắt nhìn Dụ Kiến, rồi bà ném cây chổi xuống đất: "Ai cấm mọi người không được đụng vào phòng của nó, lễ tết thì lúc nào cũng vào dọn dẹp, thỉnh thoảng còn lén khóc một mình nữa?"

Sau khi Trì Liệt đi, cô không cho ai vào phòng anh nên mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn.

Cứ một thời gian Dụ Kiến sẽ vào lau dọn, có lúc cô còn ngồi nhìn đồ đạc của anh.

Mỗi quyển sách, mỗi cây viết, thậm chí giấy viết cũng còn nguyên, tất cả đều nhắc cô nhớ về quá khứ.

Giọng nói trầm ấm khi anh giải bài giúp cô, đôi tay lạnh lẽo bóp chặt than chì, gió hè thổi qua cửa sổ, lay động mái tóc đen mềm mại trước trán của anh.

Dụ Kiến không ngờ cô Đổng lại vạch trần mình như vậy.

Cô không biết nói gì, mặt đỏ bừng, lúng túng đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn Trì Liệt đã bắt đầu cắn môi.

Rồi cô giật lấy cây chổi từ tay Đại Hổ: "Đưa chổi cho chị!"

Cô thấy anh đáng đời lắm!

Trì Liệt lập tức nghiêm mặt: "Thôi thôi, đủ rồi, có nhiều trẻ con đang nhìn kìa."

Vừa rồi lúc rượt đuổi ồn ào như vậy, Đại Hổ còn không biết xấu hổ hò hét cổ vũ hai bên, ngoại trừ những bé khó đi lại ra, thì các em khác đều chạy đến xem.

Bị bao quanh bởi đám trẻ, Dụ Kiến phải giữ hình tượng chị cả, cuối cùng cô nhịn xuống, không đánh anh nữa.

Rốt cuộc cô Đổng cũng cho Trì Liệt một chút mặt mũi: "Đã về rồi thì hôm nay ở lại ăn tối đi."

Trì Liệt cười gật đầu: "Tuyệt quá, con muốn ăn cá kho của cô."

Cô Đổng trừng anh: "Rồi rồi, ăn hết cũng được!"

Bà quay lưng đi tới nhà bếp, còn không quên kéo theo Thỏ: "Lại đánh lộn nữa hả cái thằng này? Tới đây! Làm sạch cá đi!"

Thỏ rụt rè theo sau, cậu lôi luôn cả Đại Hổ vẫn còn muốn xem tiếp.

Mới qua giờ trưa, còn chưa đến giờ ăn tối.

Giống như xưa, Dụ Kiến kéo hai cái ghế nhỏ, một cái cho Trì Liệt, hai người ngồi cạnh nhau dưới gốc cây đa.

Bảy năm, cây đa ngày càng sum suê, tán lá gần như bao trùm cả sân trước.

Đôi trai gái ngồi dưới gốc cây ngày nào giờ đã trưởng thành.

Về lại viện, Trì Liệt lại quay về dáng vẻ lười nhác như xưa.

Anh chẳng để ý đến bộ vest tinh xảo mà dựa lưng vào thân cây, liếc nhìn cô bé bên cạnh, đột nhiên mỉm cười: "Sao cứ nhìn anh cười thế? Cũng không nói gì"

Hai người đã ngồi dưới bóng cây được một lúc, nhưng Dụ Kiến vẫn im lặng.

Cô chỉ nghiêng đầu nhìn anh, khóe mắt hồng hào, đôi mắt trong veo lấp lánh.

Nghe Trì Liệt hỏi, Dụ Kiến mỉm cười.

Ngồi sát bên, tay cô bị anh nắm lấy, tay anh vẫn lạnh nhưng chỗ da thịt chạm nhau lại nóng rực lạ thường.

Suy nghĩ một lúc, cô nói: "Em sống rất tốt."

Thường thì khi gặp lại sau một thời gian dài xa cách, người ta sẽ hỏi nhau sống thế nào, nhưng Dụ Kiến không như vậy.

Cô chỉ nói nhẹ nhàng từ từ lặp lại một lần nữa: "Thực sự rất tốt."

Bỏ qua chuyện chờ đợi Trì Liệt, những năm qua, cuộc sống của Dụ Kiến thực sự rất tốt.

Dù ở đại học Bình Thành có rất nhiều nhân tài, nhưng cô vẫn là thủ khoa bốn năm liền. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô theo học tiến sĩ dưới sự hướng dẫn của giáo sư hiện tại, ông ấy rất giỏi và tốt bụng, lại còn quan tâm học trò, nên chuyện học tập của Dụ Kiến cũng xem như thuận buồm xuôi gió.

Có thể nói cô đã hoàn thành di nguyện của viện trưởng Trình, đó là giúp các em học tập.

Cô gái nói một cách thản nhiên và dịu dàng.

Bàn tay đang buông thõng bên người của Trì Liệt bỗng siết chặt, ngừng một lúc rồi mới thả lỏng như không có gì.

"Ăn tối xong anh có việc, hôm nay không thể qua đêm ở đây được rồi."

Anh không nói mình sống ra sao, cũng không tiếp tục hỏi thăm. Anh chỉ thốt ra một câu, rồi nói tiếp: "Mai, mai anh sẽ đến đại học Bình Thành để làm thủ tục."

Dự án thì vẫn là dự án, nhưng lúc thi đại học, anh cũng được đưa đến thi.

Mắt Dụ Kiến lập tức sáng lên.

Những việc liên quan đến Trì Liệt rất nhiều nên cô không tiện hỏi kỹ, Dụ Kiến chỉ ngồi thẳng dậy nhìn anh: "Thật á?"

Đôi mắt cô gái nhìn sang, đuôi mắt cong lên, thật sạch sẽ và xinh đẹp.

Trì Liệt cười, nhẹ nhàng bóp tay cô: "Ừ, thật."

Dụ Kiến tính toán trong đầu, bây giờ không phải là thời điểm nhập học, nếu Trì Liệt muốn quay lại thì có lẽ anh sẽ học thấp hơn cô một khóa.

Thế nên cô cắn môi cười khúc khích: "Vậy anh phải gọi em là chị nha?"

Nghĩ tới đây, ánh mắt cô gái lấp lánh, khóe miệng hớn hở.

Trì Liệt cũng mỉm cười.

Anh không giải thích rõ mà chỉ ừ nhẹ: "Tuỳ em thích gọi sao cũng được."

*

Những đứa trẻ hay quấn quýt bên Trì Liệt ngày xưa giờ đã được nhận nuôi, hiển nhiên đám trẻ lúc này đang chạy nhảy nô đùa trong viện không biết Trì Liệt là ai.

Nhưng điều đó không ngăn được sự tò mò của chúng, bọn trẻ từ từ tiến lại gần, giơ tay lên, đòi anh bồng lên cao.

Trì Liệt rất dễ chịu, anh bồng từng đứa một.

Chỉ riêng Đại Hổ sau khi đứng nhìn một lúc, cậu cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc: "Hồi nhỏ mình có hay đòi ẵm như vậy không nhỉ?"

Có lũ trẻ lao vào phá đám, chiều đó Dụ Kiến và Trì Liệt không nói được nhiều.

Mà thật ra cũng chẳng có gì để nói.

Họ chỉ ngồi đó, thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau, rồi hai người lại mỉm cười.

Sau bữa tối, Trì Liệt gọi xe đến: "Anh đi trước nhé, ngày mai gặp. Cuối tuần con sẽ quay lại." Câu sau là nói với cô Đổng.

Xe rời đi men theo con hẻm nhỏ, cô Đổng vỗ vai Dụ Kiến: "Thôi, người ta về rồi, đừng đứng nhìn nữa!"

Các bé xung quanh không hiểu họ đang nói gì nhưng vẫn hùa theo: "Đúng đúng!"

Dụ Kiến mắc cỡ: "Con biết rồi ạ!"

Sáng mai phải dậy sớm đến phòng thí nghiệm nên cô chỉ đọc tài liệu một lúc rồi đi tắm.

Tắm xong, Dụ Kiến ngồi trên giường sấy tóc, còn chưa kịp cất máy sấy, điện thoại đã reo lên một tiếng "ting" thông báo có tin nhắn.

Bình thường mỗi khi có việc giáo sư thường gửi voice chat hoặc là gọi video. Dụ Kiến tưởng là tin rác nên không mở liền.

Cô cất máy sấy vào ngăn kéo, dọn dẹp phòng tắm, lề mề thêm một lúc, đến khi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ mới cầm điện thoại lên xem.

Rồi chợt sững người.

Thật ra buổi chiều khi tiễn Trì Liệt đi, Dụ Kiến vẫn còn mơ màng.

Cô đã chờ đợi lâu như vậy, trải qua biết bao mùa hè khác nhau, từ hy vọng đến thờ ơ, nhưng vẫn không thể chờ được bóng dáng quen thuộc ấy quay về. Vì vậy hôm nay cô vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng Trì Liệt đã trở lại.

Cả người như chưa kịp phản ứng.

Nhưng giờ phút này.

Dụ Kiến siết chặt điện thoại trong tay, cô hoàn toàn tỉnh táo nhận ra - đúng vậy, anh đã trở về rồi.

Chàng trai có gương mặt ngang tàng, nụ cười lơ đãng ấy, rốt cuộc lại xuất hiện trong đời cô một lần nữa.

Dưới ánh đèn vàng ấm, màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn đã lâu chưa thấy, ngắn gọn đơn giản.

Vượt qua bảy năm, vẫn giống hệt như ngày nào, ngay cả qua màn hình điện thoại, cô vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng trân trọng trong giọng nói của người đàn ông.

Ngủ ngon.

Dụ Kiến của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.