Chó Điên - Giang Hữu Vô

Chương 65



Sau khi nhắn tin xong, khóe miệng Trì Liệt hơi nhếch lên. Nhưng rồi anh lại thu lại nụ cười, đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Hứa Bình Sinh đang đứng bên cạnh.

"Thư ký Hứa." Anh chỉ vào ghế sofa, nhẹ nhàng nói: "Ngồi đi."

Hứa Bình Sinh cười gật đầu.

Trong lòng có cảm giác khó nói.

Một thời gian dài không gặp, Hứa Bình Sinh vẫn còn nhớ lần cuối ông gặp Trì Liệt.

Đêm khuya, bên ngoài căn nhà cũ kỹ, chàng trai mặt mày sắc bén coi ông như không khí, túm lấy cổ áo, đẩy mạnh ông vào tường - sau khi quay lại Thân Thành, lưng của Hứa Bình Sinh đau nhức cả nửa tháng, có thể thấy Trì Liệt ghét ông cỡ nào.

Lúc này, vẫn là đêm khuya.

Nhà trọ rẻ tiền ở khu phố cũ bây giờ đã đổi thành căn hộ cao cấp đắt đỏ ở trung tâm thành phố, gương mặt lạnh lùng của chàng trai khi ấy đã biến thành vẻ mặt bình tĩnh của người đàn ông.

Thái độ của Trì Liệt với Hứa Bình Sinh cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, không đánh đập, không mắng chửi, ngược lại còn rất lịch sự mời ông ngồi.

Tuy nhiên, Hứa Bình Sinh hiểu Trì Liệt chỉ ghét mình hơn mà thôi.

Hay nói đúng hơn là, ghét người đứng sau ông – ba của Trì Liệt.

Vì vậy Hứa Bình Sinh rất khiêm tốn, dĩ nhiên, trước mặt Trì Liệt ông chưa bao giờ tỏ ra ngạo mạn: "Cậu Liệt, ý của nhà họ Trì là..."

Trì Liệt dựa vào ghế, nghe Hứa Bình Sinh giải thích, anh nhướng mày, thong thả cởi cà vạt ném sang một bên: "Vậy làm phiền thư ký Hứa chuyển lời đến ba tôi, đứa con này vừa mới về, việc nhiều, tạm thời sẽ không quay lại Thân Thành gặp ông ấy được."

Thật ra Trì Liệt cảm thấy khá buồn cười.

Dự án bí mật là dự án bí mật, nhưng sự thay đổi trong khoảng nhân sự thì không hề bí mật, với mối quan hệ của nhà họ Trì, việc dò la tin tức thật sự rất dễ dàng.

Sau hơn mười năm không gặp, người ba chẳng hề quan tâm đến anh đã phái thư ký riêng tới - dù chỉ mất có một tiếng rưỡi bay, nhưng ông ta cũng không muốn chủ động từ Thân Thành đến Bình Thành.

Trì Liệt cũng loáng thoáng đoán được suy nghĩ của ông ta.

Nhìn thấy đứa con mình từng vứt bỏ một thời gian trở về thành đạt như vậy, nên mới không thể tiếp tục phớt lờ nó. Tuy nhiên, bao nhiêu năm qua, không có tình cha con, phái Hứa Bình Sinh là thư ký thân tín đến đã là nể tình lắm rồi.

Trì Liệt nghĩ vậy, khẽ cười khổ.

Nhận ra Hứa Bình Sinh đang nhìn mình, anh vẫy tay: "Thế thôi, làm phiền thư ký Hứa rồi."

Đôi khi Trì Liệt cũng không hiểu, rốt cuộc người cha kia đang nghĩ gì. Trong mắt ông ta, có vẻ như phái Hứa Bình Sinh tới đây đã là chủ động làm lành và xin lỗi. Phận làm con, anh cũng không nên oán hận, mà phải tiếp tục vì ông, vì nhà họ Trì mà lo toan.

Tại sao chứ?

Trì Liệt bình tĩnh nghĩ.

Bao năm qua, anh đã không còn là đứa trẻ suýt chết đuối, cô độc bị vứt bỏ nữa rồi.

"Bây giờ không còn sớm nữa, ngày mai tôi còn có việc." Trì Liệt ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường, anh đứng dậy.

Sau đó tùy tiện với lấy áo blazer trên ghế: "Tôi tiễn thư ký Hứa."

Hứa Bình Sinh cũng đứng lên, lướt mắt nhìn chiếc áo kia, với kinh nghiện làm thư ký lâu năm, nhìn qua ông biết ngay đó là thiết kế mới xuân hè của một thương hiệu xa xỉ.

Trì Liệt nhìn ra ánh mắt của Hứa Bình Sinh, nhưng anh không nói gì.

Thật ra anh không thích mặc vest lắm, ban ngày Dụ Kiến hỏi đã không giải thích, bây giờ càng không cần phải nói thêm với Hứa Bình Sinh - với địa vị của anh bây giờ, không cần cố tình ăn mặc để hơn thua làm gì.

Chỉ là hôm nay có bữa tiệc quan trọng cần phải tham dự, khách mời đều là nhân vật quan trọng, nên mới phải chú ý một chút.

Hứa Bình Sinh không ngu ngốc như ba Trì Liệt, ông hiểu không phải anh đang cố ra oai. Khi tới cửa, ông giơ tay lên: "Thôi khỏi tiễn."

"Trì Liệt." Trước khi bước vào thang máy, Hứa Bình Sinh cố tình quay lại hỏi một câu: "Câu nói cậu từng nói lúc trước, còn tính không?"

Câu hỏi hơi đường đột, nhưng rất thẳng thắn.

Trì Liệt sững người, sau đó mỉm cười: "Nói sau đi."

Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch, giả giả thật thật thờ ơ đáp lại.

Đầy vẻ né tránh và bất định.

Nhưng từ đôi mắt đen vô tình kia, Hứa Bình Sinh như thấy lại chàng trai ngày xưa, giọng điệu kiên quyết, ánh mắt sắc bén.

*

Hôm sau.

Vốn Dụ Kiến không có thói quen ngủ nướng nên cô luôn đến phòng thí nghiệm đúng giờ, không bao giờ trễ. Mỗi lần về viện cô đều thức dậy rất sớm.

Hôm nay.

Cô còn thức sớm hơn mọi khi.

Ánh sáng nhạt xuyên qua rèm cửa màu bạc hà, Dụ Kiến nằm trên giường đột nhiên mở mắt.

Mặc dù đêm qua ngủ rất say, nhưng vừa mở mắt cô đã lập tức tỉnh táo. Tất cả chuyện hôm qua ồ ạt kéo về, đường nét cương nghị và vòng tay vững chắc hay ánh mắt dịu dàng của anh lúc nhìn cô.

Cả tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi đêm, đã lâu rồi cô chưa thấy nó.

Dụ Kiến vẫn nằm trên giường, sau một lúc, cô ôm chăn ngồi dậy, lấy điện thoại ra. Mở tin nhắn đọc đi đọc lại, hai má nhanh chóng nóng bừng.

Cô vô thức sờ lên tai mình rồi nhìn chằm chằm dòng tin trên màn hình, cuối cùng khẽ mỉm cười.

Thật tốt.

Anh đã quay lại bên cô rồi.

Muốn gặp Trì Liệt sớm hơn, nên Dụ Kiến vội vàng rời giường. Lúc này, các cô giáo và mấy bé trong viện đều đang ngủ, cô lặng lẽ rửa mặt thay đồ, cố gắng không gây ra tiếng động, nhẹ nhàng xuống nhà.

Rồi giật mình suýt kêu lên khi nhìn thấy Trì Liệt.

Để có thể đến trường sớm gặp Trì Liệt, Dụ Kiến đã cố tình dậy từ sớm, nhưng người đàn ông đang đứng trong sân viện rõ ràng còn dậy sớm hơn cả cô.

Ngủ muộn dậy sớm, một đêm gần như không ngủ, lúc này, anh đang dựa vào gốc đa. Hai tay đút vào túi quần, nhắm mắt, đầu gật gù, dáng vẻ mệt mỏi chưa tỉnh giấc.

Anh vào bằng cách nào vậy?!

Phản ứng đầu tiên của Dụ Kiến là kinh ngạc, sau khi bình tĩnh lại, cô nghĩ, nếu lúc đó Thỏ không kéo anh xuống thì đối với Trì Liệt mà nói, trèo tường cũng chỉ là việc nhỏ.

Thấy đầu anh cứ gật gù, Dụ Kiến vội vàng mở then cài cửa, chạy một mạch đến chỗ Trì Liệt.

“Dậy đi!” Cô đỡ lấy anh, thuận tay đánh lên cánh tay anh: “Đừng ngủ nữa! Ngủ tiếp sẽ cảm lạnh đó!”

Cũng không biết Trì Liệt đã đứng đây bao lâu.

Tháng 5, thời tiết cuối xuân đầu hạ, nhiệt độ buổi sáng không cao, nhưng cũng không quá thấp.

Vì đợi lâu nên trên mái tóc đen còn vương lại chút sương mai, mỗi khi anh gật đầu chúng lơ lửng như muốn rơi xuống, lấp lánh ánh nước.

Rạng sáng đã phải từ thành phố trở về, Trì Liệt đang ngái ngủ, bị đánh một cái, anh mới mơ màng mở mắt: "Sao vậy? Mấy giờ rồi? Đến giờ học chưa?"

Vẫn chưa tỉnh hẳn, đôi mắt đen luôn lạnh lùng giờ đây hơi mơ màng.

Thậm chí có chút ngớ ngẩn.

Khác hẳn vẻ trưởng thành đĩnh đạc hôm qua khi đối đầu với người cha ở đồn cảnh sát, lúc này anh lộ ra vẻ ngốc nghếch hiếm thấy.

Dụ Kiến vừa thương vừa buồn cười: "Sao anh tới sớm vậy!"

Hôm nay anh cũng đến trường làm thủ tục mà, hai người gặp nhau ở trường là được rồi.

Giọng cô gái dịu dàng, vì xót nên có vẻ hơi giận dỗi. Trì Liệt dựa vào gốc cây, cúi đầu, chậm chạp nghe một lúc, sau đó anh mới tỉnh hẳn.

"Phải tới chứ." Anh cứng đầu nói: "Anh muốn đi học chung với em."

Lúc trước, học kỳ hai lớp mười một, những dịp cuối tuần Dụ Kiến trở về viện, Trì Liệt cũng sẽ ở lại.

Đến thứ Hai, hai người lại cùng vác balô, đi qua con ngõ nhỏ, tới trạm xe buýt, chờ chuyến xe sớm nhất đến thành phố.

Bỏ hẳn vẻ trưởng thành đĩnh đạc hôm qua, giọng người đàn ông vẫn lười biếng như ngày nào

Dụ Kiến cũng bất lực, cuối cùng cô chỉ có thể nghiến răng đánh anh thêm một cái: "Sau này không được thế nữa!"

Hôm nay Trì Liệt không mặc vest, chỉ đơn giản áo trắng quần đen, Dụ Kiến đánh lên cánh tay anh, buổi sáng im ắng nên nghe một tiếng “Bốp” rất rõ ràng.

Trì Liệt cúi đầu, thấy cô gái đánh xong thì đau đến hít một hơi, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, không nhịn được cười: "Ngốc nghếch."

Anh nắm lấy tay cô, xoa nhẹ: "Đi thôi, đến giờ đi học rồi."

Trì Liệt nói một cách rất bình thản, giống như đây chỉ là một buổi sáng bình thường. Sau khi ăn sáng, dưới sự dặn dò ân cần của cô Đổng, anh và cô cùng ra ngoài.

Mí mắt Dụ Kiến hơi nóng lên, bàn tay cô nằm trong lòng bàn tay ấm áp của anh, được bao bọc cẩn thận, chút nước mắt ấy cũng lập tức biến mất.

Cô cẩn thận siết tay anh, nhẹ giọng đáp: "Ừm."

Buổi sáng, khu phố còn im lặng, ánh nắng xuyên qua vầng mây rơi xuống đường, chỉ có một vài hàng quán bán đồ ăn sáng mở cửa vào giờ này, xung quanh người đi đường đều là những người vừa tan ca đêm hoặc chuẩn bị đi làm sớm.

Trì Liệt và Dụ Kiến mua bánh rán và sữa đậu rồi vừa đi vừa ăn, khi đến trạm xe cũng đúng lúc xe đến.

Từ xe buýt chuyển tàu điện ngầm, tầm một tiếng sau là tới ga Tây của đại học Bình Thành.

"Anh liên lạc với giáo viên hướng dẫn trước chưa?"

Vẫn còn sớm nên Dụ Kiến không vội đến phòng thí nghiệm, cô định sẽ đến gặp thầy hướng dẫn của Trì Liệt: "Anh cảm thấy sao? Tính tình thầy ấy thế nào? Hiền lành hay nghiêm khắc?"

Trì Liệt im lặng, mỉm cười nghe cô gái bên cạnh hỏi liên tiếp mấy câu, còn không để anh kịp trả lời.

Anh siết chặt tay cô, vuốt nhẹ ngón tay mềm mại, cười nói: "Thầy hướng dẫn của anh... tính tình không được tốt lắm, có vẻ khá đáng sợ, hình như rất nhiều người sợ ông ấy."

Dụ Kiến sững người.

"Thật sao? " Cô nghiêng đầu, ngước nhìn anh: "Thật sự đáng sợ lắm hả? Sao mọi người lại sợ vậy?"

Chuyên ngành của Dụ Kiến cần phải phân tích dữ liệu và mô hình hóa nhiều, nên thỉnh thoảng cũng hay hợp tác với các giáo viên bên khoa công nghệ thông tin.

Theo ấn tượng của cô, hình như trong khoa không có giáo sư nào khiến sinh viên khiếp sợ, danh tiếng lừng lẫy như vậy cả.

Cô gái ngước lên, đôi mắt hạnh ngơ ngác và bối rối, rõ ràng đang khá lo lắng.

Trì Liệt không nhịn được cười thầm.

"Yên tâm." Anh trấn an cô: "Anh sẽ không bị ức hiếp đâu."

Trì Liệt nói một cách chắc nịch, còn Dụ Kiến thì tỏ ra hoài nghi, nhưng cuối cùng cô vẫn để anh dắt tay, đi vào trung tâm nghiên cứu an ninh mạng.

Trong lĩnh vực nghiên cứu về an ninh mạng, đại học Bình Thành cũng thuộc dạng đứng hàng top thế giới, tòa nhà trung tâm nghiên cứu tách riêng với khu giảng đường khoa công nghệ thông tin, là một tòa nhà năm tầng độc lập.

Theo thông tin thư ký gửi, Trì Liệt tìm đến căn phòng đánh số 5001, cửa không khóa, anh đẩy cửa bước vào, rồi vẫy tay với Dụ Kiến: "Vào đây."

Dụ Kiến hơi do dự: "Không được đâu?"

Sao có chuyện không có mặt giáo viên mà học sinh lại tự tiện đi vào như vậy chứ. Huống hồ theo lời Trì Liệt, vị giáo sư này còn rất hung dữ, nếu ông ấy đi lên, thấy hai đứa không chào mà đã vào phòng, chắc chắn sẽ bị mắng một trận cho xem.

Dụ Kiến bị mắng vài câu cũng không sao vì cô không phải là sinh viên của khoa này.

Nhưng sau này Trì Liệt sẽ học tập dưới sự hướng dẫn của ông ấy, muốn đổi giáo viên cũng không phải nói đổi là đổi, vì vậy tốt nhất đừng nên chọc giận.

"Nhanh lên."

Trì Liệt rất tự nhiên tựa vào bàn làm việc, Dụ Kiến chỉ đành nhăn mặt bước vào.

Cô đi tới trước mặt Trì Liệt, định nói anh phải cẩn thận, nhưng khi ngước mặt lên, sự chú ý lập tức dời đến chỗ khác.

Người đàn ông cúi đầu, cửa sổ mở, gió mát thổi vào. Cơn gió lay động mái tóc rối bời trước trán anh, vết sẹo từ trán kéo dài đến đuôi mắt ẩn hiện, càng nổi bật.

Sâu thẳm, sắc nhọn.

Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng vẫn thật nổi bật.

Dụ Kiến lập tức nhăn mày.

Trì Liệt thong thả tựa vào cạnh bàn, hai chân nhàn nhã gác lên, nhìn cô gái đứng trước mặt nhăn mày, đưa tay ra.

Tiếp đó, tóc mai bị vén lên, đầu ngón tay trắng nhỏ cẩn thận, dịu dàng miết nhẹ vết sẹo trên trán anh.

Thật sự rất nhẹ.

Như sợ vô ý sẽ làm anh vỡ vụn mất.

"Nhìn em lo lắng thế." Trì Liệt bèn cười: "Lâu rồi phải quen mắt rồi chứ."

Bao năm qua, anh đã tập làm quen với nó. Những người xung quanh nhìn lâu, cũng tự nhiên coi nhẹ vết sẹo này.

Chỉ khi rời căn cứ, trên chuyến bay về Bình Thành, cảm nhận ánh mắt kì lạ của các hành khách bên cạnh, anh mới thấy hơi khác thường.

Nhưng Trì Liệt không quan tâm.

Đàn ông mà, chút sẹo thì đáng là gì.

"Thôi."

Thấy Dụ Kiến có vẻ buồn, anh giơ tay, bắt lấy bàn tay đang đặt trên trán mình, sau đó cúi xuống, hơi trừng phạt, nhẹ nhàng cắn lên đầu ngón tay cô: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Động tác của Trì Liệt vô ý.

Nhưng Dụ Kiến vẫn bị giật mình.

Hôm qua lúc trong ngõ, cô ôm anh khóc một trận, lúc về đến viện cũng chỉ ngồi nắm tay dưới gốc cây đa. Ngoài ra không còn hành động thân mật nào khác.

Lúc này, răng anh chạm nhẹ lên đầu ngón tay cô, vì rất nhẹ nên không đau tí nào.

Nhưng nơi bị cắn như có điện giật, tê dại, lan từ đầu ngón tay lên trên, đến cả tim cũng run nhè nhẹ.

Cô bối rối ngước mắt.

Đúng lúc đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm và con ngươi lấp lánh ấy.

Anh vẫn đặt ngón tay bên môi, người đàn ông nhìn chằm chằm cô, hơi thở nóng bỏng theo từng nhịp thở, rơi xuống đầu ngón tay cô gái, nóng rực và bỏng rát.

Như có thể thiêu đốt tất cả.

Đúng lúc đó, anh lại khàn giọng, gọi nhỏ: "Dụ Kiến."

Giọng nói trầm ấm.

Quyến rũ, vô tình đầy vẻ mơ hồ.

Vừa gọi tên cô, anh vừa cúi xuống. Hơi thở nóng cháy áp lại gần, đúng lúc có gió thổi tới, không những không nguội đi mà ngược lại còn mãnh liệt hơn.

Tim Dụ Kiến đập thình thịch.

Vô thức nhắm mắt lại.

"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Thật ra người đó gõ không mạnh lắm, nhưng Dụ Kiến choàng tỉnh, mặt cô phớt hồng đẩy Trì Liệt ra, rồi tự chạy tới cửa sổ, im lặng quay lưng về phía cửa.

Gió thổi vào mặt, chắc chắn cô đã nghe thấy tiếng chửi thầm của anh. Sau một lúc anh mới miễn cưỡng đứng dậy mở cửa.

May là sinh viên...

Trong gió mang theo hơi lạnh, nhưng đầu tai Dụ Kiến lại càng đỏ hơn, nếu lúc đó người đẩy cửa vào là giáo viên hướng dẫn của Trì Liệt, chắc chắn cô sẽ dừng học mà nhảy từ đây xuống luôn cho rồi.

Cô đang suy nghĩ.

Thì chợt nghe thấy giọng nói lộ rõ vẻ tức giận của Trì Liệt.

"Đây, giới thiệu với cậu." Anh khó chịu nói: "Đây là vợ của thầy cậu đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.