Chờ Đợi

Chương 11



Hai người về nhà đã là 6 giờ rưỡi tối.

Lúc Hứa Tư Tuệ mở cửa nhà mình còn vô cùng lo lắng.

Cũng không biết cha mẹ có ở nhà hay không.

Rất cẩn thận mà mở cửa, nhìn thấy phòng khách đen một mảnh, Hứa Tư Tuệ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc ngồi xuống cửa thay giày, đỉnh đầu đột nhiên sáng ngời. Vừa ngước mắt, liền thấy bà Trần Thư ngồi trên sô pha nhìn cô chăm chú.

Hứa Tư Tuệ:…

!!!

“Mẹ…” Hứa Tư Tuệ thử thăm dò mở miệng.

“Con còn biết trở về à.” Ngữ khí của Trần Thư nhàn nhạt.

Nói thật, con gái nhà mình thì mình hiểu nhất.

Một loạt hành vi của Hứa Tư Tuệ, đều đủ để chứng thực cô đối với tiểu tử dưới tầng kia tuyệt đối có hảo cảm.

Trần Thư không phải người phong kiến bảo thủ gì, thời kỳ cấp ba tình đậu sơ khai, khó có thể ức chế cảm tình bà có thể hiểu được. Cho nên bà cũng không phản đối con gái mình yêu đương.

“Con nói thật cho mẹ, có phải con đi cùng tiểu tử dưới tầng kia ra ngoài hay không.”

“Thôi, mẹ thấy rồi.”

“Hai người các con tay, nắm, tay, nhau, trở về.”

Không biết có phải là ảo giác của Hứa Tư Tuệ hay không, cô nghe được từ trong giọng nói của Trần Thư có một chút cảm xúc đáng thương vô cùng, giống như trong nhà bị trộm vậy.

Hứa Tư Tuệ đi qua, dựa gần vào mẹ Hứa ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Mẹ đã biết.”

Trần Thư nghiêng người nhìn cô.

“Mẹ, con thật sự rất thích anh ấy, rất thích rất thích.”

Trần Thư không nói gì.

Hứa Tư Tuệ nói tiếp: “Con sẽ không bởi yêu đương ảnh hưởng việc học, mẹ không cần lo lắng. Anh ấy rất ưu tú, con cũng sẽ nỗ lực trở nên tốt hơn.”

Nhìn nhìn đứa nhỏ đáng thương này đi.

Trần Thư không nhịn nổi nữa, bắt đầu nhắc mãi: “Con yêu đương mẹ có thể phản đối ư? Mẹ chính là sợ có hại với con, con mới vừa tốt nghiệp cấp ba, kinh nghiệm xã hội căn bản bằng không, hơn nữa không thích nói chuyện, bị lừa thì làm sao bây giờ?”

Mượn lỗ hổng này, Hứa Tư Tuệ đã nghĩ đến tình cảnh khóc thành chó sau khi bị kẻ lừa đảo “Cố Mộ Niên” lừa gạt cảm tình.

Cô nhanh chóng lắc lắc đầu, làm chính mình thanh tỉnh một chút.

“Nhưng mà, mẹ nhìn cái tên tiểu tử kia rất đáng tin cậy, còn lễ phép, thấy mẹ luôn chào hỏi.”

Hứa Tư Tuệ nhanh chóng gật đầu.

Trần Thư nhìn bộ dáng cộc lốc này của cô, cười.

Con gái lớn rồi, không thể giữ lại trong nhà được nữa.

——

Ngày khai giảng, Hứa Tư Tuệ đến trường mới báo danh, cha mẹ Hứa sau khi xử lý hết tất cả, lưu lại hai người trẻ tuổi đứng tại chỗ nhìn bọn họ rời đi.

Cố Mộ Niên mở miệng: “Đi rồi, anh đưa em đi xem trường học.”

Hứa Tư Tuệ nhẹ nhàng nắm chặt tay anh, kiến nghị: “Hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

Cố Mộ Niên cười: “Được.”

Đồ ăn của nhà ăn Nam Đại vẫn rất không tồi, Hứa Tư Tuệ ăn vô cùng thoả mãn, trong lòng nháy mắt cảm thấy cuộc sống ăn cơm ở vườn trường sau này của cô có hy vọng.

Sau khi ăn cơm xong, hai người đi dạo khắp nơi, trên đường gặp được rất nhiều bạn học của Cố Mộ Niên, anh chào hỏi từng người một.

Giờ phút này, phòng 402 ký túc xá nam.

“Ai u~” bạn cùng phòng Tống Cao Dương lộ ra ánh mắt nhìn hai người nắm tay bắt đầu chua xót.

“Tôi nói ông chủ Cố làm sao có một ngày có một nhóm em gái chứ, hoá ra là có giữ lại tay sau à.”

Giang Dực Tà nằm nghiêng ở trên giường, không nói câu nào.

Cho đến khi xoay tròn vài góc độ đều không nhìn thấy bóng dáng của hai người, Tống Cao Dương mới đáng tiếc trèo lên giường Giang Dực Tà.

Giang Dực Tà mở mắt ra, phun ra một chữ: “Cút.”

Trong tiếng nói lược hiện sự mỏi mệt.

“Mẹ nó, lão Giang cậu làm sao lại đối với tôi như vậy?!”

Tống Cao Dương nhìn thấy trước mắt Giang Dực Tà có một mảnh đen nhánh đột nhiên câm miệng.

Lại phải lăn lộn đi, bởi vì mấy chuyện rách việc này.

Một trong số bạn cùng phòng của Hứa Tư Tuệ đến từ Giang Nam, nói chuyện dịu dàng, lúc cô ấy giới thiệu bản thân với Hứa Tư Tuệ và một cô gái Đông Bắc tên Mạnh Ninh Hạ, hai người đều cả kinh.

Đây cũng quá mềm quá đáng yêu đi, tôi thích.

Đương nhiên. Loại sai lầm khắc bản hình tượng phân biệt ở một ngày nào sau đó, sau khi hai cô thấy “Em gái nhỏ mềm” Trình Ngô ép một người đàn ông vào trên tường, không còn sót lại chút gì.

Nói hiện tại trước.

Hứa Tư Tuệ sau khi có một người bạn cùng phòng như vậy, tức khắc cảm thấy mình “cứng” không ít.

Tính cách của ba cô gái đến từ các thành phố khác nhau đều rất tốt, ngày đầu tiên đã để lại ấn tượng tốt cho nhau cũng cùng nhau ăn cơm vào buổi tối.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Mộ Niên “một ngày một em”

Hứa Tư Tuệ: “cứng lên không ít”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.